Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Năm Năm Bình An (1)

Phiên bản Dịch · 1169 chữ

Ánh mặt trời rũ xuống, chân trời phủ đầy ráng màu màu lửa đỏ, đã là lúc hoàng hôn.

Đây là đâu?

Đỗ Hằng có chút mờ mịt mở mắt, ta nhớ được trước đó thức đêm đánh một đêm Naraka:BLADEPOINT, rồi nằm xuống đi ngủ.

Trực tiếp ngủ thẳng tới chạng vạng tối?

Không đúng, nóc phòng của ta đâu?

Đây hình như là dã ngoại đi!

Đỗ Hằng tức thì giật mình một cái, trạng thái tinh thần mơ mơ màng màng nhất thời thanh tỉnh không ít.

"A Hằng, ngươi đã tỉnh?"

Vừa lúc đó, một giọng nữ có chút gấp gáp truyền tới.

Đỗ Hằng định thần nhìn lại, lại phát hiện là một nữ tử xinh đẹp thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi đang một mặt ân cần mà nhìn mình.

Nữ tử này mày cao mắt to, da thịt trắng noãn, ngũ quan đường cong nhu hòa, dung mạo cực đẹp, khí chất tươi mới tao nhã.

Hơn nữa người nàng lại mặc quần áo màu trắng trang nhã phong cách cổ xưa, xem ra giống như là kiểu cổ phục nào đó.

Tình huống gì?

"A Hằng, ngươi không sao chớ? Mới vừa rồi ngươi bỗng nhiên bất tỉnh, cũng làm mẹ lo lắng gần chết. " Nữ tử nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Đỗ Hằng, trong mắt chứa áy náy nói " Cũng là mẹ không tốt, đi đường quá mau, thân thể ngươi lại vừa mới vừa hồi phục, đoạn đường này xóc nảy khổ cho ngươi."

Đỗ Hằng hoàn toàn bối rối, theo bản năng nói: "Không, không sao cả."

Mẹ? !

Chính mình từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, lúc nào nhiều thêm một người mẹ hơn ba mươi tuổi?

Quá bất hợp lí đi.

Không đúng, ta hình như là nhỏ đi?

Đỗ Hằng chú ý tới biến hoá của thân thể mình, dường như hóa lùn hóa gầy đi rất nhiều.

Hơn nữa trên người lại cũng mặc quần áo cổ đại, không phải là mặc quần áo ngủ bình thường ở nhà.

Cmn, đây là xuyên việt rồi? !

"Không sao là được, không sao là được. " Nữ tử thở thật dài nhẹ nhõm một cái, sau đó lại có chút bi thương nói " A Hằng, mẹ về sau không thể chiếu cố ngươi, đến Thuần Dương Quan, ngươi phải hảo hảo nghe lời của sư phụ, nghiêm túc luyện võ cường thân. Chờ khi ngươi mười tám tuổi, mẹ sẽ tới đón ngươi."

"Ta. . . " Đỗ Hằng há hốc mồm, cũng muốn hỏi vài lời.

Nhưng lúc này trong đầu bỗng nhiên hiện ra vô số đạo ánh sáng tin tức, cả người chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, lần nữa ngất đi.

Trong thoáng chốc, hắn nghe được tiếng kinh hô của cô gái kia.

Ngay sau đó, lại nghe được có thanh âm một người khác từ đằng xa truyền tới.

Dường như tên nữ tử kia là "Băng Vân ".

. . .

"A!"

Đỗ Hằng bỗng nhiên giựt mình tỉnh lại, lúc này mới phát hiện chính mình đang nằm ở trên một cái giường gỗ, xem bài trí xung quanh, hẳn là một tòa nhà gỗ cổ đại.

"Lại thật xuyên việt rồi. " Trong lòng của hắn thầm nói.

Lúc này, Đỗ Hằng đã hoàn toàn tiêu hóa vô số đạo ánh sáng tin tức kia, biết thân phận bây giờ cùng vị trí thế giới của mình.

Đây là một thế giới tương tự với thế giới cổ đại, đang lúc Đại Triệu lập quốc mười hai năm.

Năm ngoái tân hoàng lên ngôi, cải nguyên Sùng Hòa, bây giờ đã là năm thứ hai Sùng Hòa.

Tên của mình vẫn là Đỗ Hằng, năm nay mười hai tuổi, từ nhỏ đi theo mẹ sinh hoạt ở thị trấn Phong Nam.

Cha sớm tại trước khi chính mình ra đời cũng đã mất tích, mẹ Vân Mộ một mình ở trong huyện thành mở quán mì đem chính mình nuôi dưỡng lớn lên.

Ây, Vân Mộ?

Không phải là Băng Vân sao?

Đỗ Hằng không khỏi nghĩ đến âm thanh mình nghe được trước khi hôn mê, trong lòng hơi nghi hoặc một chút.

Nói tóm lại, thân phận mình bây giờ, chắc là một người bình thường sống ở trong huyện thành nhỏ, cùng giang hồ võ lâm đều không quan hệ gì.

Nhưng nửa tháng trước, mẹ Vân Mộ không biết tại sao bỗng nhiên đóng cửa quán mì, còn triển lộ võ công không tầm thường, cả đêm mang theo Đỗ Hằng trốn chạy khỏi thị trấn Phong Nam, muốn đi một cái môn phái võ lâm tên là Thuần Dương Quan, còn nói về sau không có biện pháp lại chiếu cố hắn.

"Làm sao giống như là đang tránh né đuổi giết thế? " Đỗ Hằng nhấn nhấn huyệt thái dương một cái, cố gắng làm rõ suy nghĩ, mặc dù hắn đã có trí nhớ của đời trước, nhưng vẫn là không hiểu nổi người mẹ này của chính mình muốn làm gì.

"Tỉnh rồi? " Lúc này bên ngoài truyền đến một thanh âm nam tử trong trẻo.

" Ừ, mời vào đi. " Đỗ Hằng gật đầu kêu, hắn nhận ra cái thanh âm này, chính là thanh âm trước khi mình hôn mê nghe được.

Sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một người trung niên đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh rộng thùng thình, đầu đội mũ bạch ngọc, lưng đeo trường kiếm đi vào.

Hắn nhìn bộ dạng hơn ba mươi tuổi, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, ánh mắt rất sáng, để chòm râu dài mảnh, thân hình gầy gò cao ngất, hơi có mấy phần tiên phong đạo cốt.

Trung niên đạo sĩ quan sát Đỗ Hằng một chút, mỉm cười nói: "Xem ra quả thật đã khôi phục. Ngươi lúc trước bệnh qua một trận, đoạn đường này vẫn là quá mệt nhọc. Ta là Lâm Thanh Hà, về sau sẽ là sư phụ của ngươi. Mẹ của ngươi hẳn là nói qua với ngươi."

"Mẹ ta đâu? " Đỗ Hằng nhìn chung quanh, làm ra phản ứng hợp lý.

"Mẹ ngươi đã đi rồi. " Lâm Thanh Hà rất kiên nhẫn giải thích " Nàng phải đi làm việc khẩn cấp vô cùng, trì hoãn không được, không thể chờ đợi ngươi tỉnh lại."

"Ừm." Đỗ Hằng đáp một tiếng liền cúi đầu, một bộ dáng vô cùng mất mác, là một hài tử mới vừa tròn mười hai tuổi, đây mới là phản ứng tự nhiên.

Mà trên thực tế, Đỗ Hằng là có chút may mắn.

Mặc dù hắn đã có tất cả trí nhớ đời trước, nhưng dù sao không phải một người.

Nếu như cùng mẹ ruột sinh hoạt chung một chỗ, khó tránh khỏi sẽ ở trên đủ loại thói quen lộ ra sơ hở.

Bây giờ trái lại là tình huống tốt nhất.

Bạn đang đọc Trường Sinh Nhân Gian Hai Ngàn Năm (Dịch) của Cô Vân Phi Tụ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangson0311
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.