Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1 : Luyện Quỳ Hoa Bảo Điển Cũng Xuyên Không

Tiểu thuyết gốc · 4368 chữ

Năm 803, Thiên Minh Đại Lục Đây là một đại lục thuần túy võ công, không có tu chân, không có pháp thuật, không có đấu khí, chỉ đơn giản là một thế giới của võ hiệp.

Võ, không phân đẳng cấp, chỉ phân cao thấp, ngươi thắng, ngươi chính là võ lâm minh chủ. Ngươi thua, ngươi không là gì cả.

Trước năm 803, Thiên Minh Đại Lục luôn là một mảnh hỗn độn, khắp nơi xảy ra tranh đấu, khắp nơi đều là loạn chiến, khắp nơi đều săn lùng bí tịch, tất cả mọi người đều muốn thống nhất thiên hạ, trở thành minh chủ võ lâm.

Bởi vì trong truyền thuyết, một khi ngươi trở thành minh chủ võ lâm, người người biết đến, ngươi sẽ có một loại lực lượng huyền bí, lực lượng này khiến ngươi có thể siêu việt nhân loại, thành tựu bất hủ.

Chỉ tu võ công, thọ nguyên có hạn, dù ngươi có mạnh mẽ cỡ nào nhưng nếu không đạt được ngôi vị võ lâm minh chủ cuối cùng sẽ có một ngày ngươi nằm xuống.

Trường sinh vẫn luôn là mong muốn của tất cả tạo vật, kể cả ở các vị diện khác, tu chân, tu đấu khí, tu ma pháp, tất cả vẫn chỉ có một truy cầu, đó chính là bất hủ. Chỉ cần bất hủ, cái gì cũng có thể bỏ qua, bởi vì bất hủ, chính là có được tất cả.

Ngươi đừng nghĩ tu võ không thể nào bất hủ, chỉ cần ngươi tu luyện tới cực hạn, bước ra đạo của chính mình, siêu việt nhân loại, ngươi đã bước lên con đường bất hủ chi tranh. Tất cả con đường tu luyện đều chỉ khác nhau tên gọi, bản chất vẫn là truy cầu đỉnh cao, ai dám nói tu võ không thể bất hủ.

Trong truyền thuyết là như vậy, nhưng bất hủ là cái gì vẫn chưa một ai đạt được, đã trải qua rất nhiều thời đại, rất nhiều cái năm 803, rất nhiều ngôi vị võ lâm minh chủ, nhưng chưa từng ai đạt được bất hủ tại Thiên Minh Đại Lục.

Võ Lâm minh chủ chỉ là một điều kiện để đạt được bất hủ, khi ngươi trở thành võ lâm minh chủ, truyền thừa được mở ra, muốn trở thành bất hủ, ngươi phải tinh thông tất cả võ công, bí tịch tại Thiên Minh đại lục.

Đây đơn giản là một việc không thể nào, thiên hạ rộng lớn, đại đạo vô ngàn, võ công muôn màu muôn vẻ, muốn học hết tất cả là không có khả năng, bởi vì võ công đều là con người sáng tạo mà ra, chỉ cần có người còn sống, liên tục sẽ có võ công mới ra đời, do đó chưa một vị minh chủ nào đạt được thành tựu bất hủ.

Đây không phải là Thiên Minh đại lục chơi ngươi, chẳng qua ngươi không hiểu ý nghĩa của nó, ý nghĩa chân chính của truyền thừa này chính là… Quy Nhất.

Chỉ khi nào ngươi Quy Nhất tất cả đại đạo thành một mối, ngươi mới trở thành bất hủ, từ đó ngươi mới có thể diễn sinh ra tất cả đại đạo, ngươi chính là đạo, đạo… chính là bất hủ.

Tất cả minh chủ trước đó chỉ biết chuyện này khi đạt được ngôi vị minh chủ, tất cả đều chịu quy tắc của Thiên Minh đại lục, không được truyền bá tin tức này ra ngoài, không một ai có thể chuẩn bị cho bước đầu tiên của bất hủ.

Bởi vì khi ngươi tu luyện một loại công pháp tới đỉnh cao, đạt được ngôi vị minh chủ cũng có nghĩa là ngươi đã bị ràng buộc bởi công pháp đó, làm sao có thể bước ra một bước Quy Nhất.

Năm 780, tại một địa phương gọi không người sinh sống, sau này được gọi là Thiên Lôi hồ, một cái nam hài nhi được sinh ra đời. Khi nam hài nhi này ra đời, thiên địa dị tượng xuất hiện, trên bầu trời sấm sét liên tục rền vang, đao, kiếm, côn, chùy, bổng,… tất cả các loại vũ khí không ngừng huyễn ảo mà ra, tuy nhiên không một ai nhìn thấy những loại huyễn ảo này, chỉ đơn thuần là sấm sét đánh xuống.

Nam hài nhi này lại không phải sinh ra một cách bình thường, hắn không có cha, không có mẹ, hắn… từ chính xác của một đứa trẻ bị vứt bỏ mà phục sinh. Không một ai biết tại sao lại như vậy, hắn cũng không biết, và cũng không quan tâm, tư duy của hắn vô cùng đơn giản, một loại chấp niệm quanh quẩn trong đầu hắn, hắn phải tu luyện thành công tất cả võ công bí tịch.

Hắn không có tên, mọi người gọi hắn là Vô Danh. Vô Danh cũng không phải là tên hắn, chỉ là một cái danh tự, bởi vì hắn không có tên.

Vô Danh là một cái thiên tài luyện võ, hắn đi tới đâu cũng được mọi người hoan ngênh, từ Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Dương Quá, Độc Cô Cầu Bại,… bất kì ai tu luyện võ công khi thấy hắn đều có một loại xúc động muốn nhận hắn làm đệ tử.

Vô Danh cũng trở thành đệ tử của tất cả nhưng tốc độ tu luyện của hắn quá nhanh, hai tuổi tu thành Cửu Dương Thần Công, ba tuổi đại thành Cửu Âm Chân Kinh, bốn tuổi học xong Giáng Long Thập Bát Chưởng kiêm Đả Cẩu Bổng Pháp, năm tuổi luyện thành Vô Tướng Công, sáu tuổi tinh thông Hấp Tinh Đại Pháp, bảy tuổi cải biến Độc Cô Cửu Kiếm, siêu việt Độc Cô Cầu Bại.

Cứ như vậy, đến năm mười tám tuổi, Vô Danh hầu như đã tinh thông tất cả công pháp cao cấp trong thiên hạ, không một thứ nào có thể cản nổi hắn. Hắn đã gần bước tới cảnh giới Quy Nhất, chỉ cần nhìn qua một lần liền tu luyện được, thậm chí cải biên võ công.

Năm năm tiếp theo, Vô Danh một đường lưu lạc giang hồ, học hỏi rất nhiều võ công dân gian, không cần biết là cao cấp hay cấp thấp công pháp, chỉ cần là võ công hắn đều học hết. Hắn đạt được một cái danh hiệu “Luyện Công Cuồng”.

Vô Danh đi tới đâu, hắn bình định Thiên Minh Đại Lục tới đó, một người chiến vạn người, kiếm xuất, kiếm lạc, vạn người chú mục, không một ai còn tâm tư khiêu chiến. Cảnh giới hiện tại, lấy tay làm kiếm, đao, côn, bổng, chùy đã quá đơn giản.

Năm 803, Vô Danh vô tình đạt được thành tựu Minh Chủ Võ Lâm, hắn đạt được truyền thừa bất hủ. Nhưng Vô Danh căn bản không quan tâm bất hủ là cái gì, vẫn tiếp tục trên đường tìm kiếm võ công mới, tiếp tục học tập.

Hôm nay, Vô Danh vô cùng phiền não, hắn tìm được một cái gọi là Quỳ Hoa Bảo Điển, loại công pháp này mở đầu bằng một cái…. Muốn luyện thành thần công thì phải tự cung.

Vô Danh tuy rằng tư duy đơn giản nhưng hắn vẫn là nam nhân, tiểu bảo bảo đối với hắn cũng rất quan trọng, dù không có vợ cũng không quan tâm tới nữ sắc nhưng sau khi tự cung đi vệ sinh phải làm sao bây giờ, lại nói 23 năm sống cùng tiểu bảo bảo cũng rất có tình cảm nha.

Suy tư một ngày trời, Vô Danh quyết định tự cung, hắn cần phải học cho xong môn công pháp này, đây chính là chấp nhất của hắn, chấp nhất của luyện công cuồng.

Vô Danh tay cầm đoản kiếm, hắn không muốn lấy tay làm kiếm tự đoạn tiểu đệ, cảm giác vô cùng chua xót, thế là dùng đoản kiếm, mang theo một phong cách vô tình, đoản kiếm rơi, tiểu bảo đoạn, như vậy sẽ không khiến hắn đau lòng.

Vô Danh quăng đoản kiếm lên cao, lấy một tư thế thấy chết không sờn, vận chuyển nội lực khiến tiểu đệ nằm ở một cái tư thế dễ gọt nhất, chờ đợi đoản kiếm “vô tình rơi trúng”.

Ngay lúc này, một tia sấm sét to bằng cái cột đột ngột xuất hiện giữa trời quang mây tạnh, vị trí giáng xuống… lại là vị trí của Vô Danh. Bởi vì đang trong trạng thái không đề phòng nên Vô Danh bị đánh trúng, nếu bình thường thì cái tia sấm sét này không chạm tới được hắn, một chưởng liền toái diệt.

Bất quá Vô Danh đã luyện qua Bất Tử Kim Cương thân, tia sấm sét kia không tổn thương hắn mảy may, nhưng mà…. Một cái lỗ đen bị tia sét kia mở ra, hấp lực cực đại xuất hiện, hút Vô Danh vào lỗ đen.

Vô Danh vận chuyển vô số công pháp kháng cự lại hấp lực của lỗ đen, hắn còn chưa luyện xong Quỳ Hoa Bảo Điển, làm sao có thể bị hút đi được, hắn mới chỉ đọc trang đầu tiên của Quỳ Hoa Bảo Điển, đây là một loại tôn trọng bí tịch a, nếu bị hút đi làm sao học.

Tuy nhiên hấp lực kia rất mạnh mẽ, vượt qua bất kì loại võ công nào tại hiện thế, Vô Danh không cam lòng vẫn bị hút đi.

Năm 2950, địa cầu.

Lúc này địa cầu nói phức tạp cũng phức tạp, nói đơn giản cũng đơn giản.

Vào năm 2500, địa cầu xảy ra một số sự kiện, một mảnh thiên thạch to lớn đâm vào mặt trời, đúng vậy, không sai, chính là đâm vào mặt trời.

Mảnh thiên thạch kia vậy mà không bị hòa tan, sau khi đâm vào mặt trời liền trở thành một phần tử của mặt trời.

Từ đó mặt trời sinh ra biến dị, bức xạ mặt trời vậy mà lại thúc đẩy con người sinh ra dị năng, có người có thể bay, có người có thể phát ra lôi điện, thậm chí động vật cũng có dị năng.

Tuy nhiên người có dị năng “khủng” cũng chỉ là một phần tử nhỏ, phần lớn đều là những dị năng “xoàng” như là nghe được từ xa, nhìn rõ hơn. Tóm lại mọi người đều có dị năng, những người không có dị năng đều rất hiếm.

Từ đó cuộc sống trên địa cầu cũng phát sinh nhiều biến động, bởi vì sự xuất hiện dị năng mà ranh giới giữa các quốc gia đều không còn, hiện tại khống chế địa cầu là một cái tổ chức gọi là “Dị Năng Liên Minh”.

Dị Năng Liên Minh có thể coi là một cái quốc gia khổng lồ, tuy nhiên vì để bảo đảm tính công bằng nên quốc gia này tập hợp những người lãnh đạo quốc gia của “địa cầu cũ”. Những người lãnh đạo này nằm trong một cái “hội nghị đoàn”, không có người lãnh đạo, mỗi một quyết định của liên minh đưa ra phải được thông qua “hội nghị đoàn” bỏ phiếu.

Ngoài hệ thống giáo dục tri thức cơ bản thì hiện tại còn có rất nhiều trường học dị năng mọc lên, mục đích mặt ngoài là bồi dưỡng dị năng giả nhưng mục đích thật sự là khống chế dị năng giả.

Dị năng có điểm tốt cũng có điểm xấu, điểm tố chính là nhờ dị năng mà con người làm được rất nhiều điều mà trước đó không thể, còn điểm xấu đó là rất dễ gây ra chiến tranh, do đó cần một hệ thống khống chế dị năng giả. Hệ thống này chính là hệ thống trường học dị năng nhưng cũng không gây phản cảm cho dị năng giả, chỉ cần không gây ra chiến tranh là được, tranh đấu vẫn xảy ra hằng ngày.

Hơn nữa nhờ hệ thống này mà những dị năng giả xuất sắc có thể được trọng dụng, quyền lợi của họ càng được đề cao, ai lại không muốn có quyền lợi.

Bên cạnh đó để khống chế chiến tranh thì khoa học kỹ thuật cũng phát triển vượt bậc, rất nhiều thứ mới mẻ được nghiên cứu ra, ngươi có dị năng thì thế nào, nếu chiến tranh xảy ra một cái đầu đạn hạt nhân bắn ra là xong, tuy nhiên cũng không loại trừ trường hợp dị năng giả càng ngày càng mạnh, có một ngày sẽ vượt qua cả vũ khí hạt nhân, do đó khoa học kỹ thuật cũng rất được chú trọng.

Năm giờ chiều, ngày 1 tháng 8 năm 2950, Hoa Hạ - Trung Quốc cũ, trường dị năng sơ cấp Ngưng Thiên Dị.

Hàn Nhược Nhược, một cô gái 18 tuổi, khuôn mặt thanh tú, chiếc mũi cao, đôi lông mày mảnh khảnh, chỉ tiếc rằng nhìn nàng có chút buồn bã từ trường học bước ra. Lúc này trời mưa tầm tã, mọi người đều từ trường học ra về, bao phủ mỗi người đều có một vòng sáng, vòng sáng này cũng không phải công nghệ quá cao cấp, chỉ là một cái vòng sáng tránh mưa mà thôi.

Có một vài người dị năng đặc biệt, không cần vòng sáng cũng không bị nước mưa ảnh hưởng. Duy nhất chỉ có Hàn Nhược Nhược, trên người nàng không có vòng sáng, mà cũng chẳng có dị năng bảo vệ mình khỏi nước mưa. Những người bên cạnh cũng không quản nàng, dường như việc này đã quá quen thuộc rồi.

Đối với dị năng giả, tiền bạc không thành vấn đề, một cái vòng sáng tránh mưa chỉ giống như một món đồ rẻ tiền mà ai cũng có. Nhưng Hàn Nhược Nhược lại khác, gia đình nàng không giàu có, vì để nàng theo học trường dị năng mà dốc hết tài sản mới để nàng vào học, với hy vọng sau này nàng giúp đỡ được cho gia đình, từ đó càng trở nên khó khăn hơn.

Bởi vì Hàn Nhược Nhược học vấn không tốt nên cha mẹ nàng mới quyết định thử vận may cho nàng vào học trường dị năng, họ cũng chỉ có một đứa con gái này, không muốn nó sống nghèo khổ như họ. Biết đâu Hàn Nhược Nhược lại có một cái siêu cấp dị năng thì sao.

Nhưng ai biết ông trời trêu ngươi, khi khảo nghiệm dị năng lại phát hiện… nàng không có dị năng. Cha mẹ Hàn Nhược Nhược cũng rất sốc nhưng có những người dị năng sau này mới phát hiện nên lại cố gắng hy vọng, đã phóng lao thì phải theo lao, lại gắng gượng thêm 2 năm.

Hai năm trôi qua Hàn Nhược Nhược sinh hoạt trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn, bởi vì không có dị năng nên nàng luôn bị kì thị, không có lấy một người bạn. Dần dần nàng trở nên buồn chán, hôm nay nàng quyết định… tự vẫn.

Nàng nghĩ rằng nếu không có nàng thì cha mẹ sẽ có cuộc sống tốt hơn, không phải chi trả phí học tập cho nàng nữa. Hàn Nhược Nhược không còn mặt mũi nào để gặp lại cha mẹ, nàng lựa chọn sẽ bán nội tạng, lấy số tiền đó bù đắp cho cha mẹ.

Hàn Nhược Nhược đi tới một tòa cao ốc, Đại Cát cao ốc. Đây là nơi nàng hẹn với khách hàng bán nội tạng. Việc bán nội tạng cũng không phải là phạm pháp, chỉ cần hai bên đồng ý là được, tân địa cầu – thế giới của dị năng tương đối tàn khốc.

Sáu giờ chiều, Hàn Nhược Nhược theo hẹn tiến tới phòng 803, khi nàng tới thì đã thấy mấy người đàn ông to cao, khuôn mặt dữ tợn có mặt ở đây rồi, còn một người mặc vest khá sang trọng, đúng là ông chủ mà nàng hẹn gặp mặt.

Người mặc vest đứng lên, mỉm cười với Hàn Nhược Nhược:

-Cô có phải Hàn Nhược Nhược hay không.

Hàn Nhược Nhược đã từng nghĩ rằng mình không sợ chết, chết đi mới là con đường tốt nhất cho nàng nhưng khi chuẩn bị đối mặt với cái chết nàng lại vô cùng sợ hãi, run rẩy đáp trả:

-Đúng.. đúng vậy, tôi là Hàn Nhược Nhược.

Người mặc vest nhìn thấy biểu hiện của Hàn Nhược Nhược, mỉm cười trấn an Hàn Nhược Nhược:

-Tôi là Cao Minh, dựa theo hợp đồng thì sau khi xong việc tôi sẽ gửi một số tiền đến địa chỉ của cô. Cô cứ yên tâm, tay nghề của chúng tôi rất cao, bảo đảm không khiến cô đau đớn.

Cao Minh đưa ra một bản hợp đồng, lại nói tiếp:

-Cô chỉ cần kí vào đây, hợp đồng hoàn thành, sau đó chúng ta sẽ vào việc chính.

Hàn Nhược Nhược tiếp nhận bản hợp đồng, nhận thấy không có vấn đề gì liền kí tên, trả lại cho Cao Minh. Cao Minh gật đầu:

-Vậy chúng ta bắt đầu ngay thôi, mời cô Hàn Nhược Nhược đi theo tôi, đội ngũ bác sĩ đã chờ sẵn.

Hàn Nhược Nhược kí tên, nghĩa là nàng không còn đường lui, nàng đi theo Cao Minh vào một căn phòng khác, trong đó nàng thấy có một cái giường phẫu thuật cùng 6 người mặc đồ phẫu thuật, có lẽ họ sẽ là những người chấm dứt cuộc đời nàng.

Một người bác sĩ nói ra:

-Mời cô nằm lên đây, chúng tôi sẽ bắt đầu gây mê, sau đó cô sẽ không cảm nhận được đau đớn. Cô có thể lựa chọn hôn mê hoàn toàn hoặc vẫn còn thần trí, cô lựa chọn kiểu nào.

Hàn Nhược Nhược run run nói ra:

-Hôn mê hoàn toàn đi.

Nàng rất sợ chết, không lẽ chọn lựa còn thần trí để quan sát người ta mổ xẻ nàng sao, nàng không có hứng thú biến thái như vậy. Nếu được lựa chọn nàng không lựa chọn đi tìm chết, chỉ là nàng quá tuyệt vọng với cuộc sống hiện tại rồi.

Người bác sĩ gật đầu, hỏi thăm vài câu rồi cho nàng một mũi gây mê, Hàn Nhược Nhược liền hôn mê không biết gì nữa. Trước khi hôn mê, nàng khóc, nàng nói thầm:

-Cha, mẹ, Nhược Nhược bất hiếu, hy vọng cha mẹ sống tốt.

Ngay sau đó, đội ngũ bác sĩ liền cởi bỏ y phục bác sĩ, quay sang nói với Cao Minh:

-Đại ca, vật thí nghiệm đã tới, không ngờ trên thế giới này vẫn còn người ngốc như vậy.

Cao Minh gật đầu hài lòng:

-Tốt lắm, quả là cô gái ngu ngốc. Không có dị năng chính là một vật thí nghiệm vô cùng đáng quý, chuyển cô ta về căn cứ, xóa đi ký ức, ta muốn làm một vài nghiên cứu trên cô ta, đáng tiếc vật thí nghiệm trước đã hỏng mất.

Mười mấy tên hung dữ cười cười:

-Đại ca, cô nàng này ngon như vậy, hay là để bọn đệ thưởng thức một phen, sau đó lại xóa ký ức của cô ta, nếu để cô ta trở thành quái vật thì quá lãng phí.

Cao Minh cười lạnh:

-Các ngươi muốn làm gì thì làm, bất quá phải giữ chừng mực, ta muốn cô ta còn sống.

Cả đám đồng thanh:

-Đại ca yên tâm, nói không chừng sau lần này không cần xóa ký ức cô ta cũng tự nguyện phục vụ đại ca, hắc hắc.

Cao Minh quá hiểu đám đàn em này nên mới nhắc nhở một chút, chỉ cần Hàn Nhược Nhược còn lại một hơi thở thì làm gì cũng được, hắn không quan tâm. Cao Minh rời đi, hắn muốn trở về căn cứ chuẩn bị một chút, ước mơ thống trị thế giới này đã nằm trong tầm tay.

Cao Minh rời đi, mười hai tên đàn em liền nhìn Hàn Nhược Nhược với một ánh mắt tràn đầy ý vị dâm dục, dù đã thưởng thức qua rất nhiều người nhưng đây là lần đầu tiên làm với người không có dị năng nha, không biết tư vị như thế nào.

Thế là chúng thô bạo xé tan y phục của Hàn Nhược Nhược, để lộ ra đôi gò bồng cực kỳ xinh xắn đáng yêu, đường cong trên cơ thể Nhược Nhược rất dụ hoặc. Phải nói rằng cơ thể Hàn Nhược Nhược rất đẹp, hơn nữa… nàng dường như có một sức hút đặc biệt khiến mười hai tên kia không nhịn được ham muốn.

-Tao trước, tao là lão đại tao tới trước, sau đó tới lượt chúng mày.

-Lão đại, chúng ta làm cùng một lúc có được không, ta chịu không nổi a.

-Đúng đúng lão đại, cô nàng này quá ngon, chúng ta cùng lên một lúc đi.

Tên lão đại lên tiếng:

-Cút, chúng mày không nghe đại ca nói à, phải biết giữ chừng mực.

Nhắc tới đại ca thì cả đám rùng mình, bọn chúng đều biết thủ đoạn của đại ca, dằn lại dục vọng của bản thân, nếu không chúng sẽ chết rất thảm. Tên lão đại liếm liếm môi tiến tới Hàn Nhược Nhược:

-Tiểu mỹ nhân, ta đến đây.

Ngay lúc này, một cái lỗ đen hiện ra, cả đám đều sửng sốt, có người thi triển dị năng. Mười hai tên không kịp mặc lại quần áo, ngay lập tức trang bị vũ khí, chỉ cần đối phương xuất hiện liền thủ tiêu.

Dưới ánh mắt chăm chú của mười hai tên, đột nhiên từ lỗ đen kia bay ra một bóng người. Là nam nhân, thoạt nhìn 20 tuổi, y phục có hơi kỳ quái, toàn thân rách nát. Người nọ chính là Vô Danh, từ Thiên Minh Đại Lục bị “hút” tới địa cầu.

Y phục rách nát là vì lỗ đen kia xuất hiện rất nhiều áp lực, nếu không phải hắn tu luyện qua Bất Tử Kim Cương Thần cùng Dịch Cân Kinh thì đã chết luôn rồi. Vô Danh không thụ thương nhưng có hơi choáng váng, lắc lắc đầu vài cái, quan sát xung quanh một chút.

Vô Danh nhìn thấy một cô nương y phục bị xé nát, hôn mê, xung quanh là một đám hung dữ nam nhân đang cởi bỏ y phục, trên tay bọn chúng còn cầm rất nhiều thứ quái lạ. Vô Danh mặc dù tư duy đơn giản nhưng hiểu ngay đây là chuyện gì, đám nam nhân kia đang muốn cưỡng bức cô gái kia.

Vô Danh lẫn mười hai tên đàn em đều không ai lên tiếng, hai bên đều thi triển công kích.

-Đùng đùng, ầm ầm.

Vô số đạn được bắn ra, mười hai tên đàn em không nhận thức Vô Danh, ngay lập tức xả đạn. Vô Danh bày ra một cái thủ thế, vận chuyển nội lực, hai chân đạp vô ảnh bộ, tốc độ nhanh hơn đường đạn, biến mất trước mắt mười hai tên đàn em.

Một khắc sau, Vô Danh hiện ra, mười hai tên đứng im bất động, vũ khí rớt xuống, bọn chúng đã bị điểm huyệt. Vô Danh không phải không muốn giết người mà vì hắn vẫn chưa hiểu rõ lắm sự việc, hắn cần biết đây là đâu, bởi vì hắn nhận ra đây không phải Thiên Minh Đại Lục, lại nói hắn rất hiếu kì với thần công bọn chúng vừa xài nha.

-Đây là đâu, các ngươi vừa xài võ công gì, nói cho ta biết thì còn có một đường sống.

Bất đồng ngôn ngữ, mười hai tên kia chỉ nghe Vô Danh nói thế này:

-!@#$% Mười hai tên mặc dù dị năng không phải đặc biệt mạnh, nhưng cũng có vài tên có tài, điên cuồng thi triển dị năng hòng thoát khỏi điểm huyệt của Vô Danh. Rất nhanh thì có ba tên cử động lại được, trong đó có tên lão đại.

Ba tên này thân hình biến hóa, có một chút giống gấu, hổ và chó, đây là dị năng biến thú. Ba tên gào thét, một khi biến thú chúng nó liền hóa cuồng, lực công kích tăng mạnh, không thèm nhặt lên vũ khí, lao thẳng về phía Vô Danh.

-Chết.

Đương nhiên Vô Danh cũng nghe thành “!@#$”, ánh mắt lóe sáng, thần công biến hình này rất mới lạ, hắn phải học mới được. Bất quá Vô Danh lắc đầu, ba tên vừa hóa thú liền ngã xuống, độc môn điểm huyệt của Vô Danh là bắt nguồn từ Kỳ Môn Độn Giáp kết hợp ám khí thủ pháp của Đường Môn cùng cách không Đạn Chỉ Thần Công, cưỡng ép phá giải sẽ khiến huyệt đạo bị vỡ nát dẫn đến tử vong.

Chín tên còn lại còn đang vui mừng vì lão đại giải được huyệt nhưng ngay sau đó bọn chúng lại vô cùng hoảng sợ, lão đại mạnh mẽ như vậy mà lại bị vô thanh vô tức giết chết, rốt cuộc đối phương có dị năng gì. Những thứ không nhìn thấy mới là đáng sợ. Chín tên đều lên tiếng cầu xin:

-Đại ca, ngươi tha cho chúng ta đi, chúng ta nguyện làm tay sai cho ngươi, ngươi nhìn trúng nữ nhân này chúng ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.

Lại một tràng “!@#$”, Vô Danh lúc này đã biết hắn cùng nơi này bất đồng ngôn ngữ, mấy tên này đã không còn giá trị lợi dụng, dựa theo mức án “cưỡng bức con gái nhà lành”, Vô Danh phất tay, 9 cái Đạn Chỉ Thần Công bắn vào yết hầu 9 tên, 12 tên toàn bộ diệt sát.

Bạn đang đọc Truyện Về Một Cái Luyện Công Cuồng sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 151

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.