Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh hồn hoàng đế và thằng nhóc quái vật

Tiểu thuyết gốc · 5135 chữ

Lúc này tại Kinh Thành - Phòng Yên Ninh

Châu Linh dùng phép : “cảm phiền nương nương hộ pháp cho thần”

Hòa Yên Ninh : ”được rồi mau tiến hành”

Châu Linh : ”âm tà tốc hiện, khống ma khiển hồn, cô dồn dã quỷ tứ phương tám hương nghe ta sai khiến, vong quỷ nghe lệnh tìm ra Mã Tú Anh Cho Ta, Quỷ Bốn Mặt cấp cấp như luật lệnh sắc ”

một vong quỷ hiện ra, bắt đâu tìm kiếm luồn ma khí Bạch Ma Nữ Lúc này đang tu luyện, phát giác được có vong quỷ tiếp cận

Bạch Ma Nữ : “là kẻ nào dùng vong quỷ tìm ta sao? Thú vị rồi đây”

Bạch Ma Nữ dùng phép bắt vong quỷ đó và ăn luôn nó : ”hahaha, sai nhiều lên cho ta tẩm bổ hahaha”

Châu Linh phun ra một ngụm máu, Hòa Yên Ninh : ”Châu Linh, Châu Linh cô không sao chứ?”

Châu Linh trợn mắt : ”thật không thể tin được”

Hòa Yên Ninh : ”có việc gì?”

Châu Linh : ”Vong Quỷ Của Ta Phái đi bị đối phương ăn mất rồi”

Hòa Yên Ninh trợn mắt : ”Cái Gì? Bị ăn mất rồi... Tại. tại sao lại như vậy?”

Châu Linh : ”ta cảm nhận được vị trí ở hướng Tây Nam cách đây hai dặm mau đi xem”

Hòa Yên Ninh : ”hướng đó là Hoàng Lăng, năm xưa Thẩm Vạn Tam cũng tu luyện ma công ở đó”

bà vỗ trán : ”sao ta không nghĩ tới nó từ sớm chứ?”

Châu Linh : ”đã biết địa điểm vậy đi mau”

Hòa Yên Ninh : ”đi thôi”

Châu Linh cùng Hòa Yên Ninh thi triển khinh công nhanh chóng tới Hoàng Lăng

................

Trong ngự thư phòng. Chu Đệ Lúc này nghĩ : ”ta có nên gài bẫy cho đệ ấy nhận tổ quy tông không nhỉ?”

Đàn Phong : ”chàng đang nghĩ gì vậy?”

Chu Đệ : ”ta đang nghĩ có nên gài cho Ngũ đệ nhận tổ quy tông không?”

Đàn Phong : ”không phải mẹ đã xin chàng không ép đệ ấy sao?”

Chu Đệ : ”ta nào ép đệ ấy, ta là dụ”

Đàn Phong : ”như năm xưa chàng gài bẫy Cửu Thúc à?”

Chu Đệ hồi tưởng lại những cảnh tượng Chu Chinh Cương từng chút một dạy dỗ cậu từng chút ----

Chu Chính Cương lấy quạt khõ tay Chu Đệ: ”Đệ nhi con viết vậy chưa được, một hoàng tử chữ xấu thì làm cho cười cho thiên hạ sao?”

Chu Đệ : ”ui da, Cửu Thúc à, hoàng tử thì phải viết chữ đẹp sao?”

Chu Chính Cương : ”thế tên Hoàng tử chữ xấu đến bản thân cũng khống biết mình viết cái gì thì con làm sao? Chạy tới mười vạn Dặm đích thân nói hả?”

Chu Đệ : ”dạ con biết rồi”

Chu Đệ Tạo Thế : ”cửu Thúc như vậy được chưa?”

Chu Chính Cương : ”chưa được, chiêu thức phải đủ nhanh đủ mạnh không được có sơ hở”

Chu Đệ : ”dạ”

.........

Chu Đệ không tự chủ hai dòng lệ rơi: ”phải, năm xưa Cửu Thúc dạy ta viết từng chữ một, dạy ta đi từng đường kiếm, bãn lãnh của Chu Đệ từ Cửu Thúc mà có, ta vẫn chưa có cơ hội hiếu kính lại thì Cửu Thúc đã….”

Đàn Phong  lau nước mắt cho cậu : ”Cửu Thúc đã hy sinh vì quốc gia, chàng đừng quá đau lòng, hiện nay chàng còn phụ hoàng, còn mẹ, chàng đừng để sang năm ăn giỗ của họ đó”

Chu Đệ cười :” ta biết rồi”

Đàn Phong :" Chiều nay thiếp thấy mẹ đi cùng với Châu Linh. Tâm trạng của họ hình như không được vui, nhất là mẹ"

Chu Đệ :" Mẹ không ổn hả?. Ta vì bận chính sự lên không hay quan tâm mẹ, nhưng phụ hoàng vẫn thường bên cạnh mẹ mà. Hay là mẹ xảy ra truyện gì sao?

Đàn Phong :" Điều này thiếp không biết. Trước khi mẹ và Châu Linh tới thì thiếp, dì và An muội ngồi uống trà ở hoa viên"

Chu Đê:" Lát nữa nàng cùng ta tới thăm mẹ. Ta nghĩ có thể mẹ quá lo lắng cho ngũ đệ lên mới vậy"

Đàn Phong cười :" ... Ngũ đệ ở bên cạnh mẹ, quan tâm mẹ, bảo vệ và lo lắng cho mẹ còn chu đáo nhiều hơn huynh đó. Tính ra huynh thua đệ ấy rồi. Chàng đó định dụ ngũ đệ nhận tổ uy tông bằng cách nào?. Còn về mẹ, mẹ làm sao đối mặt với phụ hoàng vì thời gian qua mẹ không thể thú nhận với phụ hoàng là huynh còn có Đệ đệ. Huynh muốn ngũ đệ nhận phụ hoàng thì chúng ta phải hỏi ý kiến mẹ, bàn bạc với mẹ. Huynh có khi nào hiểu cho tâm trạng của mẹ không?

Chu Đệ :" Ta....."

Đàn Phong :" Mẹ là người sống nội tâm. bề ngoài thì mạnh mẽ còn bên trong thì vô cùng yếu đuối, mà sự yếu đuối này thể hiện rõ nhất ở phụ hoàng và huynh, Tánh cách yếu đuối của mẹ, đừng nói là huynh không biết. Cho lên huynh không thể làm theo cảm tính mà không nghĩ tới mẹ"

Chu Đệ :" Điều này ta biết. mẹ là xuy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng khó tránh. Chúng ta cùng đi tìm mẹ, ta sẽ cố gắng dò hỏi xuy nghĩ của mẹ để tìm cách giúp mẹ"

Đàn Phong :" Đúng vậy. Đi thôi"

................

Hà Lâm sau khi uống thật đã cùng chúng yêu thì chia tay,

Hà Lâm  : ”các vị huynh đệ, cảm tạ các vị ra tay tương trợ, lần này Hà Lầm nếu thắng sẽ tiến hành đại hôn mong các huynh đệ nể mặt tới dự”

Cửu Đầu Giao : ”chuyện nhỏ yên tâm ta sẽ có mặt, rượu cưới ta lo”

Hoa Vương : ”vậy hoa cưới ta lo”

Huyết Lang : ”các ngươi lo hết ta lo cái gì?”

Lôi Báo : ”ngươi thì tới cho có được rồi đừng lo gì cả”

Huyết Lang : ”tại sao?”

Nhất Hổ : ”còn tại sao nữa, cái tên nói lên tất cả, ngươi làm gì được, huyết tẩy khách mời sao?”

Huyết Lang cười: ”con hổ chết tiệt, ngươi muốn chết sao?”

Nhất Hổ : ”ngươi nghe nói hổ sợ lang bao giờ chưa? Ta mà sợ ngươi sao?”

Tam Đầu Sư : ”nói như các ngươi thế cũng nói, ta là sẽ mang bảo vật nhân sâm vạn năm 100 củ tới làm quà”

Hắc Hồ : ”vậy thì ta mang  Linh Chi Vạn năm 100 miếng tới làm quà”

Lôi Báo : ”vậy ta mang Thiên Sơn Tuyết Liên 100 cây tới làm quà”

Nhất Hổ : ”ta cũng không thua đâu, Ta Sẽ Bắt 100 con cửu vĩ hồ tới làm quà”

Hắc Hồ : ”ngươi nói gì hả tên kia?” Hắc Hồ Vung linh Hồ Kiếm định Chém Nhất Hổ

Nhất Hổ : ”à nhầm ta mang 100 con Hươu tới làm quà”

Hà Lâm : ”một lần nữa cảm tạ các vị huynh đệ”

Cửu Đầu Giao : ”khách sáo, bọn ta còn có việc xin cáo từ”

Nhóm yêu lần lược cáo từ

chỉ còn Lại Hà Lâm, Bạch Ngọc Đường Cùng Ngao Băng,

Bạch Ngọc Đường : ”ta cũng không là kỳ đà, hai người tự nhiên đi  cáo từ, à mà huynh đệ ta nghĩ ngươi cũng nên nhận tổ quy tông đi là vừa đi đây”

Ngao Băng :” Lâm Ca, huynh vẫn chưa nhận tổ quy tông sao?”

Hà Lâm : ”uhm ta vốn có chút bất mãn với Phụ Hoàng và ngán cái quy tắc trong cung nên vẫn chưa muốn nhận”

Ngao Băng : ”huynh không định để mẹ tham gia hôn lễ sao?”

Hà Lâm : ”koi bộ ta cũng nên nhân tổ quy tông, khiến mẹ nở mày nở mặt dự hôn lễ của chúng ta”

Ngao Băng : ”vậy chúng ta đi tìm mẹ đi”

Hà Lâm : ”chúng ta đi dạo một lát đi, ta muốn thư thả đầu óc một lát”

Ngao Băng : ”được mình cùng đi”

..............

lúc này Hòa Yên Ninh cùng Châu Linh tới Hoàng Lăng nhưng chẳng thấy con ma nào cả

Châu Linh : ”ta cảm nhận được chút tàn dư của Ma Khí hẳn là kẻ đó đã chạy mất rồi’

Hòa Yên Ninh : ”có thể tìm được không?”

Châu Linh :” không? Ả cố tình để lại ma khí ở đây và chạy mất”

Hòa Yên Ninh : ”tiếc thật không tóm được ả”

Châu Linh :” đành về thôi”

Hòa Yên Ninh :” tiện đường tới Ô Long Tự luôn”

Châu Linh : ”đi thôi”

..............

Kim Chi lúc này về tới Hòa Gia Trang

tên tráng sĩ : ”mừng Nhị Bảo Chủ trở về”

Kim Chi : ”Đại Tỷ Đâu”

Tráng sĩ : ”bẩm Đại Bảo Chủ đang đọc sách bên trong”

Kim Chi : ”được rồi làm việc của ngươi đi”

Tráng sĩ : ”dạ”

Kim Chi vào trong tìm Hoàng Dung : ”Đại Tỷ đang làm gì đó?”

Hoàng Dung : ”ta đang koi trong gia phả có tên ta không?”

Kim Chi : ”tên tỷ á bị gạch rồi”

Hoàng Dung : ”hả, ta bị gạch tên khỏi gia phả rồi sao? Ôi đau lòng”

Kim Chi : ”Muội đùa đó, tên của tỷ trong gia phả Là Hòa Yên Dung”

Hoàng Dung : “Hòa Yên Dung? Vậy ta dùng tên này khi ở Đại Minh, tỷ tỷ của Phụng Phi nương nương nghe cũng oai hơn là Hoàng Ninh Thân Vương”

Kim Chi : ”Đúng Rồi tháng sau là tới giỗ của Cha tỷ và Lão Thái quân, khi đó tỷ đừng vắng mặt nha”

Hoà Yên  Dung : ”vậy sao? Ta biết rồi”

Kim Chi : ”hai người quả thật giống nhau, Nhị tỷ ngày trước cũng tìm xem tên mình trong gia phả”

Hòa Yên Dung :” có chuyện như vậy sao? Tức chết ta, ta cố làm cho khác nó thế mà”

Kim Chi : ”Nhị Tỷ có hai người con còn tỷ”

Hòa Yên Dung : ”ta hả, ta  có hai đứa theo họ mẹ họ nữ quốc, Vân Đăng Hà Linh Và Vân Đăng Hà Trang mà muội nên sửa lại gọi ta là nhị tỷ, còn nó là tam tỷ, vì chúng ta còn một vị tỷ tỷ là Vân Đăng Hoàng Mân, Đại Tỷ có hai người con là Vân Đăng Kiều Thu Và Vân Đăng Kiều Mai”

Kim Chi : ”hả muội còn một vị tỷ tỷ nữa, có một người thì vui, nhiều quá mất vui rồi”

Hòa Yên Dung :” nói vậy là tiểu muội muội Hòa Kim Chi không hoang nghênh ta à?”

Kim Chi : ”muội nào có, nếu vậy tỷ xem thử tên của Đại tỷ có trong đó không?”

Hòa Yên Dung : ”Đại Tỷ là Cùng mẹ khác cha với hai tỷ muội ta, nên trong gia phả Hòa Gia không có tên của tỷ ấy”

Kim Chi : ”thì ra là vậy”

Hòa Yên Dung : ”nhưng dù gì cũng là tỷ tỷ của bọn ta, muội thích cứ gọi là Đại Tỷ”

Kim Chi : ”còn lâu, tỷ ấy không có chút huyết thống với muội, muội không gọi đâu”

Hòa Yên Dung Phì cười : ”muội đó thảo nào Yên Ninh nói muội không thích chịu thiệt trẻ con cứng đầu”

Kim Chi : ”tỷ ấy nói muội vậy sao? Tức chết được mà”

Hòa Yên Dung : ”có một điểm ta đồng ý với nó”

Kim Chi : ”Điểm gì?

Hòa Yên Dung : ”đó là muội nên xuất giá đi”

Kim Chi :" Không đời nào"

Hòa Yên Dung :" Muội không xuất giá, để ở nhà làm bà cô già à"

Kim Chi : ”có tin muội đánh tỷ không hả? hả”

Hòa Yên Dung : ”sợ muội sao? Tới đây”

Kim Chi : ”đỡ nè” Kim Chi xuất ra Bạch Mãng Tiên Pháp, Hòa Yên Dung tránh né : ”nè nè đánh thật sao?”

Kim Chi : ”nhìn muội giống đùa với tỷ lắm hả”

Hòa Yên Dung : ”nha đầu chết tiệt, dám đánh ta” Hòa Yên Dung xuất ra Chiếc quạt sắt, chống trả, Với Khinh công điêu luyện quái đảng Hòa Yên Dung liên tục tránh né, và Dùng Quạt Chống trả, Kim Chi càng đánh càng nể Hòa Yên Dung, Kim Chi trước giờ ỷ vào lợi thế binh khí dài, quỹ đạo khó đoán mà áp chế đối thủ, nay bị Hòa Yên Dung với thân pháp quỷ dị phá giải chiêu thức, Kim Chi không khỏi thốt lên : ”tỷ lợi hại lắm”

Hòa Yên Dung : ”ta còn lợi hại hơn nó nữa kìa, muội tới số rồi mới dám đánh ta”

Kim Chi :” hù con nít sao? muội đây không sợ tỷ đâu”

Hòa Yên Dung : ”giỏi lắm, trong lòng muội chỉ có Yên Ninh tỷ tỷ, không có ta sao? Ta dạy cho muội bài học mới được”

Kim Chi : ”sợ tỷ sao? Nhào vô đây”

Hòa Yên Dung tung ra Lan Hoa Phất Tuyệt Thủ, Kim Chi cũng Dùng roi quấn lấy, kẻ tới kẻ lui chiêu thức qua lại, đường roi ảo diệu, nhanh nhẹn so với thân pháp quỷ dị

cuối cùng Hòa Yên Dung với thân pháp quỷ dị điểm huyệt Kim Chi, Hòa Yên Dung cầm cậy bút lông quơ trước mặt Kim Chi :”tiểu muội muội, ta nên phạt muội thế nào đây”

Kim Chi : ”hì hì đại tỷ muội biết sai rồi, tỷ tha cho muội đi”

Hòa Yên Dung :”hihi, hảo muội muội biết lỗi rồi sao? nhưng còn lâu ta mới tha cho muội” Hòa Yên Dung cầm bút vẽ lên mặt Kim Chi, một con mèo Kim Chi

Kim Chi : ”huhu tỷ vẻ gì lên mặt muội vậy?”

Hòa Yên Dung : ”hahaha ta vẽ con mèo”

Kim Chi :” huhu, muội sai rồi, tỷ tha cho muội đi”

Hòa Yên Dung giải huyệt cho Kim Chi : ”tha cho muội đó”

Kim Chi chạy trối chết đi rửa mặt :”vẫn là Yên Ninh tỷ thương ta hơn, Yên Dung tỷ đáng ghét thật, ta đi tìm Yên Ninh tỷ tỷ”

Thế là Kim Chi rời khỏi Hòa Gia Trang đi tìm Hòa Yên Ninh

............

Châu Linh và Hòa Yên Ninh lúc này đang đi tới Ô Long tự, trên đường đi họ gặp hai con Yêu Quái, đang tàn sát bá tánh

Hòa Yên Ninh : ”Yêu Nghiệt Mau Dừng tay”

Yêu Quái : ”ngươi là ai, chán sống sao?”

Châu Linh : ”Yêu Nghiệt dám hại người”

Yêu Quái : ”ngươi người đầy ma khí cũng dám nói ta”

Châu Linh : ”Ma Khí của ta chuyện dùng tiêu diệt những kẻ như ngươi đó”

Yêu Quái : ”đã tới thì để mạng lại”

Châu Linh :" Hưc... Ai để mạng lại, còn chưa biết đâu. Chịu chết đi"

Yên Ninh và Châu Linh cùng di chuyển võ công, đánh nhau với hai tên yêu quá. Hai bên ngang sức

Yêu Quái :" Cỡ như các ngươi mà đòi giết bọn ta. Đúng là buồn cười. Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của các ngươi. Chịu chết đi"

Châu Linh :" Hic... Các ngươi vui mừng quá sớm rồi". Bà niệm trú, luồng ma khí sát thương tên yêu quái. Yên Ninh cản lại

Hòa Yên Ninh : ”Châu Linh để cho ta, ta đang muốn thử món này” Hòa YÊn Ninh móc ra Bích Ngọc Minh Hỏa miệng niệm thần chú : ”Ngũ hành Côn chân hỏa

Song bích vô xuân thu

Đơn thanh diệm thượng quan

Càn cầu diệm thượng Viêm”

một Ngọc Lửa màu xanh tấn công tên yêu quái

Yêu Quái vì bất ngờ lên không đỡ nổi :" Cái thứ gì vậy?

hắn bị đốt thành tro, hắn thoát ra bỏ chạy hình thành bày ong vỡ tổ

Châu Linh di chuyển ma khí, truy cùng giết tận chúng :” thì ra là Toàn Phong Quái”

Hòa Yên Ninh : ”Vừa rồi khi giao đấu, ta xuýt quên. không ngờ nó hữu dụng đến vậy, có nó ta còn sợ kẻ nào ”

Châu Linh cười :” Xem ra nương nương rất thích nó"

Hòa Yên Ninh :" Đúng vậy. Lúc đầu khi ta lấy được nó, ta dùng mọi cách cũng không thể sử dụng được. Ta bực bội quá liền vứt nó đi. Không ngờ bây giờ ta biết dùng rồi. Ta ngược lại rất thích Bích ngọc minh hỏa này. Hơn nữa nó là pháp bảo của Trần Hoài Ngọc để lại cho ta. Hoài Ngọc, đa tạ cô cho ta pháp bảo

Châu Linh :" Nhắc tới Hoài Ngọc là nương nương vui. Nhưng về Bích Ngọc minh hỏa này. Nương nương xin đừng vội mừng, đừng ỷ lại vào nó, hãy biến nó thành pháp bảo của người”

Hòa Yên Ninh :” thì nó đang làm pháp bảo của ta mà?”

Châu Linh : ”ý của thần là nương nương đừng để nó làm chủ mà hãy làm chủ nó, đừng để không có nó nương nương chẳng làm được gì? Nương nương hiểu ý của thần chứ”

Hòa Yên Ninh :” ta hiểu rồi, ý của cô là ngoài nó ra ta còn có thể dùng các pháp bảo khác không nhất định có nó ta mới có thể chiến đấu”

Châu Linh :” chính là ý này”

Hòa Yên Ninh :”cô nói đúng, ta không ỷ lại vào nó, phải là nó cần có ta chứ không phải ta cần có nó”

Châu Linh : ”đúng vậy chính là ý này”

Hòa Yên Ninh : ”ta hiểu rồi”

Bà nhìn thấy hai quả to ở trên cây cao, liền dùng khinh công bay lên cây, ngắt xuống :" Châu Linh, quả dưa này nhìn ngon lắm. Cô một quả, ta một quả"

Châu Linh :" Đa tạ cô"

Hai người dùng dao gọt dưa rồi ăn

họ đang trên đường thì gặp phải Kim Chi, Hòa Yên Ninh : ”Kim Chi muội đi đâu vậy?”

Kim Chi : ”muội đi tìm tỷ”

Hòa Yên Ninh : ”tìm ta vì giỗ cha và thái quân, phải không? Còn tận 7 ngày nữa,  ta tới Ô Long Tự kêu Túc Nhi về”

Kim Chi : ”hả? Tỷ nói gì cơ? 7 ngày nữa là ngày gì? Ngày giỗ còn cả tháng mới tới lận’

Hòa Yên Ninh : ”hả? Nói vậy là ta nhớ nhầm sao?”

Kim Chi gật đầu: ”đúng vậy”

Hòa Yên Ninh vỗ trán :” chết ta rồi, ta lỡ nói với Hoàng Thượng 7 ngày sau là tới giỗ, muội giúp ta nói lại với Hoàng Thượng, ta đi thăm Túc nhi”

Kim Chi :” hả? Tỷ nói với Hoàng Thượng, là 7 ngày sau, muội biết rồi muội đi ngay”

nói xong Kim Chi chạy như Bay về hướng kinh thành

Hòa Yên Ninh : ”sao ta lại nhớ nhầm được nhỉ?”

Châu Linh : ”nương nương, người ổn chứ, thần cảm thấy nương nương ngọc thể bất an”

Hòa Yên Ninh :” chắc ta lo lắng nhiều nên sinh bệnh vặt thôi, không sao đâu, cô thấy đó ta còn đánh chết Yêu Quái mà”

Châu Linh : ”thôi được, nương nương đừng quá sức”

Hòa Yên Ninh : ”ta biết rồi đa tạ cô”

thế là Châu Linh cùng Hòa Yên Ninh đang đi thì phát hiện một thằng nhóc mang đầy yêu khí, hai người nhìn nhau rồi lập tức đuổi theo,

Châu Linh :”để ta bắt nó”

Hòa Yên Ninh : ”chậm đã, ta cảm thấy có gì đó không đúng”

họ nhìn thấy thằng nhóc mang đầy yêu khí đó, giải cứu một đứa trẻ khác, và đứa trẻ đó không hề có yêu khí, nó vui vẻ cám ơn đứa trẻ có Yêu khí, thằng nhóc có yêu Khí : ”A Bảo cậu không sao chứ?”

A Bảo : ”mình không sao, cám ơn cậu Phượng Nhất”

Phương Nhất : ”cậu không sao thì tốt, lần sau đi đường cẩn thận hơn nhé”

đúng lúc này có đôi phu thê cùng với nhiều người kéo tới : ”A BẢO “

A Bảo  : ”Cha mẹ” đôi phu thế thấy chân con trai bị thương nổi giân đùng đùng, lập tức cùng đám dân làng đánh Phượng Nhất,  Phượng Nhất chỉ biết tránh né nhưng vẫn bị dân làng đánh đập

A Bảo : ”đừng lại là Phượng Nhất đã cứu con”

Cha mẹ của A Bảo : ”ta đã dặn con không được qua lại với thằng nhóc quái vật này rồi mà, về nhà mau”

A Bảo rơi nước mắt :” nhưng mà…”

Cha Mẹ A Bảo : ”về ngay”

A Bảo  : ”dạ .. Phượng Nhất mình xin lỗi cậu, mình không giúp được cậu”

Cha Me A Bảo Đưa A Bảo Tránh xa ra, đám dân làng tiếp tục đánh đập Phượng Nhất : ”thằng nhóc quái vật mày dám vào làng sao?”

Phương Nhất chỉ biết cố gắng tránh né, cậu phóng mình đạp một người dân và chạy, nhưng lại bị bao vây, người dân làng : ”Đồ Quái Vật đi chết đi”

Hòa Yên Ninh và Châu Linh nhìn nhau :” chuyện quái gì đây?” Hòa Yên Ninh : ”Phải cứu đứa trẻ tên Phượng Nhất Đó’

Châu Linh :” đúng vậy”

Hòa Yên Ninh : ”DỪNG TAY”

một người dân : ”nhị vị phu nhân, bọn ta đang đánh quái vật đừng xen vào, nó nguy hiểm lắm”

Hòa Yên Ninh : ”ta tới làm chứng cho đứa trẻ này, bọn ta nhìn thấy nó cứu đứa bé kia”

Một người dân : ”là phu nhân không biết con quái vật rất nguy hiểm đừng để vẻ bề hoài của nó lừa gạt”

Châu Linh : ”bọn ta là đồng bọn của nó còn không đi ta giết sạch các ngươi” châu Linh Dùng Ma Lực triệu Ra Quỷ Hồn dọa đám dân làng chạy hết

Hòa Yên Ninh : ”Châu Linh sao lại nói chúng ta là đồng bọn, họ koi chúng ta như quái vật thì sao?”

Châu Linh : ”với bọn ngu dân không nói lý lẻ đó còn cách khác sao, phải dọa chúng thôi”

Hòa Yên Ninh tiến lại định đỡ đứa bé : ”cậu bé, cháu không sao chứ?”

Phượng Nhất cảnh giác nhìn hai người họ : ”nó thủ thế phòng vệ”

Hòa Yên Ninh mỉn cười : ”đừng sợ bọn ta không làm hại cháu đâu”

Châu Linh: ”nếu muốn hại cháu bọn ta trực tiếp giết cháu rồi đừng sợ đứng dậy đi”

Phượng Nhất Đứng dậy : ”cám ơn vì đã cứu cháu”

Phượng Nhất quay đi một mình, Hòa Yên Ninh nhìn bóng lưng này chẳng hiểu sau lòng mình đau nhói, Châu Linh cũng cảm thấy khó chịu vô cùng

Hòa Yên Ninh : ”ta nghe A Bảo Nói cháu là Phượng Nhất”

Phương Nhất  : ”dạ, nhưng hai người nên đi đi, nếu không họ sẽ đánh hai người đó”

Châu Linh : ”cháu đừng lo cho bọn ta”

Phương Nhất :” vâng”

Hòa Yên Ninh nghĩ : ”thằng bé này rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với nó”

Châu Linh nghĩ : ”Yêu Khí trên người nó, nó hoàn toàn không kiểm soát được”

Hòa Yên Ninh : ”nhà cháu ở đâu dẫn ta về được không?”

Phương Nhất cười : ”dạ được chứ”

Hòa Yên Ninh cùng Châu Linh Theo Phương Nhất Về nhà cậu thì không tin nỗi vào mắt mình, cả hai cùng nghĩ : ”đây mà là nhà sao?” thứ họ nhìn thấy là một mái chồi rách nát, có thể bị cơn bão đánh sập bất cứ lúc nào?

Châu Linh : ”Phượng Nhất Đây là nhà cháu sao? Cháu không đùa chứ?”

Phương Nhất : ”dạ đúng ạ, đây là nhà cháu”

Hòa Yên Ninh không tự chủ rơi lệ : ”vậy cháu ăn uống như thế nào?”

Phương Nhất : ”cái gì ăn được thì căn thôi, vỏ cây Quế cũng ngon lắm, thêm mấy củ khoai cháu đào được, và trái cây rừng ăn cũng qua cơn đói, khát thì uống nước sông”

Châu Linh lúc này cũng không tự chủ đổ lệ :  ”cha mẹ cháu đâu”

Phượng Nhất : ”cháu không biết”

Hòa Yên Ninh :” cháu ở một mình à?”

Phượng Nhất : ”Hoàng Thượng thỉnh thoảng tới chơi với cháu”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng? Cháu nói Vị Hoàng Thượng đó tên gì?”

Phương Nhất : ”Hoàng Thượng tên là Triệu Hy Thánh”

Hòa Yên Ninh nhìn Châu Linh hai người kinh ngạc: ”Vị Hoàng Đế Họ Triệu chẳng phải của Nhà Tống sao? Hắn còn sống à?”

Châu Linh : ”Phương Nhất cháu có thể mời hoàng Thượng ra chơi với bọn ta không?”

Phượng Nhất : ”dạ được nhưng ngài ấy không có ở đây vào lúc này”

Châu Linh : ”vậy khi nào gặp được ngài ấy?”

Phương Nhất : ”ở trong một ngôi mộ”

Châu Linh : “ngôi mộ? Mau dẫn bọn ta đi”

Phương Nhất dẫn Hòa Yên Ninh cùng Châu Linh Tới Hoàng Lăng Tống thất

Hòa Yên Ninh : ”đây là lăng mộ hoàng thất mà, theo như tên gọi hẳn là Triệu Hy Thánh  vị hoàng đế nhà tống”

Châu Linh :” ta cảm nhân được có linh hồn ở nơi này”

Hòa Yên Ninh : ”ý cô là Linh Hồn Của Triệu Hy Thánh”

Châu Linh: ”vào thì biết”

Phương Nhất : ”Hoàng thượng có hai người muốn gặp hoàng thượng”

Triệu Hy Thánh : ”Tiểu Tử ngươi cũng biết lựa người để đưa tới nhỉ, một kẻ đầy chính khí một đầy ma khí đi cùng nhau, sao đây muốn vào hậu cung của Trẫm à?”

Hòa Yên Ninh : ”vậy thì không có? Chỉ là ta chưa từng nghe trong sử có tên Triệu Hy Thánh là hoàng đế tò mò nên tới xem”

Triệu Hy Thánh : ”đừng nhắc nữa? Chúng chỉ gài ta lên ngôi rối giết ta, sau đó bắt cả ngàn cung nữ bồi táng mục đích để Tống Thất Triệu Thị con đàn cháu đồng luôn có người nối dỗi, như hai ngươi nhìn đi những hủ cốt đó nhiều không đều là những cung nữ vô tội bị chúng bồi táng với ta đó, một vị vua ngồi vào ghế có tám ngày đã bị giết thì có gì để huên hoang đâu”

Hòa Yên Ninh : “thật khủng khiếp, không ngờ Tống triều có bí mật kinh khủng vậy”

Châu Linh cũng khiếp sợ không thôi : ”nói vậy ngài là người hay ma”

Triệu Hy Thánh : ”hỏi thừa dĩ nhiên ta là ma, chỉ là chúng dùng trận pháp khiến trẫm ko thể đầu thai, cũng may có một lần một tiểu huynh đệ tên Hà Lâm Đi ngang đã giúp trẫm trở thành vị thần bảo hộ khu vực này, cậu ấy còn ủng hộ ta lập hậu cung”

Châu Linh : ”ngài bắt nữ nhân làm hậu cung sao?”

Triệu Hy Thánh : ”này thì không có, chỉ là nếu phát hiện ma hay quỷ nữ nhớ bảo ta tới thu nàng, dù là  nữ ác quỷ vào tay trẫm thì ngoan ngay”

Hòa Yên Ninh : ”ngài từng gặp Hà Lâm Sao ta là mẹ của nó?”

Triệu Hy Thánh : ”thảo nào trẫm cảm nhận được khí tức có chút tương đồng”

Hòa Yên Ninh : ”à ta còn một chuyện không biết ngài biết gì về đứa bé này?”

Triệu Hy Thánh : ”thân thế của Phương Nhất vô cùng đáng thượng, cha mẹ nó chính là đôi hiệp khách Lý Văn Dương và Triệu Nhạn Linh, có chút đạo hạnh, năm đó một con quạ tu luyện thành hắc hỏa phương hoàng, tàn sát dân chúng, đôi phu thê đó đã giao chiến với nó, và đã dùng tới bí pháp phong ấn năng lực của Hắc Hỏa Phương Hoàng Vào trong cơ thể đứa bé còn họ đã hy sinh để bảo vệ dân làng khổi Hắc Hỏa Phượng Hoàng, từ đó chính vì cơ thể nó chứa đựng con Hắc Hỏa Phượng Hoàng nên nó bị dân làng xem là quái vật, và được biết đến với danh thằng nhóc Quái vật nhiều lần nó chỉ muốn có bạn để cùng chơi nhưng cha mẹ chúng dặn con không được chơi với nó, mặt kệ nó đi sống chết mặt nó, thằng bé cảm thấy cô độc, nó không làm hại ai nhưng dân làng gặp nó là đánh, trẫm thấy thương nên bao năm qua đã làm bạn với nó, nếu hai ngươi có duyên nên dẫn nó đi theo, ở với trẫm nó không có tương lai, à mà đừng tìm cách tách Hắc Hỏa Phượng ra khỏi cơ thể nó, làm thế nó sẽ chết, hãy giúp nó làm bạn với hắc hỏa phượng”

Hòa Yên Ninh và Châu Linh rơi lệ : ”thật tiểu hài tử đáng thương”

Châu Linh : ” Con đi theo bọn ta nhé, bọn ta sẽ chăm sóc cho con”

Phượng Nhất đôi mắt u buồn : ”không cần đâu, bên ngoài gặp con là đánh, chỉ có Hoàng Thượng là không đánh con thôi”

Triệu Hy Thánh : ”Phương Nhất không phải cháu luôn muốn có người thân sao, còn không mau nhận nghĩa mẫu”

Phượng Nhất :” không cần đâu ạ? có đi theo họ con cũng bị người thân của họ đánh thôi, giống như người thân của A Bảo”

Triệu Hy Thánh : ”trên đời này rất nhiều người tốt, cháu hãy đi ra ngoài tìm một nơi mà cháu thuộc về”

Phượng Nhất : ”ra ngoài sau? Thôi cũng được, với cháu ở đâu cũng vậy mà thôi, cháu sẽ nhớ Hoàng Thượng lắm”

Triệu Hy Thánh : ”đi đi, có duyện sẽ gặp lại”

Phượng Nhất : ”cúi đầu vậy con đi đây, ngài ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nha”

Triệu Hy Thanh : ”được cháu đi đi”

Hòa Yên Ninh : ”Phượng Nhất để ta dẫn cháu đi gặp một người bạn”

Phượng Nhất : ”người bạn thật không? Người không gạt cháu chứ”

Hòa Yên Ninh : ”Yên Tâm không gạt cháu đâu”

Hòa Yên Ninh cùng Châu Linh dẫn theo Phượng Nhất lên đường, tới Ô Long Tự

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.