Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết heo rừng

Tiểu thuyết gốc · 1573 chữ

Lại một ngày mới bắt đầu! Mặt Trời cũng dần dần lấp ló ở phía chân đồi.

Khi Mặt Trời lên cao, đây cũng là lúc từng tia nắng ấm áp chiếu vào thân ảnh đang nằm ở trong hố ấy.

Dường như cảm nhận được sự ấm áp này, mắt của người đó mở dần ra. Khóe môi của người đó mấp máy.

Âm thanh này cực kỳ nhỏ nhưng ta vẫn có thể nghe được:

- Đã tới lúc mình nhập cuộc chơi.

Người này chính là Trần Thiên.

Sau một ngày nghỉ ngơi và ăn uống no say, sinh mệnh và thể lực của hắn đã hồi phục đầy đủ.

Hôm nay, Trần Thiên quyết định sẽ đi luyện tập để thăng cấp độ.

Hiện tại, hắn vẫn chưa muốn mọi người biết được bí mật của bản thân. Vậy nên, cách tốt nhất để hắn có thể thử nghiệm chính là yêu thú.

Bởi vì Thanh Phong Môn không cho đệ tử ngoại môn tự tiện ra khỏi khu vực của mình. Vì vậy, hắn đành phải nhận một nhiệm vụ thì mới được phép rời khỏi đây.

Nhiệm vụ mà hắn đã nhận là “Thu thập 50 cái răng nanh heo rừng”.

Heo rừng này là loại thú bình thường. Vậy nên, đệ tử ở cảnh giới Luyện Khí tầng 1 vẫn dư sức giết được chúng nó.

Sau 30 phút đi bộ, Trần Thiên cũng đi đến địa bàn của heo rừng. Đây là một ngọn núi nằm ở phía Tây tông môn của hắn.

Vừa bước vào bìa rừng, hắn ngay lập tức nghe được tiếng “ọt ~ ẹt, ọt ~ ẹt” ở sau những lùm cây vang lên.

- Tới tốt lắm. Mình đỡ phải mất công đi tìm.

Khi Trần Thiên đi đến gần vị trí phát ra âm thanh này, ba con heo rừng khá to từ trong lùm cây chạy ra và húc vào người của hắn.

Ba con heo này có màu da nâu, lông mao cứng như cước. Ánh mắt của bọn chúng hiển hiện nét dã tính và tràn ngập giận giữ. Hai cái răng nanh bén nhọn dài khoảng 20 centimet và cong ngược lên trời.

Thấy vậy, Trần Thiên lập tức lách sang một bên. Sau đó, hắn bật Âm Dương Nhãn lên và nhìn vào ba con heo này.

Ngay tức khắc, từng dòng chữ và dãy số hiện lên trên đầu của chúng.

“Heo rừng”

“Cấp 0”

“Sinh mệnh: 10/10”

“Thể lực: 13/14”

Cùng lúc đó, ba con heo rừng đã quay đầu lại về phía của Trần Thiên và chạy nhanh tới.

Nhìn thấy đòn tấn công này, Trần Thiên lại một nữa lách sang một bên và nhảy lên trên cành cây to.

- Quái! Không phải tiểu yêu tinh đã nói Âm Dương Nhãn của mình có thể nhìn ra được sát thương từ các đòn tấn công hay sao ?

- Vì sao mình không nhìn ra được mức sát thương của đòn tấn công này ?

Nhìn thấy Trần Thiên đang đứng ở trên cây, ba con heo rừng dường như cảm thấy bị chọc tức. Chúng nó tức đến mức hai lỗ mũi không ngừng xịt khí ra và kêu “ọt ~ ẹt” không ngừng.

Trong lúc Trần Thiên đang suy nghĩ, chúng nó từ từ lùi ra sau. Điều này không có nghĩa là chúng nó quyết định chạy trốn hay bỏ đi.

Sau khi lùi ra được khoảng năm mét, chúng nó liền lập tức lao nhanh tới và húc thẳng vào thân cây mà Trần Thiên đang đứng.

“Rầm…rầm…rầmmm”.

Theo những âm thanh này vang lên, cả cái cây bị chấn động mạnh và lung lay như sắp ngã.

Từ trong suy nghĩ đi ra, Trần Thiên liền nhảy xuống và tung ra một cú đấm trực diện vào giữa trán của một heo.

Vì mải mê húc cái cây, nên cả ba con heo đều không để ý Trần Thiên đã nhảy xuống.

Mãi tới khi cú đấm của hắn va chạm với đầu của đồng bọn thì chúng nó mới nhận ra.

- Chách!

Tiếng xương sọ vỡ nát vang lên.

Tức khắc, đầu của con heo bị trúng đòn dần nứt ra và chia ra làm hai. Máu đỏ tươi của con heo này bắn tung tóe khắp nơi.

Từ lúc ăn cú đấm tới khi chết, con heo này không phát ra một tiếng kêu nào.

Sinh mệnh của con heo này lập tức từ số 10/10 thành 0/10.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Mãi tới khi Trần Thiên thu tay lại thì hai con heo rừng còn lại mới phát hiện ra.

Chúng nó hơi thoáng giật mình một nhịp. Nhưng ngay lập tức, chúng nó cảm giác cực độ phẫn nộ vì thấy đồng bạn của mình bị giết.

Không một dấu hiệu nào, cả hai con liền húc thật mạnh vào người của Trần Thiên.

Sau khi đám vỡ đầu của con heo, người của hắn vẫn bất động và đứng im ở đó. Hắn ngẫm nghĩ:

- Khi giết con heo này, mình chả nhận được một điểm kinh nghiệm nào. Là do cấp độ của nó thấp hơn của mình ? Hay là nó không phải là yêu thú ?

- Khi nãy hình như mình có thấy con số 40 có màu đỏ hiện lên thì phải ? Chẳng lẽ đây là mức sát thương mà mình gây ra được ?

Vừa nghĩ, Trần Thiên vừa bật bảng hệ thống lên và xem thông tin của bản thân. Nhưng ngoài ô điểm “Tiềm năng” ở trong phần “Thuộc tính” ra thì hắn không còn xem được bất kỳ điều gì về bản thân cả.

Một thắc mắc khác hiện ra ở trong đầu của hắn.

- Ví dụ trong ô điểm “Tiềm năng” thì chỉ số “Sức mạnh” có 10 điểm. Dựa theo ghi chú của hệ thống thì mình sẽ nhận được 50 giọt sinh mệnh và 50 lực tấn công.

- Mà hiện tại, sinh mệnh gốc của mình đạt tới 100 giọt và chỉ gây 40 sát thương vào người của con heo rừng này.

- Chẳng lẽ hệ thống bị lỗi ?

Đang trong lúc suy nghĩ, Trần Thiên bị hai con heo rừng còn lại liên tục húc vào người.

Lúc này, hắn mới nhận ra tình cảnh của mình.

- Ủa! Bị bọn nó tấn công mà sao mình không có cảm giác đau đớn gì nhỉ ?

Nghĩ vậy, mặt của hắn cúi xuống và nhìn vào trái tim của mình.

- Sinh mệnh: 100/100.

Sau đó, Trần Thiên lại giương mắt nhìn hai con heo rừng “hùng hục~ hùng hục” húc vào người của hắn.

Dường như cảm thấy hắn đang mỉa mai, cả hai con heo như dầu đổ vào lửa. Thay vì húc, chúng nó bắt đầu dùng răng nanh của mình.

4 đầu nhọn hắc của răng nanh liên tục đâm vào người của Trân Thiên. Nhưng tất cả đều không thể đâm thủng lớp da của hắn. Thậm chí ngay cả một vết xước cũng không có.

Tức nhiên vẫn có một ít dấu vết để lại như là quần áo của hắn bị đâm thủng và dính bùn đất.

Thấy vậy, một nụ cười lạnh xuất hiện trên môi của hắn.

Sau khi suy xét một cách cẩn thận, hắn đưa ra một nhận định:

- Các đòn tấn công của hai con heo này dưới 30 sát thương. Bởi vì, chỉ số phòng thủ của mình ở trong ô “Tiềm năng” có tới tận 10 điểm.

Cảm thấy không còn gì thú vị và khám phá, Trần Thiên cho mỗi con ăn một quả đấm vào đầu.

Con số 40 có màu đỏ lại lần nữa xuất hiện khi nắm đấm của hắn va chạm vào làn da của hai con heo.

Lập tức, hai con heo này đi theo đồng bạn của mình.

Trần Thiên lập tức nhỏ 6 chiếc răng nanh ra và thầm nghĩ bỏ nó vào “Hành Trang”, Chớp mắt, cả 6 cái răng nanh biến mất.

Trần Thiên mở “Hành Trang” ra thì thấy cả 6 cái răng đang ở bên trong.

Nhìn vào bên góc phải ở bên dưới, hắn “Sức chứa: 10/100 đơn vị”.

Điều này có nghĩa là mỗi cái răng chiếm 1 đơn vị chứa.

Sau khi cảm thấy không có sai sót gì, Trần Thiên nhìn thi thể của ba con heo rừng nằm ở dưới đất và nghĩ:

- Với người bình thường, thịt heo rừng nhiều chất dinh dưỡng a. Với lại, nó còn rất thơm và ngon nữa. Thôi mình đeo theo để đổi khẩu vị với Ích Cốc Đan cũng tốt!

Nghĩ vậy, hắn quyết định bỏ thi thể của ba con heo này vào hành trang. Tức nhiên, hắn đã vứt bỏ bộ đồ lòng của bọn chúng đi.

Sau khi xử lý xong tất cả, Trần Thiên tiếp tục tìm kiếm các con heo rừng khác để thu thập răng nanh của chúng.

Có lẽ động tĩnh bên này khá lớn nên đã thu hút các con heo rừng khác, bọn chúng bắt đầu kéo tới đây để xem xét.

Nhìn thấy tầm mười con heo rừng cả lớn lẫn nhỏ chạy tới, Trần Thiên bình tĩnh và lạnh lùng nhìn chúng nó.

- Tới tốt lắm! Để ta giải thoát cho các ngươi khỏi kiếp súc vật này.

Bạn đang đọc Truy Tiên 1 sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.