Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vừa xuyên qua đã sắp chết? Cuộc sống chẳng lẽ khó khắn đến như vậy?

Phiên bản Dịch · 1558 chữ

Thanh Thạch trấn, Hoài Thủy quận, Đại Phong hoàng triều.

Được người đời gọi là Thanh Thạch trấn một trong tứ đại gia tộc.

Lạc Trường Phong đang cố mở ra một đôi mắt đục ngầu có chút mơ hồ.

Nửa nằm trên một chiếc ghế cũ kỹ bị rơi mất vài miếng sơn không biết từ bao nhiêu năm trước rồi.

Trước mặt hắn đứng ba nam tử trung niên mang biểu cảm khác nhau.

Bên tai ồn ào tiếng thảo luận, liên tiếp truyền vào đầu cùng với những suy nghĩ chậm chạp trong óc.

- Ta... Xuyên việt rồi?

Lạc Trường Phong liếc mắt nhìn hai người đang cãi lộn trước mặt và một người còn lại đang giữ im lặng.

Lại nhìn về phía cánh tay khô gầy hiện đầy nếp nhăn giống như vỏ cây kia.

Hắn lần nữa khẳng định bản thân thật sự đã xuyên qua đến một thế giới khác.

Chỉ là, xuyên qua thì xuyên qua đi.

Vì sao người khác khi xuyên qua, không làm thiếu chủ gia tộc, thì cũng là thánh địa thánh chủ gì đó.

Lại kém hơn một chút, ít nhất cũng là đệ tử hạch tâm hay thân truyền chứ.

Sinh mạng bình thường đều được bảo vệ chu đáo.

Mà Lạc Trường Phong hắn .... lại xuyên qua trúng Lạc gia lão tổ, một kẻ tuổi thọ gần hết, một nửa cơ thể đều đã muốn chui xuống mộ.

Thử hỏi, chuyện gì đang sảy ra vậy!

...

- Lão tổ tông, Đại Phong hoàng triều vốn dĩ rất hỗn loạn, giờ đây lại trải qua mấy năm bị hạn hán, vô số lê dân bách tính cầm vũ khí nổi dậy.

- Nếu đúng lúc này, Lạc gia chúng ta còn chưa hành động, theo thời gian trôi qua, tất nhiên sẽ bị người khác hủy diệt, trở thành bụi bặm trong lịch sử.

Trong ba nam tử trung niên trước mắt.

Lạc Dũng, một người thân cao khoảng hai mét, cường tráng như lang hổ.

Mặt mũi đầy vẻ hung ác, thậm chí trên mặt còn có một vết sẹo đáng sợ.

Thấy mình không cãi lại được, sắc mặt có chút kích động quay mặt lại nói với lão tổ Lạc Trường Phong.

- Lão tổ tông, tam đệ nói mặc dù không sai.

- Nhưng Đại Phong hoàng triều dù sao cũng vẫn là Đại Phong hoàng triều, người xưa có câu lạc đà gầy cũng hơn ngựa béo.

- Nếu Lạc gia chúng ta kêu gọi khởi nghĩa, bị người trong Đại Phong hoàng triều để mắt tới, sẽ có khác gì chim đầu đàn đâu.

- Lạc gia chúng ta sẽ nghênh đón một kết cục đó là bị hủy diệt.

Trong gian phòng ánh sáng có chút mờ

Lạc an trên người mặc nho bào, thân cao khoảng một mét tám.

Thân hình có đôi chút nho nhã yếu ớt.

Giờ đây cũng không quan tâm đến thể diện, vội vội vàng vàng nói rõ ràng với lão tổ tông.

Mà lúc này, đang đứng trước mặt hai người, thân mang một bộ áo xanh, mặt không chút biểu cảm .

Trên thân còn toát ra từng trận khí tức uy nghiêm, chính là đương nhiệm Lạc gia gia chủ Lạc Bình.

Thì lại giống như một người không liên quan.

Chỉ là hơi cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

Hoàn toàn không định tham dự vào cuộc thảo luận của hai huynh đệ bên cạnh.

-Đủ rồi!!

Thấy trước mặt Lạc Dũng và Lạc An hình như còn muốn tiếp tục cãi lộn.

Lạc Trường Phong hơi cau mày, bảo hai người trước mắt thôi cãi vã.

Đồng thời có chút bất đắc dĩ duỗi tay ra, vuốt vuốt huyệt thái dương của mình.

Trong đầu đang loạn, cũng không nghe được bên ngoài cãi lộn chuyện gì.

-Hai người các ngươi xuống trước đi.

Lạc Trường Phong xoa đầu một lúc lâu, cho đến khi hết đau.

Hắn lúc này mới nhẹ giọng nói với Lạc Dũng và Lạc An.

-Nhưng mà, lão tổ tông…

Lạc Dũng nuốt nước miếng một cái, có chút do dự nói.

Hình như vẫn muốn khuyên thêm lão tổ tông một chút.

Theo như hắn biết, theo hình thức phán đoán của thiên hạ.

Hiện tại thu nhận lưu dân, tích súc lực lượng bản thân, tuyệt đối là một lựa chọn chính xác.

Cho dù không đi bóc cán tạo phản, nhưng ít ra trong thời thế loạn lạc này cũng có sức tự vệ, không đúng hay sao?

-Ta nói, lui xuống trước đi.

Lạc Trường Phong hơi ngẩng đầu lên, sắc mặt dần trở lên lạnh lùng nhìn Lạc Dũng.

-Nhưng mà…

Lạc Dũng muốn nói lại thôi.

Cuối cùng thì dưới ánh mắt mắt lạnh lùng của lão tổ tông kia.

Hắn có chút bất đắc dĩ, cũng có chút hơi tức giận xoay người quay đi.

Yên lặng đi ra ngoài

Lạc An thân mặc nho bào, thân hình có hơi ốm yếu thấy thế, cũng chắp tay với lão tổ tông, sau đó rời khỏi gian phòng này.

Sau khi Lạc Dũng, Lạc An rời khỏi.

Trong gian phòng thiếu ánh sáng, không khí cũng dần trở nên có hơi yên tĩnh.

Thậm chí đến âm thanh của mọi người đang hít thở, đều có thể rõ ràng truyền vào trong tai.

-Lão tổ tông, nếu không còn chuyện gì nữa, ta cũng xin phép lui xuống…

Lạc Bình hơi cúi đầu, cung kính nói.

-Đợi đã.

Lạc Trường Phong vừa nói, hơi nheo lại hai mắt, cẩn thận quan sát người được gọi là Lạc gia gia chủ này.

Lão tổ tông trước đây, đầu óc không tính táo cho lắm, có lẽ không rõ lắm việc Lạc Bình kéo hai huynh đệ khác tới đây là có ý gì.

Nhưng Lạc Trường Phong bản thân là một kẻ xuyên việt, há lại không biết tên tiểu gia hỏa này đang nghĩ gì.

Đơn giản là muốn đem chuyện khó khắn này đẩy qua đây mà thôi.

Để cho Lạc gia lão tổ tông này đến cân bằng mâu thuẫn giữa Lạc Dũng và Lạc An .

-Khi nãy việc của Lạc An và Lạc Dũng, chắc ngươi cũng nghe được rồi.

-Ngươi nghĩ sao về chuyện này?

Im lặng một lúc lâu, Lạc Trường Phong mới vất vả sử dụng bộ não còn đang chậm chạp , đem mọi thứ đang hỗn loạn suy nghĩ một lần.

Hắn lúc này mới thấp dọng hỏi thăm Lạc gia gia chủ trước mặt

-Chuyện này…

Lạc Bình thấy hơi kinh ngạc ngẩng đẩu lên, lão tổ tông của mình thế mà lại hỏi đến vấn đề này.

-Cứ nói thẳng đi.

Lạc Trường Phong thấy Lạc Bình giọng điệu ấp a ấp úng , lại lên tiếng.

-Lão tổ tông, nếu thế ta đành nói thẳng…

-Lời của tam đệ, đúng là không sai, sở hữu binh quyền trong loạn thế đúng là không sai, chuyện này rất quan trọng.

-Nhưng nhị đệ nói, cũng có lý.

-Đại Phong hoàng triều, có sao đi nữa cũng vẫn là Đại Phong hoàng triều. nội tình vẫn còn đó.

-Chim đầu đàn, không dễ làm.

-Cho nên…

Nói một hồi, Lạc Bình lại hơi ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát sắc mặt của lão tổ tông.

Nhìn thấy lão tổ tông vẫn nhắm mắt như cũ, sắc mặt không thay đổi

Cảm xúc trong lòng hắn, không kìm được càng khẩn trương hơn, thậm chí thở mạnh cũng không dám.

Mặc dù Lạc Trường Phong nghe vị Lạc gia đương nhiệm gia chủ này trả lời có chút không hài lòng lắm.

Nhưng cuối cùng vẫn thả cho tiểu gia hỏa này rời đi.

Sau đó lại suy nghĩ khoảng chừng nửa giờ.

Hiện tại Lạc Trường Phong mới tiêu hóa được hết những ký ức trong đầu mình.

Tình trạng của Đại Phong hoàng triều, vốn dĩ cũng không tốt.

Hiện nay càng lại trải qua mấy năm đại hạn hán.

Quan lại tham lam, điên cuồng bóc lột bách tính.

Có người nhân cơ hội câm vũ khí nổi dậy, có người thừa cơ vào rừng làm cướp, chiếm núi làm vua.

Cũng có người bởi vì cơm không đủ ăn, bán con lấy tiền ăn

Cửa son lộ thịt ôi, ngoài đường đầy xác chết.

Một câu nói kia dùng để hình dung hoàn cảnh hiện nay, cũng không quá đáng.

Cho dù là Hoài Thủy quận nằm ở cạnh sông Hoài Thủy, được xem như đầy đủ nguồn nước.

Thanh Thạch trấn nằm phía trong quận Hoài Thủy.

Quan lại trong tiểu trấn, bóc lột đối với bách tính còn xem như có hạn độ.

Nhưng dân chúng trong Thanh Thạch trấn sinh hoạt vẫn cực kỳ khó khăn.

Có điều, mặc kệ tình trạng của Đại Phong hoàng triều hiện nay như thế nào.

Cùng với một người tuổi thọ sắp hết, khí huyết suy giảm đến cực điểm, đi đường còn khó khắn như hắn thì có liên quan gì?

Thậm chí nửa thân thể đều đã sắp xuống mồ như hắn thì có liên quan gì?

-Vừa xuyên qua, đã sắp phải chết?

-Đây là tình huống gì đang diễn ra vậy?

Bạn đang đọc Trường Sinh Tu Tiên : Ta Có Thể Sử Dụng Khí Huyết Của Tộc Nhân Để Thêm Điểm của Bách Niên Lão Hoàng Ngưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Qiye97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.