Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên không (2)

Tiểu thuyết gốc · 1760 chữ

Đại Việt, mười vạn năm kể từ ngày khai quốc, thiên hạ thái bình thịnh trị, muôn dân an cư lập nghiệp.

Thành Thăng Long, giữa bầu trời đêm yên bình tĩnh lặng, một ngôi sao nhỏ lóe lên ánh hào quang trong đêm, tại một phủ đệ rộng nhất khu phố lúc về đêm, ở một căn phòng nọ có rất nhiều người chờ đợi bên ngoài. Bên trong là một phụ nhân sắp sinh, bà đỡ, tỳ nữ liên tục ra vào chăm sóc cho phụ nhân kia. Phụ nhân sinh là chuyện quá đỗ bình thường, nhưng vị phụ nhân này trước đó bị va đập ở bụng dẫn đến sinh non, bà đỡ nói khả năng rất cao là không giữ được đứa bé.

Sau một canh giờ vật lộn, bụng của phụ nhân đã có động đậy. Bà đỡ vội vàng hứng lấy đứa bé sắp sinh. Nhìn đến em bé trong tay mình, cả người bà đỡ lạnh toát, cả thân thể đứa bé toàn là máu, hơn nữa còn không có dấu hiệu của sự sống.

Phụ nhân chưa nghe thấy tiếng khóc, mệt lả người những vẫn suy yếu nói: “Tại sao đứa bé lại không khóc?”

“Phu nhân...” Bà đỡ nuốt nước bọt, nghẹn ngào nói: “Đứa bé... Đi rồi.”

Ánh mắt phụ nhân trừng to, cả cơ thể như muốn sụp đổ, khuôn mặt ngấn lệ, đau lòng khóc: “Con ta...” Đột nhiên bụng bà lại quặng đau, bà nhìn về bà đỡ, mang theo vẻ mặt lo lắng nói: “Vú, ở đây... Đau quá...”

Bà đỡ nghe thấy vội vàng đặt tử thai kia xuống chậu, ánh mắt mang theo hi vọng nhỏ nhoi, sẽ không phải là một bào thai khác chứ.

Bà đỡ vừa chạm vào bụng phụ nhân thì mừng rỡ, nói: “Phu nhân, là một bé khác... Phu nhân, cố lên...”

Phụ nhân nghe thế thì lên tinh thần, cố gắng ra sức. Một khắc sau, cuối cùng đứa bé còn lại cũng sinh ra, nằm gọn trên tay bà đỡ.

Oe... oe... oe...

Tiếng khóc trẻ con vang lên trong phòng tối, một phụ nhân lớn tuổi ẵm đứa bé bụ bẫm trên tay, mừng rỡ nói với đám đông ngoài cửa: “Là một tiểu thư...”

“Ha ha, trời không phụ Bạch gia ta, cuối cùng ta cũng có con gái rồi.”

“Chúc mừng gia huynh sinh hạ được tiểu khả ái.”

“Chúc mừng nhị gia...”

“Chúc mừng...”

Từng tiếng nói truyền vào trong ý thức Phong Vân, cô mở mắt lờ mờ nhìn ra xung quanh. Chẳng phải bản thân đã chết rồi sao, sao cô có thể nhìn thấy người xung quanh, còn có y phục lạ lùng trên người bọn họ nữa. Có lẽ cô đã quá mệt mỏi nên hoa mắt rồi, nên ngủ một giấc thôi.

“Nhìn này, đứa bé vừa mở mắt đó...”

“Mắt thật đẹp...”

Người đàn ông trung niên kia bước vào phòng, lại gần giường sinh, nhìn thê tử của mình vì sinh xong mệt lã người mà thiếp đi, ông đặt nhẹ nụ hôn lên trán phụ nhân, nói: “Cảm ơn nàng, đã sinh cho ta một tiểu yêu tinh.”

Cả căn phòng ngập trong hoan hỉ, cuối cùng Bạch gia bọn họ cũng có một nữ nhi rồi. Cả cái nhà này nhìn đâu cũng thấy nam nhân, nam thịnh nữ suy như thế bọn họ khát vọng có nữ nhi tới mức nào. Đứa bé này vừa sinh ra đã nhận lấy những ánh mắt bảo bọc của cả nhà họ Bạch, là hòn ngọc quý của họ trong tương lai.

Một nữ tỳ đang cười đùa thì nhìn vào chậu máu, thấy đứa bé tưởng chừng là tử thai trước đó có dị động liền vội đem tới bên người phụ nhân kia, nói: “Phu nhân phu nhân, tiểu chủ tử... Còn sống...”

Phụ nhân và người đàn ông trung niên nhìn đến, quả thật đứa bé có dị động, tuy nhiên lại không khóc không nháo, mạch tượng cũng rất yếu. Bà đỡ dùng kinh nghiệm của mình, vội vàng nói: “Không xong rồi, khí huyết quá yếu, chỉ một canh giờ nữa thôi đứa bé này sẽ chết đi.”

“Vú à, sao có thể cứu đứa trẻ đây, ta không muốn con ta chết đâu...” Phụ nhân nhìn bà đỡ, lã chã khóc.

“Muốn cứu phải lấy mật của Xích Phong Mật Hoan ở thành Cổ Loa, hiện tại nơi đó cách đây quá xa.” Bà đỡ buồn phiền nói.

“Mật của Xích Phong Mật Hoan sao, chẳng phải tỉ tỉ của nàng vừa được Vương ban cho sao. Hay là chúng ta nhờ tỉ ấy...” Người đàn ông kia mừng rỡ nói, ông trời không tuyệt đường sống của con họ.

Vị phụ nhân nằm trên giường cắn răng đắn đo, nhưng nhìn đến con mình đang thoi thóp dần thì hạ quyết tâm, nói: “Vì con, ta sẽ liên hệ với tỉ ấy...”

Người đàn ông như nhớ tới điều gì đó, nói: “Hình như hôm nay cũng là ngày sinh của tỉ ấy, có lẽ tỉ ấy sẽ hiểu được nỗi lòng của chúng ta.” Ông ôm thê tử của mình vào an ủi, ông biết sự bất hòa giữa hai người, nhưng đây là tính mạng của con họ, họ không thể làm gì khác hơn nữa.

Rầm... Rầm...

Từng trận động đất rung chấn bên dưới, đám hạ nhân từ ngoài phủ vội vàng chạy vào, khuôn mặt ai nấy đều hoảng hốt vội bẩm báo: “Bẩm gia chủ, các vị trưởng lão, có một yêu thú cấp Tướng lĩnh đột phá trận pháp hộ thành, làm loạn bên ngoài.”

Lão gia chủ Bạch gia, Bạch Nhật ra lệnh: “Tất cả theo ta, cầm chân nó đến khi Vương đến.”

Cả đoàn người phi thân ra khỏi Bạch phủ, trước mắt họ là khung cảnh phố xá, nhà cửa chiềm trong biển lửa, người dân chạy tán loạn khắp nơi.

Khè... Ánh trăng mờ rọi qua biển lửa, lộ ra ba cái đầu lớn với ba cặp mắt âm tà. Linh khí thiên địa tạo thành những đợt phong ba liên tiếp đàn áp xung quanh, dưới ánh trăng mờ, thân thể khổng lồ trong hắc ám như vương giả giáng lâm, mang đến sự hủy diệt, tang thương.

Xẹt! Lôi điện phóng ra từ người nó hủy diệt mọi thứ xung quanh.

“Là yêu thú triệu hồi của đại tỉ, Dạ Sương Xà, Lệ Kình.” Tứ phòng Bạch Lạc kinh ngạc thốt lên khi nhận ra vết sẹo quen thuộc trên một cái đầu.

“Không thể nào, rõ ràng trước đó nó chỉ có một đầu, là một yêu thú linh Sĩ.” Nhị phòng Bạch Minh nói.

Sự việc liên tiếp khiến họ càng kinh hãi hơn, Lệ Kình tỏa ra hắc khí xung quanh, những dân thường trúng phải có biểu hiện co giật, tà khí xâm thực, trở thành những quái nhân dị hợm.

“Tà linh, là tà linh. Các ngươi đi theo nhị gia ngăn chặn đám tà linh kia, bên này theo ngũ gia sơ tán dân thường tránh sinh thêm tà linh, những đứa còn lại theo ta đánh con yêu xà này.” Lão gia chủ Bạch Nhật lập tức phân công.

“Rõ.”

Không chỉ Bạch gia, những gia tộc khác gần đó cũng đã phái cường giả của họ ra đối chiến cùng yêu xà. Đường phố khắp nơi chìm trong biển lửa, tà khí nhàn nhạt phủ mờ màn đêm.

Dạ Sương Xà, giống yêu xà chỉ thăng đến linh Sĩ cửu tinh, nay trước mắt bọn họ, khái niệm này đã hoàn toàn sụp đổ. Lệ Kình đã không còn là Dạ Sương Xà linh Sĩ mà trùng kích phản tổ, trở thành Hấp Huyết Đằng Xà Tướng lĩnh, áp đảo toàn bộ cường giả có mặt tại đây, không một ai đủ sức mạnh để đương đầu với nó cả.

Những linh sư liên tục nằm xuống, lôi điện tàn phá bao nhiêu nhà cửa, tà linh đông đảo đàn áp, truy cùng diệt tận, nơi chúng đi qua nhà cửa thì đổ nát, sinh vật, cây cối bị nhiễm tà. số lượng tà linh theo thời gian ngày một nhiều.

Chưa tới một khắc (mười lăm phút) thế trận hoàn toàn tan vỡ, thế nhưng may mắn thay, ba cường giả trấn thủ thành Thăng Long đã xuất hiện. Quân Vương Mộc Trung Nhân, luyện trận sư Trần Lĩnh và chưởng môn Quang Huy tông Võ Cực Lạc có mặt tại đây.

Ánh sáng trận pháp lóe lên áp chế đám tà linh, khóa chặt lấy toàn thân Lệ Kình cũng như cách li hoàn toàn trấn này với xung quanh.

Bọn họ đảo chiều toàn bộ cuộc chiến, càn quét sạch sẽ đám tà linh, bắt giam thành công Lệ Kình, tóm được cả hắc thủ sau màn, kẻ gây ra toàn bộ thảm cảnh này, Bạch Hương Lan.

Bạch Hương Lan bị dẫn tới chỗ Vương, cả tứ chi đều bị xích sắt trói cứng, trên đầu đặt chú ngữ giam cầm. Xung quanh nàng ta là biển lửa, là hoang tàn, là những ánh mắt phẫn nộ, hận không thể xông lên tự tay giết chết.

“Nghiệt chủng.” Lão gia chủ Bạch Nhật giận dữ đạp nàng ta ngã ra đất, ông phẫn nộ đến không ngờ được nữ nhi tồi tệ của mình lại còn có thể tệ hơn, suýt chút nữa đã hủy diệt toàn bộ nơi đây, gây ra tội nghiệt tày trời..

“Vương, lão thân không biết dạy con đã dẫn đến thảm cảnh hôm nay, xin ngài cho phép ta tự tay giết đứa nghiệt chủng này.” Ông đã hoàn toàn thất vọng, bản thân cảm thấy quá tội lỗi với những nhân mạng đã khuất kia, nói ra chữ 'giết' này không chút chần chừ.

Mộc Trung Nhân gật đầu đồng ý, ngài ngồi xuống trước mặt Bạch Hương Lan, trầm giọng nói: “Bạch Nguyệt Nga, ngươi vẫn không hề thay đổi, vẫn chẳng biết đủ là gì cả.” Trong giọng nói cũng che giấu một tia chán ghét, đây là lần cuối cùng Bạch Hương Lan được gọi bằng tên tự của mình.

Mộc Trung Nhân phủ áo phất tay đi, quay sang lão gia chủ Bạch gia, nói: “Mạng của nàng ta muốn xử sao là chuyện của ngài.”

“Khoan đã...” Một giọng nói của phụ nhân phát ra trong màn đêm.

Bạn đang đọc Truyền Kỳ Ẩn Đế 2: Phong Vân Khuynh Thành sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.