Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàn hảo giết địch

Phiên bản Dịch · 2338 chữ

Bởi vì căn cứ vào quỹ tích của lựu đạn bay đến, tên địch này có thể đoán ra vị trí của Trương Thanh Sơn. Tên địch này cũng rõ ràng lựu đạn của mình ném ra phải một lúc nữa thì mới nổ được, mà chỉ cần đối phương muốn, đều có thể chọn lúc lựu đạn chưa nổ mà đá lựu đạn văng ra ngoài.

Đương nhiên nếu như đối phương đá lựu đạn của mình ra ngoài, thì cũng không có tránh khỏi phạm vi của lựu đạn, tên này không có lo lắng chuyện này. Chuyện mà tên này lo lắng là chính là hắn ta cũng sẽ không có tránh thoát khỏi phạm vi của lựu đạn.

Lựu đạn của Trương Thanh Sơn nổ ngay khi cách mặt đất còn 1 mét, tên địch đứng dậy từ mặt đất chỉ vừa chạy được có 2 mét, lập tức bị nổ cho trọng thương. Còn tên địch ném lựu đạn, bởi vì trước khi lựu đạn nổ đã chạy đến góc quẹo cách vị trí nổ khoảng 10 mét, cho nên không có bị ảnh hưởng. Ngay sau khi quả lựu đạn thứ nhất nổ, tên này lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, chuẩn bị bước về phía trước.

Lúc nãy hắn ta nằm sấp cũng đã nghe thấy tiếng bước chân của Trương Thanh Sơn chạy đi, hắn ta biết đối phương cũng không có đá lựu đạn của hắn quay lại. Cho nên đợi cho sau khi lựu đạn của hắn ta nổ, lập tức vội vàng cầm súng hướng góc bên kia khúc quẹo.

Tên địch ở phía bên trái của vách núi, còn vị trí của Trương Thanh Sơn lại nằm ở bên phải, cho nên nếu như tên này muốn ngắm bắn Trương Thanh Sơn thì hắn ta phải lộ toàn bộ cơ thể khỏi góc tường. Ngay lúc tên địch lao ra, lúc này Trương Thanh Sơn cũng vừa mới đứng dậy, còn chưa có ổn định cơ thể, súng cũng còn cầm ở tay trái, chưa có sẵn sàng để giao tranh.

Ngay lúc thấy tên địch lao ra, Trương Thanh Sơn vội vàng lăn một vòng dưới đất, trong khi lăn tay trái của hắn vẫn cầm súng, còn tay phải lại mò vào trong bao rút phi đao ra. Vừa lăn xong một vàng hắn đã ném phi đao hướng về phía tên địch, đồng thời tiếp tục lăn thêm một vòng để tránh né đạn của địch bắn tới.

Tên địch lao ra khỏi vách tường, bộ dạng của hắn ta lúc này rất tự tin, điều chỉnh nòng súng về phía Triệu Tinh đang lăn lộn trên mặt đất, thế nhưng sau khi thấy động tác lăn lộn rất lưu loát của Trương Thanh Sơn, vì để cho chắc chắn phát súng của hắn ta sẽ bắn trúng Trương Thanh Sơn nếu không sau khi bắn, súng của hắn ta sẽ phải lên đạn lần nữa. Khi đó đối phương sẽ dùng súng phản kích lại chắc chắn hắn ta sẽ rơi vào thế bị động.

Đối với việc Trương Thanh Sơn rút ra cái gì đó từ trong túi vải, ban đầu hắn ta cũng không có chú ý, chỉ chăm chú để ngắm bắn. Nhưng tố chất một người lính của hắn ta vẫn rất chuyên nghiệp, hắn ta biết ở loại trạng thái hiện tại của đối phương, không thể nào có thể rút ra một quả lựu đạn được, bởi vì đối phương sẽ không có cơ hội rút được chốt an toàn, hơn nữa hắn ta cũng đã liếc qua, hình dạng thứ rút ra cũng không giống với lựu đạn.

Đợi cho tên địch chú ý đến cái dao găm đang bay về phía hắn ta thì có tránh cũng đã không kịp nữa rồi, phi đao bay trúng vào bụng của hắn ta. Sau khi trúng chiêu, tên địch đã không thể nào ngắm bắn chuẩn xác được, dưới tình thế cấp bách đấy, hắn ta làm liều bắn một phát, viên đạn bay lướt qua thân thể của Trương Thanh Sơn.

Mà sau khi nổ súng, hắn ta vừa cố gắng lên đạn, vừa lảo đảo chạy về vách tường để núp, nhưng mà động tác lúc này của hắn ta cũng không cón được nhanh nhẹn như trước.

Ngay sau tiếng súng của tên địch, thì Trương Thanh Sơn cũng hoàn thành động tác lăn người lần thứ 2, hắn thuận thế làm động tác quỳ một chân, giơ súng ngắm về phía tên địch, thấy tên địch sắp sửa chạy vào phía bên kia vách tường lập tức nổ súng.

Trương Thanh Sơn có thể nhìn thấy đạn đã bắn trúng vai trái của tên kia, nhưng cũng không có khiến hắn bị gục.

Trương Thanh Sơn lại tiếp tục lên đạn, cũng không có tiếp tục đuổi theo, mà gỡ quả lựu đạn thứ hai xuống, sau đó đi lại gần góc tường, khi chỉ còn cách góc tường khoảng 6 mét, lập tức nhổ chốt an toàn của lựu đạn, sau đó chờ một lúc, sau đó đang định ném vào góc.

Trương Thanh Sơn đoán sau khi bị trúng hai phát thì sức chiến đấu chắc chắn sẽ giảm mạnh. Nếu như hắn không có lựu đạn, thì lúc này hắn nên cầm súng lao vào góc tường cùng liều mạng với tên kia. Nhưng hiện tại hắn có lựu đạn thì sẽ chọn biện pháp an toàn hơn, dù sao nếu như mình lao vào góc cũng có thể sẽ bị tên kia bắn trúng.

Ngay tại lúc Trương Thanh Sơn chuẩn bị ném lựu đạn vào thì lập tức nghe thấy hai tiếng súng lục vang lên. Hắn lập tức đoán được có thể là do cô gái bị thương lúc nãy bắn, vì thề cuống quýt ném quả lựu đạn ra hướng khác.

Hắn cũng không dám ném vào phía bên kia vách tường, hắn đoán tên kia sẽ không thể nào đi xa được, nếu mình ném lựu đạn qua thì sẽ nổ chết được tên kia, nhưng như vậy cũng sẽ liên lụy đến cô gái.

Hắn có thể phản ứng nhanh như thế đều là dựa vào kinh nghiệm thực chiến của hắn, nếu như đổi lại là một người khác, chỉ cần có chút do dự thì phải tiếp tục ném về phía trước nhưng sẽ cố để lựu đạn văng xa hơn, bằng không sẽ không kịp thời gian để ném qua hướng khác, dù sao thời gian từ lúc kích hoạt đến lúc nổ của lựu đạn chỉ có 5 giây, mà trước đó điều chỉnh lực ném cũng đã mất một chút thời gian rồi.

Đột nhiên phải thay đổi phương hướng ném cũng khiến cho Trương Thanh Sơn đổ mồ hôi hột, chờ cho ném lựu đạn ra khỏi tay xong, lập tức nghe được tiếng súng trường của tên địch ở hướng bên kia, hắn vội vàng chạy qua, tên địch kia đang ngồi dựa lưng vào vách tường, đang giơ súng lên để ngắm về phía hắn một cách khó khăn, Trương Thanh Sơn giơ súng ngắm, nổ súng, cô gái bên kia cũng cầm súng ngắm tên địch.

Mục tiêu của một phát này là ngực của tên địch, bị bắn trúng ngực, súng trên tay tên địch lập tức rơi ra. Cô gái kia cũng không có tiếp tục bắn.

Trương Thanh Sơn bước nhanh đến gần tên địch, rút thanh phi đao từ trên bụng hắn ta ra, sau đó lại đâm thêm một dao để chắc chắn tên này sẽ chết.

Theo như mấy vết thương trên người tên này xem ra, ngoại trừ hắn bắn trúng hai phát thì cô gái cũng bắn trúng một phát, cô gái kai bắn trúng bên trái bụng của hắn ta.

Sau khi xử lý mấy tên địch còn lại, Trương Thanh Sơn lập tức chạy xuống thêm một đoạn nhìn xem có tên địch nào nữa hay không. Sau khi xác nhận sẽ không có tên nào nữa, thì lúc này mới đi đến chỗ cô gái bị thương, đỡ cô gái đi lên.

Lúc này cô gái cũng đã cất súng đi, đối với Trương Thanh Sơn cảm kích nói: "Cảm ơn anh, em tên là Lâm Tĩnh."

Trương Thanh Sơn cười cười: "Tôi tên là Trương Thanh Sơn."

Còn cô gái tên là Vương Thúy lúc này cũng đang chạy về phía này, còn cách hai người khoảng 100 mét.

Trương Thanh Sơn nhìn thấy vết thương trên đùi của Lâm Tĩnh, từ nãy đến giờ cũng chảy không ít máu, vì thế quan tâm hỏi: "Có phải viện đạn vẫn còn nằm bên trong?"

Lâm Tĩnh đỏ mặt gật đầu.

Trương Thanh Sơn hỏi lại: "Có băng bó miệng vết thương lại chưa? Phải nhanh chóng cầm máu."

Mặt Lâm Tĩnh vẫn đỏ chót nói: "Chưa băng bó."

Trương Thanh Sơn lập tức đi qua kiếm thi thể của một tên địch còn có chút sạch sẽ, cởi áo của tên kia ra, phủi một chút bụi bặm phía trên, sau đó đi qua nói với Lâm Tĩnh: "Trước tiên cứ dùng cái này bịt miệng vết thương, sau đó tôi lại cắt cho cô một dây vải để buộc lại."

Mặt Lâm Tĩnh lại càng đỏ hơn, có chút khó xử nói: "Không phải là vết thương trên đùi."

Vừa nghe Trương Thanh Sơn lập tức hiểu được, hắn gấp chiếc áo khoác lại thành một khối hình vuông, sau đó nói với Lâm Tĩnh: "Trước tiên cô dùng cái này đè miệng vết thương, tôi sẽ kiếm cho cô thứ gì đó để buộc."

Lúc này Lâm Tĩnh cũng đã có thể tự mình đứng lên được, cô cầm lấy chiếc áo hắn đưa cho đặt vào miệng vết thương ở trên eo. Trương Thanh Sơn lập tức đi đến cởi một chiếc quần dài của tên địch ra, lúc này Vương Thúy cũng đã chạy đến nơi. Thấy hắn đang lôi chiếc quần của tên địch vội vàng chạy lại hỗ trợ gỡ thắt lưng giùm, sau khi cởi ra hắn lấy từ trên người tên này lấy một cái lưỡi lê, cắt ống quần ra thành mấy mảnh vải.

Sau đó có sự giúp đỡ của hắn cùng với Vương Thúy, hai người dùng mảnh vải quấn vài vòng quanh mông và eo của Lâm Tĩnh, giúp cô cố định chiếc áo ở miệng vết thương trên eo.

Trương Thanh Sơn cũng biết hiện tại cũng không phải là lúc nói chuyện phiếm, hắn nói với hai cô gái: "Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, trước tiên phải tìm một chỗ an toàn đã rồi nói sau."

Hai cô gái gật đầu đồng ý với ý kiến của hắn.

Trương Thanh Sơn tiếp tục nói: "Tôi đi thu thập một ít đạn và vài hộp thức ăn của mấy tên kia, nếu các cô không có nhiều thì cũng nên nhặt một ít."

Nhìn thấy cả hai cô gái đều chuẩn bị đứng lên để đi nhặt, hắn lập tức nói Lâm Tĩnh: "Trên người cô có vết thương, trước hết cứ ngồi yên đó, đừng có nhuc nhích."

Lúc nãy Trương Thanh Sơn có cởi bỏ áo khoác của thi thể tên địch có làm ba hộp đạn rơi trên mặt đất, ba hộp đạn này gồm hai hộp nhỏ một hộp lớn, đầy đủ là 120 viên đạn. Vừa rồi hắn cũng đã kiểm tra qua rồi, ba hộp đạn đều còn đầy đủ, hiện tại hắn trực tiếp cầm ba hộp đạn nhét vào dây lưng đeo trang bị của mình.

Lúc trước trên người hắn cũng đã nhặt hai hộp đạn, là hai hộp đạn nhỏ, mỗi hộp đựng tối đa được 30 viên. Hai hộp đạn này cũng chỉ có lúc nãy hắn lấy ra 5 viên đạn để nạp đạn cho súng, việc kế tiếp của hắn là nhét thêm 3 hộp mới nhặt vào đai lưng, tổng cộng là 5 hộp đạn.

Mà sau khi nhét 5 hộp đạn vào, đai lưng vẫn còn trống khá nhiều chỗ, nhưng hắn cũng không có ý định nhặt thêm hộp đạn, nếu không nhét nhiều quá sẽ khiến eo của hắn bị vướng víu, sẽ ảnh hưởng đến hành động của hắn rất nhiều.

Trương Thanh Sơn nhắc nhở Vương Thúy nhét hộp đạn giống như cách mình, đồng thời lấy ra 5 viên đạn nhét vào súng, sau đó lại nhặt thêm bốn khỏa lựu đạn.

Sau đó lại lấy thêm một cặp lồng và ấm đun nước quân đội, mang ở trên người. Bên trong cặp lồng hắn đã nhét đầy lương khô của quân địch, ấm đun nước cũng mang đầy nước.

Nếu như không phải lo lắng sẽ gặp quân địch, cho nên hắn cần phải đủ nhanh nhẹn để ứng phó với mọi tình huống, thì hắn muốn mang hết toàn bộ cặp lồng và ấm đun nước của mấy tên kia luôn, mang mấy thứ này về đại bộ đội, mấy chiến hữu của hắn cũng cần dùng.

Sau khi biết hai cô gái đã có đủ thực phẩm cho hai ngày, Trương Thanh Sơn lại để cho Vương Thúy mang thêm 120 viên đạn, một cái cặp lồng nhét đầy lương khô, cùng hai ấm đun nước chứa đầy nước, một khẩu súng trường cùng với một cái lưỡi lê.

Khẩu súng trường cùng với lưỡi lê toàn bộ nặng 4.1 kg, một viên đạn nặng 21.1 gam. Mỗi quả lựu đạn là 0.454 kg, vì để tránh cho Vương Thúy mang nặng quá dẫn đến hành động không tiện, hắn cũng không để cho cô mang thêm lựu đạn.

(DG: cảm ơn đạo hữu levanghung151096 đã đẩy kp, cho nên tinh thần DG vui vẻ hôm nay sẽ có 2c nhá mn. )

Bạn đang đọc Truyền Thừa Cùng Tiến Hóa (Dịch) của Gttnow
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiGia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.