Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử đan 2

Tiểu thuyết gốc · 1594 chữ

Lại 3 ngày nữa trôi qua!

Hôm nay là một ngày nắng nhẹ, không khí trong lành.

Trần Thiên dần dần có ý thức trở lại. Ánh mắt của hắn mở ra.

Bất chợt, hắn thấy được hai tròng mắt đen láy và óng ánh khác.

Thì ra, đôi mắt này là của Linh sư thúc. Nàng đang cuối người xuống sát gần mặt của hắn để xem xét tỉ mỉ.

Bốn mắt nhìn nhau trong vài giây.

Dường như không thể chịu được cái nhìn của Trần Thiên, nàng ta chớp chớp mắt mấy cái rồi đứng lên.

- Ngươi cảm thấy như thế nào ?

Nghe thấy Linh sư thúc hỏi, Trần Thiên mới kiểm tra thân thể của mình lại một lần.

Hắn đứng lên nhảy nhảy vài cái. Sau đó, tung ra một bài quyền cơ bản.

- Lạ thật! Tất cả mọi thứ đều cực kỳ bình thường. Chẳng lẽ những viên đan dược này không còn tác dụng nào khác ?

Trần Thiên ngẫm nghĩ.

Tức nhiên, hắn biết rằng “mình có thể hồi phục bình thường là do đan dược trị thương của Linh sư thúc”.

Thấy ánh mắt đầy trông chờ của nàng, hắn bình tĩnh đáp:

- Đệ tử không cảm thấy bất kỳ điều gì cả. Mọi thứ cực kỳ bình thường.

Nghe hắn nói thế, nét mặt của Linh hơi thoáng buồn. Nhưng tức khắc, nét buồn này lập tức biến mất và thay vào đó nét mặt xinh tươi như hoa.

- Lúc nãy khi ngươi bất tỉnh, ta cũng đã kiểm tra thân thể của ngươi. Nhưng ta cũng không thể phát hiện ra điều gì cả.

Linh sư thúc ngập ngừng rồi nói tiếp:

- Thậm chí ngay cả tu vi của ngươi cũng không một chút mảy may tinh tiến.

Nghe nàng nói vậy, Trần Thiên không lộ ra bất ký điều gì. Hắn thầm nghĩ:

- Chỉ cần giữ được mạng sống, tinh tiến hay không tinh tiến cũng được.

Bất chợt, ánh mắt của hắn lóe lên:

- Xin hỏi sư thúc! Những đan dược này có tác dụng là gì ?

- Ta cũng không rõ nữa. Nếu như biết rõ tác dụng của những viên đan này thì ta còn bắt ngươi thử dược làm gì ?

Linh sư thúc vừa lắc lắc đầu vừa lộ ra nét buồn phiền đáp lại.

Trần Thiên áy náy nói:

- Chắc do đệ tử tu vi còn kém nên không thể nào thử dược được. Kính mong sư thúc tuyển người khác!

Nghe thế, Linh giận quá hóa cười:

- Hihi! Đừng có mơ. Ngươi ngoan ngoãn làm chuột bạch hơn 2 tháng nữa đi. Ta vẫn còn rất nhiều loại đan dược cần ngươi kiểm chứng.

Dứt lời, một viên đan dược màu khác bay vào lòng bàn tay của Trần Thiên.

Thấy viên đan này, hắn chỉ biết lắc lắc đầu vài cái và nuốt cái “ực” xuống bụng.

Sau giây lát ngồi điều tức và hấp thụ dược lực, Trần Thiên dần cảm nhận được một cảm giác ngứa ngáy.

Cảm giác ngứa ngáy này giống như bị hàng nghìn, hàng vạn con kiến nhỏ li ti bò khắp trên cơ thể của hắn.

- A..ngứa quá…ngứa quá…

Nét mặt của hắn dần dần hiện lên sự thống khổ. Thời gian càng trôi thì mức độ ngứa ngáy và khó chịu càng mạnh.

Lần này khác với hai lần trước, ý thức của hắn không có bị mất đi và hoàn toàn tỉnh để hưởng thụ lấy cảm giác mà này.

- A…a..a…

Hai bàn tay của hắn liên tục gãi khắp cả cơ thể. Cứ càng gãi thì hắn lại càng ngứa. Mà càng ngứa thì lại càng gãi.

Tức khắc, cả người của đã in trọn những vết cào cấu, gãi.

Những tia máu bắt đầu bắn ra từ các vết rách ở da.

Thoáng chốc, cả người của hắn trở nên bê bết máu.

Mặc dù như thế, hắn vẫn không cảm thấy đau. Thậm chí, hắn cảm thấy cực kỳ đã ngứa.

Tiếng “xào xạc~ xào xạc ~xào xạc” tiếp tục vang lên.

Lần này, từng ngón tay của hắn ghim vào trong từng vết rách và bắt đầu cào cấu.

- A….thống khoái…â…a

Từng mảnh huyết nhục kèm theo máu tươi văng ra bên ngoài.

Từ nãy đến giờ, Linh chứng kiến toàn bộ sự việc. Nhưng nét mặt của nàng vẫn không một chút biến sắc. Thậm chí, nàng còn không có ý định giúp đỡ Trần Thiên.

Trừ khi liên quan đến tính mạng của hắn, ngoài ra nàng không được phép nhúng tay vào.

Thời gian dần trôi qua!

Cả người của Trần Thiên lúc này đã ngập tràn trong máu đỏ tươi. Khắp người của hắn không còn một chỗ nào nguyên vẹn. Tất cả đều máu thịt lẫn lộn với nhau. Thậm chí, có nơi còn lộ ra cả xương trắng xóa.

Tuy rằng như vậy, nhưng hắn vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Cơn ngứa ngáy vẫn đang tiếp tục hành hạ hắn.

Tiếng “xào xạc~ xào xạc” lại tiếp tục vang lên.

Lần này, hắn dùng tay của mình cào thịt của mình ra.

- Không thể tiếp tục như thế nữa.

Hắn rên rỉ hét lên:

- Sư..sư thúc cứu đệ tử…đệ tử chịu không nổi nữa..

Nghe hắn cầu xin, Linh vẫn không một chút động tĩnh. Nàng vẫn luôn theo dõi chăm chú từng nhấc cử nhất động của hắn.

Thấy vậy, Trần Thiên biết rằng nàng ta sẽ không ra tay cứu giúp. Hắn hét lên:

- Đa tạ sư thúc lần trước đã cứu đệ tử. Xong việc này, chúng ta không còn ai nợ ai.

Dứt lời, hắn cắn vào lưỡi của mình để tự sát.

Khi hàm răng của hắn chạm vào lưỡi, một uy áp từ người của Linh sư thúc bao trùm đến người của hắn. Điều này làm cho cả cơ thể của hắn cứng ngắt và không thể nào cử động.

- Haizz….Ngươi nuốt viên đan này đi.

Linh sư thúc vung tay một cái, một viên đan dược nhanh chóng bay vào miệng của Trần Thiên.

Theo đan dược tiến vào trong bụng của hắn, uy áp của nàng ta cũng buông lỏng dần.

Cử động được, Trần Thiên lập tức ngồi xuống điều tức và hấp thụ dược lực của viên đan này.

Hắn nghĩ thầm ở trong lòng:

- Không biết đây là loại đan gì ? Từ khi mình hấp thụ dược lực thì cảm giác ngứa ngáy và khó chịu dần dần tan biến.

Đã hơn một tuần trôi qua, nhưng Trần Thiên vẫn không có cảm giác đói bụng. Có lẽ là do tác dụng hoặc thành phần của những viên đan kỳ lạ mà Linh sư thúc đưa cho hắn.

.....

Thời gian thấm thoát thôi đưa, 3 tháng làm chuột bạch của Trần Thiên nhanh chóng trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, hắn đã nếm thử không biết bao nhiêu viên đan dược kỳ lạ mà Linh sư thúc cấp.

Không nói đúng hơn thì những viên đan này chính là độc dược. Ngoài việc hành hạ hắn và có thể khiến hắn tử vong ra thì không còn một tác dụng nào khác.

Linh sư thúc đối với việc này cũng cảm thấy cực kỳ phiền muộn và buồn rầu.

Trước khi tiễn hắn đi, nàng có nói một câu khiến cho hắn nhớ mãi không quên.

- Chỉ cần ngươi làm chuột bạch cho ta suốt cả đời này thì ta sẽ giúp ngươi chiến thắng cuộc quyết chiến vào hơn nửa năm của ngươi.

Khi nghe được những lời này, hai mắt của hắn ánh lên. Đây là lời nói quan tâm hắn đầu tiên kể từ khi sang thế giới này mà hắn nghe được. Nàng cũng là người đầu tiên mà hắn gặp được ở thế giới này.

Vì thế, Trần Thiên có chút cảm động. Mặc dù quan hệ cung cầu, nhưng hắn vẫn cung kính cảm tạ Linh sư thúc đã quan tâm.

Tức nhiên, hắn từ chối lời đề nghị này của nàng một cách nhẹ nhàng và dứt khoát ra đi.

Quay trở lại nơi tiếp nhận nhiệm vụ, Trần Thiên lại một lần nữa gặp mặt Long Vũ trưởng lão.

Khi hắn bước vào, ông ta vẫn một dáng vẻ thâm trầm và lạnh lùng ấy.

Trần Thiên cúi người xuống và cung kính đáp:

- Kính chào Long Vũ trưởng lão! Đệ tử đã hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc linh dược.

Dứt lời, hắn đưa cho trưởng lão một lệnh bài.

Nhận thấy lệnh bài này, Long Vũ trưởng lão mở mắt ra và nhìn. Xác nhận không phải giả, ông ta nói:

- Tốt! Ngươi nhận được 10 điểm rèn luyện và 1 linh thạch sơ phẩm.

Tiếng nói của ông ta vừa dứt, một viên linh thạch sơ phẩm bay tới trước mặt của hắn.

Dùng tay bắt lấy viên linh thạch này, Trần Thiên lại một lần nữa cúi người xuống và cung kính đáp:

- Đa tạ trưởng lão!

Đồng thời, hắn cũng lui ra bên ngoài.

Sau khi đi về nhà, hắn mới lấy viên linh thạch sơ phẩm này ra và nhìn ngắm thật kỹ càng.

Viên linh thạch này là một viên đá nhỏ có màu hồng nhạt. Ngoài ra, hắn còn cảm nhận được một nguồn linh khí tự nhiên ở trong linh thạch này.

- Đây là đơn vị tiền tệ và cũng là tài nguyên tu luyện ở thế giới này ư ?

Bạn đang đọc Truy Tiên 1 sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.