Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp gỡ định mệnh của cuộc đời

Tiểu thuyết gốc · 2271 chữ

Chương 12: Gặp gỡ định mệnh của cuộc đời

Sau trận chiến đầy căng thẳng và nguy hiểm với kẻ Ma nhân, ba người quyết định trở về trường để thông báo việc xảy ra. Tuy nhiên, không lâu sau đó, tin tức về sự xuất hiện ngày càng nhiều của Ma nhân lan rộng khắp thành phố, khiến cho mọi người bỗng nhiên sợ hãi và lo lắng. Báo chí đưa tin về những cuộc tấn công bất ngờ của những kẻ Ma nhân, khiến cho dư luận trở nên hoang mang.

Đội trinh sát Hoàng gia của quốc gia Leonardo được giao nhiệm vụ điều tra và bắt đầu tìm kiếm các manh mối liên quan đến sự xuất hiện ngày càng nhiều của Ma nhân. Tiền bối của họ đã từng cảnh báo về một âm mưu đen tối của những kẻ Ma nhân và họ lo lắng rằng thực sự đang diễn ra một kế hoạch quy mô lớn.

Các điều tra viên bắt đầu rượt đuổi những kẻ Ma nhân trên khắp thành phố và tìm kiếm bằng chứng cho thấy sự liên quan giữa hàng loạt các vụ án. Họ đã phát hiện ra rằng những kẻ Ma nhân đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công lớn hơn, và họ cần phải làm gì đó để ngăn chặn âm mưu đó trước khi quá muộn.

Sau khi chiến thắng tên Ma nhân, Kayuto, Kitori và Kaela được hiệu trưởng khen ngợi hết lời.

"Cậu đã tỏ ra rất dũng cảm và thông minh," Hiệu trưởng nói Kitori.

"Cả các bạn nữa, các bạn thật dũng cảm dù đang ở tuổi thanh thiếu niên.", Hiệu trưởng nói với Kaela và Kayuto

"Đừng lo lắng, bạn đã làm tốt việc của mình," Hiệu trưởng nói với họ với một nụ cười đầy niềm tin.

Kaela và Kitori cảm thấy khiếm tốn và không dám nhận lời khen của hiệu trưởng.

Trong khi đó, Kayuto lại bình tĩnh và tự tin nhận phần thưởng xứng đáng với thành tích của mình. Anh ta nói với hiệu trưởng với giọng nói quyết đoán: "Cảm ơn vị hiệu trưởng. Tôi chỉ làm điều đúng và cần thiết để bảo vệ thành phố của chúng ta."

Kaela và Kitori nghĩ rằng anh ta có tính cách kêu ngạo, nhưng hiệu trưởng lại rất thích tính cách của Kayuto .Mọi người sau đó cùng nhau bàn luận và chia sẻ những trải nghiệm của mình trong trận chiến. Kayuto nói rằng anh ta không thể làm được gì nếu một mình.

"Đúng vậy," Kaela phản hồi với nụ cười. "Chúng ta là đội, và chúng ta sẽ luôn giúp nhau."

Chiều hôm đó, Kayuto đã về ký túc xá của mình và đắm mình vào giấc ngủ sau cuộc chiến căng thẳng. Anh ngủ đến nửa đêm thì bừng tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng động ở phòng kế bên.

"Hừm, có ai đó ở đó à?" Kayuto tự hỏi mình. Anh tiến từng bước nhẹ nhàng ra cửa phòng sau đó đi theo tiếng động dẫn lên tầng cao hơn, nơi các tiền bối của anh sống.

Khi anh lên tầng tiếp theo, bỗng nhiên Kayuto thấy một phòng còn đèn sáng trong hành lang phía trước. Đó cũng là nơi mà tiếng động phát ra. Khi anh đến gần chỗ đó, Kayuto lén nhìn trộm và thấy một cảnh tượng điên rồ: một cô gái tóc vàng đang hôn một anh chàng tiền bối lớp trên. Kayuto sử dụng Ma Nhãn của mình để kiểm tra thông tin của hai người đó. Cô gái tên là Akori, 17 tuổi, còn cậu tiền bối kia tên là Kayto, cũng 17 tuổi.

Khi anh check xong, Kayuto nhận ra rằng hai người đang chuẩn bị để làm chuyện gì đó không hay. Anh dùng máy ảnh của mình để chụp lại hình ảnh của hai người, rồi im lặng và lén lút đi về. "Ta nên giữ bí mật về những gì ta đã chứng kiến", Kayuto tự nhủ. "Ai cũng đều có quyền riêng tư của mình, và ta không nên làm phiền họ".

Sáng hôm sau, Kayuto vẫn còn nhớ lại cảnh tối qua và cảm thấy đau đầu. Anh uống một viên thuốc giảm đau đầu, rồi đi đánh răng rửa mặt và chuẩn bị hành trang để đến trường. Trên đường đi, anh gặp Kitori, nhưng bây giờ Kitori đã trở thành một hot boy vừa dũng cảm vừa đẹp trai.

"Chào buổi sáng, Kayuto!" Kitori cười tươi với anh.

"Uhm, chào buổi sáng," Kayuto trả lời với giọng nói lạnh lùng.

Kitori vẫn nhiệt tình với Kayuto, nhưng anh cảm thấy phiền phức vì các cô gái luôn đi theo Kitori. Anh không thích sự chú ý đó và cảm thấy đau đầu vì tiếng ồn của các cô gái kia.

Kayuto lén lút nghe Kitori đang trò chuyện với các cô gái, rồi trốn đi đến lớp. Khi đến lớp, anh nhận được ánh mắt khinh bỉ của mọi người vì họ nghĩ rằng Kitori đã làm tất cả và Kayuto chỉ đến để hưởng phần thưởng và danh tiếng.

Kayuto không quan tâm đến những gì mọi người nghĩ và tập trung vào việc học. "Toàn lũ nhóc, quan tâm lời của bọn nhóc chi cho mệt không biết, bây giờ mình cần tìm cách sống sót và cách khôi phục lại sức mạnh ban đầu của mình trong thế giới này trước", Kayuto tự nhủ. Anh ta dành nhiều thời gian cố gắng cải thiện bản thân mình, hy vọng sẽ có thể khôi phục lại sức mạnh ban đầu. [Chú thích: Đây chỉ là lời của 1 cuốn tiểu thuyết khác mà tôi lượm đc thui:)) ]

Sau buổi học, Kayuto cảm thấy rất mệt mỏi. Cậu chỉ nghĩ rằng cậu thiếu ngủ nhiều quá. Do đó, anh quyết định đi về ký túc xá để nghỉ ngơi.

Kayuto nằm dài lên giường và tắt điện thoại. Cậu không muốn bị ai làm phiền trong khi đang cố gắng thu giữ lại sức mạnh cho ngày mai. Tuy nhiên, sau một hồi, cậu lại bị giật mình tỉnh. Khi nhìn vào đồng hồ, Kayuto phát hiện mình đã ngủ được khoảng 3 tiếng. "Có lẽ là đủ rồi", anh nghĩ và bước lên chân.

Tuy nhiên, cậu không tưởng tượng ra một chuyện thần kỳ đang chờ đón mình.

Kayuto nhớ ra một việc quan trọng: cậu đã tích góp tiền để mua một căn nhà cũ ở gần trường. Anh lấy tiền ra và đi đến địa chỉ đã được thông báo. Đến nơi, người bán cho Kayuto thấy căn nhà mà cậu đã yêu cầu. "Chào mừng bạn, Kayuto-san. Tôi xin giới thiệu đây là căn nhà bạn muốn mua", người bán vui mừng nói.

Kayuto khẽ cười, nhưng trong lòng cậu đang tưởng tượng về cuộc sống mới sắp bắt đầu. "Căn nhà này cũng không tệ, có thể thoải mái nghiên cứu rồi", Kayuto thầm nghĩ.

Khi cậu đang tương thân tương ái chiêm ngưỡng căn nhà, người bán chợt phát hiện ra huy hiệu cao cấp trên áo của Kayuto. "Ngạc nhiên quá! Bạn đang là học viên cao cấp. Tại sao lại muốn mua một căn nhà cũ như thế này?", người bán hỏi.

"Giờ tôi có một nơi để ở gần trường và không cần phải lo lắng về việc đi lại", Kayuto trả lời.

Sau đó, chủ sở hữu nhà đã quyết định cho Kayuto mua ngôi nhà với giá rất hời, thậm chí không tính tiền. Kayuto rất bất ngờ cũng như có chút nghi ngờ về điều này, nhưng anh tạm gác nó qua một bên. Cậu nhanh chóng nộp giấy phép ở riêng cho cô hiệu trưởng và thu dọn hành lí để chuyển đến ngôi nhà mới.

Khi Kayuto vừa bước vào căn nhà mới của mình, cậu đã có một cảm giác rất tuyệt vời. Anh ta cảm thấy thoải mái hơn khi có được một không gian riêng tư và yên tĩnh. Sau khi dọn dẹp xong, Kayuto ngồi lên sofa và ngắm nhìn khung cảnh qua cửa sổ. "Đây là một thành quả tuyệt vời", anh tự nghĩ.

Sáng hôm sau, Kayuto đến trường như mọi ngày. Trên đường đi, anh thấy mọi người đang bàn tán xôn xao về việc gì đó nhưng anh không quan tâm và tiếp tục đi vào trường. Tuy nhiên, khi anh gần đến lớp học của mình, anh phát hiện mọi người đang đứng ở ngoài cửa và nhìn vào trong.

Trong khi anh cố gắng chen vào lớp, anh thấy có một bạn học mới với mái tóc tím và đôi mắt màu vàng đang đứng trước mặt anh. Cô ta trông rất xinh đẹp và giống như một tiểu thư. Kayuto cảm thấy hơi khó chịu vì mọi người đang xem xét cô ta và anh cũng không muốn được chú ý nhiều.

Kayuto ngồi xuống và chuẩn bị cho tiết học sắp tới. Tuy nhiên, cô bạn học mới lại tiến tới và chào hỏi anh. "Chào cậu, tớ tên là Kura Minakoto đến từ Phong quốc. Hân hạnh được làm quen với cậu", cô ta nói và giơ tay để bắt tay với Kayuto.

Kayuto không phản ứng gì và chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng mà không nói một lời. Cô Tiểu Thư Kura chợt cảm thấy khó xử và lùi lại. "Làm ơn cho tớ xin lỗi nếu tớ đã làm phiền cậu", cô ta nói và bước lui đi.

Kayuto vẫn ngồi im lặng và không thèm quan tâm đến cô ta, khiến cho mọi người xung quanh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hai người. Anh ta cảm thấy mệt mỏi vì đã không muốn bị chú ý và cũng không muốn gây ra sự sai lệch giữa cậu và cô ta.

Trong suốt tiết học, Kayuto chỉ tập trung vào việc học và không nhìn sang phía cô Tiểu Thư Kura nữa. Tuy nhiên, anh ta không thể ngừng nghĩ về cách mà mình đã đối xử với cô ta.

Sau tiết học, Kayuto có một chút thời gian trống trải trước khi tiết học tiếp theo, trong khi đó, anh ta đã bắt gặp Tiểu Thư Kura đang ở ngoài cửa phòng học. Kayuto cố gắng quên đi những suy nghĩ tiêu cực của mình, tiểu thư Kura luôn bám theo cậu để bắt chuyện tuy nhiên, ánh mắt của anh ta vẫn lạnh lùng và không có cảm xúc, và anh ta chỉ nói một câu: "Không biết có gì mới không?"

Tiểu thư Kura bất ngờ khi Kayuto nói những lời khó nghe. Cô không hiểu rõ tại sao anh lại nói như vậy, nhưng cô vẫn quyết định theo sau anh đến tận nhà.

Kayuto cảm thấy rất khó chịu và tức giận vì cô ta cứ bám dai theo mình. Anh không hiểu tại sao cô ta lại muốn gì từ anh và cảm thấy mệt mỏi với tình huống hiện tại.

"Rốt cuộc cậu muốn cái gì?" - Kayuto hỏi với giọng nói đầy sát khí.

Kura không thể giải thích được cho Kayuto tại sao cô lại bám theo anh. Thay vì trả lời, cô chỉ cười với Kayuto, khiến cho anh ta càng tức giận hơn.

"Cậu cười vì cái gì? Chuyện này đã buồn cười chưa? Cậu bám dai như thế để làm gì? Cô muốn gì từ tôi? Tôi quá mệt mỏi rồi, làm ơn hãy tha cho tôi đi." - Kayuto nói với giọng nói trầm thấp, đầy cảm xúc.

Kura nhìn thẳng vào mắt Kayuto và nói với giọng lạnh lùng: "Tôi không muốn gì từ cậu cả. Tôi chỉ muốn hiểu tại sao cậu lại lạnh lùng và vô cảm đến vậy."

Kayuto cảm thấy ngạc nhiên khi nghe những lời này từ Kura. Anh ta thở dài và nói với Kura: "Tôi xin lỗi về cách tôi đã đối xử với cậu. Tôi chỉ là một người rất khó để làm quen và tôi không biết làm thế nào để thể hiện cảm xúc của mình."

Kura nghe những lời này và cảm thấy anh ta đang cố gắng để hiểu những điều xung quanh. Cô không trả lời và chỉ cười với anh ta, nụ cười của cô mang một nét tươi vui và hy vọng.

Kura sau đó tạm biệt Kayuto và lên xe về nhà. Trong khi đang trên đường, cô không thể ngừng nghĩ về cuộc trò chuyện của hai người và cảm thấy hạnh phúc khi đã giúp Kayuto có thể hiểu được những điều quan trọng trong cuộc sống.

"Cuối cùng thì anh ta cũng đã mở lòng và thực sự lắng nghe những gì tôi muốn nói," Kura suy nghĩ trong lòng và cười nhẹ.

Trong khi đó, Kayuto cảm thấy như được giải thoát khỏi áp lực và căng thẳng khi Kura rời đi. Anh ta đã dành quá nhiều thời gian để suy nghĩ về việc không gây sự chú ý với mọi người để thuận tiện cho nhiệm vụ chính của bản thân cậu.

"Sau khi đuổi được cô ta, cảm giác như được giải thoát vậy. Tạ ơn trời, lũ con gái thật ồn ào và cứng đầu. Nhưng dù sao thì cũng cô ta đi rồi... ," Kayuto tự nhủ và cười nhẹ.

Sau đó , cậu đã mệt mỏi nằm áp xuống giường và bắt đầu ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Bạn đang đọc Truyền Kiếp (Remake version) sáng tác bởi Remake_person123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Remake_person123
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.