Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy hiểm ngầm

Tiểu thuyết gốc · 6294 chữ

Tịnh hòa cung - 23 năm trước. Hòa Yên Ninh với y phục màu hồng,Đứng ngắm hoa và thả diều một mình

Hòa Yên Ninh : Thôi chết, diều của ta bị gió quấn vào cành cây rồi. Cành cây vừa cao vừa xa như vậy. À, sao ta ngốc vậy chứ, ta có khinh công mà

Thu Huế đi tới :" Nương nương, người có nhã hứng quà, trời đang trở gió mà đứng ngoài này thả diều. Nô tỳ tưởng là người vì hoàng thượng lập Mã Tú Anh làm hoàng hậu mà tâm trạng không được vui

Hòa Yên Ninh :" Bà đang nói cái gì vậy?. Cái gì vui hay không vui. Thu Huế à, bà là nô tỳ còn tôi là quý phi, sao xuy nghĩ của bà ích kỳ quá vậy. Nè, bà nghĩ xem Mã Tú Anh là thanh mai trúc mã, cùng hoàng thượng đồng cam cộng khổ, cùng người gây dựng thiên hạ, người lập tỷ ấy là hoàng hậu là chuyện đương nhiên. Điều này chứng tỏ người rất trọng tình trọng nghĩa. Còn ta, chẳng phải ta vẫn được hoàng thượng sủng ái đó sao?. Chỉ cần tromg lòng hoàng thượng có ta, trong lòng ta có người là đủ rồi, địa vị hoàng hậu gì đó với ta không quan trọng

Thu Huế :" Nương nương à. Người vì tình yêu mà quên thân phận Thiếc Nương Tử của mình rồi.

Hòa Yên Ninh :" Được rồi. bà đừng xuốt ngày nải nhải bên cạnh ta nữa. Trời ơi, tại bà đó, con diều của ta bị mắc kẹt trên cây phía xa kia kìa. Ủa, nó bay rồi. Cơn gió từ đâu tới vậy, thật đáng ghét à.

Nói xong Hòa Yên Ninh dùng khinh công bay ra xa tìm diều, cô tìm mãi tìm mãi, gần nửa canh giờ sau, cô tìm thấy nó đang bị mắc kẹt trong những tán là xum xuê, chi chít cành có gai nhọn và rồi cô lấy được con diều và bay về cung, cô hạ xuống đất đạp trúng võ chuối trược chân ngã rầm xuống đất :" Úi da, đau chết ta rồi"

Thu Huế ra đỡ cô đứng lên :" Nương nương.

Hòa Yên Ninh :" Ôi diều của ta bị rách làm hai rồi nè. Ngươi ở đó mà nương nương cái gì, ta bị trật chân rồi, đưa ta vào trong đi

Thu Huế :" Dạ"

Thu Huế đưa Hòa Yên Ninh vào đại sảnh băng bó vết trày xước :" Tôi chịu hết nổi người đó, nghịch ngợm quá đi. chả có chút khí khái của người cầm quân

Hòa Yên Ninh cốc dầu Thu Huế một nhát :" Ngươi ngu quá, chẳng lẽ người cầm quân thì phải xuốt ngày nghiêm túc, không được nghịch ngợm một chút hay sao?

Hòa Yên Ninh chống hai tay lên cằm, đầu lắc sang trái phải :" Bà đó, chịu không nổi tánh này của tôi hay sao?"

Thu Huế :" Tôi nào dám

Hòa Yên Ninh : " không dám thì tốt. Ra ngoài cho ta. Ra ngoài đi"

Thu Huế :" Ừ. ra thì ra"

Thu Huế ra ngoài để Hòa Yên Ninh một mình trong đại sảnh. Lúc này một phi tiêu truyền thư phóng vào, đâm ngược xuống bàn của Hòa Yên Ninh, Hòa Yên Ninh cần lấy rồi mở ra xem :" Giờ tý tối nay, gặp ở ngoại thành phía nam. Nhớ kỹ tuyệt đối không được cho ai biết. Nếu không đừng trách ta"

Hòa Yên Ninh đập thư xuống bàn :" Ả thất công chúa khốn khiếp này lại tìm cớ gì uy hiếp ta rồi sao?. Pháp lực của ta không đánh lại ả, ta phải làm sao đây?

Cô trằm tư một lát rồi nói :" Có rồi, ta bày trận pháp để lắy mạng ả, ả chết rồi thì không ai quấy rầy mình nữa.... Ừ, sợ là Hoàng thượng sẽ tới. .Mà thôi, ta không nghĩ nhiều như vậy

..............

Giờ tý, thắt công chúa tới chỗ hẹn thì đột nhiên bị vây vào trận pháp. Hòa Yên Ninh đứng từ xa nhìn, cô niệm trú để những sợi dây xanh thắt mạnh vào người thất công chúa, thất công chúa vì bắt ngờ lên khó trống đỡ bằng pháp thuật. Và rồi bát hoàng tử và Hồ Duy Dung nén dùng phép phá trận pháp làm Hòa Yên Ninh văng ra sau nhưng cô không hề bị thương. Bát hoàng tử lúc này ở đằng sau cô

Bát hoàng tử :" Thiếc nương tử, tại sao cô dám đối phó bọn ta. Cô dám hai lòng với Nam Vu Lý phải không?

Hòa Yên Ninh :" Ta đâu có, đây là ta mốn thử bản lĩnh của thất công chúa thôi. Thât công chúa, đắc tội rồi

Thất công chúa cười :" Không sao không sao?. Thiếc Nương Tử, xem ra cô không làm theo yêu cầu cùa ta, vặy thì cô đừng trách ta. Người đâu, dẫn người vào đây

Hai tên lính dẵn một người nam một người nữ đi vào

Hòa Yên Ninh :" Nghĩa mẫu, nghĩa huynh. Thất công chúa, bà dám bắt họ

Thất công chúa cười lớn :" Hahahaha. ai kêu ngươi không làm theo chỉ thị của ta, hạ độc làm phép khống chế tăm trí Chu nguyên chương

Hòa Yên Ninh :" Cô... trong triều có quốc sư Lưu Bá Ôn thần cơ diệu toán, hoàng thượng bị khống chế, ông ta sẽ tính ra ngay. bà phải cho ta thời gian chứ

Thất công chúa :" Thời gian hả, ta cho ngươi rất nhiều thời gian rồi. Cô nghe cho rõ đây, trong vòng ba ngày cô phải cho ta kết quả ta muốn, bằng không thì cô đừng thắc mắc tại sao hai tên này phải chết. Hic... chúng ta đi

Bát hoàng tử :" Cô đừng rượiu mời không muốn , muốn uống rượu phat

Thắt công chúa rời khỏi. Hòa Yên Ninh vô cùng bực bội, cô rút kiếm luyện công một hồi thì trời mưa, cơn mưa ngày một lớn dần nhưng cô vẫn đi một mình dưới mưa mà trong tay không cầm theo dù :" Ta không nhẫn tâm làm vậy với Hoàng thượng và Tú Anh tỷ"

Giờ thìn hôm sau. Hòa Yên Ninh tỉnh giấc :" Ta nhớ đêm qua ta dầm mưa mà. Sao ta lại về phòng của ta được

Thu Huế :" Nô tỳ hết chịu nổi người. sao khi không người lại đi dầm mưa, cũng may không bị cảm phong hàn,

Hòa Yên Ninh :" Ta không sao, tại vì....". Nói xong cô hăt hơi ba cái

Thu Huế :" Nương nương à, hay người làm theo đi

Hòa Yên Ninh :" Bà bị ngu hả. Không thể nào,

Thu Huế :" Thật hết nói nổi người. Nhưng còn cô cô và huynh trưởng của người thì sao?

Hòa Yên Ninh :" Ta... ta sẽ nghĩ cách cứu họ. Mà nè, Tú Anh tỷ hình như nhiễm chút phong hàn, ta vào bếp nấu chút canh gà cho tỷ ấy bồi bổ sức khỏe, ta đi à

................

Trở về hiện tại Chu Nguyên Chương vẫn ôm Hòa Yên Ninh. :" Nàng thật đáng yêu quá"

Hòa Yên Ninh :" Còn sau đó thì chuyện xảy ra giống như ả thất công chúa đó đã nói"

Chu Nguyên Chương :" Yên Ninh. Sau đó nàng bị cảm phong hàn bao lâu

Hòa Yên Ninh :" Sau khi bị giam vào lãnh cung, vì tâm trạng của thiếp không vui lên thiếp bị phong hàn nặng, hơn một tháng mới hồi phục hẳn. Hoàng thượng, nói ra Yên Ninh thật vô dụng, ả thất công chúa đó giết cô cô và huynh trưởng của thiếp. Cho lên thiếp suy đoán ra là rất có thể do ả gài bãy hại thiếp nhưng tại sao hoàng hậu bị trúng độc thì thiếp không thể tra ra.

Bà lại khóc :" Năm đó thiếp chỉ nẩy ý định tìm cách làm sao để giết ả thất công chúa và bát hoàng tử càng nhanh càng tốt thôi à

Chu Nguyên Chương lấy khăn lau nước mắt cho Yên Ninh :" Ngoan. Thì ra là nàng muốn giết ả thất công chúa. Nàng hành động một mình như vậy thật mạo hiểm quá

Hòa Yên Ninh :" Thiếp biết chứ nhưng vì yêu người, cho dù có nguy hiểm hơn nữa , thiếp bằng lòng làm thứ

Chu Nguyên Chương :" Tên Hồ Duy Dung đó thật đáng chết mà. Sau một tháng đó, nàng muốn gặp trẫm là muốn trẫm niệm tình cảm mà điều tra lại. Đúng không?

Hòa Yên Ninh :" Dạ. Tại Yên Ninh rất nhớ người, giả lại lúc đó thiếp phát hiện mình đã có thai

Chu Nguyên Chương :"Là ta không tốt. Xin lỗi Yên Ninh. để nàng chịu khổ lâu tới vậy. Năm đó nàng thật có lòng. vậy mà lại thành ra như vậy

Hòa Yên Ninh :" Tại thiếp nông nổi, không xuy nghĩ gì cả. Hoàng thượng, đa tạ người nghe thiếp nói.

Chu Nguyên Chương hôn lên trán Hòa Yên Ninh :" Nàng đừng nói vậy, nàng tuy bướng bỉnh cứng đầu nhưng có lòng chính nghĩa. Vì người khàc mà hy sinh bản thân. Thật đáng quý, cũng làm cho người ta đau lòng.

Chu Nguyên Chương vỗ nhẹ vai Yên Ninh, lúc này bà cảm nhận hơi ấm của tình yêu, của phu quân với mình :" Được rồi được rồi. đừng khóc,

CNC cười, hai bàn tay đưa lên mắt mình, ngón trỏ cùng ngón út xếp thành hình tròn :" Nàng khóc như vậy sẽ hại hai đôi mắt của nàng xưng lên như thế này nè. Sáng mai Đệ nhi, Đàm Phong, bà thông gia và những người khác sẽ cười nàng là người hay khóc đó". Rồi lại ôm Hòa Yên Ninh

.................

hôm Sau

Chu Nguyên Chương : “Đệ Nhi bây giờ con sẽ đi Ô Long Tự à?”

Chu Đệ : “dạ phụ hoàng”

Chu Cao Túc : ”cho con đi với”

Chu Nguyên Chương : ”Túc nhi con nên ở lại bảo vệ nội tổ mẫu, nếu không bà lại nghĩ quẩn không ai trị được đâu”

Chu Cao Túc : Không có đâu. Người và nhiều người ở bên cạnh. Nội tổ mẫu đã kiên cường hơn rất nhiều Con về xin phép nội tổ mẫu, nội tổ mẫu sẽ cho đi mà.

Chu Nguyên Chương : ”nếu đã vậy ta có ý này, con hãy đi tới các môn phái thay ta đa tạ họ”

Chu Đệ : ”đi tới các môn phái?”

Chu Nguyên Chương : ”một là để con không phải suy nghĩ nhiều về chuyện này, hai là tỏ rõ thành ý của triều đình, ba là thay trẫm vi hành, xem xét tình hình của lão bá tánh, nếu có tên tham quan nào thì tiền trảm hậu tấu”

Chu Đệ : ”dạ con hiểu rồi Phụ Hoàng, nhưng con sợ con không tập trung mà làm được”

Chu Nguyên Chương : ”Đệ nhi con nghe cho rõ đây - lấy dân làm gốc, ta mặc con đang gặp vấn đề gì thì cũng phải ưu tiên cho lão bá tánh, nếu không có những người dân còng lưng dưới trưa nắng, đội nắng gánh mưa nắm bắt vụ mùa, không có những thợ săn trèo đèo vượt suối, không những thương nhân lặn lội đường xa, thì lấy cái gì cống nạp cho triều đình lúc đó tên thái tử như con còn không có gạo để mà ăn chứ đừng nói vì chuyện của cá nhân ngươi mà bỏ mặt lão bá tánh, triều chính áp lực tinh thần con có thể không giữ được bình tĩnh trẫm có thể thông cảm nhưng không được bỏ mặc lão bá tánh! rõ chưa?”

Chu Đệ : ”Nhi Thần đã hiểu, tạ phụ hoàng chỉ điểm”

Chu Nguyên Chương : ”nói to lên cho trẫm - LẤY DÂN LÀ GỐC”

Chu Đệ : ”LẤY DÂN LÀM GỐC”

Chu Nguyên Chương : ”tốt, con đợi một lát, ta sẽ phái Từ Tuấn Kiệt đi cùng con, Trần Ninh”

Trần Ninh : ”có nô tài”

Chu Nguyên Chương : ”ngươi lập tức cầm thánh chỉ tới triệu Hàn Thương Đại Tướng Quân vào đây cho trẫm”

Trần Ninh : ”nô tài tuân chỉ”

......................

lúc này Từ Tuấn Kiệt cùng Phó Hữu Đức đang bàn chiến lược

Từ Tuấn Kiệt : ”ta thấy địa điểm này nên cho một đội, địa điểm khu này là giao lộ giữa các vùng nắm bắt tin tức cũng nhanh hơn, và cho người mở quán tại các địa điểm này, nếu nói có thể nắm bắt tin tức và những chuyện náo nhiệt thì tửu điếm là nơi thích hợp, không biết ý của Phó Tướng Quân như thế nào?”

Phó Hữu Đức : ”rất hay, không hổ là con trai của Từ Đạt”

Từ Tuấn Kiệt : ”Phó Tướng Quân quá khen, tuy cùng cấp bậc nhưng Tuấn Kiệt còn trẻ, ít kinh nghiệm mong được bậc tiền bối chỉ bảo”

Phó Hữu Đức : ”Từ Tướng Quân quá lời, cậu anh tài kiệt suất như cái tên Tuấn Kiệt, trong tương lại thành tựu còn hơn cả ta”

Trần Ninh : ”THÁNH CHỈ ĐẾN”

Từ Tuấn Kiệt, Phó Hữu Đức : ”ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế”

Trần Ninh : ”phụng thiên thừa nhận hoàng đế chiếu viết, hiên nay anh hùng thiên hạ hỗ trợ cho triều đình, trẫm nhận thấy cần phải tỏ lòng thành của Triều Đình nay lệnh Cho Hàn Thượng Đại Tướng Quân Từ Tuấn Kiệt đi theo hộ tống Thái tử thay trẫm vi hành, mọi chuyện chuẩn bị quân lực trẫm sẽ giao toàn quyền cho Bình Nam đại Tướng Quân Phó Hữu Đức, Khâm Thử, Từ Tướng Quân mau tiếp chỉ”

Từ Tuấn Kiệt : ”vi thần tiếp chỉ”

Trần Ninh : ”Từ Tướng Quân, hoàng thượng đang đợi xin đừng chậm trễ”

Từ Tuấn Kiệt : “Phó Tướng Quân. Vãn bối đi trước”

Phó Hữu Đức : ”được, Tướng Quân, Công Công thượng lộ bình an”

Trần Ninh : ”Nhà Ta xin cáo từ”

.....................

về tới đại điện

Trần Ninh : ”bẩm hoàng thượng, Từ Tướng quân đã về tới”

Từ Tuấn Kiệt : ”thần Hàn Thương Đại tướng quân Từ Tuấn Kiệt tham kiến hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : “bình thân, Từ Ái Khanh mau trở về chuẩn bị ngày mai xuất phát”

Từ Tuấn Kiệt : ”vi thần tuân chỉ”

Chu Nguyên Chương : ”Tử Vũ, khanh cảm thấy nên phái thêm ai đi cùng sẽ thích hợp”

Tử Vũ : ”Tiết là Lục Hoàng Tử đã hy sinh, thần đề suất Ngô Thiên Đức”

Chu Nguyên Chương : ”Ngô Thiên Đức, ta nghe nói hắn trốn khỏi quân doanh ham dâm vô độ ức hiếp bá tánh”

Tử Vũ : ”hoàng thượng có điều không biết, Ngô Thiên Đức trong lần hà hiếp bá tánh, lại đụng độ Hoa Sơn Kiếm Khách Lệnh Hồ Xung, tên này nghe nói vì lý do gì đó mà bị trục xuất khỏi sư môn, nên hắn đã bắt trói Ngô Thiên Đức, và cải trang thành Ngô Thiên Đức đi lại trên giang hồ”

Chu Nguyên Chương : ”Ngô Thiên Đức dù gì cũng là mệnh quan triều đình, hắn lại mạo danh như vậy sao được, lập tức trốc nã Lệnh Hồ Xung về quy án”

Tử Vũ : ”hoàng thượng ta có một đề nghị, so Với Ngô Thiên Đức thì Lệnh Hồ Xung là một nhân tài, từ khi hắn mạo danh Ngô Thiên Đức hắn luôn giúp cho lão bá tánh, hoàng thượng nên trọng dụng người này”

Chu Nguyên Chương : ”nhưng nhưng hắn là người giang hồ, biết hắn đang nơi nào mà tìm?”

Tử Vũ : ”hoàng thượng không cần lo ta có cách liên lạc với hắn, không cần hắn lộ diên chỉ cần hắn âm thầm bảo vệ thái tử là được”

Chu Nguyên Chương :”cứ làm theo cách của khanh”

Tử Vũ : ”rõ”

.....................

lúc này tại hoàng lăng Tần Thủy Hoàng

Tần Thủy Hoàng : ”hiện ngươi đã tiếp thu được khá nhiều kinh nghiệm của ta, đây là những kinh nghiệm của ta viết lại để cho ngươi, sau này có khi ngươi cần. Về phương pháp trị quốc, cầm quân chính trị, phương pháp tu luyện cũng như chữa thương, hiện tại ngươi cũng nên đi tìm cơ hội đột phá, ở bên cạnh ta sẽ dậm chân tại chỗ”

Hồ Duy Dung : ”đồ nhi đã hiểu, ân sư tại thượng nhận của đồ nhi ba lạy”

Tần Thủy Hoàng : ”được rồi đi đi, và đừng quay lại đây làm phiền ta tu luyện”

Hồ Duy Dung : ”đồ nhi đã rõ”

Tần Thủy Hoàng : ”đây là Linh Miêu Đan do ta mất 500 năm luyện chế, giữ nó bên mình ngươi sẽ có cơ hội thoát chết 9 lần như là linh miêu, không nên lạm dụng hãy nhớ ngươi có 9 lần chết đi sống lại nhưng không có nghĩa là ngươi tự tìm được chết thì nó sẽ cứu ngươi đâu, ngươi phải có ý chí sinh tồn hoặc bị ngoại lực uy hiếp đến tính mạng thì mới phát huy tác dụng còn ngươi tự sát thì một mạng cũng không còn, Nhớ cho kỹ”

Hồ Duy Dung : ”tạ ơn sư phụ, đồ nhi ghi nhớ, đồ nhi chúc ân sư sớm ngày vũ hóa phi thăng, đồ nhi cáo từ”

Tần Thủy Hoàng : “được đi đi”

..................

Hồ Duy Dung bước ra cửa với vẻ mặt tươi cười đầy hy vọng thì nụ cười hắn chợt tắt vì trước mặt hắn là Thiên Ma

Thiên Ma : ”Tên Hồ ly chịu lòi đầu ra rồi hả?”

Hồ Duy Dung : ”Thiên Ma Đại nhân cũng kiên nhẫn thật”

hắn thừa biết mình bây giờ không làm gì được Thiên Ma, nên có ý chạy về Hoàng Lăng thì một tên đạo sĩ đã đứng nhìn hắn mà cười

Tiêu Dương : ”Hồ Tướng Gia, vẫn khỏe chứ”

Hồ Duy Dung : ”ngươi gương mặt này khá giống Tiêu Di, ngươi là Tiêu Dương à?”

Tiêu Dương : “được Hồ Tướng Gia biết đến ta thật vinh hạnh”

Hồ Duy Dung : ”Tiêu Đạo Trưởng không trừ ma vệ đạo mà làm Con chó cho Thiên Ma Sao?”

Tiêu Dương : ”ồ không ta là hợp tác, ta ở đây để thỉnh giáo Hồ Tướng Gia vài chiêu”

Hồ Duy Dung : ”vậy là Ngươi Liên Thủ Với Thiên Ma giết ta sao?”

Thiên Ma : ”ngươi đánh giá bản thân cao quá rồi, ta sẽ đứng xem”

Hồ Duy Dung : ”vậy ta rất cảm tạ Thiên Ma Đại Nhân”

Tiêu Dương : ”Hồ Tướng Gia mời”

Tiêu Dương xông tới dùng Ưng Trảo tấn công, Hồ Duy Dung vung Tu La Chỉ đánh trả, hai bên duyền cước qua lại, bất phân thắng bại

Tiêu Dương : ”Quyền cước khá, để ta xem pháp thuật của ngài”

Tiêu Dương xuất ra Xi Vưu Ma Trượng thi triển thần chú : ”âm tà tốc hiện, đoạt mạng quỷ hình đi”

Hồ Duy Dung : ”ân đạt đa ân đạt đa, khống linh phá quỷ đi”

một luồn khí màu đen cùng màu vàng đối đầu nhau, Tiêu Dương bị ép thế, đúng lúc Này Thiên Ma Từ phía sau tung một luồn Lôi Điên vào Hồ Duy Dung khiến hắn thổ huyết, Tiêu Dương Nhân cơ hội tung một chưởng vào đầu Hồ Duy Dung, khiến ông chết tươi

Thiên Ma : ”HAHAHA, tên Hồ Ly này lần này ngươi chết chắc, Tiêu Dương kiểm tra xem hắn chết chưa”

Tiêu Dương tiến hành kiểm tra : ”bẩm Thiên Ma Đai nhận hắn đã chết”

Thiên Ma : ”Đem sát hắn ném vào địa phận Nữ Nhi Quốc đi”

Tiêu Dương : ”tại sao phải phiền phức như vậy”

Thiên Ma : ”không có gì Nữ Nhi Quốc hận hắn thấu xương ta xem như tặng Nữ Nhi Quốc món quà khuyến mãi trước khi lần nữa tiêu diệt, HAHAHAHA”

Tiêu Dương : ”ra là vậy”

Tiêu Dương Đem Xác của Hồ Duy Dung ném vào địa phận Nữ Nhi Quốc, rồi cùng Thiên Ma đi tìm ma vật chuẩn bị cho đại kế hoạch

Tiêu Dương : ”xin hỏi bước tiếp theo nên làm gì?”

Thiên Ma : ”Khống Chế Từ Đạt, Giết Chu Nguyên Chương”

Tiêu Dương : ”phải ha, tại sao ta nghĩ ra nhỉ?”

Thiên Ma : ”nói ngươi ngu người còn không nhận”

Tiêu Dương : ”được được ngài nói đúng, là bần đạo đã hồ đồ”

...................

tại Ma Giới

Hà Như Song đau đầu mở mắt thấy mình ở một căn phòng, cô quan sát thì đây là một căn phòng đầy sang trọng

một ma nữ đi vào : ”tiểu Thư, cô đã tỉnh rồi à"

Hà Như Song còn tưởng mình nằm mơ: ”hả? Tiểu thư, Cô đang gọi ta sao?”

Ma Nữ : ”Phải chính là cô, Tiểu thư”

Hà Như Song : ”xin lỗi cho hỏi ta đang ở đâu? Ta nhớ là mình bị rơi vào ma môn trận ta nghĩ ta đã chết đây là đâu”

Ma Nữ : ”đây là Hoàng Tuyền Ma Cung”

Hà Như Song khiếp sợ : ”Hoàng Tuyền Ma Cung? Nói vậy ta đã chết rồi sao, đây không giống địa ngục mà ta biết”

Ma nữ : “Tiểu Thư có điều không biết, cô vẫn còn sống, khi cô rơi vào Ma Môn, chính cung chủ đã cứu cô đưa về”

Hà Như Song : ”Cung chủ, xin hỏi ta có thể gặp ngài ấy không?”

Ma Nữ : ”được chứ, Tiểu Thư mời đi theo tôi”

Hà Như Song : ”xin lỗi tôi nên gọi cô là gì?”

Ma Nữ : ”cứ gọi tôi là Tiểu Linh”

Hà Như Song : ”Tiểu Linh cô nương hoàng Tuyền ma cung này tôi chưa từng nghe nói tới, có thể cho tôi biết nhiều hơn không?”

Tiểu Linh : “hoàng tuyền ma cung là một lãnh địa ở ma giới, ở ma giới này thực lực vi tôn, nó cũng như một quốc gia ở phàm gian, nơi này Là Cung chủ dùng thực lực của mình mở ra lãnh địa”

Hà Như Song : ”vậy là còn nhiều thế lực tương tự ở ma giới, vậy cô có biết gì về Thiên Ma và Bạch Ma Nữ không?”

Tiểu Linh : ”biết chứ, Thiên Ma là kẻ từng thống trị ma giới sau Ma Tổ La Hầu, sau khi hắn bị phong ấn thì Ma Tôn nắm quyền nhưng đó là thế nhân biết, ngoài có hai kẻ cũng không phục tùng ma tôn thứ nhất là Minh Hà Lão tổ người khai mở AtuLa Tộc người thứ hai là Ma thần Xi Vưu, hắn kế thừa ý chí của thiên ma khai mở Thiên Ma Thánh Môn tại ma giới”

Hà Như Song : ”vậy còn Cung Chủ có được xem là cường giả không?”

Tiểu Linh : ”cung chủ được xem là nhân vật có tiếng tăm trong ma giới mà thôi, so với những nhân vật như Mộng ma, cửu tử ma mẫu, huyết ma thì ngài vẫn còn kém”

Hà Như Song : ”vậy Cung chủ tên là gì?”

Tiểu Linh : “Nguyệt Hoàng Tuyền”

Tiểu Linh Dẫn Hà Như song tới : ”Cung Chủ ở bên trong, cô hãy vào đi”

Hà Như Song bước vào trước mặt cô là một nam tư đầy nguy nghiêm đang ngồi nhắm mắt định thần, thận mặt hắc y, nhưng khi cô gặp người này nước mắt không tự chủ rơi xuống : ”Lạc Dương Ca Ca”

người đàn ông mở mắt : ”nàng đã tỉnh rồi à?”

Hà Như Song nước mắt tuông rơi: ”Lạc Dương Ca ca là huynh thật sao?"

Người đàn ông lắc đầu : ”Ta là Nguyệt Hoàng Tuyền, Lạc Dương chỉ là một phân thân của ta”

Hà Như Song rơi nước mắt : ”huynh không phải Lạc Dương Sao?"

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”có thể nói ta chính là Lạc Dương nhưng Lạc Dương thì không phải là ta”

Hà Như Song lau nước mắt : ”huynh khiến ta hồ đồ?”

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”có thể hiểu rằng chính ta đã tạo ra sự tồn tại của Lạc Dương, một phân thân của ta với cái tên Lạc Dương, khi phân thân đó biến mất thì toàn bộ ký ức của Lạc Dương sẽ trở về chỗ của ta, ta có ký ức của Lạc Dương nhưng Lạc Dương không có ký ức của ta”

Hà Như Song : ”tại sao lại như vậy?”

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”vì Nguyệt Hoàng Tuyền tạo ra Lạc Dương chứ không phải Lạc Dương Tạo ra Nguyệt Hoàng Tuyền, nói vậy nàng đã hiểu chưa?”

Hà Như Song : ”nói vậy ký ức với ta huynh đều có”

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”đó là lý do mà ta cứu nàng ra khỏi vạn quỷ vực”

Hà Như Song : ”ta nhớ là mình rơi vào ma môn trận"

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”đó là cách gọi của phàm nhân, cái gọi là Ma môn trận đó chỉ là khai mở cánh cửa tới ma giới, còn kẻ rơi vào trân có kết quả ra sao sẽ không ai biết, ma giới rộng bao la, sẽ chẳng ai biết lần kế đến ma môn mở là tại nơi nào, nên thông thường chỉ có ma tộc mới có thể tự do xác định nơi trở lại, còn phàm nhân dùng biện pháp mở ra ma môn thì chúng sẽ không biết chúng mở tại nơi nào của ma giới”

Hà Như Song : ”chính huynh đã cứu ta”

Nguyệt Hoàng Tuyền bước đến nắm tay Hà Như Song, đưa tay lên má cô : ”phải, ta đợi nàng đã lâu, mặt dù ta rất muốn giữ nàng bên cạnh, nhưng nàng có nghiệp quả phải do chính nàng đối diện, để ta cho nàng xem”

Hà Như Song : ”xem cái gì?”

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”Tiểu Linh dẫn họ vào đây”

Hà Như Song nhìn thấy hai người phụ nữ bước vào một hắc y một lục y, lại rới nước mắt: ”mẹ, dì Châu Vũ”

Châu Linh, Châu Vũ ôm lấy Hà Như Song: ”Song nhi con khỏe chứ”

Hà Như Song : ”Không phải hai người đã”

Châu Linh, Châu Vũ : ”Phải bọn ta đã chết, nhưng cung chủ đã cứu chúng ta”

Hà Như Song : ”mẹ, dì con nhớ hai người lắm”

Châu Linh : ”con gái ngoan, mẹ nhớ con lắm'"

Châu Vũ : ”Song Nhi, A Lý nó thế nào có khỏe không?”

Hà Như Song : ”A Lý hiện trốn khỏi Nam Vu Lý, tới Đại Minh Tìm Lưu Quốc sư”

Châu Vũ : ”thật là đứa bé đáng thương, chắc Thất Cống chúa không mang lại hạnh phúc cho nó"

Hà Như Song : ”nay dì đã sống lại, chắc A Lý đệ ấy vui lắm”

Châu Linh : ”phải đó muội muội, rồi muội sẽ gặp lại nó thôi”

Châu Vũ : ”không biết bọn ta có thể về không cung chủ”

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”có thể nhưng phải đợi thời cơ thích hợp”

Châu Linh : ”đa tạ cậu rất nhiều”

Hà Như Song : ”ta không biết phải đa tạ huynh như thế nào?”

Nguyệt Hoàng Tuyền nắm tay Hà Như Song : ”Làm nương tử của ta, vì ta yêu nàng, ta đợi nàng đã 5000 năm rồi”

Hà Như Song : ”xin thứ lỗi, hiện tại ta”

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”ta hiểu ta đợi nàng, hiện tai ta giúp nàng tăng cường ma công, để sau này nàng có cả ma khí tiên khí”

Hà Như Song : “tôi nghe nói hai loại khí này khắc nhau”

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”phải nó khắc nếu có một bên yếu một bên mạnh,hoặc đã có sẵn một loại thì không thể hấp thụ loại còn lại nhưng nếu đồng thời tu luyện thì nó sẽ khác và nơi nàng tu luyện phải đáp ứng cả âm dương cân bằng”

Hà Như Song : ”vậy nơi nào đáp ứng được”

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”đây là pháp bảo băng hỏa thánh liên, nếu có nó nàng có thể đồng thời tu luyện ma công và thần công hấp thụ ma khí và tiên khí, luyện ra tiên ma chi thể”

Hà Như Song : ”đa ta huynh, nhưng ta không muốn trở thành ác ma”

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”ai nói với nàng tu luyện Ma công thì trở thành ác ma, cái từ Ác Ma do ngươi phàm nói khi kẻ đó dùng công pháp giết người, nhưng công pháp ta đưa cho nàng là giết ma, phàm nhân thật buồn cười, giết người thì chúng kinh tởm bọn ta, trong khi chúng giết không ít sinh linh đâu”

Hà Như Song muốn phản bác nhưng không biết phải nói như thế nào

Nguyệt Hoàng Tuyền cười : ”nàng cảm thấy ghê tởm đơn giản nàng là người thấy đồng loại bị động vật ăn thịt thì nàng cảm thấy con thú đó quá kinh tởm, chỉ vậy mà thôi”

Hà Như Song : ”phải ta thấy kinh tởm vì ta là người mà, Nhưng huynh không phải người sao?”

Nguyệt Hoàng Tuyền cười : ”không phải ,ta thuộc ma tộc, không lẽ nàng đã quên người nặng đất tạo ra nhân tộc, là Nữ Oa Nương Nương bản thể là yêu tộc, lấy công đức thành thánh"

Hà Như Song : ”nhưng ta và huynh bây giờ người ma khác biệt”

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”đó là bọn người thiên đình không muốn thứ chúng vất vả xây dựng, bị kẻ khác phá hỏng, sợ mất đi sự tôn nghiêm của bọn chúng, những câu chuyện Liêu Trai có câu truyện nào mà không cảm động nhưng đều bị thiên điều ngăn cản, nhưng tên khốn nào định ra thiên điều, Nguyệt Hoàng Tuyền ta chưa bao giờ để Thiên Điều Vào Trong mắt,trong mắt ta lũ trên thiên đình là cái lũ khốn kiếp thích nhất làm ra hành vi bổng đã uyên ương, trong khi Ngọc Đế và Vương Mẫu thì lại là phu thê, lại cấm người khác nói chuyện yêu đương, ta khinh, nhưng hiện ta ta không đủ sức chống lại thiên đình, chỉ có khi ta thống nhất ma giới, thì may ra"

Nguyệt Hoàng Tuyền cảm thán :"Thiên hạ thần tiên đều cấm yêu

Ta hỏi trời cao Sao lại thế

Ngọc hoàng Vương mẫu Đôi phu thê

Cớ Sao Hằng Nga Hậu Nghệ phải chia lìa

Ngưu Lang Chức Nữ bị ngăn cách

Nhị lang bổ núi cứu mẹ hiền

Bởi vì bà đã động lòng phàm

Kết hôn cùng phàm Nhân

Sanh ra Nhị Lang Thần

Ta xin hỏi trời cao tại Sao thế

kẻ hữu tình Lại luôn chịu đắng cay”"

Hà Như Song : ”ta hiểu được, huynh có nghe nói về Bạch Ma nữ Không?”

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”Bạch Ma nữ đó là cách gọi chung, đa số Bạch Ma Tộc do ma nữ lãnh đạo và nữ đông hơn nam nên gọi là Bạch Ma nữ”

Hà Như Song : ý huynh à Bạch Ma Nữ không phải chỉ có một?”

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”Bạch Ma Quân là kẻ mở ra địa bàn cho bạch ma tộc, Bạch Ma Nữ đầu tiên là Một trong những người con của ông ta, bá chủ một vùng trong ma giới, còn từ khi bạch ma nữ này xuất hiện thì cũng kéo theo nhiều hồn ma đi theo và tu luyện theo ả hình thành một đám bạch ma nữ”

Hà Như Song : ”vậy huynh và Bạch Ma Nữ ai lợi hại hơn?”

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”khó mà trả lời, như ta nói Bạch Ma Nữ còn cách gọi khác là Bạch Phát ma nữ, không phải chỉ có một, nên tùy vào cấp độ của Bạch Ma Nữ đó”

Hà Như Song : ”nói như huynh thì Có cá Thể Bạch Ma Nữ nào đạt tới cảnh giới của Thiên Ma Không?”

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”Thiên Ma Thì lại thuộc Thiên Ma Nhất tộc, nên Bạch Ma Tộc chưa có một kẻ nào đạt tới cảnh giới của Thiên Ma”

Hà Như Song khiếp sợ : ”ý huynh là Thiên Ma không phải chỉ một tên?”

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”phải nhưng Thiên Ma Cao cấp không thuộc về thế giới này, mà chúng tới từ Thiên Giới một thế giới cao cấp hơn”

Hà Như Song : ”theo huynh những tên đó có kéo tới đây không?”

Nguyệt Hoàng Tuyền Lắc đầu : ”kẻ tu luyện đề có một quy tắc ngầm không thể phá vỡ đó là kẻ đạt tới cảnh giới phi thăng sang một thế giới cao hơn, thì không thể phá vỡ hư không trở về thế giới thấp hơn”

Hà Như Song : ”nói như vậy sẽ không có một đội quân thiên ma kéo tới nhân gian?”

Nguyệt Hoàng Tuyền : “Đúng vậy, vì nếu làm thế chúng sẽ chọc giận sáng thế thần, hay còn gọi là giới chủ”

Hà Như Song : ”ý huynh còn có giới chủ kẻ định ra mọi quy tắc của thế gian?”

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”không sai đó là những gì ta biết, còn trên giới chủ thì ta không rõ, có lẽ ta chưa đạt tới cảnh giới để biết được các cấp độ sau đó”

Hà Như Song : ”vậy có cường giả nào có thể vượt qua giới chủ không?”

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”có chứ, giới chủ cũng có thể đổi người, chỉ là những kẻ uy hiếp được giới chủ rất ít, đa số đều hôi phi yên diệt, đến cơ hội đầu thai cũng không có”

Hà Như Song : ”không ngờ đại đạo vô thượng lại lớn đến vậy”

Nguyệt Hoàng Tuyền Cười : ”đừng có sợ hãi như vậy, đối với nhưng đại năng đó chúng ta chỉ là kiến hôi, họ không hứng thú hơn thua với chúng ta đâu, hãy tu luyện đi, khi nàng tăng cường công lực ta sẽ mở ma môn đưa nàng về”

Hà Như Song cười : ”ta nói với Tô Na, Lạc Dương đang chờ ta rồi ta sẽ trở về, nếu bây giờ ta dẫn theo cả huynh và mẹ về liệu họ cảm thấy thế nào?”

Nguyệt Hoàng Tuyền : ”ta sẽ không đi, ta ở nơi này tạo dựng lãnh thổ chờ nàng vạn năm”

Hà Như Song cảm động thật sự : ”ta chỉ biết nói đa tạ huynh, nếu có thể ta sẽ thử đáp lại tình cảm của huynh, nhưng ta không hứa trước”

Nguyên Hoàng Tuyền : ”không sao, cùng lắm thì ta lại vì nàng mà liều mạng với thiên đình, hãy mau tu luyện đi, đây là tiên ma kiếm, được đúc từ ma kiếm và thần kiếm tặng cho nàng”

Hà Như Song : ”đa tạ huynh”

.....................

lúc này tại kinh thành

Cao Bân đang nói Chu Nguyên Chương : ”hoàng thượng, để Chu Đệ đi như vậy có ổn không?"

Chu Nguyên Chương : ”sẽ không sao đâu”

lúc này bỗng Đột Nhiên Từ Đạt Đi vào, Chu Nguyên Chương : ”Từ Đạt có chuyện gì?”

Cao Bân nhìn Từ Đạt Khó hiểu : ”tại sao người hắn ta cảm nhận được chút tà khí, không lẽ.... ĐẦU HÔI CẨN THẬN”

Từ Đạt xuất kiếm tấn Công Chu Nguyên Chương, Chu Nguyên Chương còn chưa hết kinh ngạc, thì Tử Vũ xuất thủ ngăn cản, Từ Đạt xử ra, Tung Sơn kiếm pháp, Tử Vũ dùng độc cô cửu kiếm, khắc chế, Bạch Ngọc Đường dùng pháp thuật định thân : ”Trung Sơn Vương đã bị kẻ khác khống chế, mọi người giữ chặt ông ấy để ta phá phép”

Cao Bân Liên Thủ với Tử Vũ khống chế Từ Đạt, Bạch Ngọc Đường Niệm chú : ”khống nhân giải chú đi”

một luồn ma khí thoát ra khỏi người Từ Đạt, Bạch Ngọc Đường há miệng nuốt hết

Cao Bân : ”ngươi ăn nó không vấn đề gì chứ”

Bạch Ngọc Đường : ”đại pháp sư yên tâm, ma khí này có hại với nhân tộc thôi, đối với yêu tộc bọn ta nó là thuốc bổ đó, phải chi tới nhiều chút ta có mồi nhắm rượu rồi”

Từ Đạt : ”đây là đâu, tại sao các ngươi khống chế ta, Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện gì?"

Chu Nguyên Chương : ”thả Từ Đạt ra, khanh vừa bị khống chế, tiến hành ám sát trẫm”

Từ Đạt : ”HẢ, thần tội đáng muôn chết”

Chu Nguyên Chương : ”khanh bị người ta khống chế trẫm không trách tội khanh, chính trẫm cũng từng bị không chế, khốn kiếp không ngờ bọn chúng còn chiêu này”

Cao Bân : ”nói như vậy nếu kẻ bị khống chế là bọn Tô Na thì Yên Ninh Thảm rồi”

Chu Nguyên Chương : ”Tử Vũ Lập Tức gọi Đệ Nhi và Từ Tuấn Kiệt tạm hoãn chuyến đi. Tất cả theo trẫm tới Phủ của Đệ Nhi

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.