Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập kích Vô Ưu phủ (2)

Tiểu thuyết gốc · 2181 chữ

Vù... ù... ù...

Cơn mưa nặng hạt rơi trên những căn chồi được dựng tạm.

“Ở đây, ta bị cắn chỗ này.”

Quân y đang tích cực trị thương cho binh sĩ.

“Ui da, đau quá.”

“Làm ơn tăng liều thuốc lên đi, cánh tay ta mất cảm giác rồi.”

“...”

“Phù...” Triệu Như Nguyệt vừa rút độc của Giang Thiềm ra khỏi một thương binh. Bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang bên tai: “Cẩn thận.”

Triệu Như Nguyệt chưa kịp hiểu chuyện gì thì một tiếng nổ lớn xuất hiện, nàng rơi vào lồng ngực rắn chắc.

Ộp... ộp...

Hai ba con Giang Thiềm bị lôi điện đánh cho lui bước. Từ trong cơn mưa, những ánh mắt đỏ hoe quét qua, khiến cho đám người bên trong dâng lên cảnh giác.

“Đám chết tiệt này.” Những binh sĩ kia mang thương thế chưa lành, chửi đổng một tiếng. Họ lại cầm vũ khí lên, lao vào chiến đấu.

Triệu Như Nguyệt mở mắt ra, mùi hương nam tính mạnh mẽ thoáng qua chóp mũi làm nàng lấy lại ý thức, vội vàng lui ra giữ khoản cách, ho nhẹ: “Đa tạ Tần đội trưởng ra tay.” Đôi má nổi rặn mây hồng vì xấu hổ.

“Là bổn phận của ta.” Tần Lê cảm thấy đây là việc hắn phải làm, rất tự nhiên, không hiểu khoản cách nam nữ gì cả. Hắn nghiêm mặt nhìn đám Giang Thiềm ngoài kia, lạnh giọng: “Triệu cô nương nên tránh xa chỗ này đi, trong giao chiến đao kiếm vô tình, có thể làm cô nương ngộ thương.”

Triệu Như Nguyệt gật đầu, vội vàng chạy đến nơi an toàn.

Cả bốn nơi đều bị tập kích cùng một lúc, cơn mưa tầm tã không thể nào ngăn cản thú triều. Tiếng binh sĩ chém giết, tiếng yêu thú gầm thét, những ánh lửa bập bùng, khung cảnh hỗn loạn diễn ra khắp nơi...

“Đội một, ngưng hỏa lực, rút lui.”

“Đội hai tiếp ứng...”

“Dàn hộ trận hướng tây ngăn chúng lại...”

“...”

Vương Huyền Minh đứng nơi mưa gió chỉ huy. Lão vô thức đưa tay lên ngực mình, không hiểu sao tim cứ đập liên hồi, một cảm giác bất an rất khó tả, như thể sắp phải chia li.

Vương Huyền Minh nhìn xung quanh, hỏi một binh sĩ gần đó: “Vân Khê đâu rồi?”

“Thưa lão sư, chẳng phải ngài đã phân công sư muội vào tiểu đội của Tần sư huynh sao?” Binh sĩ kia khó hiểu trả lời.

“Ta biết rồi.” Lão thở ra một hơi kỳ lạ.

Gào...

Những đạo lôi cầu liếp tiếp oanh tạc vào hàng ngũ binh sĩ.

“A... Không chống nổi...”

“Cuồng Nghê, đám Cuồng Nghê lại tới rồi.”

“Ta bị thương rồi...”

Vương Huyền Minh cùng Tiêu Vân Thường nhìn nhau, không hẹn mà gặp cùng xuất đao.

Phá Vân Đao Pháp – Du Long Công Phạt!

Huyền Minh Đao Pháp – Hạo Phong Huyễn Tượng!

Hai luồng đao ý huyễn hóa thành lôi long phong tượng đánh tan xác đám Cuồng Nghê.

“Giữ nguyên đội hình, ta và lão Tiêu sẽ lo đám Cuồng Nghê.” Vương Huyền Minh ra lệnh. Hai lão nhân bước ra khỏi thành, tả xung hữu đột đánh giết đám Cuồng Nghê.

“Quái lạ, ban sáng chỉ có một hai con Cuồng Nghê trong đám này thôi, tại sao bây giờ cảm giác như tất cả chúng tiến hóa một lượt vậy?” Vương Huyền Minh khó hiểu.

Mộc Nghê là yêu thú linh Sĩ, chỉ đơn thuần dùng thân thể công kích nhưng Cuồng Nghê lại khác, chúng có thể sử dụng nguyên tố chi lực, sức mạnh ở một tầm cao khác.

“Hừ, còn thắc mắc sao, dĩ nhiên ban sáng chỉ là thăm dò, bây giờ mới thật sự ra tay.” Nhị trưởng lão hừ lạnh, không che giấu vẻ lo lắng trong mắt. Có thể huy động thú triều bậc này, thao túng cả yêu thú linh Sĩ, kẻ thuần thú sư này sợ là đã ở đỉnh linh Sĩ, tệ hơn là...

Bỗng nhiên một đạo kim quang lóe lên trong mưa, trước cả khi Tiêu Vân Thường kịp nhìn thấy, bản năng đã vô thức mở hộ thuẫn.

Lôi Thuẫn!

Bang...

Hộ thuẫn bị vỡ trong khoảnh khắc, trực tiếp đánh vào người nhị trưởng lão.

“Phụt...” Tiêu Vân Thường phun ra ngụm máu, ngã từ trên không xuống, đám Cuồng Nghê vừa định vây công thì bị phong nhận đánh bay đi.

“Lão Tiêu...” Vương Huyền Minh thấy một mũi tên ghim thẳng vào mạn sườn nhị trưởng lão. Xung quanh mũi tên phát ra khí tức của linh sư Tướng lĩnh, bọn họ bị Tướng lĩnh nhìn trúng rồi.

Tiêu Vân Thường đã ở linh Sĩ thập tinh cả trăm năm, đã nửa bước Tướng lĩnh, thế nhưng đối mặt với Tướng lĩnh chân chính, một kích cũng không chịu được. Dưới Tướng lĩnh, tất cả linh Sĩ đều là sâu bọ.

“Mau trở lại thành.” Tiêu Vân Thường nén đau, Vương Huyền Minh đỡ lão dậy, cả hai cùng chạy vào thành.

Lúc hai người sắp tới được cổng thành thì kim quang lại lóe lên liên tục, ba mũi tên xuyên qua mcơn mưa, bắn thẳng về hướng hai người. Vương Huyền Minh không nghĩ nhiều, đẩy Tiêu Vân Thường vào thành, bản thân quay đầu thi đao.

Huyền Minh Đao Kỹ – Thập Tượng Pháp Thân!

Linh lực huyễn hóa thành phong tượng, liên tục chống đỡ. Mũi tên lạnh lùng xuyên qua tầng tầng phong hộ, đẩy cả hai vào thành.

“Thành công rồi.” Như nhớ ra gì đó, Tiêu Vân Thường vội vàng ngồi dậy, xem thương thế lão nhân kia.

“Lão Vương, ngươi...”

Một mũi tên ghim qua dưới bụng, phá nát cả đan điền, mũi tên đâm nát bả vai, mũi tên cuối cùng... Xuyên tim...

Nơi ngực Vương Huyền Minh, máu chảy đỏ một mảng. Máu từ miệng nhuộm đỏ bộ râu trắng, ánh mắt mang vài phần mê mang ngơ ngác nhìn Tiêu Vân Thường.

“Lão Tiêu, ta...”

Ở trong cơn mưa, những ánh mắt ẩn hiện thèm khát, nhìn về thành Thăng Long như sói đói.

“Đúng là môn hạ của Quang Huy tông, phản ứng cũng nhanh thật.”

“Phải, nếu là linh Sĩ bình thường, e rằng còn không kịp đáp trả với kích này của lão phu.” Lão nhân già nua cất nỏ đi.

Vương Nghiệt Ma hừ lạnh: “Ngu ngốc, ra tay vui đùa với kiến hôi có thể dẫn tới chú ý của lão yêu bà kia. Chờ cho đại trận mất đi hiệu lực, mới là chiến trường của chúng ta.”

“Tông chủ nói phải, ha ha ha...”

Vô Ưu phủ đệ...

“Giết...”

Keng... keng...

Ầm... ầm... ầm...

Tiếng đao kiếm va chạm, tiếng thương đâm, sức mạnh nguyên tố bùng nổ khắp nơi. Phòng ốc, tường nhà đều đổ vỡ...

Binh sĩ trong phủ đang ra sức bảo hộ cho Vô Ưu công chúa trước thế công mãnh liệt của gia binh các thế gia. Bọn họ đã đánh nhau gần nửa canh giờ rồi.

Phan Long Thành, Phan Chí Bình và Mộc Anh Kiệt giết thẳng một đường vô phủ, bọn họ đã thấy vị công chúa kia rồi, thân hình mập mạp nằm dài trên ghế, vẫn ung dung ăn trái cây.

Bên cạnh dĩa trái cây trên bàn còn có một quyển trục. Xung quanh quyển trục phát ra kim quang, vừa nhìn đến, ai cũng biết là vật gì. Ánh mắt Phan Chí Bình nổi lên tham lam. Vật này, hắn muốn rồi.

“Phan Long Thành, ngươi thật to gan.” Tiếng Vô Ưu công chúa quát lớn: “Xông vào phủ đệ của ta, phải chém đầu tất cả các ngươi.”

Phan Long Thành không những không sợ hãi, trái lại lão nghe thấy âm thanh run rẩy, lão cười lạnh: “Công chúa, chẳng phải tất cả chuyện này đều bắt đầu từ ngươi sao. Hôm nay hoặc là Phan gia ta chết, hoặc là ngươi.” Chỉ là một linh Đồ bị phế đan điền mà thôi.

Đoạn Thiên Kiếm Pháp – Hỏa Lang Đột Thích!

Hỏa nguyên tố huyễn hóa thành hỏa lang đánh tới, đột nhiên bị người chặn đứng. Là bốn hộ pháp của công chúa. Phan Long Thành biết, muốn lấy được đầu nàng ta, cái ải này bắt buộc phải thông qua.

“Lão tổ, tên hộ pháp này chỉ có tu vi ngang với người, nhưng chiến lực bày ra lại có thể đánh được với ta.” Mộc Anh Kiệt không che giấu vẻ kinh ngạc, hắn tự tin thực lực của mình tuyệt đối đứng đầu linh Sĩ thành Thăng Long, thế mà một hộ pháp cỏn con này lại có thể ỡ một chiêu vừa rồi.

Không chỉ thế, bọn họ còn có bốn người.

Ma Phong Bạo nộ!

Cả bốn hộ pháp xuất chiêu.

Mộc Anh Kiệt đứng trước mặt hai người dùng kiếm chắn đòn, thế công mãnh liệt đến mức đẩy cả ba ra ngoài sân.

Phan Long Thành có hơi nhìn qua đám gia binh, dù sao cũng là gia binh, sao có thể so được với binh sĩ chính quy, dù số lượng có đông hơn nhưng chất lượng lại không bằng, đã sắp bị ép lui rồi.

Đến nước này, chỉ có thể dốc toàn lực giết được bốn hộ pháp này thôi.

Có hai bóng đen nhảy ra từ chiến cuộc, là lão gia chủ Vân Thường, Trương gia chủ Trương Viết Tú. Cả người bọn họ mang thương tích không hề nhẹ. Vừa nhìn vào trong liền thấy quyển trục kia, ánh mắt bắt đầu run động, có một loại chiến khí vô hình sinh ra.

Ầm... ầm...

Lôi quang ẩn hiện trong mưa...

“Các vị, theo lão phu, giết chết công chúa.”

Cả năm người lao vào vòng chiến. Mộc Anh Kiệt cầm chân hai hộ pháp, bốn người còn lại đánh với một hộ pháp. Tình huống tệ nhất đối với Phan Long Thành đã xảy ra, cả bốn người đều không thể xuyên qua phòng tuyến này.

Mộc Anh Kiệt đánh với hai hộ pháp cùng lúc cũng không chiếm thế thượng phong được.

“Hự...” Phan Long Thành bị một chưởng nằm đất.

Vù... ù... ù...

Cơn mưa nặng hạt rơi trên đầu, làm lão thấy thật lạnh...

Đám gia binh đang bị ép lui, xác chết hai bên chất đầy khắp nơi. Lão đã dốc toàn bộ vốn có nhưng vẫn không thể đụng vào Vô Ưu công chúa...

Nhìn những hạt mưa nhỏ li ti rơi xuống mặt đất, khuôn mặt già nua nghiến răng, chẳng lẽ đây là kết cục của Phan gia sao? Tan biến như những giọt mưa kia?

Vốn đã dự liệu kết quả rồi, chỉ là không cam tâm, muốn xuất ra một kiếm phá vỡ cái vận mệnh chết tiệt của Phan gia mà thôi.

Hộ pháp xuất ra một quyền vào Phan Long Thành thì bị trường thương ở đâu bắn tới.

“Ha ha, Phan lão huynh. Có chuyện vui thế này mà lại không gửi thiệp mời cho Đàm gia ta sao?” Một âm thanh vang vảng trong mưa.

Bóng hình từ từ hiện ra, là Đàm Tinh Xảo, gia chủ Đàm gia.

“Đàm gia?” Phan Long Thành ngạc nhiên.

Theo sau Đàm Tinh Xảo là các gia chủ thuộc thế lực của Đàm gia. Gia binh tứ phương ồ ạt xuất hiện, ép ngược lại binh sĩ Vô Ưu phủ.

Vù... ù...

Cơn mưa lạnh lẽo nhưng tâm tình Phan Long Thành nhẹ nhõm, lão đứng dậy, nhìn về phía Vô Ưu công chúa, cười lớn: “Trời cũng muốn diệt ngươi rồi.”

Một ánh mắt từ bên ngoài quan sát toàn bộ cuộc chiến, là Chí Nam.

“Toàn bộ trận pháp trong phủ đã bị ta gỡ rồi, công chúa, tứ bề vây công như vậy, ngài sẽ làm gì đây?” Nhìn thân hình mập mạp ở xa kia, không hiểu sao hắn lại cảm thấy không chân thực, có cảm giác có gì đó không đúng ở đây.

Nhưng tinh thần phát ra đích thực là của công chúa, hắn không nhìn lầm được.

“Công chúa vẫn còn bản lĩnh luyện trận ở đó, ở thời khắc quyết định, ta sẽ khởi động trận pháp này.” Trận pháp đã được Chí Nam khắc sâu dưới đất, dùng vô số chú ngữ ẩn mình.

Trong cơn mưa, ánh mắt Chí Nam sắc bén như thú săn mồi, đang chực chờ bên ngoài, ngư ông đắc lợi. Chờ đối thủ phạm sai lầm, hắn sẽ ra một kích chí mạng.

Vù... ù...

Quang Huy tông...

Lúc này những đệ tử có cấp bậc linh Sĩ đều đã rời đi hết, chỉ còn đám trẻ tân đệ tử non nớt ở lại đây tập luyện.

“Ngươi muốn nhìn bản tâm của ta sao? Khụ... Ụ... Ụ...” Mộc Trung Nhân nhìn Thanh Liên trước mặt, ho liên tục.

Bạn đang đọc Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.