Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ dó là ai? Câu Hà Bá

Tiểu thuyết gốc · 7015 chữ

Hòa Yên Ninh Đang thêu thì bà nghĩ tới điều gì đó nên đột nhiê bị kim đâm chúng vài lần vào ngón tay, bà dừng lại rồi đặt kim xuống vỗ trán tự trách :” áy ui cuỵt.". Bà lấy vải quấn vào vết thương :" sao ta lại hồ đồ vậy chứ? Có kẻ thần không biết quỷ không hay bỏ độc vào phòng ta. Nếu kẻ đó cũng bỏ ở chỗ của Phong nhi, Đệ Nhi và Hoàng Thượng thì sẽ như thế nào? Ta thật là hồ đồ và đáng trách, mà không được phải điều tra cho ra chuyện này” bà hô lớn : ”NGƯỜI ĐÂU”

đúng lúc này Chu Đệ đi vào : ”mẹ có việc gì vậy?”

Hòa Yên Ninh : ”Đệ nhi con tới đúng lúc, mẹ phát hiện một lọ độc ở trong phòng mẹ, con lập tức cho người điều tra kẻ này là ai và lục soát toàn bộ xem kẻ đó còn hạ độc ở nơi khác không”

Chu Đệ : ”cái gì? Có kẻ hạ độc trong phòng mẹ, rồi mẹ có sao không?”

Hòa Yên Ninh : ”mẹ không sao? Độc này chỉ có tác dụng với thần trí,  may mà mẹ có tới hai món pháp bảo hộ thân nếu ko e là trúng độc từ lâu rồi”

Chu Đệ : ”vậy đã gọi thái y chưa?”

Hòa Yên Ninh :” con đừng lo Hoàng Thượng đã cho gọi Thái y khám cho ta rồi”

Chu Đệ :” mẹ à hiện tại mẹ nên ở cùng phụ hoàng, ít nhất hiện tại hoàng hậu không có bên cạnh, mẹ nên ở bên cạnh phụ hoàng nhiều hơn”

Hòa Yên Ninh : ”ở cùng hoàng thượng sao?”

Chu Đệ : ”Phải Đó người là phu quân của mẹ, hai người ngủ cùng nhau có gì không được”

Hòa Yên Ninh : ”con nói phải ta sẽ cân nhắc ta nào giờ không ở cùng hoàng thượng ta nhất thời quên mất điều đơn giản này”

Chu Đệ : ”mẹ à, đừng tự biến bản thân thành kẻ cô đơn chứ, con biết trước kia mẹ chịu nhiều thiệt thòi nhưng nay sẽ không còn như thế nữa đâu, đừng tự biến bản thân thành kẻ cô đơn nếu không mẹ già và xấu đệ đệ nó chê đó”

Hòa Yên Ninh phì cười : ”con nói nhảm gì vậy?, ta là mẹ nó chứ có phải phu nhân của nó đâu mà nó dám chê mẹ già hả? Mà con có tin tức gì của Lâm Nhi không?”

Chu Đệ : ”Bạch hộ vệ truyền tin về nói đệ ấy đang đi chơi cùng với y trung nhân của mình và đang có ý nhận tổ quy tông mời mẹ tới nhà ngươi ta cầu thân đó”

Hòa Yên Ninh cười tươi : ”con nói Lâm Nhi chuẩn bị nhận tổ quy tông mà còn dẫn ý trung nhân của nó về”

Chu Đệ : ”Đúng vậy lần này mẹ có thể yên tâm rồi chứ”

Hòa Yên Ninh : ”tiểu tử này có ý Trung nhân mà nào giờ giấu ta, hại ta lo cho nó nào nó về ta cho một trận mới được”

Chu Đệ : ”mẹ à mẹ như thế Đệ ấy làm sao dám về"

Hòa Yên Ninh :" Sao nó không dám về"

Chu Đệ :" Dạ, dạ không có gì"

Hòa Yên Ninh :" về nó, ta yên tâm hơn rồi, nhưng không phải con bảo nó đi tìm Lý Thiện Đường Liều Mạng sao?”

Chu Đệ : ”chuyện này con không rõ nhưng Bạch Hộ vệ truyền tin thông qua ngọc bội con tận mắt thấy Đệ Đệ đi cùng với một cô gái”

Hòa Yên Ninh : ”vậy ta nhất định phải thấy nó mới yên tâm, à đúng rồi Thu Cúc”

Thu Cúc : ”nương nương có gì căn dặn”

Hòa Yên Ninh : ”gọi thái tử phi tới đây cho ta”

Thu Cúc : ”dạ”

Hòa Yên Ninh : “Đệ Nhi Con lập tức triệu tập toàn bộ người trong phủ điều tra và lục soát toàn bộ phủ xem có lọ thuốc độc khác không?”

Chu Đệ : ”dạ con đi làm ngay” Cậu cười và nói nhỏ với Yên Ninh :" Ý con nói, mẹ rất hung giữ như tên gọi bà chằng lửa, lên đệ ấy không dám về đó haha".

thế là Chu Đệ đi ra ngoài, Cho người lục soát toàn bộ phủ

Hòa Yên Ninh :" Con..." Bà lắc đầu cười :" Được lắm, con dám bảo ta hung giữ như bà chằng lửa chứ gì"

Lúc này Đàn Phong đang ôm Chu Cao Túc thì Thu Cúc Tới : “Thái tử Phi nương nương cho gọi”

Đàn Phong : “ta biết rồi”

Đàn Phong Theo Thu Cúc tới gặp Hòa Yên Ninh,

Đàn Phong : “ mẹ có việc gì mà con thấy Chu Đệ lục tung phủ vậy?”

Hòa Yên Ninh :” có kẻ thần không biết quỷ không hay bỏ lọ thuốc độc vào phòng ta, ta không biết mục đích của kẻ này là gì? Và có còn hạ độc nơi nào nữa không nên ta có thứ này cho con” Hòa Yên Ninh tay cầm ngọc bài

Đàn Phong ngạc nhiên : ”mẹ không phải mẹ rất xem trọng nó như bùa hộ mạng của mẹ sao?”

Hòa Yên Ninh : ”chính vì ta rất quý nó nên ta mới đưa nó cho con”

Đàn Phong : ”tại sao chứ?”

Hòa Yên Ninh : ”vì sự an toàn của đứa cháu còn chưa ra đời của ta còn quan trọng hơn mạng sống của ta nữa, mà ta là không thể bên cạnh bảo vệ, nhìn đi nhìn lại chỉ có miếng ngọc bài này là ta tin tưởng nó nhất, nên ta hy vọng nó thay ta bảo vệ đứa bé”

Đàn Phong : ”mẹ có thể nhờ Pháp khí tiên tử làm miếng khác mà”

Hòa Yên Ninh : ”sự việc cấp bách ta không biết cách liên lạc với cô ấy, cũng không biết có còn gặp lại cô ấy không? Nên trước khi ta gặp lại cô ấy, có miếng ngọc bài thứ hai thì con hãy giữ miếng ngọc bài này để nó thay ta bảo vệ cháu của ta”

Bà cười rạng tỡ, nói với miếng ngọc :" Ngọc ơi, từ lúc có ngươi, ngươi luôn ở bên cạnh bảo vệ ta, nghe ta tâm sự mỗi lúc ta không vui Nhưng vì cháu của ta, có lẽ ta phải rời xa ngươi rồi nhưng ngươi đừng buồn, ta rất tin tưởng ngươi, nhờ ngươi bảo vệ tốt Đàn Phong và cháu của ta nha. Được không?....À, hay là thế này, đợi tới lúc ta gặp lại pháp khí tiên tử, ta sẽ nhờ cô ấy làm miếng khác cho Đàm Phong, để ngươi tiếp tục trở về cạnh ta. Chịu không"

Ngọc bài phát sáng màu hồng nhạt. Hòa Yên Ninh :" Đa tạ ngươi" Bà dùng phép. Ngọc bài lóe sáng ánh màu vàng nhạt, bắn lên trời tỏa ra đóa xen mờ " BÙM " làm gẫy nát bét cả khu rừng phía xa xa

Đàn Phong :" Ngọc bài đúng là có linh tính, khác xa xo với miếng ngọc bình thường

Hòa Yên Ninh đưa ngọc bài cho Đàm Phong

Đàn Phong : ”dạ con biết rồi, vậy con tạm thời sẽ giữ nó”

Hòa Yên Ninh : ”giữ cho kỹ, ngọc có thể vỡ nhưng đừng làm mất cháu của ta đó nha”

Đàn Phong : ”dạ con biết rồi, mẹ yên tâm con không làm vỡ ngọc của mẹ đâu”

Hòa Yên Ninh : ”giữ được cả hai là tốt nhất”

Đàn Phong  : “dạ con biết rồi”

Hòa Yên Ninh  : “Túc Nhi Thế nào rồi, ta có việc cần tới nó”

Đàn Phòng : ”Dạ nó vẫn đang ngủ"

bỗng Chu Cao Túc từ phí sau họ : ”HÙ”

Hòa Yên Ninh và Đàn Phong giật bắn người, quay lại nhìn

Hòa Yên Ninh: ”trời ơi Túc Nhi con nghịch ngợm thật đó”

Chu Cao Túc :” hai người không sợ sao? Vậy con giả ma chưa giỏi rồi”

Hòa Yên Ninh nhéo tai nó : ”ta với mẹ con đều là cao thủ hàng ma, dám giả ma hù bọn ta con muốn ăn đòn đúng không?”

Chu Cao Túc : “đau đau Túc Nhi Chừa Rồi, Túc Nhi không dám nữa”

Hòa Yên Ninh : ”tha cho con đó còn nghịch kiểu đó nữa ta đánh con đó”

Chu Cao Túc :  “dạ con biết rồi”

Đàn Phong  : “vậy mới ngoan chứ Con đó phải nghe lời bà nghe chưa?”

Hòa Yên Ninh : ”không chỉ nghe lời ta mà còn phải nghe lời của mẹ con đó”

Chu Cao Túc : ”hai người ăn hiếp con”

Hòa Yên Ninh nhéo tai nó : ”không phải ăn Hiếp mà là dạy giỗ, con có ý kiến gì sao?”

Chu Cao Túc : ”đau, đau đau con không dám”

Hòa Yên Ninh : ”ta có việc giao cho con đây”

Chu Cao Túc : ”sao lúc này ai cũng giao việc cho con vậy?”

Hòa Yên Ninh : ”hả? Ai giao việc cho con”

Chu Cao Túc : ”cha với Hoàng Tổ Phụ bây giờ tới nội tổ mẫu, không cho tiền ăn bánh mà cứ bắt làm không công thật là bốc lột sức lao động của con nít”

Hòa Yên Ninh và Đàn Phong phì cười :” trời ạ xem nó bảo chúng ta bốc lột sức lao động của nó kìa”

Hòa Yên Ninh : ”được rồi con chịu giúp ta ta mua kẹo bòn bòn cho con ăn chịu chưa”

Chu Cao Túc : ”cái này người ta gọi là dụ dỗ con nít nà”

Hòa Yên Ninh  lắc đầu bậc cười : ”tiểu hài tử này thật là biết cách chọc cho ta cười”

Đàn Phong cũng bậc cười : “được rồi con có thể giúp cho nội tổ mẫu không hả Túc Nhi”

Chu Cao Túc  vỗ ngực : ”dạ được vì nội tổ mẫu đáng kính con nghĩa bất dung từ”

Đàn Phong và Hòa Yên Ninh lắc đầu cười vì sự hài hước của đứa trẻ này, Hòa Yên Ninh cười thầm : ”mới bảo ta bốc lột sức lao động của nó bây giờ lại nói vì ta mà nghĩa bất dung từ đúng là tiểu hài tử” bà nói : ”ta muốn con tìm ông Hà Bá”

Chu Cao Túc  : “à riêng chuyện này thì không cần kẹo đâu con đi làm ngay”

Hòa Yên Ninh và Đàn Phong ngạc nhiên tự hỏi: ”chẵng lẽ nó lại có sở thích trêu ông Hà Bá”

Chu Cao Túc lấy ba quả cam, rồi dùng sợi dây trói thần làm dây câu, sau đó câu ngồi trên đóa sen thả cần câu xuống câu Hà Bá

Đàn Phong : ”Túc Nhi con câu cá sao lại dùng cam?”

Chu Cao Túc:  “con đâu có câu cá, con câu Hà Bá Cơ”

Hòa Yên Ninh bậc cười : ”cái gì? Con câu Hà Bá”

Đàn Phong : ”Câu Hà Bá? Con là được không đó?”

Chu Cao Túc : ”mẹ với bà cứ chờ mà xem”

..............

Lúc này dưới thủy cung, Hà Bá đang vừa ăn hết cam : ”hết rồi sao? Ta lại phải đi hái cam thôi, ủa cái gì thế kia”

Hà Bá đi ra thì thấy ba quả cam treo trên cọng dây ông ngạc nhiên : ”tên đần nào dùng cam câu cá vậy? Mà không đúng dù là thằng đần cũng không dùng cam câu cá hẳn là có kẻ tìm ta? Dùng cách này thì lần đầu ta thấy đó, kệ nó cứ ăn cam đã rồi tính”

Hà Bá không cần lột vỏ ăn hết ba quả cam thì bỗng bụng đau dữ dội ông ôm bụng : ”không lẽ cam có vấn đề” Hà Bá ngồi xuống vận công nhưng vẫn không hết đau, không lẽ trong cam có độc, độc gì lợi hại vậy? Tìm tên thả cam xuống tính sổ mới được”

Hà Bá giật giật sợi dây, Chu  Cao Túc giật lên : ”hai người thấy chưa con câu được rồi”

Hòa Yên Ninh  và Đàn Phong kinh ngạc : ”Đúng là câu được Hà Bá”

Hà Bá lên thì thấy Chu Cao Túc và câu đối đáp giữa họ, ông tức sôi máu : ”xem ông là cá đã đành còn làm ông đau bụng thằng nhóc mi chán sống rồi”

Thấy Hà Bá định niệm chú Chu Cao Túc nhanh trí : ”Lão Gia Gia có bãn lãnh thì đừng niệm chú, thách ông bắt được con”

Hà Bá tức nên tự ái : ”được được, ông không cần niệm chú cũng băt được mi, đứng lại”

Chu Cao Túc bỏ chạy, Hà Bá tay ôm bụng Vác Cây đuổi theo một già một trẻ cứ thể đuổi bắt

Hòa Yên Ninh và Đàn Phong cười đau cả bụng nên Hòa Yên Ninh nhất thời quên mất mình tìm Hà Bá để làm gì

....................

lúc này tại mật thất Đoàn Long đã gặp Chu Nguyên Chương,

Đoàn Long : ”Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”ngươi đã khử hết chúng chưa?”

Đoàn Long : ”dạ bẩm đã khử hết, xin hoàng thượng cho chỉ thị tiếp theo”

Chu Nguyên Chương : ”tìm cách bị bắt trong tay nương nương, và tốt nhất là để nương nương xư trí ngươi rõ chưa?”

Đoàn Long : ”Thuộc hạ đã rõ”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm hy sinh ngươi, ngươi có trách trẫm không?”

Đoàn Long : ”mạng sống của ám vệ chúng tôi là do hoàng thượng nhặt về, không có hoàng thượng chúng thuộc hạ sớm đã chết, nên cái mạng của ám vệ là thuộc về hoàng thượng, hoàng thượng muốn chúng thần hy sinh, chúng thuộc hạ sẵn lòng hy sinh không oán không hối”

Chu Nguyên Chương : ”ngươi còn tâm nguyện gì không?”

Đoàn Long : ”nếu được hy vọng hoàng thượng giữ lời chăm sóc tốt cho hậu nhân của tôi"

Chu Nguyên Chương : ”trẫm dùng danh dự hứa với ngươi, sẽ chăm sóc tốt hậu nhân của tất cả ám vệ”

Đoàn Long : ”thuộc hạ còn có một việc muốn báo”

Chu Nguyên Chương : ”chuyện gì?”

Đoàn Long : ”xin hoàng thượng hãy để tâm tới Thất hoàng Tử”

Chu Nguyên Chương : ”lão Thất Chu Long, nó có liên quan gì sao?”

Đoàn Long : ”thuộc hạ tham gia đội tạo phản thì phát hiện Thất hoàng tử có chút liên quan chỉ là chưa có chứng cứ, nên nhắc nhở hoàng thượng hãy để tâm tới Thất Hoàng Tử”

Chu Nguyên Chương nhíu mày thầm nghĩ: ”Long Nhi, chẵng lẽ nó cũng muốn đoạt giang sơn. Tại sao ta dùng đủ mọi cách vẫn không tránh khỏi cảnh huynh đệ tương tàn giữa những đứa con của ta chứ?” ông đáp : ”trẫm biết rồi tạm thời ngươi đừng để rơi vào tay của nương nương, hãy điều tra thêm cho ta toàn bộ đường dây thông địch phản quốc, trẫm sẽ phái thêm Dạ Phong và Độc Hành hỗ trợ ngươi”

Đoàn Long : ”thuộc hạ đã rõ”

Chu Nguyên Chương : ”được rồi đừng để có sơ hở, nếu nương nương phát hiện kế hoạch sẽ thất bại triệt để”

Đoàn Long : ”xin hoàng thượng yên tâm”

Chu Nguyên Chương : ”Được lập tức xuất phát, Dạ Phong, Độc Hành hai người đi theo âm thầm hỗ trợ cho Đoàn Long, không cần thiết tuyệt đối không được hiện thân”

Đoàn Long, Dạ Phong, Độc Hành : ”rõ"

nói Xong Chu Nguyên Chương đi ra ngoài,

Quách Quyền : ”bẩm hoàng thượng phủ thái tử cho người truyền tin tới nói là phát hiện có kẻ thần không biết quỷ không hay bỏ độc trong phòng của nương nương hiện thái tử đang lục soát và điều tra”

Chu Nguyên Chương : ”lại có chuyện này? Lập tức truyền gọi toàn bộ nội thị tỉnh tập hợp ở ngự hoa viên”

Quách Quyền : ”Nô tài tuân chỉ”

Chu Nguyên Chương : ”Quách Thiên”

Quách Thiên : ”có nô tài”

Chu Nguyên Chương : ”đến Yên Vương Cung”

Quách Thiên : ”dạ BÃI GIA YÊN VƯƠNG CUNG”

Chu Nguyên Chương : ”suýt tý thì quên khanh đợi trẫm một lát”

Quách Thiên  : ”dạ hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương lại đi vào mật Thất : ”Triệu Sương, Ngọc Hằng”

Triệu Sương, Ngọc Hằng : “có thuộc hạ”

Chu Nguyên Chương : ”hai ngươi đi theo trẫm Ngọc Hằng Ngươi ẩn mình không cần thiết thì đừng hiện thân, còn Triệu Sương trẫm sẽ giới thiệu cho nương nương, hai ngươi một sáng một tối bảo vệ nương nương cho trẫm”

Triệu Sương, Ngọc Hằng : ”dạ hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”tốt đi theo trẫm”

Triệu Sương, Ngọc Hằng : ”dạ”

Chu Nguyên Chương cùng Triệu Sương, Ngọc Hằng đi ra, Chu Nguyên Chương : ”Đi Thôi”

Quách Thiên : ”dạ hoàng thượng”

Thế là Chu Nguyên Chương dẫn người tới Yên Vương Cung

...................

Chu Đệ lúc này đang tập hợp người trong phủ

trừ Ngự Lâm Quân có nhiêm vụ canh gác ra thì tất cả các Thái Giám và Cung Nữ trong phủ đều có mặt

Chu Đệ : ”nay có kẻ thần không biết quỷ không hay hạ độc vào phòng của nương nương bổn thái tử biết các ngươi không có động cơ bổn thái tử muốn hỏi các ngươi có phát hiện kẻ khả nghi nào không?”

Các Thái Giám : ”Bẩm Thái Tử chúng nô tài không phát hiện kẻ khả nghi nào cả?”

Các Cung Nữ : ”chúng nô tỳ cũng không phát hiện kẻ khả nghi nào?"

Hòa Yên Ninh : ”Đệ Nhi con hỏi thị Vệ Thử xem vì canh gác mới là nhiệm vụ của họ, các cung nữ thái giám không biết võ công, nếu cao thủ đột nhập họ không phát hiện cũng là dễ hiểu”

Chu Đệ : ”dạ mẹ, được rồi các ngươi lui ra hết, Dương Phó Tướng”

Dương Báo : ”có thuộc hạ”

Chu Đệ : ”tập hợp toàn bộ ngự lâm quân tới đây ta có việc muốn hỏi”

Dương Báo : ”Bẩm Thái Tử, thuộc hạ cho là không cần, nếu thị vệ và ngự lâm quân phát hiện thì sớm đã có động tĩnh không nhỏ, có tập hợp cũng không tra ra kết quả gì, thuộc hạ cho rằng kẻ này hẳn là biết pháp thuật và võ công thuộc loại thượng thừa”

Chu Đệ : ”ngươi nói có lý, xem ra kẻ này không phải trà trộn trong phủ mà tới từ nơi khác xem ra phải lục soát toàn bộ hoàng cung, Dương Phó Tướng”

Dương Báo : ”có”

Chu Đệ : ”Tập hợp lực lượng lục soát từng nơi trong hoàng cung không chừa một chỗ”

Dương Báo : ”rõ”

Chu Đệ : ”mẹ chuyện này không thể xem thường con được đi trước”

Hòa Yên Ninh :” ừ, con đi đi”

Chu Đệ dẫn người đi lục soát khăp hoàng cung, chỉ còn lại Hòa Yên Ninh và Đàn Phong cùng một già một trẻ vẫn không ngừng đuổi bắt

-----------------

Lúc Này Hà Bá tay ôm Bụng vác cây rược Chu Cao Tú

Hà Bá : ”Thằng nhóc chết tiệt mi bỏ gì trong cam hả?”

Chu Cao Túc : ”Thuốc Sổ Loại Mạnh Nhất”

Hà Bá : ”Tên Tiểu Quỷ, ông đi giải quyết rồi tính sổ với mi sau”

Chu Cao Túc : ”dạ lão gia gia đi thông thả”

Hà Bá ôm bụng chạy về thủy cung, Chu Cao Túc lúc này mới chợt nhớ : ”thôi chết nội tổ mẫu nhờ ta tìm ổng mà, ổng về rồi à mà tôi lần sau ta lại câu tiếp hihi”

---------------

Quách Thiên : ”HOÀNG THƯỢNG GIÁ ĐÁO”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng”

Đàn Phong : ”Tham Kiến phụ Hoàng”

Chu Nguyên Chương : ”Yên Ninh trẫm nghe nói có kẻ hạ độc chỗ nàng, nàng không sao chứ?”

Hòa Yên Ninh : ”tạ hoàng thượng quan tâm thần thiếp không sao?”

Chu Nguyên Chương :” ồ nàng tăng miếng ngọc bài cho Phong Nhi à”

Hòa Yên Ninh : ”dạ thần thiếp muốn nó bảo vệ đứa bé trong bụng của Phong nhi”

Chu Nguyên Chương :” cũng tốt trẫm tặng nàng miếng khác”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng Ngọc bài này là ….”

Chu Nguyên Chương : ”là đích thân trẫm làm tặng cho nàng”

Hòa Yên Ninh : ”thần thiếp cảm tạ hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”nàng dùng nội công truyền vào nó sẽ thấy điều thú vị”

Hòa Yên Ninh Truyền nội công vào miếng ngọc thì một dòng chữ hiện lên : ”Này Nương Nương Nấm Lùn, nàng đừng có mà làm điều gì ngu ngốc, nàng là ái phi của trẫm cứ việc hưởng phước, thiên hạ đã có trẫm lo, thiên hạ của trẫm vững chắc thế lực vững manh thì không kẻ nào dám gây bất lợi cho nàng đâu”

Hòa Yên Ninh bậc cười : ”Hoàng Thượng dòng chữ này…”

Chu Nguyên Chương : ”thế nào nàng không thích à”

Hòa Yên Ninh : ”không thần thiếp thích lắm, tạ ơn hoàng thượng”

Đàn Phong : ”mẹ à Phụ Hoàng Tốt với mẹ còn ơn cả Hàn văn tốt với Hoài Ngọc luôn đó”

Hòa Yên Ninh : ”con nói phải dĩ nhiên hắn làm sao có thể so sánh với Phụ Hoàng Của Con”

Đàm Phong :" Hihi, nếu cứ tiếp tục như vậy. Con nghĩ kông bao lâu sau, mẹ quên luôn miếng ngọc như ý này và dòng chữ của Hàn Văn rồi"

Hòa Yên Ninh nhìn Đàm Phong. Chu Nguyên Chương : ”Phong Nhi”

Đàn Phong mỉn cười : ”dạ con biết rồi, con xin cáo lui”

Chu Nguyên Chương : ”ừ đi đi”

Đàn Phong đi ra vừa đi vừa mỉn cười  nói thầm : ”Phụ hoàng không dùng cách lãng mạn như Hàn Văn mà dùng cách hài hước để quan tâm mẹ, mẹ à đừng có mà ngưỡng mộ tình cảm của người khác mà để mất tình cảm của bản thân đó”

Hòa Yên Ninh nghĩ :" Có khi nào dòng chữ trong ngọc bài Hoàng Thượng biết rồi không?"

Chu Nguyên Chương ôm lấy Hòa Yên Ninh : ”nàng đó, có kẻ hạ độc mà không nói với trẫm”

Hòa Yên Ninh : ”thần thiếp mới biết thôi”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm lúc này có việc cần giải quyết nên không thể quan tâm nàng, nàng không buồn trẫm chứ”

Hòa Yên Ninh : ”dạ thần thiếp không buồn, nếu lúc trước thần thiếp có chút tuổi thân vì hoàng thượng mãi vì nước mà không quan tâm thần thiếp nhưng sau khi đi một vòng có lần thần thiếp nhìn thấy một người mẹ có con là quân nhân vì bảo vệ Hoàng Gia chúng ta mà hy sinh, người mẹ đó nhớ con mà trở nên điên loạn, hoàng gia chúng ta nợ bà ấy mạng sống một người con, thần thiếp mới hiểu ra hoàng gia chúng ta nợ lão bá tánh có trả cả đời cũng không hết, trước kia thần thiếp ích kỷ không hiểu chuyện đã khiến hoàng thượng khó xử, thần thiếp xin tạ tội, xin hoàng thượng cho phép thần thiếp cùng hoàng thượng hỗ trợ lão bá tánh”

Chu Nguyên Chương : ”nàng thật lòng nghĩ vậy sao?”

Hòa Yên Ninh : ”thần thiếp quả thật nghĩ như vậy”

Chu Nguyên Chương : ”tốt, trẫm giới thiệu hai hộ vệ cho nàng Triệu Sương, Ngọc Hằng”

Triệu Sương, Ngọc Hằng : ”thuộc hạ tham kiến nương nương”

Hòa Yên Ninh giật mình thầm nghĩ : ”Pháp Khí tiên tử? Cô ấy làm vậy là sao?” bà đáp : ”miễn lễ”

Chu Nguyên Chương : ”Triệu Sương sẽ ở bên cạnh bảo vệ cho nàng ngoài ánh sáng, còn Ngọc Hằng sẽ ẩn mình bảo vệ nàng trong bóng tối, bãn lãnh của họ trẫm đả kiểm tra”

Hòa Yên Ninh : ”vậy thiếp có thể ra ngoài"

Chu Nguyên Chương : ”đúng vậy”

Hòa Yên Ninh : ”thân thiếp cảm tạ hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”hai ngươi vào vị trí đi, còn Triệu Sương ra ngoài khi nào trẫm rời khỏi thì vô”

Triệu Sương, Ngọc Hằng : ”dạ hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”nàng có thiên lý nhãn đúng không hãy thử dùng nó nhìn xem có nơi khác bị hạ độc không”

Hòa Yên Ninh sực nhớ : ”thật là đến bãn lĩnh của mình mà thiếp cũng quên mất, thần thiếp làm ngay”

Hòa Yên Ninh vận Thiên Lý nhãn nhìn xung quanh, bà thu phép : ”bẩm hoàng thượng thần thiếp không phát hiện ra lo khác”

Chu Nguyên Chương : ”vậy có thể khẳng định kẻ đó nhắm vào nàng, việc còn lại thì tìm ra kẻ đó là ai thôi”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng thượng lợi hại thật, chỉ một chi tiết nhỏ mà xác định được phương hướng điều tra”

Chu Nguyên Chương lấy ngón tay ấn vào trán Hòa Yên Ninh : ”nàng còn dám nói, suốt ngày cứ Hàn Văn Hàn Văn riết đầu óc lú lẩn luôn rồi, bớt bớt lại cho trẫm”

Hòa Yên Ninh phì cười : ”dạ thần thiếp biết lỗi rồi”

Chu Nguyên Chương : ”nàng hâm mộ một nhân vật trẫm không trách nàng nhưng để ảnh hưởng tới mức lú lẩn như vậy là không được, nếu tình trạng này còn tiếp diễn trẫm đốt quyển sách đó của nàng luôn đó”

Hòa Yên Ninh cười : ”thần thiếp biết lỗi rồi, xin hoàng thượng bớt giận”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm hỏi nàng giữa Đệ Nhi Và Hàn Văn Nàng xem trọng Hàn Văn Hơn Sao?”

Hòa Yên Ninh : ”dĩ nhiên Đệ Nhi quan trọng hơn”

Chu Nguyên Chương :” thế thì tốt chưa bị điên”

Hòa Yên Ninh cười khổ : ”hoàng thượng lo lắng cho ta tới mức đòi đốt cả sách của ta, ta lại ngưỡng mộ tình cảm của Hàn Văn Hoài Ngọc mà lại không trân trọng tình cảm này của bản thân, như vậy thật không phải". Bà đáp :" Thần thiếp hiểu rồi, sau này thiếp sẽ không như vậy nữa"

Chu Nguyên Chương :" Tay nàng sao lại bị thương vậy.?"

Hòa Yên Ninh :" Là thiếp bất cẩn bị kim dâm chúng vài lần. Chỉ là vất thương ngoài da, không sao dâu"

Chu Nguyên Chương :" Nàng trước nay giỏi dệt may khâu thêu, làm sao dễ dàng bị kim đâm chúng tay dược. Có phải có chuyện khiến nàng khó chịu trong lòng không?"

Hòa Yên Ninh ngập ngừng :" Thiếp..... thiếp." Bà nghĩ :" Làm sao đây, ta có lên nói về Lâm nhi không. Nhưng... nhưng ta thấy sợ". Rồi nhăn mặt, đưa tay trái lên đầu

Chu Nguyên Chương :" Nàng bị sao vặy?

Hòa Yên Ninh :" Thiếp.... thiếp đau đầu quá"

Chu Nguyên Chương :" Người dâu"

Quách Quyền :" Có nô tài"

Chu Nguyên Chương :" Mau truyền thái y"

Quách Quyền :" Nô tài tuân chỉ"

Chu Nguyên Chương đỡ Yên Ninh nằm xuống:" Yên Ninh, để trẫm bắt mạch cho nàng"

Chu Nguyên Chương Dùng Chân Khí dò xét toàn bộ Kinh mạch của Hòa Yên Ninh, ông bỗng nhiếu mày phát hiện thầm nghĩ : "hình như kinh mạch tại não bộ có bị tắc nghẽn, nếu không đã thông được cô ấy sẽ trở thành kẻ khờ khờ dại dại mất, nhưng nếu ta đã thông không cẩn thận cô ấy sẽ mất mạng chuyện này ta không thể cẩu thả được, Lưu Bá Ôn Tuy Tinh Thông Bát Môn Độn Giáp nhưng về khoảng kinh mạch tạo não bộ lại không phải nghề của hắn, chuyên này trẫm không nên tìm hắn nên làm sao đây à há, thần y trong thiên hạ đâu phải chỉ có mỗi Lưu Bá Ôn"

Hòa Yên Ninh thấy sắc mặt Chu Nguyên Chương cực kỳ khó coi lòng thầm lo lắng :"có phải ta mắc vấn đề gì nghiêm trọng không?" bà nói : "Hoàng Thượng thần thiếp có gì nghiệm trọng sao?"

Chu Nguyên Chương : "không sao nàng đừng lo chỉ là một chút di chứng do mấy lần nàng bị thương đến mất trí mà thôi, chỉ cần nàng chú ý hơn và đừng có tự ý ở một mình thì sẽ ổn cả thôi, trẫm sẽ tìm thần y tới trị dứt điểm cho nàng"

Hòa Yên Ninh : "Hoàng Thượng nói thiếp ảnh hưởng bởi di chứng do những lần bị thương mất trí sao?"

Chu Nguyên Chương : "không sai nên trước khi chữa trị cho dứt điểm nàng không được tự ý hành động một mình rõ chưa?"

Hòa Yên Ninh : "thần thiếp đã biết rồi, liệu Lưu Quốc Sư có cách trị không?"

Chu Nguyên Chương : "nàng đừng lo thiên hạ Đại Minh ta nhân tài giỏi hơn cả Lưu Bá Ôn không thiếu, nếu hắn mà bó tay trẫm sẽ gọi Trương Tam Phong dù có tìm khắp thiên hạ này trẫm cũng sẽ tìm ra cao nhân trị dứt điểm cho nàng, nàng cứ việc yên tâm mà tịnh dưỡng và đừng hành động một mình" ông nói : "Triệu Sương, Ngọc Hằng"

Triệu Sương :" hoàng thượng có gì phân phó" cô thầm nghĩ : "uổng cho ta là thần tiên vậy mà bạn mình có bệnh lại không biết"

Ngọc Hằng thầm nhủ : "người không được xảy ra chuyện đó" cô đáp : "Hoàng Thượng xin cứ căn dặn"

Chu Nguyên Chương : "hai ngươi túc trực bảo vệ nương nương không được xảy ra sai sót"

Ngọc Hằng, Triệu Sương : "dạ hoàng Thượng"

Quách Quyền : "Bẩm Hoàng Thượng Lý Thái Y tới"

Lý Lâm : "hạ quan tham kiến hoàng thượng, nương nương"

Chu Nguyên Chương : "ngươi về bảo Ngự Y Quan tập hợp toàn bộ những thảo dưỡng giúp ích cho não bộ mang tới cho nương nương"

Lý Lâm : "bẩm hoàng thượng, hạ quan muốn chẩn mạch để biết mà bốc thuốc cho đúng, nếu bốc sai hay liều lượng không hợp lý nương nương sẽ nguy hiểm hơn"

Chu Nguyên Chương : "có lý là trẫm đã hồ đồ"

Lý Lâm : "hoàng thượng vì lo lắng cho nương nương mới nhất thời sơ ý mà thôi, hoàng thượng xin để vi thần bắt mạch cho nương nương"

Chu Nguyên Chương : "được khanh mau bắc mạch đi"

Lý Lâm : "Nương Nương vi thần mạo muội"

Hòa Yên Ninh : "làm phiến Lý thái y"

Lý Lâm bắt mạch quả nhiên cũng phát hiện não bộ có vấn đề : "vị thần đã hiểu vi thần xin cáo lui và bốc thuốc chỉ là với khả năng của vi thần, thì không thể trị tân gốc được, nhưng vi thần sẽ cố gắng hết sức"

Chu Nguyên Chương :" trẫm biết ngươi chỉ việc lo thuốc than là được"

Lý Lâm : "dạ vi thần cáo lui"

Chu Nguyên Chương : "lui đi, Tử Vũ"

Tử Vũ : "hoàng thượng muốn tìm hắn à?"

Chu Nguyên Chương : "ồ khanh biết trẫm muốn tìm ai à?"

Tử Vũ : "ta biết chứ, chỉ là hoàng thượng đừng quên nguyên tắc của tên đó, hắn là người giang hồ nên hoàng thượng không thể dùng quyền thế mà ép hắn đâu, dù là Hoàng Thượng củng chỉ có tuân theo quy tắc của hắn thì hắn mới xuất thủ"

Chu Nguyên Chương : "trẫm biết"

Tử Vũ :" Hoàng Thượng chắc chứ?"

Hòa Yên Ninh : "Hoàng Thượng người muốn tìm ai mà Tử Vũ huynh đệ lại cẩn trọng như vậy"

Chu Nguyên Chương : "kẻ ta muốn tìm là Sát Nhân Danh Y Bình Nhất Chỉ"

Hòa Yên Ninh : "thiếp chưa từng nghe nói tới người này"

Tử Vũ : "bẩm nương nương, kẻ này nổi danh trên gian hồ, y thuật cao siêu, có lời đồn hắn thể cải tử hồi sinh, với nguyên tắc cứu một người thì giết một người như vậy, thì trên không đắt tội với trời dưới không đắc tội với Diêm Vương"

Hòa Yên Ninh :" có nghĩa là kẻ nhờ ông ta chữa trị phải giết người theo yêu cầu của ông ta"

Tử Vũ : "không sai, đó là ly do mà ta do dự, vì nếu kẻ đó đồng ý xuất thủ cứu nương nương mà lại đưa ra yêu cầu giết thái tử thì sao?"

Hòa Yên Ninh :" Như vậy quá nguy hiểm"

Chu Nguyên Chương :" Tử Vũ huynh đệ nghĩ nhiều rồi Bình Nhất Chỉ tuy có quy tắc nguy hiểm này nhưng chỉ là thuộc Hạ của Đông Phương Bất Bại, nếu kẻ ra lệnh là Động Phương bất bại hắn sẽ ko dùng quy tắc này, ta muốn khanh thông Qua Đông Phương Bất Bại Gọi Bình Nhất Chỉ Vào Đây"

Tử Vũ : "Phải ha đúng là ta đã nghĩ nhiều rồi, ta đi tìm hắn ngay"

Chu Nguyên Chương : "mau đi trẫm tin tưởng Tốc Độ của Khanh"

Tử Vũ : "cáo Từ" nói xong Tử vũ vận Lăng Ba vi Bộ đi mất

Hòa Yên Ninh : "cứu một người nhưng lại giết một người, như vậy thiếp không muốn đâu hoàng thượng"

Chu Nguyên Chương : "đó là quy tắc, luật nhân quả không chừa một ai, Diêm Vương đã gọi ai đó mà nàng ngăn cản Diêm Vương sẽ tìm nàng tính sổ đó, nên Bình Nhất Chỉ cứu một người trên thuận trời, giết Một Người để thế mạng cho kẻ đó, tuy tàn độc nhưng không trái quy tắc thiên địa"

Hòa Yên Ninh : "vậy ông ta nếu xuất thủ thì sẽ phải giết ai"

Chu Nguyên Chương : "nàng yên tâm trẫm có cách đối phó. đừng suy nghĩ lung Tung nữ để trẫm kể cho nàng nghe một câu chuyện về Lộng Thất Bảo La bên cạnh như Lai Phật Tổ và Quyển Liên Đại Tương Xa Ngộ Tĩnh"

Hòa Yên Ninh : "nó là câu chuyện như thế nào?"

Triệu Sương : "Quyển Liên Đại tướng Xa Ngộ Tĩnh thuộc hạ nghe nói đã trở thành Kim Thân La Hán ở phật môn"

Chu Nguyên Chương : "không sai chỉ là Xa Ngộ Tĩnh đã từ chối và muốn ở lại nhân gian trải nghiệm đắng cay ngọt bùi của nhân gian"

Triệu Sương : "thuộc hạ có nghe nói khi lần Thiên Ma Phá động vào thơi đường là Sư Đồ Đường Tăng đã chống lại, Quyển Liên Đại tướng là người luyện chế pháp bảo của Thiên Đình"

Hòa Yên Ninh : "luyện chế pháp bảo vậy không phải giống như pháp khí Tiên Tử Sao?"

Triêu Sương cười khổ : "nương nương có điều không biết Quyển Liên Đại tướng nói về luyện chế pháp bảo thì ngài là sư phụ của Pháp Khí tiên tử đó, tu vi và khả năng của Pháp Khí Tiên Tử không thể nào bằng được ngài ấy"

Hòa Yên Ninh :" lại có chuyện này, hoàng thượng kể thiếp nghe đi"

Chu Nguyên Chương : "Tiền Kiếp của Xa Tăng tên gọi Tăng Xa Công tử Là Người Tăng gia, còn Lộng Thất Bảo La vốn là La Thất Bảo Tiểu Thư Của La gia, hai nhà này vốn là kẻ thù nhưng Tăng Xa và La Thất Bảo lại một lòng muốn bên nhau, nhưng vì mối thù của hai nhà nên họ không thể bên nhau một ngày nọ Tăng Xa dẫn La Thất Bảo Tới Cầu xin với Phật Tổ, xin Phật tổ Từ bi hóa giải thù hận của hai nhà -- nhưng người nhà của họ lại đuổi tới chùa, kết quả là La Thất Bảo Vong mạng, linh hồn nhập vào Cây Dù Che Nắng Che Mưa của Phật Tổ, Còn Tăng Xa nản lòng thoái chí một lòng tu hành vì để tưởng nhớ La Thất Bảo mà từ đó trở thành kẻ luyện chế và sửa chữa nhưng đồ vật pháp bảo, cho tới khi trở thành Quyển Liên Tướng Quân ông vẫn một lòng yêu thương pháp bảo, khi tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung đã vô tình phá hủy chiếc đèn Lưu Ly do Quyển Liên Tướng Quân đang phụ trách thì ông bị gán tội thất trách bị đày xuống trần chịu nỗi đau vạn kiếm xuyên tâm, cho tới khi gặp được đường tăng, trên đường thỉnh kinh đã gặp Vua Của Pháp Bảo Lộng Thất Bảo La khi này Lộng Thất Bảo La Bị Thiên Ma lợi dụng trở thành kẻ địch của Sư Đồ Đường Tăng, và xa Tăng đã Yêu ngay từ lúc đó-- Lúc Này Linh Hồn La Thất Bảo cũng đã trở thành linh trí của Lộng Thất Bảo La , nhưng vì là người xuất gia ông vẫn không hành vi phi lễ mà chỉ có sự quan tâm đối với Lộng Thất Bảo La, Lộng Thất Bảo La có thể tàn độc với mọi người nhưng với Xa Tăng thì không vì Xa Tăng là kẻ yêu thương pháp bảo Lộng Thất Bảo La,chưa bao giờ làm tổn thượng Lộng Thất Bảo La, và cũng nhờ có tấm lòng của Xa Tăng, ngày đêm sửa chữa cơ thể chiếc ô và tụng kinh cho Linh Trí Lộng Thất Bảo La trừ đi ma tính do bị Thiên Ma lợi dụng mà Lộng Thất Bảo La cải tà quy chính...... và sau khi ngăn chặn được Thiên Ma, Lộng Thất Bảo La Đã mất đi năng lực, còn Xa Tăng đã từ chối trở thành Kim Thân La Hán và ở lại nhân gian, một ngày nọ xa tăng đi trên đường thì trời mưa thấy một chiếc Ô, vội nhặt chiếc ô lên để che mưa thì phát hiện nó đã rách, xa tăng đã dùng thân mình che mưa cho nó"

Triệu Sương : "hả dùng thân che mưa cho chiếc ô? hắn là thằng khờ à?"

Chu Nguyên Chương : "sau đó một cô gái đã che mưa cho hắn cũng hỏi câu - tại sao huynh không vứt chiếc ô đi nó đã rách rồi mà sao huynh còn dùng thân che cho nó và Xa Tăng đã đáp chiếc ô này tuy không phải của ta, nhưng nó từng che năng che mưa cho con người, vậy mà bây giờ bị con người vứt bỏ thật là đáng thương, cô không thấy nó rất đáng thương sao? ta muốn sửa chữa nó

Ngọc Hằng : "cô gái đó chắc không phải là La Thất Bảo chứ?"

Chu Nguyên Chương : "Khanh nói không sai chính là La Thất Bảo từ đó hai người họ chuyên bán ô mà còn là loại thượng hạng buồn cười nhất một tên lo sữa dù còn la thất bảo lo quản cáo sản phẩm kết quả không ai thu tiền, hại họ bán hết xong thì chẳng thu được chút tiền cả hai nhìn nhau mà cười và từ đó họ sống hp với nhau cùng nhau sửa chửa đồ vật trong thiên hạ"

Hòa Yên Ninh :" quả là câu chuyện hay, đa tạ hoàng thượng bây giờ thiếp hiểu sao hoàng thượng nói tứ đại Thần Khí do Pháp Khí tiên tử chế tạo là phế vật rồi"

Triệu Sương Trợn Trò Mắt thầm nghĩa : "cái gì? ta luyện ra phế vật"

Chu Nguyên Chương :" ồ nàng nói nghe thử xem"

Hòa Yên Ninh : "vì Quyển Liên Tướng Quân dành tình yêu cho pháp bảo, còn Pháp Khí Tiên Tử không hề dành tình yêu cho pháp bảo"

Triệu Sương thầm nhủ :" hình như đúng là vậy?"

Chu Nguyên Chương : "còn nữa, không phải như trong sách đã nói sao, cả bốn người cầm cả bốn món thần khí do cô ta chế tạo đánh hội đồng Bạch Ma Nữ mà còn đánh không lại, không phải phế vật thì là gì? trẫm mà gặp cô ta trẩm chửi cho mà nghe"

Triệu Sương thầm nhủ : "còn lâu ta mới hiện thân mà nghe chửi"

Ngọc Hằng thì đang cười tủm tỉm :" cô cô à, tốt hơn đừng để lộ không phụ thân con chửi cho mà nghe đó"

Hòa Yên Ninh thì đang cười thầm: "cô ta đang ở đây nghe chửi đó"

Triêu Sương thầm cầu : "đừng có khai ra ta, đừng có khai" cô chỉ tay vào giường :" Hoàng thượng nương nương nhìn kìa"

Chu Nguyên Chương và Hòa Yên Ninh đang ngồi ở giường nhìn theo thì thấy Chu Cao Túc nằm ngủ ở đó từ lúc nào không biết

Chu Nguyên Chương, Hòa Yên Ninh nhìn nhau mà cười : "Túc Nhi nó nằm đây từ lúc nào vậy?"

..................

Chu Đệ dẫn quân lục khắp hoàng cung

Thường Ngọc Thi : ”Thái Tử có việc gì vậy?”

Chu Đệ : ”có kẻ hạ độc trong phòng mẹ đệ không biết mục đích của kẻ đó, cũng không biết kẻ đó có hạ độc chổ tỷ không mong đại hoàng tẩu hợp tác để để lục soát nơi này kiểm tra xem có bị hạ độc không?”

Thường Ngọc Thi : ”có kẻ hạ độc nương nương?, ta hiểu rồi đệ mau lục soát đi”

Chu Đệ : ”đa tạ đại hoàng tẩu”

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.