Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dám mạo danh ta

Tiểu thuyết gốc · 4850 chữ

Hòa Yên Ninh cùng Châu Linh dẫn theo Phượng Nhất và Lý Nguyên Chỉ lên đường tới Ô Long Tự

trên đường họ ghé vào quán ăn ven đường

Châu Linh : ”tiểu nhị cho một Bát Mì Chay, ba bát mì gà”

Hòa Yên Ninh :" Cho ta hai chiếc bánh bao nhân khoai môn"

Tiểu Nhị : ”có ngay”

Hòa Yên Ninh : ”hử cô kêu tới ba bát mì gà đinh để mình ta ăn chay thôi sao? Vậy mà cũng nói là bạn tốt của ta?”

Châu Linh đang nhâm nhi chén nước bỗng sặc : ”trời ạ nương nương ăn chay thì ăn mình người đi, đừng rũ ta”

Hòa Yên Ninh : ”ta ăn chay mình buồn lắm, cô ăn chay chung với ta đi”

Châu Linh : ”cái này là nương nương ra lệnh sao?”

Hòa Yên Ninh cười : ”không ta chỉ nói đã là bạn thì nên chia sẽ một chút”

Châu Linh cười : ”dễ thôi thần kêu mì gà cho người ăn chung với thần”

Hòa Yên Ninh :” thôi bỏ đi, ta ăn chay một mình được rồi”

Châu Linh cười: ”là người nói đó, đừng nói là thần không chia sẽ với người”

Hòa Yên Ninh : ”đồ xấu tính biết ta ăn chay còn rũ ta ăn mặn”

Châu Linh : ”hết cách vì nương nương tâm địa từ bi còn ta là ác ma làm gì, nên thôi nương nương ăn chay còn thần đây hy sinh ăn mặn”

Hòa Yên Ninh : ”cô vĩ đại quá nhỉ? Thôi được rồi các ngươi ăn mặn đi ta hy sinh ăn chay cho”

Châu Linh : ”được, nương nương vĩ đại, người đâu mang cho ta mười cái đùi gà ra đây”

Tiểu Nhi : ”được được”

Hòa Yên Ninh : ”cô gọi chi nhiều vậy, ta đâu có ăn”

Châu Linh : ”thần đâu có kêu cho nương nương, người không ích kỷ tới mức ko cho hai đứa trẻ ăn chứ?”

Hòa Yên Ninh : ”nói cũng phải chúng cũng nên ăn uống cho đủ chất”

Tiểu Nhi : ”bốn bát mì một chay ba gà, hai bánh bao nhân khoai môn và 10 cái đùi gà của khách quan đây”

Hòa Yên Ninh :" Cảm ơn"

Phượng Nhất nhanh chóng cầm ngay đùi gà Lý Nguyên Chỉ Khõ tay nó : ”đệ nên mời trưởng bối trước rồi mới được ăn nghe chưa?”

Phượng Nhất : ”con mời hai vị ăn ạ, chúc mọi người ngon miệng”

Châu Linh, Hòa Yên Ninh : ”hảo hài tử, ngoan lắm cháu cứ ăn đi”

Phương Nhất gặm miếng đùi gà nhấm nháp : ”ngon quá”

Châu Linh  cũng gặm một miếng : ”uhm ngon thật, Nguyên Chỉ con cũng ăn đi”

Lý Nguyên Chỉ : ”dạ sư phụ”

cô cũng gặm đùi gà :” ngon thật”

Hòa Yên Ninh ngồi ăn mì chay mà nhìn ba kẻ trước mặt gặm đùi gà ngon lành làm bà thèm nhỏ dãi bây giờ bà hiểu ý Châu Linh khi kêu đùi gà, bà cay đắng : ”Châu…. Linh”

Châu Linh cười : ”nương nương có việc gì? Người muốn ăn đùi gà sao?”

Phượng Nhất cầm đùi gà đưa cho bà : ”con mời nương nương ăn đùi gà”

Hòa Yên Ninh : ”ta ăn chay, không ăn đùi gà”

Phượng Nhất  : ”nương nương kén chọn thât, con thì no bụng được thì ăn hết”

Lý Nguyên Chỉ : ”haha, tiểu đệ không hiểu rồi? Nương nương tu nên không ăn mặn”

Phượng Nhất : ”thật phiền phức, tu để làm gì?có thực mới vực được đạo, no bụng rồi tính”

Hòa Yên Ninh : ”hử, Phượng Nhất ai dạy con câu đó vậy?”

Phượng Nhất : ”con học được từ người ta đó, lúc con đói con chỉ tìm đồ ăn thôi, no bụng mới học được cái khác, con không biết ăn chay có tác dụng gì không nhưng nếu nương nương đói bụng thì tu cũng chết đói, đùi gà ngon lắm người ăn đi”

Hòa Yên Ninh : “tức chết ta mà” bà cắm đầu ăn cho nhanh bát mì chay

Phượng Nhất : ”nương nương người chê đùi gà của con sao?” Phượng Nhất hơi cay khóe mắt

Hòa Yên Ninh : ”đừng khóc ta ăn” Hòa Yên Ninh cầm đùi gà lên ăn, bà lầm bầm : ”Phật Tổ Xin cho con dừng tu chốc lát nếu không đứa bé này khóc con khó dỗ lắm”

Châu Linh gặm đùi gà hỏi : ”nương nương có phải rất ngon không?”

Hòa Yên Ninh : ”đùi gà ngon lắm” bà rủa thầm : “Châu Linh Chết tiệt, xem ta làm sao tính sổ cô”

Phượng Nhất : ”nương nương con có nghe Hoàng Thượng nói, có một vị hòa thượng ăn thịt uống rượu được người đời gọi là thánh tăng”

Hòa Yên Ninh : ”con nói Đạo Tế sư phụ sao?”

Phượng Nhất : ”đúng vậy sư huynh của ông ấy ăn chay nhưng sao lại không được gọi là thánh tăng”

Hòa Yên Ninh : ”Quảng Lượng sư phụ vẫn còn tham tiền, tham danh nên có ăn chay cũng không được gọi là thánh tăng, còn Đạo Tế Tuy ăn thịt uống rượu nhưng độ hóa chúng sánh, giúp đỡ người đời nên được gọi là thánh tăng”

Phượng Nhất : ”vậy nghĩa là ăn chay không có nghĩa là tu hành?”

Hòa Yên Ninh : “đúng vậy”

Phượng Nhất : ”thế người ăn chay làm gì? Con nghĩ người nên ăn đùi gà cho có chất có dinh dưỡng, có sức khỏe mà giúp đỡ người khác nó hiệu quả hơn người ăn chay đó”

Hòa Yên Ninh á khẩu : ”ta…”

Châu Linh với Lý Nguyên Chỉ cố nín cười, Phượng Nhất : ”Nương Nương muốn học Theo Quảng Lượng sư phụ hay là Đạo Tế Sư Phụ”

Hòa Yên Ninh : ”nếu nói hai người họ dĩ nhiên ta học Đạo Tế”

Phượng Nhất : ”vậy người ăn đi”

Hòa Yên Ninh : ”được được ta". Bà ừ tốn ăn một miếng rồi cũng hết cái đùi gà, bà ăn bánh bao khoai môn"

Phương Nhất :" Nương nương, Sao người thích ăn bánh bao nhân khoai môn vậy?

Hỏa Yên Nin:" Tai vì ta trân trọng những gì thuôc về tự nhiên, trăn trọng biết ơn sự vất vả cũa những thường dân lao động, vất vả cực khổ rầm mưa chãi nắng cầy cấy lên. Còn vì sao ta ko hoặc hạn chế ăn thịt, ko phải vì ta tu dể thành tiên thành phật, đơn giản vì động vật nó cũng như mình chúng có sanh mạng biết vui buồn hờn giận, có tình yêu thương đồng loại, có tâm lý tham sống sợ chết. Chúng vốn dĩ được tư do vui vẻ sống trong tự nhiên. Những rồi bị con người giết dể làm đồ ăn. Tại sao tạo hóa nhẫn tâm ép buộc chúng phải chấp nhận số phận hy sinh mạng sống để làm thức ăn cho con người chứ"

Phương Nhất :" Chuyên này.."

Hòa Yên Ninh :" Nếu đổi ngươc con là chúng, bỗng môt ngày con bị lôi ra giết một cách tàn nhẫn. Tâm lý con cũmg sợ hãi y như chùng vậy thôi cũng như cháu sơ bị đánh vây.

Phương Nhất :" Nhưng chúng thực sự bị con người bắt được. "

Hòa Yên Ninh :" Vậy thì chúng ta mở lòng, thả chúng về tự nhiên"

Phương Nhất :" Người nỏi đơn giản quá, chúng bị chúng ta đuổi bắt được thì lý nào chúng ta động tâm thả ra chứ"

Hòa Yên Ninh :" Chính vì vậy lên chúng rãy rụa kêu gào trong đau đớn. Chúng buộc phải chấp nhận số phận thôi"

Phương Nhất :" Chúng kêu như thế nào?"

Hòa Yên Ninh :" Cháu tự nghĩ xem"

Châu Linh bật cười :" Điều gì khiến ngườ thay đổi vặy?

Hòa Yên Ninh:' Ta không biết giải thích sao. Có thể ta không nhẫn tâm thôi"

Phương Nhất :" Nương nương, người quả thật có lòng từ tâm, có tình yêu thương và lòng trắc ẩn"

Hòa yên Ninh :" Không, Xin đừng khen ta như vậy, ta không tốt như cháu đã nói. Đây là ta đang từ từ thay đổi bản thân mà thôi. Tiểu nhị, mang cho ta thêm bốnchiếc bánh khoai môn"

Tiểu nhị :" Dạ"

------------

Lúc này Kim Chi Cùng Quách an tới Ô Long Tự

Khai Tâm : ”a di đà phật xin hỏi các vị thí chủ tới đây có việc gì?”

Chu Cao Túc : ”Kim Chi Bà Bà người tới thăm Con hả?”

Kim Chi : ”ta tới tìm nội tổ mẫu của con, hoàng thượng kêu ta hộ tống Quách Công Công tới gọi tỷ ấy về”

Khai Tâm : ”Phụng Phi Nương Nương chưa từng tới đây?”

Quách An :” hả? chưa từng tới, nếu nương nương không tới thì đậy là đại tội khi quân đó”

Kim Chi : ”Quách Công Công xin đừng nói vậy? Hẳn là có chuyện gì xảy ra, Túc Nhi Con lập tức trở về báo lại tin này, còn ta tới Hòa Gia Trang thông báo, Quách Công Công cảm phiền ông tự về”

Quách An :” Nhà Ta Hiểu rồi, Thập Nhất Hoàng tử nhà ta cáo từ”

Khai Tâm : ”a di đà phật”

Chu Cao Túc : ”bà bà, Tiểu Hoàng Thúc, Con đi đây, Chu Cao Túc, hóa thành con chim đại bàng bay thẳng về hoàng cung”

Kim Chi chạy lại tượng phật thắm nhan vái lạy : ”nam mô a di đà phật, Phật Tổ Từ bi, mong người phù hộ tỷ tỷ của con, cầu cho tỷ tỷ không có chuyện gì?”

Khai Tâm lúc này gõ chuông triệu tập toàn bộ hòa thượng

các hòa thượng : ”trụ trì có việc gì?”

Khai Tâm : ”Phụng Phi Nương nương trên đường từ Hoàng Cung tới Ô Long Tự bị mất tích tất cả chia nhau ra tìm”

Các Hòa thượng : ”dạ trụ trì”

Khai Tâm một mình xuống núi tìm người

..................

lúc này tại quán ăn Nhóm Hòa Yên Ninh vừa ăn xong

thì có một cô gái ăn mặt dơ bẩn đi vào : ”Tiểu Nhị ca xin cho tôi chút cơm trắng có được không?”

Chủ Quán : ”con nha đầu dơ bẩn từ đâu tới, đi chỗ khác mà xin ăn”

Cô gái lấy một chút tiền ít ỏi : ”tôi chỉ có bấy nhiêu xin hãy bán cho tôi chút ít”

Chủ Quán Đạp cho cô ta một cái : ”cút”

Hòa Yên Ninh đập bàn : ”Dừng Tay”

Chủ Quán : ”khách quan quấy rầy khách quan thật có lỗi”

Hòa Yên Ninh : ”ta trả phần của cô ấy, mang những món ngon nhất ra cho cô ấy nếu không ta đập quán của ngươi luôn”

Châu Linh : ”ồ, công nhận nương nương nổi giận cũng đáng sợ thật”

Hòa Yên Ninh : ”một cô gái yếu đuối mà hắn đạp như vậy, thật quá đáng mà”

Phượng Nhất : ”đáng sợ thật”

Lý Nguyên Chỉ : ”Tiểu Đệ Đệ Đừng Sợ”

Cô Gái : ”cảm tạ các vị, nhưng tôi có thể mang đi không?”

Lý Nguyên Chỉ : ”cô còn người thân à?”

cô gái : “tôi còn ca ca bị tàn tật ở bên ngoài”

Châu Linh : ”Ca Ca Cô ở đâu mau đưa cậu ấy vào đây”

Cô Gái : ”ca ca tiểu nữ đi lại không tiện”

Lý Nguyên Chỉ : ”cô nương tôi giúp cô”

Phương Nhất : ”đệ cũng giúp”

họ cùng cô gái dìu một chàng trai vào, chàng trai thần thái có thể nói là oai phong, nhưng không hiểu vì lý do gì mà trở thành phế nhân, thấy Hòa Yên Ninh nổi nóng chủ quán và tiểu nhị cũng thức thời lánh đi

Hòa Yên Ninh : ”vị tiểu huynh đệ này không biết cậu là bẩm sinh hay do tai nạn”

vị thiếu niên đó : ”tại hạ là do tai nạn, đa tạ các vị đã chiếu cố muội muội ta”

Hòa Yên Ninh lúc này chú ý tới miếng ngọc trên người cậu : ”miếng ngọc đó từ đâu cậu có?”

Vị Thiếu niên biến sắc : ”tại hạ nhặc được, không biết phu nhân hỏi làm gì?”

Châu Linh nhíu mày : ”miếng ngọc này có gì đặc biệt sao cả hắn và nương nương đều có vẻ biết đến, koi bộ lại có chuyện hay”

cô gái : ”xin hỏi phu nhận tại sao hỏi về miếng ngọc này?”

Hòa Yên Ninh sắc mặt nghiêm túc : ”hai cô cậu có biết lai lịch của nó không?

Nó là miếng ngọc chỉ có Phi Tần mới có, mỗi phi tần của hoàng thượng đều có một miếng, nếu hai người là con của Phi Tần thì là hoàng thất Đại Minh Triều cốt nhục của Hoàng thượng, ta không thể để hai người ở đây”

Lý Nguyên Chỉ và Châu Linh kinh ngạc : ”cái gì ngọc bội của phi tần?”

Vị Thiếu Niên mặt biến sắc : ”muội muội vứt nó đi ngay thứ này chúng ta không thể giữ”

Cô gái ngây thơ hỏi : ”ca ca không phải huynh nói nó là kỷ vật mẹ để lại sao?”

Vị Thiếu Niên mặt tái nhợt: ”không phải ta gạt muội thôi là ta nhặt được nó”

Cô Gái : ”không thể nào? Trước đây ca ca xem nó như vật bất ly thân, sao lại nói là nhặt được nó”

Vị Thiếu Niên : ”ca ca nói muội không nghe sao? Vứt đi ngay”

Cô gái xụ mặt : ”muội biết rồi”

Hòa Yên Ninh Thức thời : ”Nguyên Chỉ con cùng vị cô nương này dìu vị công tử này lại gốc cây đằng kia”

Lý Nguyên Chỉ : ”dạ”

Vị thiếu niên : ”không cần, muội muội đồ ăn của họ chúng ta không thể nhận đi thôi”

Cô gái ứa nước mắt : ”ca ca mấy ngày rồi ca không ăn, tiếp tục không tốt đâu, muội xin ca ca hãy ăn đi”

Vị thiếu Niên : ”được được đừng khóc, ca ăn”

Lý Nguyên Chỉ : ”vị công tử này, huynh không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho muội muội đi chứ? Công tử không biết lúc này muội muội của cậu vì xin đồ ăn của người ta mà bị người ta đánh sao?”

vị thiếu Niên : ”thật vậy sao? Xin lỗi muội muội là ca ca vô dụng không bảo vệ được cho muội”

cô gái : ”ca ca vì bảo vệ muội mới ra nông nỗi này, sao lại vô dụng là muội vô dụng không giúp được ca ca”

Hòa Yên Ninh : ”Nguyên Chỉ, Châu Linh, Phượng Nhất ba người lánh mặt đi ta muốn nói chuyện riêng với họ”

Châu Linh : ”hiểu rồi, Phượng Nhất, Nguyên Chỉ chúng ta lánh mặt một chút”

Phượng Nhất, Lý Nguyên Chỉ : ”dạ”

Hòa Yên Ninh đưa miếng ngọc của mình ra : ”ta là Phụng Phi Nương nương của Minh triều có thể ta biết hai đứa từ đâu có miếng ngọc đó không? Mẹ hai đứa có phải là phi tần không?”

Vị Thiếu Niên : ”Nương Nương hiểu lầm, chúng tôi chỉ là dân thường”

Hòa Yên Ninh : ”cậu nói dối, ta không biết vì sao cậu cố gắng che giấu, nhưng cậu có nghĩ cho muội muội mình không? Nếu mẹ cậu là phi tần thì cậu và muội muội là hoàng tử và công chúa, cậu không muốn muội muội mình có cuộc sống tốt hơn hay sao? Cậu muốn muội muội mình đi ăn mày sao?”

cô gái : ”ca ca nương nương nói có thật không?nói vậy muội muốn nhận tổ quy tông, để có tiền điều trị cho ca ca”

Vị Thiếu Niên : ”không có chết cũng đừng”

Hòa Yên Ninh : ”vậy cậu đã không đánh tự nhận, nói đi mẹ cậu là vị phi tần nào?”

Vị Thiếu Niện : ”nếu nương nương muốn biết tôi cho nương nương biết chỉ xin nương nương một ân huệ”

Hòa Yên Ninh : ”nói đi”

vị Thiếu Niên : ”sau khi ta nói, mong nương nương từ bi đừng giết muội muội ta, còn ta muốn chém muốn giết thì tùy nương nương”

Hòa Yên Ninh nhíu mày :”rốt cuộc chúng gặp phải sự cố gì mà khiến chàng trai này có vẻ xem hoàng cung là quỷ đoạt mạng như vậy ?” bà đáp : ”được ta hứa với cậu”

Vị Thiếu Niên : ”huynh muội chúng tôi lần lược là Chu Hưng và Chu Huệ, mẹ chúng tôi là Đỗ Phi Nương Nương, người phạm đại tội rơi đầu, nếu tôi đưa muội muội về đó thì muội muội sẽ mất mạng”

Hòa Yên Ninh : ”Đỗ Phi?, ta nhớ là khi ta bị giam cô ấy vẫn chưa được hoàng thượng sủng hạnh, phạm đại tội như thế nào?”

Chu Hưng : ”còn không phải do Phụng Phi Nương nương người ban cho à?”

Hòa Yên Ninh : ”hả? Chuyện này liên quan gì tới ta?”

Chu Hưng : ”đừng có giở trò nước mắt cá sấu, biết được thân phận của ta muốn chém muốn giết thì tùy bà”

Hòa Yên Ninh :” ta với hai người không thù không oán sao phải giết cậu?”

Chu Hưng : ”ta cũng muốn hỏi bà câu đó ta và bà không thù không oán sao bà cho người truy sát huynh muội ta?”

Hòa Yên Ninh :” này tên tiểu tử ngươi ăn nói cho cẩn thận nhìn cho kỹ đây” Bà Tung Chưởng đánh ngã một cái cây : ”nhìn rõ chưa bổn cung mà muốn giết huynh muội hai ngươi thì hai ngươi sớm chết rồi, ta có cần nói nhiều với hai ngươi không? Tốt hơn tên tiểu tử ngươi nói cho rõ đi”

Chu Hưng : ”Chu Hưng Đã Mạo phạm nương nương, xin nương nương thứ lỗi, nếu không phải nương nương vậy là có kẻ mạo danh nương nương phát lệnh truy sát huynh muội bọn con”

Hòa Yên Ninh : ”kể rõ đầu đuôi mẹ của hai đứa phạm tội gì? Làm sao lại lưu lạc bên ngoài nhân gian, kẻ lợi dụng danh nghĩa bổn cung truy sát huynh muội ngươi lại là ai?”

Chu Hưng : ”mẹ con là Đỗ Phi Nương nương, còn về tội danh tại sao phạm tội thì tụi con không biết, con chỉ biết mẹ con phạm tội tạo phản nên bị sử chết, con vẫn còn nhớ ngày còn trong hoàng cung, bỗng một ngày mẹ con bị giải đi sử chết với tội danh mưu phản, Thạc Phi nương nương là người đã dẫn người tới lôi mẹ con đi, sau đó bà ấy định giết hai huynh muội con chính Hoàng Hậu nương nương đã đưa hai huynh muội con cho Cao Bân Sư Phụ, ông ấy mang xuống một nhà dân để họ chăm lo cho huynh muội con, và con nhớ mãi một câu hoàng hậu nương nương là muốn giữ mạng đừng bao giờ trở về hoàng cung, một khi ta còn sống không ai làm khó hai đứa đâu”

Hòa Yên Ninh : ”nói vậy sao hai đứa lại bị truy sát”

Chu Hưng : ”có một vị tướng quân đích thân dẫn đội nói là phụng lệnh của Phụng Phi Nương nương tàn sát những hoàng tử khác để tứ hoàng tử Chu Đệ Thuận lợi lên ngôi, cúng đã tàn sát những người dân làng, con vì tự vệ và bảo vệ muội muội chống lại họ khó khăn lắm mới giữ được mạng, nhưng lại bị đứt hết kinh mạch trở thành phế nhân”

Hòa Yên Ninh : ”cái gì? Kẻ nào to gán dám mạo danh ta vậy?”

Chu Huệ : ”nói vậy nương nương không muốn giết huynh muội chúng con à? con cầu xin nương nương ra tay cứu giúp ca ca con”

Hòa Yên Ninh : ”đừng lo, ta dùng danh dự hứa với hai đứa sẽ làm sáng tỏ chuyện này, chỉ là hiện tại ta còn có việc gấp nên chưa tiến hành ngay được, hiện hai đứa cùng ta lên đường, tới Ô Long Tự, trụ trì nơi đó cũng là đệ đệ của hai đứa, tiểu hòa thượng khai tâm, ta nghĩ hai đứa có thể ở lại đó, nếu không ngại thì cùng ta hồi cung”

Chu Hưng, Chu Huệ : ”tụi con cảm tạ Phụng phi nương nương”

đúng lúc này một cô gái chạy như bay : ”CỨU TÔI VỚI”

Hòa Yên Ninh : ”chuyện gì vậy?”

Châu Linh, Phương Nhất, Lý Nguyên Chỉ : ”hình như một người phụ nữ bị quan binh truy đuổi”

Hòa Yên Ninh : ”lá cờ đó Từ Gia Quân? Mau giữ cô ta lại”

Châu Linh phi thân chặn đường người phụ nữ kia, người phụ nữ : ”phu nhận xin đừng cản ta, có kẻ truy sát ta”

Châu Linh : ”vì vậy nên ta giữ cô lại”

người dẫn đầu Từ Gia Quân thân mặt cẩm bào, nét mặt đầy oai phong : ”kẻ nào cản đường Từ Gia Quân truy đuổi khâm phạm”

Hòa Yên Ninh : ”ta là Phụng Phi Nương Nương xin hỏi tướng quân là?”

Hại Người xuống ngựa hành lễ thì ra là Phụng Phi Nương Nương : “con là Thập Tam hoàng tử Chu Quế”

Hòa Yên Ninh : ”ra là thập tam hoàng tử, miễn lễ”

Châu Linh : ”nữ Quốc Đại Tế Tư Công Cát Châu Linh tham kiến thập tam hoàng tử”

Lý Nguyên Chỉ : ”dân nữ Lý Nguyên Chỉ tham kiến hoàng tử điện hạ”

Chu Quế :”miễn lễ”

Hòa Yên Ninh : ”Chu Quế sao con lại truy sát người phụ nữ này”

Chu Quế : ”nương nương có điều không biết người phụ nữ này mạo danh người, lừa gạt tiền bạc của bá tánh, còn lừa con gái nhà lành bán vào kỷ viện bị con phát hiện”

Hòa Yên Ninh : ”này ta có thù oán gì với cô mà mạo danh ta?”

Châu Linh : ”không cần hỏi cũng biết, cái tên này kiếm tiền dễ hơn đúng không? Nói mau”

người phụ nữ kia : ”tôi ....tôi...”

Chu Quế : ”to gan nương nương hỏi chuyện dám không trả lời”

người phụ nữ : ”dân phụ Lữ Ninh  tham kiến Phụng Phi nương nương”

Hòa Yên Ninh : ”nói tại sao mạo danh bổn cung lừa gạt bá tánh”

Lữ Ninh : ”vì Nương Nương rất được lòng bá tánh, nên dân phụ vì tiền tài to gan mạo danh nương nương lừa gạt tiền của lão bá tánh, và lừa dân nữ vào kỷ viện, dân phụ biết sai rồi, xin nương nương khai ân”

Hòa Yên Ninh : ”đúng thật là thiếu gì cách kiếm tiền tại sao lại làm chuyện thức đức như vậy?”

Châu Linh :” chung quy là ham chơi biếng làm, nên mới dùng cách không đàn hoàn này”

Lý Nguyên Chỉ : ”đúng là một người phụ nữ thất đức”

Hòa Yên Ninh : ”bà lập tức viết một bản tội trạng nêu rõ những nhà nào bị ngươi lừa, Sau đó theo Thập Tam Hoàng tử tạ lỗi từng người, sau đó tời tìm bổn cung, bổn cung có việc cho bà làm không được đi lừa gạt nữa nếu trái lệnh giết không tha rõ chưa?”

Lữ Ninh : ”dân phụ đã biết, cảm tạ nương nương thiên ân”

Hòa Yên Ninh : ”ta có một thắt mắc, con rõ ràng lớn hơn Khai Tâm sao nó là thập nhất còn con là thập tam”

Chu Quế : ”thật ra ngoài 10 vị hoàng huynh là đúng thự tự và số tuổi ra thì sau đó bọn hoàng tử tụi con chẳng ai quan tâm tới thứ tự cả? Sỡ dĩ bọn con để Khai Tâm Là Thập Nhất vì nó đệ đệ ruột của Thập hoàng huynh, với lại thấy thằng bé đáng yêu nên tụi con nhường vị trí thập nhất hoàng tử cho đệ, chứ nếu xếp đúng theo số tuổi thì đệ ấy là tam thập hoàng tử, hơn nữa mấy hoàng tử xếp sau tụi con nào nghĩ tới tranh quyền đoạt vị nên mình xếp thứ mấy cũng chẳng quan tâm”

Hòa Yên Ninh :” nhưng sao con lại dẫn Từ Gia Quân”

Chu Quế :” hả, nương nương không biết thật sao?, con thành thân với Nhị tiểu thư Từ Ngọc My và Chu Doanh thành thân cùng  Từ Ngọc Tâm là Rễ Của Trung Sơn Vương”

Hòa Yên Ninh : ”ừ nhỉ hoàng thượng có nói nhưng do ta không có ấn tượng nên quên mất, ta giao người phụ nữ này cho con giải quyết à đúng rồi, ta nghi ngờ hai huynh muội này là hoàng thất”

Chu Quế :” Hoàng Thất?”

Hòa Yên Ninh : ”ta nghi ngờ chúng là hoàng tử và công chúa”

Chu Quế : ”Thế thì đơn giản, con ở đây trích huyết nhận thân với họ, là xác định được thôi”

Hòa Yên Ninh : ”sao ta không nghĩ ra sớm nhỉ”

Chu Quế Cùng Chu Hưng, Chu Huệ Trích huyết nhận thân và xác nhận thân phận của họ

Chu Quế : ”hoàng muội, hoàng đệ, sao hai người ra nông nỗi này”

Chu Hưng : ”chuyện khó nói hết”

Hòa Yên Ninh : ”con giúp ta đưa huynh muội họ vào cung”

Chu Quế : ”dạ”

lúc này Khai Tâm Cũng vừa tới : ”A DI ĐÀ PHẬT thì ra nương nương đang ở đây?”

Hòa Yên Ninh : ”Khai Tâm con cũng tới à ta vừa nhắc tới con luôn đó”

Khai Tâm : ”nương nương nhắc tới con có việc gì?”

Hòa Yên Ninh : ”không có gì? Con đi làm pháp sự à?”

Khai Tâm : ”con đi tìm Nương Nương, Hoàng Thượng phái Đại tế Tư hộ tống Quách Công Công mang theo thánh chỉ gọi người về cung gấp, nhưng người chưa tới  Ô Long Tự nên Túc Nhi đã về Kinh báo lại trước, còn Đại tế Tư Về Hòa Gia Trang phái nhân lực đi tìm , hiện mọi người đang tìm người đó”

Hòa Yên Ninh : ”hả? Lại có chuyện này? Không được ta phải về gấp”

Chu Quế :” sẵn tiên con hộ tống tất cả về cung luôn”

Hòa Yên Ninh : ”cám ơn con mau lên đường đừng để hoàng thượng chờ”

Chu Quế : ”dạ”

Khai Tâm :” mọi người cứ lên đường con về tự còn có việc cáo từ A DI ĐÀ PHẬT”

Chu Quế : ”A Di đà phật”

Chu Huệ : ”nó Là Khai Tâm Mà nương nương nhắc sao, đáng yêu thật”

Hòa Yên Ninh :” phải chính là nó”

Chu Hưng : ”không ngờ con có nhiều huynh đệ như vậy”

Chu Huệ : ”Nương nương cho con biết nhiều hơn về huynh đệ tỷ muội của con được không?”

Chu Quế : ”nương nương cứ lên đường thong thả, con đi trước dẫn đường”

Phượng Nhất lúc này nấp vào Châu Linh , Châu Linh :”hài tử đừng sợ không ai đánh cháu đâu”

Phượng Nhất : ”dạ”

Chu Quế : ”Tiểu Đệ Đệ muốn cưỡi ngựa không?”

Phượng Nhất : ”muốn muốn”

Chu Quế :” được, ngươi dẫn đưa bé này cưỡi ngựa đừng để nó bị té”

tên lính :”dạ”

thế là Chu Hưng được đặt trên chiến xe kéo, Lý Nguyên Chỉ, Châu Linh, Chu Huệ, Hòa Yên Ninh  ngồi hai bên

Hòa Yên Ninh : ”Chu Quế cho người của con đi cách xa bọn ta một chút, ta muốn trò chuyện thoải mái không ai nghe”

Chu Quế : ”dạ nương nương”

Chu Quế ra hiệu cho quân cách xa ra

Chu Huệ : ”nương nương có thể kể cho con về các hoàng huynh, hoàng tỷ không?”

Hòa Yên Ninh :” Đại Đại Hoàng tử Chu Yên, Đại Hoàng Tử Chu Tiêu, Nhị Hoàng tử Chu Sảng, Tam Hoàng tử Chu Cương, Lục Hoàng Tử Chu Thiên Bá hiện đã mất, Tứ Hoàng tử Chu Đệ  hiện đang là thái tử nhiếp chính, Ngũ Hoàng tử Hà Lâm với bãn lãnh thiên biến vạn hóa hai, lão tứ và lão ngũ là do ta hạ song sinh, Thập Hoàng Tử Chu Tử hiện đang hỗ cho Đệ Nhi của ta”

Chu Huệ : ”người nói rõ hơn được không?”

Hòa Yên Ninh : ”ta thì không biết hết số lượng hoàng tử và công chúa nhưng ta biết gì sẽ nói cho con”

Chu Huệ : ”cám ơn nương nương”

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.