Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHƯƠNG 4

1562 chữ

Cả lớp sững sờ khi thấy Thiên Yết vẫn còn mang bộ tóc giả ấy vào trường, đứa nào cũng xì xào bàn tán. Thiên Yết rúm ró ngồi xuống cạnh Nhân Mã, tay chân nó cứng đờ, bộ đồng phục đầm đìa mồ hôi.

– Cậu còn chưa chịu bỏ cái thứ kinh tởm này đi hả? Mã Mã nhíu mày.

– Mình… mình không bỏ nó được! Nó… nó… Thiên Yết lắp bắp. Cậu sờ thử thì sẽ hiểu!

Thiên Yết quay lưng lại cho Nhân Mã xem. Mã Mã đưa tay chạm vào đầu Yết, bỗng giật mình rút tay ra.

– Đau! Mã Mã thốt lên.

Có cái gì đó cắn vào ngón tay cô đau điếng. Nhưng bây giờ cô thật sự hiểu tại sao Thiên Yết không bỏ mái tóc ra được. Vì nó có còn là tóc giả nữa đâu!?

– Chuyện gì thế? Thiên Yết hỏi.

– Không… không có gì.

Giờ ra chơi…

Thiên Yết biến mất dạng. Mã Mã chạy khắp nơi đi tìm. Khi chạy ngang qua nhà vệ sinh cuối hành lang, cô bổng nghe thấy tiếng thút thít. Nhân Mã khẽ hé cửa nhà vệ sinh bước vào.

Là Thiên Yết, nó đang điên cuồng cắt tóc. Tóc tai vương ra khắp sàn nhà, nhiều đến nỗi phủ đen cả một vùng quanh Thiên Yết.

“Tóc ở đâu ra mà lắm thế?” Mã Mã nghĩ bụng.

– Mã Mã! Thiên Yết quay mặt về phía Nhân Mã. Giúp mình với! Mình không sao cắt bỏ nó được. Nó cứ dài ra liên tục.

Mái tóc vừa bị cắt ngắn củn cởn, chẳng mấy chốc lại dài ra và nhanh chóng phủ hết phần lưng.

Á Á Á!!!!!!!!

Nhân Mã hét lên rồi bỏ chạy.

Buổi tối…

Mẹ Thiên Yết nửa đêm giật mình thức dậy vì nghe tiếng động lạ trong nhà. Bà vơ vội cặp kính mắt bên cạnh, lần mò với cây đèn pin bước ra khỏi phòng.

Tiếng động ấy phát ra từ phía cầu thang. Ánh đèn pin yếu ớt cho bà thấy mập mờ dáng vẻ một cô gái trong bộ đồ ngủ từ cầu thang bước xuống. Bà thở phào. Thì ra là Thiên Yết.

– Nửa đêm con dậy làm gì thế?

Thiên Yết gục đầu xuống không nói gì nhưng vẫn tiếp tục bước xuống cầu thang. Nó tiến lại gần mẹ nó và quay lưng lại.

Ánh đèn tuy yếu ớt nhưng vẫn soi rõ những gì trước mặt. Mái tóc dài đen nhánh không biết tự lúc nào trờ nên rối bù và ướt nhẹp. Ẩn sau đó lại là một gương mặt khác. Trắng bệch, kinh tởm và đang nở nụ cười quái gở.

Mẹ Thiên Yết đánh rơi cây đèn pin xuống đất.

Cây đèn phụt tắt và mọi thứ lại chìm trong bóng tối.

Đêm đó hàng xóm xung quanh nghe thấy tiếng kêu la rất thảm thiết.

Nhà Thiên Yết đóng cửa im lìm. Cửa chính và tất cả cửa sổ đều bị khoá chặt, che màn kín mít. Ba Yết coi đồng hồ. Đã 9 giờ sáng rồi, nhưng sao trong nhà lại âm u thế này? Ông mở cửa phòng, bước ra hành lang và thấy vợ mình sóng soài trên sàn nhà.

– Bà ơi, bà sao vậy? Ông lay nhẹ vợ. Bà nó ơi, bà nó…

Từ phía sau, một bóng người từ từ đi lại.

Nhưng lại là đi lùi. Từ trong đám tóc tai loà xoà, rối bù hiện ra một gương mặt trắng bệch, kinh tởm với máu tươi đang chảy ra từ khoé miệng. Người đó có một phần đầu phía sau là Thiên Yết!

Và nó lừ đừ nhìn người đàn ông đang ngồi bên xác vợ. Như con thú dữ đang say mùi máu!

À không, là một con quỷ mới đúng!

Đã 3 ngày liền Thiên Yết không đi học.

Nhà trường không tài nào liên lạc được với gia đình Tiểu Yết. Hàng xóm xung quanh cũng thấy nhà họ đóng cửa im lìm suốt mấy ngầy trời. Họ nghĩ cả nhà đã chuyển đến sống ở nơi khác. Nhưng không ai biết họ dọn đi lúc nào.

Mã Mã linh cảm có chuyện chẳng lành.

0 giờ 0 phút 0 giây….

Yahoo! Báo có tin nhắn đến:

“Vẫn chưa tới ngày trăng tròn 17. Hãy cho ta mượn tạm thân xác của mày.”

Đó là những dòng thông điệp của Nguoibantrongbongtoi khi tiếng chuông của nhà thờ Đức Bà cất lên và đánh thức lũ dơi trong cái đêm ma quái đầy mùi tử khí.

Một buổi chiều, Nhân Mã đạp xe đến nhà Thiên Yết. Gọi cửa mãi cũng chẳng có ai trả lời, chỉ có bà hàng xóm thấy vậy sang bảo là hình như họ chuyển đi nơi khác rồi.

“Đi rồi? Đi đâu được chứ?” Mã Mã tần ngần một lúc rồi ra về.

Trước khi đi, cô nhìn xung quanh ngôi nhà một lúc. Tất cả cửa đều bị khoá chặt. Rồi cô tình cờ ngước lên lầu chỗ có phòng Thiên Yết.

Thiên Yết nó vẫn đang ngồi bên cửa sổ đấy thôi. Nó mặc bộ đồ ngủ, mắt nhắm nghiền và gục đầu vào cửa sổ, phía sau tấm màn che.

Nhân Mã ngước mặt lên cao hơn để nhìn cho rõ. Thiên Yết bất chợt quay đầu lại. Và phía sau cái đầu của nó là một cái đầu khác! Tóc tai loà xoà, mặt mày gớm ghiếc nhưng Mã Mã vẫn nhận ra đó là ai!

Song Ngư! Con quỷ đó là Song Ngư!

Mã Mã đột nhiên la thất thanh làm hàng xóm giật mình.

Cô không thể tiếp tục ở cái chỗ kinh hoàng này!

Mã Mã đạp xe như điên dại. Chuyện gì đang xảy ra đây???

Bầu trời trên đầu Mã Mã chuyển màu xám xịt. Những cơn gió bắt đầu kéo tới, mang theo những âm u, mù mịt phủ lên ngôi nhà đang chìm vào bóng tối.

Tối hôm đó trời mưa nặng hạt. Mã Mã ngồi trong nhà vẫn còn run bần bật, cô cảm thấy cả người lạnh toát như xác chết, mặt vả đầy mồ hôi. Mã mở ti vi để xem cho đỡ sợ. Chương trình truyền hình chiếu được nửa chừng bổng ti vi mất sóng và kêu rè rè…

– Cái ti vi chết tiệt! Mã Mã đập đập vào thân máy. Lại giở chứng gì đây?

“Phụt”! Ti vi đột nhiên chuyển sang một cảnh khác rất lạ. Ban đầu nó mờ mờ rồi từ từ hiện rõ.

Một cô gái đang đứng trong nhà tắm.

Nhân Mã hoảng sợ lùi ra xa.

Cô gái đó vén mái tóc dài lên. Chính là Thiên Yết! Nhưng vẻ mặt của nó rất lạ hai mắt thâm quầng, trũng sâu vào bên trong, nước da trắng bệch, nhìn chẳng khác nào một cái đầu lâu với mái tóc dài rối bù.

– Mã Mã! Mình sẽ cho bạn biết chuyện quái quỷ gì đã xảy ra với mình! Thiên Yết nhìn Mã Mã bằng con mắt trắng dã.

Nó phủ mái tóc ra đằng trước, sau đó quay lưng lại. Phần đầu phía sau là gương mặt gớm ghiếc của Song Ngư với phần áo ngủ vấy đầy máu.

– Mình bị nguyền rủa. Thiên Yết rên lên khe khẽ.

Phía sau Thiên Yết vang lên tiếng cười the thé khó nghe:

“Hãy nhớ rằng là chúng mày sắp chết!”

Mã Mã quăng cái điều khiển ti vi, hoảng sợ bỏ chạy lên phòng khoá cửa thật chặt. Cô nằm trong chăn nhắm mắt run lẩy bẩy.

“Lạy Chúa! Chuyện này thật khủng khiếp!”

“Cốc… cốc…” Có tiếng động lạ ngoài cửa sổ. Hình như ai đang gõ cửa.

Mã Mã ngước mắt nhìn về phía khung cửa kính.

Thiên Yết! Nó treo ngược cái đầu đáng sợ của nó ngoài cửa sổ phòng Nhân Mã. Nước mưa chảy ròng ròng trên gương mặt hốc hác của Yết. Nó chỉ chăm chăm nhìn Mã Mã một hồi rồi cất giọng khản đặc:

Lời nguyền là có thật!

Mã Mã hét lên trong chăn. Ba mẹ cô vội chạy lên phòng, nhưng cửa đã khoá chặt. Chỉ khi nghe tiếng ba mẹ gọi, Mã Mã mới bình tâm lại thì thấy Thiên Yết đã biến đi đâu mất.

– Mã Mã! Con bị làm sao vậy?

– Con… không sao…không sao! Mã Mã nói, giọng run run.

Mã Mã suốt mấy tiết liền không nói câu nào, cũng không thể tập trung vào bài học. Đầu óc rối tinh rối mù, mặt mày đờ đẩn và trắng bệch.

Giờ ra chơi…

– Cậu làm sao vậy Mã Mã? Thiên Bình có vẻ ân cần hỏi han.

– Mình… chỉ đang nghĩ về Thiên Yết! Mã Mã vuốt mặt cho tỉnh táo.

Đúng lúc đó thì Bạch Dương chạy bổ vào cửa lớp, trên tay cằm một tờ báo:

– Mọi người nghe tin gì chưa? Sáng nay cảnh sát phát hiện cái xác của một cô gái trong công viên. Cô ta mặc bộ đồ ngủ vấy đầy máu và không có đầu!

Vừa nghe tin ấy xong, tim Mã Mã như muốn nhảy ra ngoài.

“Lời nguyền vẫn chưa kết thúc đâu!”

Bạn đang đọc Truyện Ma 12 Cung Hoàng Đạo full của Sưu Tầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kaibaseto
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.