Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất yêu nữ

Tiểu thuyết gốc · 6044 chữ

Tối đó

Chu Nguyên Chương  :”Yên Ninh nàng ở với tỷ tỷ nàng đi, hai tỷ muội cũng lâu rồi không bên nhau, đừng lo cho trẫm”

Hòa Yên Ninh ôm Chu Nguyên Chương : ”vậy thần thiếp đi tìm tỷ tỷ đây, người hãy nghỉ ngơi sớm, không được lao lực quá độ đâu nha, sáng mai thiếp tới đây tìm ngài ”

Chu Nguyên Chương :" Ừ. trẫm sẽ nghỉ ngơi sớm mà, nàng yên tâm đi tìm cô ấy đi"

Hòa Yên Ninh tựa đầu vào vai Chu Nguyên Chương, kiểu nịnh rồi chạy như bay tới chỗ Hoàng Dung, Chu Nguyên Chương chỉ biết lắc đầu cười trừ : ”càng lúc càng giống hệt nấm lùn”

Một tên thị vệ trông thấy bà đi ra, hắn vừa cười vừa nghĩ thầm :" Phụng phi nương nương này hôm nay sao vậy?. Lẽ nào cô ấy bị đuổi. Nhưng nhìn vẻ mặt của cô ấy không giống lắm. Đây rốt cuộc là sao?

Một tên đứng cạnh gõ vào dầu hắn và nói nhỏ :" Này, ngươi đang nghĩ gì mà nhìn Phụng phi nương nương vặy? . Ngươi chán sống rồi hả?. Tỉnh táo mà bảo vệ Hoàng thượng đi

tên thị vệ này trả lời : Tôi biết rồi

....................

Hòa Yên Ninh chạy vào phòng Hoàng Dung : ”tỷ tỷ”

Hoàng Dung vẫn im lặng, Hòa Yên Ninh khó hiểu : ”lạ nhỉ sao không ai trả lời?”

Hòa Yên Ninh đẩy cửa vào thì thấy gương mặt Hoàng Dung đầy máu, bà hoảng Hồn : ”Tỷ Tỷ, tỷ sao thế người đâu truyền ngự y”

Hoàng Dung bất ngờ bật dậy : ”gruuu gruuu trả,..mạng….cho,..ta”

Hòa Yên Ninh tán đầu Hoàng Dung cái bốp : ”tỷ hết trò rồi à? trò này xưa lắm rồi”

Hoàng Dung : ”con nha đầu thối, mi dám đánh ta à?”

Hòa Yên Ninh : ”muội đâu có sợ ma, biết vậy ta bóp cổ cho tỷ chết luôn”

Hoàng Dung : ”con nhà đầu  chết tiệc này, ngươi là lâu quá không bị ăn tẩn lên không sợ phải không?”

Nói rồi bà cầm chăn làm bằng bông, da cừu màu xanh chùm đầu Hòa Yên Ninh

Hòa Yên Ninh : ”đợi chút, tỷ có nghe gì không?”

Hoàng Dung : ”nghe cái gì?”

Hòa Yên Ninh : ”hình như có kẻ đột nhập”

Hoàng Dung : ”vậy sao? Chúng ta ra xem”

Hòa Yên Ninh : ”được”

Hoàng Dung chạy Ra thì đạp thành chậu nước trược chận té cái đùng, Hòa Yên Ninh ôm bụng cười : ”hahahaha”

Hòang Dung : ”con nha đầu chết tiệt dám gài bẫy ta sao?. Lần này thì ngươi thảm rồi”

Hòa Yên Ninh : ”cái này là muội thay hoàng thượng phạt tỷ đó, nên biết ơn muội đi”

Hoàng Dung cay đắng : ”vậy ta cảm ta Phụng Phi nương nương”

Hòa Yên Ninh : “trông tỷ nổi giận nhìn cũng xinh đó”

Hoàng Dung chùm chăn lên đầu Hòa Yên Ninh, Hòa Yên Ninh vật lại cái chăn. Hai người vặt lộn nhau ở trên giường, một lúc sau

Hoàng Ninh :" Hahahaha. nhìn đầu tóc tỷ chẳng khác gì con điên

Hoàng Dung lấy tay nắm tóc Hoàng Ninh lên, rút dây buộc tóc cùng cặp và trâm cài ra thật nhanh. Bà cười :" Hahaha. Con qua điên"

Vậy là hai con quạ vật nhau làm trấn động phủ Chu Đệ. Sala, Chu Đệ, Đàm Phong, Kim Chi và Kim Ngân tông cửa xông vào. Họ nhìn cảnh mà không nhịn được cười

Sala :" Hai vị hoàng muội. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Chu Đệ :" Mẹ. Đây là. hahahaha

Đàm Phong :" Mẹ và Hoàng dì vừa đánh nhau sao?

Hoàng Dung :" Không có gì đâu, bọn ta trêu nhau một chút thôi. không ngờ lại quá chớn. Làm kinh động mọi người

Chu Đệ :" Mẹ, là phụ hoàng bảo mẹ về đây ở gần hoàng dì một đêm à

Hoàng Ninh :" Đúng rồi. Ông ấy nói mẹ về ở với tỷ tỷ, ngày mai hãy tới tìm ông ấy. Mọi người về phòng đi

Chu Đệ :" Dạ, mẹ và dì nghỉ ngơi đi

Họ ra ngoài

Hoàng Dung :" Cũng tại muội

Hoàng Ninh :" Tại tỷ

Hoàng Dung bỗng cảm thấy đau ở eo :" Ui da, muội vừa cấu ta đúng không?

Hoàng Ninh :" Cấu. đâu có.... hay là tỷ bị chuột cắn rồi, không thì bị kiến cắn hoặc ong trích"

Hoàng Dung quay mặt ra, vưa nghĩ vừa cười :" Thật quá đáng, cấu ta mà không giám nhận". Bà quay xang :" Cũng có lý. Mùa này nhiều ong, chuột và rắn rết lắm"

ở trong chăn, một bàn tay nghiến trúng eo. Hoàng Ninh giật minh :"  Úi ra, nghiến trúng xương  rồi. Là con chuột chết tiệc nào dám nghiến ta. Đúng là chán sống. trong phòng này có chuột, đập chết nó đi"

Hoàng Ninh cầm gối đập đầu Hoàng Dung :" đừng tưởng muội không biết tỷ cấu muội. Thật quá đáng, người ta chỉ cấu nhẹ một nhát mà tỷ đi cấu người ta rõ dau"

Hoàng Dung :" Ta còn muốn cấu muội thêm mấy phát nữa". Chưa dứt lời, bà cấu luôn Hoàng Ninh

Hoàng Ninh :" Tỷ, úi ra, chảy máu rồi. Đồ chết tiệc"

Hoàng Dung ôm Hoàng Ninh :" Xin lỗi, ta không cố ý. Chỉ lỡ tay thôi"

Hoàng Ninh :" Huhu. ngày mai ta sẽ kêu Đệ nhi, Lâm nhi và An nhi  trả thù tỷ

Hoàng Dung : ”Vậy hả? Sợ chết ta rồi, sợ quá cơ plê. Cái đồ ăn gian. Nói cho muội biết. ích ra thì ta tới hai đứa con, còn muội chỉ có một đứa mà thôi, phải chơi ăn gian nhận nghĩa tử lêu lêu”

Hoàng Ninh đang cơn nổi hứng mà không chút tủi thân. Bà nói thẳng  : ”gì chứ? Tỷ nhầm to rồi muội tới hai đứa cơ”

Hoàng Dung : ”cái gì? Ở đâu ra đứa thứ hai?”

Hoàng Ninh : ”ừ nhỉ, muội quên chưa cho tỷ biết. đi theo muội, hẳn bây giớ nó đang uống rượu cùng Bạch Ngọc Đường”

.................

Hoàng Ninh và Hoàng Dung phi thân lên nóc nhà dòm ngó xung quanh thì thấy hai tên tiểu tử cùng Hoài An đang uống tại mái nhà ở Ngự Hoa Viên Hoàng Cung, hai người lập tức phi thân tới đó

Bạch Ngọc Đường : ”hảo muội muôi tửu lượng tốt hơn rồi đó”

Hoài An : ”muội nhất định phải đánh bại huynh”

Hà Lâm : ”vậy sao? Cố lên nhé, mà này Bạch Huynh có điều tra được gì về vụ mất tích không?”

Bạch Ngọc Đường : ”có chút manh mối”

Hà Lâm : ”nói nghe xem thử”

Bạch Ngọc Đường : ”có phải gần đây các ngươi đang nghi ngờ hoàng hậu nương nương này là giả không?”

Hà Lâm : ”chuyện này ta thừa biết ả là giả rồi, chỉ là ta cần ả trong kế hoạch của ta, nên ta chưa vạch trần ả?”

Hoàng Dung nghe được: ”nấp mau”

Hòa Yên Ninh : ”tại sao?”

Hoàng Dung : ”muội không nghe chúng nói gì à? chúng biết Mã Hoàng Hậu là giả, vậy còn tiếp cận muội lại có ý đồ gì?”

Hòa Yên Ninh rất muốn ôm bụng cười nhưng bà chiều theo Hoàng Dung, nấp theo, nhưng bà cũng hiếu kỳ muốn biết tại Sao Hà Lâm Lại giấu : ”lạ thật, Lâm Nhi nó biết thì sao không nói với ta”

Bạch Ngọc Đường : ”ta quan sát thì phát hiện một điều ả giả Mã Hoàng Hậu không một chút sơ hở, điều này khẳng định cái gì?”

Hà Lâm : ”Liên Quan tới Mã Hoàng Hậu?”

Bạch Ngọc Đường : “không sai? Kẻ nào có thể hiểu rõ mối quan hệ giữa Mã Tú Anh và Chu Nguyên Chương thậm chí những chuyện thầm kín chỉ hai người mới biết”

Hà Lâm : ”nói như vậy chính Mã Hoàng Hậu thật dùng một kẻ khác thế thân cho mình”

Bạch Ngọc Đường : ”điều này không sai? Vậy có một câu hỏi bà ta đang làm gì vào thời điểm này?”

Hà Lâm : ”ta không nghĩ ra”

Bạch Ngọc Đường : ”thứ nhất dựa vào thái độ của kẻ giả mạo, thì ta khẳng đỉnh ả sợ bị phát hiện nên cố tình tránh mắt Hoàng Thượng và Thái tử, vì hai người này hiểu rõ Mã Hoàng Hậu”

Hà Lâm : ”có lý”

Bạch Ngọc Đường : ”thứ hai nếu bà ta tìm một kẻ giả mạo không lý do gì sơ suất đến mức bỏ xót những chi tiết như vậy?”

Hà Lâm : ”vậy hai suy luận này lại mâu thuẫn”

Bạch Ngọc Đường : ”phải, ta đang không hiểu tại điểm này, bây giờ cứ cho kẻ đó là giả, vậy mục đích của kẻ thật là gì?”

Hà Lâm : ”điều này?”

Bạch Ngọc Đường : ”nói tiểu tử ngươi sinh sau đẻ muộn kinh nghiệm không có lão tử ta tu luyện cả mấy trăm năm còn mưu hèn kế bẩn gì ta chưa thấy”

Hà Lâm : ”ý huynh là?”

Bạch Ngọc Đường : ”dựa vào những sự mất tích bí ẩn trong cung ta cho rằng liên quan tới Hoàng Hậu”

Hà Lâm : ”chẵng lẽ nói… bà ta tu luyện một loại tà công?”

Bạch Ngọc Đường : ”không sai, chỉ có lý do này bà ta cần một kẻ thế thân, để bản thân có thời gian tu luyện”

Hà Lâm : ”nếu bà ta muốn vậy thì kẻ giả mạo này không thể mắc sai lầm cấp thấp như vậy?”

Bạch Ngọc Đường : ”lúc này liên tưởng tới một kẻ là Thiếc Tố Nhi giả”

Hà Lâm : ”liên quan gì tới ả?”

Bạch Ngọc Đường :” nếu Mã hoàng hậu giả này và Thiếc Tố Nhi giả có quan hệ thân thiết thì sao?”

Hà Lâm : ”nếu vậy kẻ ả muốn giết phải là hoàng thượng”

Bạch Ngọc Đường : ”không kẻ khiến chúng phải ra nông nỗi này là Thiếc Tố Nhi thật và Mã Hoàng Hậu thật”

Hà Lâm : ”ta không hiểu cho lắm”

Bạch Ngọc Đường : ”với kinh nghiệm của ta thì ta cho rằng đây chính là cái giá mà kẻ giả mạo khi phản bội phải chịu”

Hà Lâm : ”ý ngươi nói Mã Hoàng hậu giả muốn phản lại Mã hoàng hậu thật”

Bạch Ngọc Đường : ”không sai? Nếu ta đoán không nhầm thì Mã Hoàng Hậu thật cố tình không nói phòng kẻ giả mạo phản lại mình, nếu kẻ giả muốn toàn mạng thì phải trung thành tuyệt đối, và báo cáo tình hình mỗi ngày cho bà ta”

Hà Lâm : ”nói vậy bế quan tu luyện sao trò chuyện được”

Bạch Ngọc Đường : ”ngươi ngu bẩm sinh hay do tu luyện vậy? Chỉ trừ những lúc quan trọng  như sắp đột phá ra thì vừa tu luyện vừa trò chuyện được”

Hà Lâm : ”nói như ngươi thì chính bà giả đã phản bà thật, vô tình đẩy bản thân vào con đường chết”

Bạch Ngọc Đường : ”không sai?’

Hà Lâm  : ”vậy chuyện này hẳn liên quan tới Mã Hoàng Hậu thật”

Bạch Ngọc Đường : ”theo những gì ta suy luận hẳn là như vậy, chỉ là không có chứng cứ gì cả? Ta đang cố gắng tìm ra Hoàng Hậu thật, trước khi tìm ra chúng ta âm thầm điều tra theo hướng này đừng vội nói cho ai biết”

Hoàng Dung : ”không phải chứ Mã Hoàng Hậu giả?”

Hòa Yên Ninh nghĩ : ”Bạch Ngọc Đường phân tích cực kỳ có lý, chẵng lẽ Hoàng Hậu nương nương đang tu luyện tà công thật sao? Và bà ấy chính là kiếp nạn của ta?”

Hòa Yên Ninh ho một cái : ”Lâm Nhi, An Nhi”

Hoài An, Hà Lâm giật mình : ”mẹ”

Hòa Yên Ninh : ”ta nghe hết rồi, Bạch Hộ Vệ phân tích rất có lý, vậy âm thầm điều tra tung tích của hoàng Hậu nương nương phải làm phiền cậu”

Bạch Ngọc Đường : ”nương nương yên tâm, ta đang cố gắng”

Hòa Yên Ninh : ”không bằng không chứng, không nên bức dây động rừng rõ chưa”

Hoài An, Hà Lâm : ”dạ tụi con biết rồi”

Hoàng Dung : ”đúng rồi, muội muội, muội dẫn tới ta đây làm gì?”

Hòa Yên Ninh : ”muội nói muội có hai người con đứa thứ hai chính là nó Lâm Nhi mau chào Hoàng Dì đi con”

Lâm Anh Tuấn trở về hình Dạng Hà Lâm : ”như mẹ có tỷ muội song sinh thì huynh đệ chúng con cũng là song Sinh, Hà Lâm Tham kiến Hoàng Dì”

Hoàng Dung  : ”hả? Ngươi cũng là Hoàng Tử Đại Minh triều”

Hà Lâm : ”dạ đúng còn là Ngũ Hoàng Tử, vì một số lý do mà chưa muốn nhận thân mong hoàng dì đừng làm lộ thân phận của con ”

Hoàng Dung : ”cái gì chứ? Thì ra nó là con của muội à?”

Hòa Yên Ninh :” phải muội và nó đã trích huyết nhận thân”

Hoài An : ”HẢ? Nói vậy chỉ mình con là nghĩa tử, hong chịu đâu”

Hà Lâm : ”hahaha”

Bạch Ngọc Đường : ”gia đình các người nói chuyện đi lão tử ta đi đây,

nói xong hắn cầm theo bình rượu, phóng đi”

Hà Lâm : ”huynh đệ, không uống nữa sao?”

Bạch Ngọc Đường : ”các ngươi gia đình sum hợp ta ở đó làm gì? Cáo từ”

...................

Lúc này Tại Nữ Nhi Quốc, Hà Linh đã dẫn quân tới biên ải

Nguyệt Phương Ngạo Tuyết : ”Mạc Tướng Trấn giữ Ngọc Nữ Quan, cung nghênh nguyên soái”

Hà Linh : ”miễn lễ, vào trong rồi nói”

Nguyệt Phương Ngạo Tuyết : ”Nguyên Soái mời”

vào Trong Hà Linh : ”tình hình thế nào?”

Nguyệt Phương Ngạo Tuyết :” bẩm Nguyên Soái, hiện đang dùng Hoa Vũ Trận cầm chân kẻ địch, thần tin chúng sẽ sớm phá trận thôi”

Hà Linh : ”ta muốn xem binh lực nơi này thế nào để biết mà sử dụng”

Nguyệt Phương Ngạo Tuyết ra lên tập hợp, toàn quân đều tới trừ những đội có nhiệm vụ canh giữ thì tất cả đều có mặt: ”bẩm nguyên soái, trừ những binh sĩ đang có nhiệm vụ tuần tra và canh giữ thì tất cả đều có mặt”

Hà Linh : ”tốt, ta muốn xem sở trường của mọi người, về Khinh công, Tiễn Thuật, võ công”

Nguyệt Phương Ngạo Tuyết : ”về Tiễn Thuật, Có Mộc Uyển Thanh tới Từ Trung Nguyên, Về Đao Thuật Có Cống Cát Phương Di tới của Nữ quốc Ta,  Về Khả Năng dùng cổ trùng hạ tướng địch thì có Lam Phượng tới từ Ngũ Độc Giáo của Trung Nguyên, về Thủy Chiến thì có Ngân Sa làng Chài ở Nữ Quốc Ta,”

Hà Linh : ”Tất Cả mau biễu diễn cho ta xem”

Mộc Uyển Thang tay cầm trường Cung Tam Tiễn Xạ Liên tục trúng cả 3 mục tiêu

Công Cát Phương Di tay cầm Đao, Nhảy Lên bổ thẳng, một hàng gỗ đều chém làm đôi

Lam Phượng thì điều khiên Ngũ Độc Thú, Xà, cóc, Nhện, Rết, bò cạp, bò trên người

Hà Linh rùng mình một cái : ”ngươi có bị chúng cắn bao giờ không?”

Lam Phương : “bẩm nguyên soái, ngũ độc giáo chúng tôi giỏi nhất là độc, nên vốn có thuộc giải tất cả đệ tử đều uống rượu độc, để giải độc, nên cơ thể kháng độc rất mạnh nên khống độc thú hoàng toàn đơn giản”

Hà Linh : ”lợi hại vậy sao? Ngươi có thể hạ độc tướng địch không?”

Lam Phượng : ”mạc tướng đã thử nhưng không thành công, kẻ địch cũng biết dùng độc”

Hà Linh : ”Tức Thật không lần nào thắng được chúng”

Hoàng Mân :””Nguyên Soái hãy thử dùng nó xem”

Hà Linh : ”ý người là?”

Hoàng Mân Gật đầu : ”không sai thử liên hệ thất yêu nữ xem”

Hà Linh : ”dựa vào yêu vật không hay cho lắm”

Hoàng Mân : ”so với danh dự ta muốn chiến thắng, để nữ quốc không tổn thức sau này còn phát triển mới là thượng sách”

Hà Linh : ”dạ con hiểu rồi” cô truyền linh lực vào miến Ngọc bội, thì ngọc bội phát sáng, tất cả bỗng nghe âm phong nổi dậy, một con thanh Xà  to lớn xuất hiện, một đàn quạ bay đầy trời, một đàn nhện cùng con nhện to bằng cả con trâu,  một bộ xương hiện ra, một con thỏ rất dễ thương, một con bạch hồ cũng khác sinh, và một con cá màu vàng óng ánh, tất cả chúng biến thành 3 cô gái tuyệt đẹp, Thanh Xà Với bộ lục y, tay cầm lục kiếm, đôi mắt lạnh lùng đầy sát khí, thân hình khiêu gợi thấy rõ đường cong như loài rắn, Bạch Cốt Tinh cũng hiện thân thành một vị công chúa thân bạch y tay cầm trường kiếm, con cá vàng hiện thân thành một cô gái với chiếc áo màu vàng, xinh xắn, Đàn Quà thì một cô gái hắc y tay cầm liêm câu của Thần Chết, Con Nhện To lớn cũng hiện ra một cô gái thân hình lẳng lơ hắc y, đôi mắt rất quyền rũ, bạch thố và bạch hồ cũng hiện ra hai cô gái cực kỳ xinh đẹp, tất cả đồng thanh :” là kẻ nào chịu hồi bọn ta”

Hà Linh :” ta là nguyên soái nữ quốc, chính ta gọi mọi người”

Tiểu Thanh : ”nữ quốc, ta nhớ bọn ta được sự nhờ cậy của Chu Thiên Bá, bảo vệ Đàn Tuyết công chúa, sao kẻ triệu hồi lại là cô”

Hà Linh: “không dám dấu, chính công chúa đưa cho ta, nay có chiến sự nữ quốc lâm nguy các vị cũng là nữ yêu, hẳn các vị không khoanh tay đứng nhìn bọn nam nhân Thổ Phồn bắt nạt phụ nữ chúng ta chứ”

Hồ Phi Yên : ”nếu là nữ quốc, vậy chúng ta cũng nên ra tay nhỉ các tỷ muội”

Bạch Tuyết : ”phải đó, không thể để bọn nam nhân đó làm nhục phụ nữ chúng ta”

Bạch Ti : ”bọn ta đồng ý tương trợ bảo hộ cho nữ quốc, đổi lại các ngươi phải cung cấp cung tài nguyên tu luyện cho bọn ta”

Hà Linh : ”ta đồng ý”

Bạch Cốt : ”tốt các tỷ muội đi thôi, nguyên soái cứ chuẩn bị quân tới thu thập tàn cuộc, bây giờ bon ta xuất phát”

....................

Hồm Sau

Hà Linh dẫn quân thì thấy toàn bộ quân địch đã trúng độc chết hết, họ lập tức thu lấy binh khí tiền bạc, phóng hỏa thiêu rụi toàn bộ, còn thất yêu ra tay như thế nào với họ vẫn là bí ẩn

Hoàng Mân : ”tốt lắm trở về thôi”

Hà Linh : ”truyền lệnh rút quân, Nguyệt Phương tướng quân, cô ở đây trấn giữ”

Nguyệt Phương Ngạo Tuyết : ”dạ”

thế là Nữ quốc rút binh

....................

Hòa Yên Ninh lúc này cùng Kim Chi, Đàn Phong, Hoàng Dung được Cao Bân dẫn đường đi tới Ô Long Tự

lúc này tại Ô Long Tự

Khai Tâm đang chơi túc cầu với Chu Cao Túc, Chu Cao Túc : ”hahaha vui quá đi”

Khai Tâm : ”đá tốt lắm đỡ nè”

Chu Cao Túc : ”hây, đỡ nè”

hai thằng nhóc cứ đá qua đá lại

...........

lúc này Hòa yên Ninh cũng tới Ô Long Tự,

tiểu hòa thượng : “a di đà phật, Cao Bân sư phụ, thật quý quá không ngờ ngài lại tới đây”

Cao Bân  : ”a di đà phật, vị này Là Phụng Phi Nương Nương và thái tử phi và Hoàng Dung thân vương nữ quốc, cùng Đại Tế Tự, nghe nói Tiểu Hoàng Tử đang ở đây, tên tiểu Tử Khai Tâm đâu”

Tiểu Hòa Thượng : ”a di đà phật là khách quý hoang hỉ, Khai Tâm trụ trì đang làm bài sáng, dạy Tiểu Thái tử tụng kinh bên trong”

Hòa Yên Ninh : ”a di đà phật, vậy đừng thông báo để bọn ta tự vào?”

tiểu hòa thượng : ”a di đà phật xin mời các vị”

nhóm Hòa Yên Ninh vào thì họ đã không còn chơi mà Khai Tâm Đang dạy Chu Cao Túc niệm kinh bát nhã tâm kinh,

Khai Tâm  : ”Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách.

Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức diệc phục như thị.

Xá Lợi Tử, thị chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm.

Thị cố không trung vô sắc, vô thọ tưởng hành thức.

Vô nhãn nhĩ tỷ thiệt thân ý, vô sắc thanh hương vị xúc pháp, vô nhãn giới nãi chí vô ý thức giới.

Vô vô minh, diệc vô vô minh tận, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận.

Vô khổ, tập, diệt, đạo.

Vô trí diệc vô đắc, dĩ vô sở đắc cố.

Bồ đề tát đõa y Bát nhã Ba la mật đa cố, tâm vô quái ngại, vô quái ngại cố, vô hữu khủng bố, viễn ly điên đảo mộng tưởng, cứu cánh Niết bàn.

Tam thế chư Phật, y Bát nhã Ba la mật đa cố, đắc A nậu đa la Tam miệu Tam bồ đề.

Cố tri Bát nhã Ba la mật đa, thị đại thần chú, thị đại minh chú, thị vô thượng chú, thị vô đẳng đẳng chú, năng trừ nhất thiết khổ, chân thật bất hư.

Cố thuyết Bát nhã Ba la mật đa chú, tức thuyết chú viết:

Yết đế yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha.”

Chu Cao Túc : ”Tiểu Hoàng thúc nó có ý nghĩa là gì?”

Khai Tâm : ”Ngài Bồ Tát Quán Tự Tại khi thực hành thâm sâu về trí tuệ Bát Nhã Ba la mật, thì soi thấy năm uẩn đều là không, do đó vượt qua mọi khổ đau ách nạn.

Nầy Xá Lợi Tử, sắc chẳng khác gì không, không chẳng khác gì sắc, sắc chính là không, không chính là sắc, thọ tưởng hành thức cũng đều như thế.

Nầy Xá Lợi Tử, tướng không của các pháp ấy chẳng sinh chẳng diệt, chẳng nhơ chẳng sạch, chẳng thêm chẳng bớt.

Cho nên trong cái không đó, nó không có sắc, không thọ tưởng hành thức.

Không có mắt, tai, mũi, lưỡi, thân ý. Không có sắc, thanh, hương vị, xúc pháp. Không có nhãn giới cho đến không có ý thức giới.

Không có vô minh,mà cũng không có hết vô minh. Không có già chết, mà cũng không có hết già chết.

Không có khổ, tập, diệt, đạo.

Không có trí cũng không có đắc, vì không có sở đắc.

Khi vị Bồ Tát nương tựa vào trí tuệ Bát Nhã nầy thì tâm không còn chướng ngại, vì tâm không chướng ngại nên không còn sợ hãi, xa lìa được cái điên đảo mộng tưởng, đạt cứu cánh Niết Bàn.

Các vị Phật ba đời vì nương theo trí tuệ Bát Nhã nầy mà đắc quả vô thượng, chánh đẳng chánh giác.

Cho nên phải biết rằng Bát nhã Ba la mật đa là đại thần chú, là đại minh chú, là chú vô thượng, là chú cao cấp nhất, luôn trừ các khổ não, chân thật không hư dối.

Cho nên khi nói đến Bát nhã Ba la mật đa, tức là phải nói câu chú:

Yết đế yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha.

(Qua rồi qua rồi, qua bên kia rồi, tất cả qua bên kia rồi, giác ngộ rồi đó!)”

Chu Cao Túc : ”để con thử Phật ở trên kia cao quá

Mãi mãi không độ tới nàng

Vạn dặm tương tư vì ai

Tiếng mõ vang lên phũ phàng

Chùa này không thấy bóng nàng

Bồ đề chẳng muốn nở hoa

Dòng kinh còn lưu vạn chữ

Bỉ ngạn phủ lên mấy thu ................

Hồng trần hôm nay xa quá

Ái ố không thể giãi bày

Hỏi người ra đi vì đâu

Chắc chắn không thể quay đầu

Mộng này tan theo bóng phật

Trả lại người áo cà sa

Vì sao độ ta không độ nàng ??? ................

Vì người hoa rơi hữu ý

Khiến nước chảy càng vô tình

Một thưở niên hoa hợp tan

Tiếng mõ xưa rối loạn

Bồ đề không nghe tiếng nàng

Hồng trần đã mấy độ hoa

Mắt còn vương màu máu

Hồng nhan chẳng trông thấy đâu ? ................

Lại một tay ta gõ mõ

Phá nát cương thường biến họa

Vài độ xuân thu vừa qua

Có lẽ không còn thấy nàng

Hỏi phật trong kiếp này

Ngày ngày gõ mõ tụng kinh

Vì sao độ ta không độ nàng ???”

Khai Tâm đang gõ mõ nghe thằng nhóc này hát tào lao, tức quá gõ lên đầu nó luôn,

Chu Cao Túc : ”ui da thúc làm gì vậy?”

Khai Tâm : “mi hát nhảm cái gì đó?”

Chu Cao Túc : ”con nghe Nhạc Thúc hát vậy con hát theo thôi”

Khai Tâm gõ đầu nó một cái : ”ta bảo mi tụng kinh hay bảo mi hát hò hả?”

Chu Cao Túc : ”thì tụng, mà có kiểu nào dễ hơn không”

Khai Tâm : ”có bản phổ kệ Bồ Tát Quán Tự Tại

Khi quán chiếu thâm sâu

Bát Nhã Ba La Mật

(tức Diệu Pháp Trí Độ)

Bổng soi thấy năm uẩn

Đều không có tự tánh

Thực chứng điều ấy xong

Ngài vượt thoát tất cả

Mọi khổ đau ách nạn.

Nghe đây Xá Lợi Tử:

Sắc chẳng khác gì không

Không chẳng khác gì sắc

Sắc chính thực là không

Không chính thực là sắc

Còn lại bốn uẩn kia

Cũng đều như vậy cả.

Xá Lợi Tử nghe đây:

Thể mọi pháp đều không

Không sanh cũng không diệt

Không nhơ cũng không sạch

Không thêm cũng không bớt

Cho nên trong tánh không

Không có sắc, thọ, tưởng

Cũng không có hành thức

Không có nhãn, nhĩ, tỷ

Thiệt, thân, ý (sáu căn)

Không có sắc, thanh, hương

Vị, xúc, pháp (sáu trần)

Không có mười tám giới

Từ nhãn đến ý thức

Không hề có vô minh

Không có hết vô minh

Cho đến không lão tử

Cũng không hết lão tử

Không khổ, tập, diệt, đạo

Không trí cũng không đắc

Vì không có sở đắc

Khi một vị Bồ Tát

Nương Diệu Pháp Trí Độ

(Bát Nhã Ba La Mật)

Thì tâm không chướng ngại

Vì tâm không chướng ngại

Nên không có sợ hãi

Xa lià mọi vọng tưởng

Xa lìa mọi điên đảo

Đạt Niết Bàn tuyệt đối

Chư Bụt trong ba đời

Y Diệu Pháp Trí Độ

Bát Nhã Ba La Mật

Nên đắc vô thượng giác

Vậy nên phải biết rằng

Bát Nhã Ba La Mật

Là linh chú đại thần

Là linh chú đại minh

Là linh chú vô thượng

Là linh chú tuyệt đỉnh

Là chân lý bất vọng

Có năng lực tiêu trừ

Tất cả mọi khổ nạn

Cho nên tôi muốn thuyết

Câu thần chú Trí Độ

Bát Nhã Ba La Mật

Nói xong đức Bồ Tát

Liền đọc thần chú rằng:

Yết đế, Yết đế

Ba la Yết đế

Ba la Tăng yết đế

Bồ đề tát bà ha

và Thêm bản phổ theo Thơ Lục Bát

Khi hành Bát Nhã Ba La

Ngài Quán Tự Tại soi ra tột cùng

Thấy ra năm uẩn đều Không

Bao nhiêu khổ ách khốn cùng độ qua

Nầy Xá Lợi Tử xét ra

Không là sắc đó, sắc là không đây

Sắc cùng không chẳng khác sai

Không cùng sắc vẫn sánh tài như nhau

Thọ, tưởng, hành, thức uẩn nào,

Cũng như sắc uẩn ,một màu không không

Nầy Xá Lợi Tử ghi lòng

Không không tướng ấy, đều không tướng hình

Không tăng giảm, không trược thanh

Cũng không diệt, cũng không sanh pháp đồng

Vậy nên trong cái chơn không

Vốn không năm uẩn, cũng không sáu trần

Mắt, tai, mũi, lưỡi, ý, thân

Vị, hương, xúc, pháp, cùng phần sắc, thinh

Từ không giới hạn mắt nhìn

Đến không ý thức, vô minh cũng đồng

Hết vô minh, cũng vẫn không

Hết già, hết chết, cũng không có gì

Không khổ, tập, diệt, đạo kia

Trí huệ chứng đắc cũng là không không

Sở thành, sở đắc bởi không

Các vì Bồ Tát nương tùng huệ năng

Tâm không còn chút ngại ngăn

Nên không còn chút băng khoăng sợ gì

Đảo điên mộng tưởng xa lìa

Niết Bàn mới đến bên kia bến bờ

Ba đời chư Phật sau, xưa

Đắc thành Chánh Giác cũng nhờ huệ năng

Trí huệ năng lực vô ngần

Đại Minh vô thượng, Đại Thần cao siêu

Trí huệ năng lực có nhiều

Thật là thần chú trừ tiêu não phiền

Trí huệ năng lực vô biên

Dẫn đường giải thoát qua bên giác ngàn

Liền theo lời chú thuyết rằng:

Độ tha giác ngộ khắp trần chúng sanh.

Yết đế, yết đế

Ba la yết đế

Ba la tăng yết đế

Bồ đề Tát bà ha”

Chu Cao Túc : ”sao khó vậy?”

Khai Tâm : ”không tập trung niệm phật, bán bổ phật pháp ta phạt ngươi đi gánh phân chăm sóc cho ruộng vườn”

Chu Cao Túc : ”cái gì? con mà phải gánh phận, còn lâu”

Khai Tâm : “không chịu thì cút khỏi chùa cho ta”

Chu Cao Túc : ”gánh thì gánh sợ gì chứ?”

Khai Tâm : ”haizz đúng là tên tiểu tử chưa trải sự đời”

Hòa Yên Ninh cùng Hoàng Dung Cũng vừa vào : ”Túc Nhi, con lại phá phách gì đó muốn ta niệm chú không?”

Chu Cao Túc :” nội tổ mẫu, tiểu hoàng thúc phạt con đi gánh phân”

Hòa Yên Ninh : ”phạt đúng lắm, dạy con tụng kinh con lại hát nhảm, nên phạt”

Khai Tâm :” a di đà phật trụ trì Ô Long Tự Khai Tâm xin chào các thí chủ, xin Chào Cao Bân Thiền Sư”

Cao Bân :”a di đà phật”

Hòa Yên Ninh : ”a di đà phật, ta tới để bái tế Huệ Phi, sẵn xem Túc nhi chịu cho xong  hình phạt trước đi”

Chu Cao Túc : ”tưởng gì gánh phân thôi mà có gì phải sợ”

Chu Cao Túc Đã nhầm, nó lại gần thùng phân vội bịt mũi : ”sao thối thế?”

nhóm người Đàn Phong bịt mũi : ”Phân mà phải thối chứ”

Chu Cao Túc : “hừ, chơi luôn”

Chu Cao Túc, Tay Bịt Mũi tay sách thùng phân tỏ vẻ ta đây lợi hại nhưng thật không may, nó trược chân nguyên thùng phẩn đổ vào người,

Chu Cao Túc nôn ọe, :” Thối quá, Thối chết ta rồi” nó chạy một mạch nhảy xuống sông

Chu Cao Túc bơi loạn khắp sông, nó chạy đâu không chạy lại chạy vào chỗ của Hà Bá, ông đang thư giãn thì : ”thối quá, cái quái gì thế?”

Hà Bá Phải chạy khỏi nhà luôn

Hòa Yên Ninh đang ôm bụng cười thì thấy Hà Bá

Hòa Yên Ninh giật nẩy mình :" Ông là?"

Hà Bá :" Là tên to gan nảo, đổ nguyên thùng phân xuống thủy cung của ta. Có phải là bà không?"

Hòa Yên Ninh :" Không phải, không phải ta"

Hà Bá cau mặt, ấn đầu Hòa Yên Ninh một nhát rõ đau :" Nói dối. Vậy tại sao cô cười?

Hòa Yên Ninh :" Nói vậy, Ông là Hà Bá lão thần tiên Hà Bá, ăn cam không cần lột vỏ đây sao?"

Hà Bá :" Không sai, còn cô à Hòa Yên Ninh, ta có lòng tốt, giúp đỡ cô mà cố trả ơn ta vậy sao? , ta không cần biết cô dùng cách gì? dám đổ nguyên thùng phân xuống nhà của ta thì hôm nay cô không xong rồi"

Hà Bá cầm gậy đuổi dánh Yên Ninh, Yên Ninh dùng phép trấn lại :" Đợi đã, đây chắc chắn là sự hiểu lầm"

Hà Bá :" Hiểu lầm cái đầu cô. cô đừng hòng thoát tội"

Hòa Yên Ninh :" Nẻ, ông bình tĩnh đi"

Kim Chi, Đàm Phong, Cao Bân, Hoàng Dung, Khai tâm chạy tới

Kim Chi :" Ông là......"

Đàn Phong :" Hà Bá,lão Thần Tiên ông làm gì vậy? . Sao ông lại đối phó mẹ ta"

Hoàng Dung :" Có phải có hiểu lầm gì không?"

Hà Bá :" Hỏi cô ấy đi, cô ấy đổ nguyên thùng phân xuống nhà của ta. Còn ngồi đây cười"

Khai Tâm :" Hà Bá lão thí chủ, người hiểu lầm rồi. Là Chu Cao Túc lỡ tay làm đổ xuồng đó. Tại nó không trú tâm niệm kinh phật lên tiểu tăng phạt nó đi gánh phân"

Hà Bá miệng chữ A :" Hả..... thật đáng ghét, bộ ông có thù với nó hay sao?. nó đâu rồi?.... không lẽ...."

Ông phi thật nhanh xuống nước. trở về Thủy Cung thì Thấy Chu Cao Túc đang ăn hết đồ ăn của ông : "Thằng Nhóc chết tiệc này mi dám"

Chu Cao Túc : "lão Gia gia con tới thăm người, cám ơn người đồ ăn ngon lắm con đi nha chúc người sớm ngày quy tiên" Chu Cao Túc vội chạy ra khỏi sông.

Hòa Yên Ninh :" Con đứng lại đó cho ta"

Chu Cao Túc :" Nội tổ mẫu, người đừng tức giận, con chỉ sơ ý thôi"

Hòa Yên Ninh :" Sơ ý mà chọc giận Hà Bá thì con thảm rồi"

Hà Bá lại nhảy lên :" Tên tiểu tử chết tiệc kia, lần này ngươi tới số rồi". ông niệm chú

Cao Túc ôm đầu kêu :" Đau đau, đau quá, con xin lỗi, người đừng niệm nữa mả.... nội tổ mẫu, mẹ. mau cứu con... đau, đau quá

Đàn Phong :" Hà Bá lão thần tiên, thằng bé biết sai rồi, xin ngài đừng niệm trú nữa  nó đau lắm đó

Hòa Yên Ninh :" Đúng vậy đó, nó chỉ là sơ ý thôi. Túc Nhi, con nhận lỗi với Hà Bá lão Thần Tiên đi

Chu Cao Túc :" Dạ. Con xin lỗi Hà thần, con biết sai rồi  Mong ngài rộng lòng từ bi, bỏ qua cho con lần này"

Hà Bá thu phép lại :" Tạm thời tha cho ngươi. Tên tiểu tử nhà ngươi quậy tung nhà ta lên, còn ăn hết thức ăn và quýt của ta"

Hòa Yên Ninh :" Ta thay nó tạ lỗi với ông, mong ông thứ lỗi

Hà Bá :" Nể mặt bà, ta không làm khó nó. Chu Cao Túc, mau ra cảm tạ nội tổ mẫu ngươi và mẹ ngươi đi"

Chu Cao Túc chạy tới, nó quỳ xuống :" Túc nhi đạ tạ mẹ và nội tổ mẫu cầu xin cho con"

Hòa Yên Ninh :" Ừ, Khai Tâm. Con mau đưa nó vào phật đường chép kinh, niệm phật cho ta"

Khai Tâm :" Dạ, nương nương. Cao Túc, theo ta

Chu Cao Túc :" Dạ"

Hà Bá :" Nha đầu thúi Hoài Ngọc, hhêu lầm hiểu lầm. Hà Bá ta xin lỗi cô"

Hòa Yên Ninh :" Hoài Ngọc. Ông nói gì vậy? Ta là Hoàng Ninh"

Hà Bá :" Ta nhầm. là Hoàng Ninh,

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.