Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền thừa ma tướng (3)

Tiểu thuyết gốc · 1881 chữ

Phát hiện ra điểm yếu của huyết nhân, Trương Diệp điên cuồng kích hoạt bốn ma pháp cùng lúc Bá Lực, Mang Quyền, Thiết Thể, Siêu Thị Giác. Vốn dĩ kích hoạt thêm Gia Tốc thì sẽ tiêu diệt đám huyết nhân này nhanh hơn. Nhưng cậu lại chỉ còn ba lọ thuốc hồi phục ma năng, không đủ để dùng nhiều như vậy.

Suy cho cùng, cậu cũng chỉ là ma pháp sư cấp tam đẳng. Giống như ma pháp, người sử dụng chúng cũng chia ra từ nhất đến thất đẳng. Điểm khác biệt giữa từng đẳng là số lượng mana cơ thể có thể tích trữ, và chất lượng của chúng.

Tam đẳng như Trương Diêp sẽ có trữ lượng ma năng từ hai trăm rưỡi đến bốn trăm, lúc này sẽ có màu xanh biển. Nhất đẳng, nhị đẳng lần lượt có màu trắng và xanh lục.

Độ tinh khiết của ma năng cao sẽ giúp cho ma pháp sư rất nhiều. Một ma pháp nhất đẳng cần đến hai thành ma năng bạch sắc, nhưng chỉ với nửa thành ma năng lục sắc là đủ.

Ma năng lam sắc của Trương Diệp có khả năng dùng ma pháp nhất đẳng thoải mái không cần để ý, ma pháp nhị đẳng chỉ tốn một phần ba thành. Riêng với ma pháp cùng đẳng cậu tốn trung bình một thành, số lượng có thể tăng tuỳ việc sử dụng ma pháp nào.

Việc kích hoạt ba ma pháp tam đẳng và một ma pháp nhị đẳng khiến cậu tiêu hao ba thành rưỡi, đã phải dùng một bình hồi phục vì lượng ma năng cậu có không đủ.

Ma pháp có nhiều loại, có loại chỉ kích hoạt một lần là hết, có loại kích hoạt xong còn phải bỏ thêm ma năng để duy trì hiệu quả. Bốn ma pháp của Trương Diệp chính là thuộc loại sau.

Vì thế cậu phải ngay lập tức bổ sung thêm lần nữa để duy trì, tổng cộng tốn hai lọ hồi phục, còn một lọ.

Do đã nắm rõ cách tiêu diệt huyết nhân, lần này Trương Diệp chỉ tốn một tiếng đã giết được gần ba ngàn kẻ địch.

Tuy nhiên lượng mana cậu có lại quá ít, dùng rất nhanh đã không đủ. Việc tiêu thụ mana để duy trì ma pháp không chỉ phụ thuộc vào thời gian, nó còn liên quan đến cường độ.

Phải liên tục dùng mắt tìm điểm yếu huyết nhân, lại liên tục dùng Thiết Thể, Mang Quyền để hồi phục nắm đấm gai sắt. Dù cho nắm đấm của cậu có cứng thì đánh nhiều như thế, cũng không tránh bị mài mòn.

Theo suy đoán của cậu dựa vào gợi ý của ma tướng Huyết Vân, rất có thể phải diệt khoảng một vạn thì mới đáp ứng đủ điều kiện.

Bây giờ điều này có vẻ không khó, nhưng vì biết cách đối phó quá muộn. Trương Diệp đã bị tiêu hao rất nhiêu từ khi bắt đầu để phát hiện điểm yếu của những huyết binh này. Giá như biết sớm hơn thì có lẽ bây giờ cậu đã hoàn thành rồi.

"Chết tiệt! Tên khốn! Anh mau tỉnh táo lại cho tôi!"

Trương Diệp hét lên, nhìn về hướng khảo cổ sư đang ôm đầu khóc lóc, cầu nguyền. Từ đầu đến giờ anh ta luôn như thế, cậu cũng không có cơ hội nhờ anh ta giúp suy nghĩ hộ.

Giờ mục đích cậu gọi anh ta là hy vọng rằng ít nhiều anh ta vẫn còn vài lọ hồi phục ma năng. Nếu không có thì thật sự hôm nay có lẽ họ phải bỏ mạng tại đây.

"Lạy thánh long! Mong người rủ lòng từ bi, cứu giúp chúng con!"

Tâm trí hắn bây giờ hoàn toàn hoảng loạn rồi, một câu cầu nguyền nãy giờ lặp đi lặp lại. Khiến Trương Diệp phải hừ lạnh một cái.

Không thể như vậy được nữa, Trương Diệp lao nhanh tới trực tiếp đánh nhất gã ta. Cuối cùng cũng bớt một kẻ lắm mồm.

Nhanh chóng kích hoạt ma pháp phòng thủ [Bức Tường Tâm Linh] xung quanh cậu và khảo cổ sư. Trương Diệp lục một hồi, có lẽ thần may mắn đã mỉm cười với cậu, bất kể ông ta có tồn tại hay không thì cậu quả thật đã được cứu.

Trong người gã khảo cổ sư còn ba lọ ma năng, theo tính toán của cậu thì số lượng là đã đủ, thậm chí còn dư thừa. Nếu biết vậy thì cậu đã làm điều này sớm hơn rồi!

...

Tiếp tục một khoảng thời gian chiến đấu nữa, cửa ải đã hoàn toàn kết thức, vách tường dừng chảy ra huyết dịch.

Đúng như đã dự liệu, giết thành công một vạn huyết nhân thì thử thách này sẽ kết thúc. Quả thực rất cực khổ.

Nhìn lại thì căn phòng chỉ còn hai người, một đang đứng thở hồng hộc, toàn thân phủ đầy máu, đầu tóc bù xù, đó là Trương Diệp. Người còn lại đang nằm dưới đất, vẫn sống, còn hình như đang ngáy, đó là tên khảo cổ sư bị Trương Diệp đánh ngất cho đỡ phiền.

Lúc này, một lần nữa cơ quan trong bức tường vận động. Rung lắc nhẹ một hồi, từ giữa căn phòng, một trụ đá từ từ chồi lên.

Trụ đá cao đến nửa người của Trương Diệp, đặt bên trên nó là một cục đá màu đỏ phát sáng. Ánh mắt cậu như lấp loé, đây rất có thể là thứ cậu đang dự đoán.

Sau khi cẩn thận lại gần, Trương Diệp cầm cục đá lên. Cậu cẩn thận rót ma năng vào, thôi động cục đá.

Đúng như cậu dự đoán, nó chính là Pháp Thạch! Sau khi rót ma nâng vào, một tia sáng nhỏ từ nó chiếu thẳng vào đầu cậu.

Trong não hải của Trương Diệp hiện lên thông tin mô tả về một ma pháp, đó chính là [Huyết Quân Đoãn] từng thuộc sở hữu của ma tướng Huyết Vân!

Thật may mắn cho cậu khi ma pháp này không khắt khe việc điều kiện sở hữu, chính xác mà nói là không có, ai cũng dùng được.

Về thông tin của nó, mỗi khi kích hoạt, người dùng cần hy sinh hai mươi phần trăm lượng sinh lực của bản thân để tạo ra huyết nhân. Đồng thời tiêu hao một thành mana lam sắc.

Điều này có vẻ không thoả mãn được mong muốn của Trương Diệp, ma pháp này lại chỉ có thể triệu hồi một huyết binh.

Nhưng rất nhanh cậu đã hiểu ra vấn đề, ma pháp chỉ dùng tối đa hai mươi phần trăm sinh lực của chủ sở hữu để kích hoạt. Sau đó người sở hữu sẽ cùng huyết nhân này giết kẻ thù, rồi hấp thu máu của chúng để tạo thêm huyết nhân.

Đẳng cấp của huyết nhân chia ra bốn loại là: huyết binh, huyết tướng, huyết vương và cuối cùng là huyết đế.

Khi sinh ra huyết nhân sẽ dựa vào việc nó dùng máu của ai để tạo thành. Nếu dùng máu của ma pháp sư nhất đẳng, nhị đẳng thì sẽ chỉ tạo ra huyết binh. Từ tam đẳng đến tứ đẳng sẽ tạo ra huyết tướng. Ngũ đẳng, thì có thể sinh ra huyết vương. Cuối cùng là huyết đế, sinh ra từ máu của cường giả ma pháp sư lục đẳng.

Điều đó có nghĩa là huyết nhân sẽ có thực lực tương đương với máu của ma pháp sư nó hấp thụ. Còn nếu dùng máu ma vật thì lại khác.

Đây là ma pháp rất hữu dụng khi chiến đấu với lượng lớn kẻ địch. Huyết nhân của cậu sẽ không ngững gia tăng còn kẻ địch lại liên tục suy giảm.

Đặc điểm nữa rất thú vị đó là ma pháp này không cần tiêu hao ma năng để duy trì. Đây là điểm rất cần thiết với Trương Diệp vì giờ cậu chỉ có một thức tấn công dạng như vậy là [Kích Như Rìu Bổ], một ma pháp đơn mục tiêu.

Có thể nói cậu giờ đã khá hoàn thiện, công kích đơn, đa mục tiêu đã có. Hồi phục, phòng thủ, hỗ trợ gia tăng sức mạnh cũng có.

Lần đi này thực ra có lợi ích rất lớn với cậu, nếu tiếp tục tiến tới, rất có thể sẽ thu được nhiều lợi ích hơn.

Trương Diệp quay ra đánh thức gã khảo cổ sư, hắn giật mình tỉnh dậy. Định mở mồm hét nhưng ngay sau đó im bặt.

Trước mặt hắn là căn phòng tràn ngập trong máu đỏ thẫm, đứng bên cạnh là một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi, người cậu cũng đẫm máu.

Hắn định mở mồm hỏi han cậu thanh niên nhưng sau đó nhận ra, trên người cậu không có vết thương nào.

"Đứng dậy nhanh lên, cửa mở rồi. Ta đi tiếp thôi."

Cuối cùng thì hắn cũng nhớ ra, lời nói của người thanh niên đã giúp hắn nhận ra tại sao mình lại ở đây và những chuyện đã xảy ra.

Nhớ tới kí ức đó khiến hắn không khỏi rùng mình. Hắn sau cùng cũng chỉ là một nhà khảo cổ, được hiệp hội gửi tới hỗ trợ mà thôi. Sao có thể chịu những đả kích vừa rồi chứ.

"Cậu, cậu điên à! Chúng ta vừa xuýt chết đó...tôi, tôi không muốn kiều mạng nữa đâu!"

Trương Diệp nhìn biểu hiện của gã không khỏi khiến cậu hừ lạnh, nếu không phải hắn có thể đọc cổ ngữ thì giờ cậu đã đuổi hắn về rồi.

Cuối cùng, mặc kệ hắn gào thét đòi rút lui về doanh trại, Trương Diệp nhấc bổng hắn lên rồi lôi đi.

...

Cùng lúc này, ở doanh trại tiểu đội mười sáu.

"Lôi Điêu! Ta nhắc lại lần nữa, ngươi gửi con trai ta đến nơi nguy hiểm đó mà không qua ý kiến của ta. Nếu nó có mệnh hệ gì đừng mong ta bỏ qua!"

Lôi Điêu vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng của mình, ánh mắt sắc lạnh nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.

Đó là Dương Cao Lãng, cha của Dương Trình Tranh. Ông sở hữu một mái tóc màu đỏ, nhưng do tuổi tác nên có xen kẽ vài lọn tóc bạc. Màu tóc đỏ là đặc thù của người thuộc Dương gia, đây cũng là màu tượng trưng cho họ.

Gia huy của tộc là hình một con sói trên nền lửa đỏ, biểu cảm giận dữ đang nhe răng. Nền lửa đỏ là biểu trưng cho khả năng điều khiển lửa của gia tộc.

Cứ mười người sinh ra thì đến chín người sở hữu nghề nghiệp [Khống Hoả Sư]. Nên hiển nhiên, là chủ gia tộc như vậy thì Cao Lãng chắc chắn là một ma pháp sư bậc thầy chuyên về lửa.

Lúc này ông đang bừng bừng nộ khí, xung quanh toả ra nhiệt lượng khiến cho đa số vật kim loại trong phòng bắt đầu tan chảy.

Bạn đang đọc Truyền Thuyết Quy Long Giới sáng tác bởi Rookie_Writer_JL
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rookie_Writer_JL
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.