Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ Chối

Phiên bản Dịch · 1002 chữ

Loại ý nghĩ điên cuồng này, Hạ Trường Ca nghe xong chỉ biết lắc đầu.

Cũng không phải hắn thương tiếc cho cơ thể Lâm Mị San sau khi sinh nhiều sẽ không chịu đựng nổi.

Mà là hiện tại hắn rất nghèo, không nuôi nổi mấy đứa bé.

Không có linh căn thì còn dễ nói, Lâm Mị San sinh bao nhiêu có thể nuôi bấy nhiêu.

Tuy nhiên...... Mấy chục năm sau, cha tóc đen lại phải tiễn đưa mấy chục đứa con tóc trắng?

Việc này sẽ có ảnh hưởng rất lớn tâm cảnh tu tiên.

Mà may mắn hơn sinh ra đứa bé có linh căn, chút tài sản nhỏ nhoi bây giờ của Hạ Trường Ca có thể bồi dưỡng được mấy đứa?

Ngay cả hắn đều nuôi không nổi chính mình, bởi vì hắn không chịu đi ra ngoài phấn đấu, không chịu giết người cướp của, chỉ có thể dựa vào làm ruộng tích tiểu thành đại.

Trong quãng thời gian dài phía trước, ít nhất là mấy chục năm, Hạ Trường Ca chưa có ý định sinh đứa trẻ.

Bởi vì đây là thời điểm ban đầu Hạ Trường Ca lập nghiệp, mục đích trọng yếu nhất vẫn là tích lũy tài sản, đánh vững cơ sở.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao đại đa số tán tu thành lập gia tộc ở chốn phàm tục, cố gắng hơn trăm năm mà gia tộc cũng chẳng khác gì so với người bình thường.

Không có tài nguyên thì không thể bồi dưỡng được thế hệ con cháu sau này!

Cho nên hôm nay Hạ Trường Ca cần nói cho Lâm Mị San, cũng như là nói cho Trương Miêu Nghệ nghe hiện thực tàn khốc này: “Cho dù sinh ra thì như thế nào? Không có đầy đủ tài nguyên, không thể tu hành được, có phấn đấu cả đời cũng không khác gì so với người bình thường.”

Lâm Mị San yếu ớt mở miệng: “Chuyện đó... Không phải còn có tiên sư nâng đỡ sao......”

Dưới con mắt Lâm Mị San, dạng tiên sư trên cao như Hạ Trường Ca muốn nuôi dưỡng một đứa bé không phải là chuyện quá đơn giản?

Hạ Trường Ca vì gìn giữ hình tượng của mình, không thể nói rằng mình bây giờ chỉ là tên khố rách áo ôm, thuộc tầng lớp dưới chót ở tu tiên giới.

Đành tùy tiện tìm cho mình một cái cớ: “Bây giờ ta không có ý định sinh đứa bé, bởi vì bản thân ta tu hành vẫn chưa đạt đến mục tiêu, không muốn phân tâm quá nhiều, nhận lấy đứa bé Lý Y Tiêu này làm đồ đệ, cũng là vì hoàn thành tâm nguyện của một người ban, thứ hai tư chất Y Tiêu cũng không tệ lắm, rất phù hợp với khẩu vị của ta.”

Bởi vì Lâm Mị San chưa phải là người trong nhà, Hạ Trường Ca cũng không nói lý do thứ ba: Mẹ Lý Y Tiêu đã phải khổ cực hầu hạ huynh đệ nhỏ của hắn.

Lâm Mị San vô cùng nhụt chí, bởi vì nàng cảm giác Hạ Trường Ca không muốn mình, cho nên lấy lý do để thoái thác.

Nhất định là dạng tiên sư cao cao tại thượng như Hạ Trường Ca, chướng mắt phàm phu tục nữ như mình.

“Tiên sư, cầu xin ngài cho ta một cơ hội, ta ... người thân của ta đều nói, vóc dáng của ta... rất mắn đẻ, ta nhất định có thể sinh cho tiên sư hậu đại hoàn mỹ.”

Nói ra những lời như vậy, Lâm Mị San xem như đã triệt để từ bỏ tôn nghiêm của mình.

Hạ Trường Ca thở dài một tiếng: “Hay là ngươi trước tiên về nhà, để bản thân tỉnh táo hơn một chút, hôm sau lại đến!”

Lâm Mị San cảm thấy tuyệt vọng, âm thanh run run rẩy rẩy nói: “Vậy thì... Vậy ta không cần hài tử, chờ ở bên cạnh tiên sư hầu hạ ngài, có được không?”

Hạ Trường Ca trầm mặc trong chốc lát.

Gặp loại chuyện như thế này, loại tính cách không quả quyết của hắn thật sự rất khó xử.

Thật ra, trong nội tâm Hạ Trường Ca cũng không muốn có quá nhiều quan hệ thân mật với người phàm tục .

Có một nữ nhân không linh căn là Trương Miêu Nghệ đã rất phiền toái đối với Hạ Trường Ca.

Nếu như thêm một người nữa, Hạ Trường Ca cảm giác tương lai cũng không tiện sắp xếp.

Thế nhưng mà vì Lâm Mị San từ lúc vào đây vô cùng cung kính, chưa nói gì để làm mình phật lòng, hơn nữa còn đưa tặng bảo vật, Hạ Trường Ca khó mà nói ra những lời nặng nề.

“Tiên sư, tiên bảo ngươi cần cất giấu ngay ở trong nhà của ta, là thời điểm gia gia của ta đi săn ở trên núi nhặt trở về, vẫn luôn giữ gìn rất tốt, tiên sư muốn đi nhìn thử xem một hút hay không?”

Lâm Mị San đã hiểu rõ đại khái tâm ý Hạ Trường Ca, bản thân đã dần dần tuyệt vọng.

Nhưng nàng cũng không quên hôm nay mình tới còn có mục đích thứ hai, đó chính là hiến tặng bảo vật trong gia tộc mình cho Hạ Trường Ca.

Hạ Trường Ca trầm giọng nói: “Tại sao trước đây ngươi không đưa bảo vật dâng lên cho Triệu đạo hữu? Có lẽ...... Hắn có thể giúp ngươi đạt được mong muốn?”

Lâm Mị San lắc đầu: “Ta nhận ra được Triệu tiên sư rất khinh thường đám phàm phu tục tử chúng ta, ngược lại Hạ tiên sư bình dị gần gũi hơn nhiều, không hề bởi vì chúng ta là người bình thường mà khiển trách nặng nề, cho nên ta đã suy nghĩ rất kỹ mới đến tìm ngươi.”

Bạn đang đọc Trường Sinh Tiên Duyên: Bắt Đầu Từ Chiếu Cố Thê Nữ Của Đạo Huynh của Cô Phi Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BackToDecember
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.