Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dị vực giáng lâm

Phiên bản Dịch · 1751 chữ

Trong phòng bệnh.

Sau hơnmột giờ phẫu thuật.

Lâm Phàm cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, được an bài tại một phòng bệnh gần phòng trực của các y tá nhất, hơn nữa còn là phòng VIP “đặc biệt”.

Bình thường đều là ba bệnh nhân chung một căn phòng. Chỉ là hai vị bệnh nhân khác biết được phải ở cùng bệnh nhân tâm thần, liền bị dọa đến hồn phi phách tán, khóc lóc om sòm khàng nghị.

Các ngươi dám nhét chúng ta cùng một phòng với tên bệnh tâm thần kia, chúng ta liền nháo tới chuyển phòng thì thôi.

Kết quả cuối cùng rất rõ ràng.

Lâm Phàm đạt được đãi ngộ đặc biệt.

Nếu như lên thời sự, nhất định sẽ gây ồn ào dư luận một phen, không ngờ hiện tại người bị bệnh tâm thần đều có thể đi cửa sau.

Trương lão đầu ngồi bên cạnh giường bệnh của Lâm Phàm, lột vỏ một quả chuối tiêu, cắn một miếng lớn, nhấm nháp nhai, cảm giác hương vị cũng không tệ lắm, mới đưa tới bên miệng kẻ khắp tay chân cử động thuận tiện – Lâm Phàm.

"Đến, ăn một miếng, ta đã thử qua, hương vị rất không tồi."

A!

Lâm Phàm há to mồm, một ngụm nuốt hơn nửa quả chuối tiêu, "Đúng là không tồi, rất ngọt."

Một người đàn ông ngồi trước cửa phòng bệnh, lẳng lặng chơi điện thoại. Hắn chính là hộ lý của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, mục đích ngồi đầy chính là giám thị hai bệnh nhân bên trong.

Chớ nhìn công việc của anh ta trông qua rất nhẹ nhàng, kỳ thật áp lực rất lớn.

Hai người trước mắt chính là bệnh nhân tâm thần nguy hiểm nhất của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn từ trước tới nay.

Bọn họ không làm tổn thương đến người khác, nhưng thủ đoạn tự làm mình bị thương thiên kỳ bách quái, có thể nói là đầy đủ, mọi cực hình nguy hiểm đứng trước mặt bọn họ, đều phải quỳ xuống hô ba ba.

Trương lão đầu cúi gần bên tai Lâm Phàm, nói khẽ: "Cái tên đang đứng ngoài cửa ra vào kia là đến giám thị chúng ta, bọn họ đúng là thiển cận, không lý giải được hành vi của chúng ta, liền cho rằng chúng ta là đang tự mình hại mình, không biết việc chúng ta làm đều có căn cứ của khoa học."

"Len lén đâm vài châm lên cánh tay ta đi." Lâm Phàm vụng trộm liếc qua vị hộ lý đang đứng ở cửa ra vào.

"Không thành vấn đề, gần đây ta có căn cứ theo số liệu thân thể của ngươi, vừa nghiên cứu ra một bộ châm pháp mới, ngươi muốn biết tên là gì không?"

Trương lão đầu len lén lấy ra một cây ngân châm, làm bộ cùng Lâm Phàm nói chuyện phiếm, kì thực bất động thanh sắc, thủ pháp đơn giản mà thô bạo, một kích nhắm thẳng ngay huyệt vị của đối phương đâm vào.

"Tinh Cầu Vận Chuyển Pháp?" Lâm Phàm hỏi.

Trương lão đầu lắc đầu, bình tĩnh đáp: "Lần này là phiên bản cải tiến, tên là Ngân Hà Hệ Vận Chuyển Pháp."

Anh chàng hộ lý đứng ở cửa ra vào thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phàm cùng Trương lão đầu, thấy hai người lén lén lút lút trò chuyện với nhau, cũng không biết là bọn họ nói những gì, nhưng anh ta không để ý chút nào.

Nếu như bắt đầu giao lưu cùng người bị bệnh tâm thần, anh ta sợ tam quan của chính mình không sớm thì muộn cũng sẽ hoàn toàn thay đổi.

Chỉ một lúc sau.

Trên cánh tay Lâm Phàm đã ghim rất nhiều ngân châm. Dáng vẻ Trương lão đầu vô cùng nghiêm túc, nhìn qua còn tưởng là một vị lão trung y chân chính, ông ta nhỏ giọng hỏi: "Hiện tại cảm giác như thế nào?"

“Hơi tê, đầu hơi choáng, nhưng cũng không tệ lắm." Lâm Phàm mơ mơ màng màng nói.

Lúc đầu, thần trí hắn còn tương đối rõ ràng, nhưng bây giờ thì lại thấy có chút mơ hồ.

"Không thể nào."

Trương lão đầu gãi gãi đầu, cảm thấy có chút khó hiểu. Làm sao đầu lại choáng được... Rõ ràng ông ta đâm vào cánh tay, dù muốn có vấn đều thì cũng nên là cánh tay chứ.

Mà lúc này, đầu óc Lâm Phàm lại càng dính sệt như cháo, cảm thấy đầu nặng nề, tự mình lẩm bẩm:

"Đầu tgìcos chút không tỉnh táo, hơi mơ hồ, trước mắt trắng bóng, còn có rất nhiều nòng nọc đang bơi qua bơi lại."

“Bây giờ lại tồi tệ hơn, cảm giác có người đang nói chuyện bên trong đầu của ta."

Trương lão đầu há hốc miệng, phảng phất giống như gặp quỷ.

"Bệnh này của ngươi không nhẹ đâu."

Tích tích tích!

Thiết bị cảnh báo trong phòng bệnh đột ngột vang lên.

Hộ lý đang nghịch điện thoại bị làm giật mình, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại. Anh ta vội vàng chạy tới xem xét tình hình, trông thấy trên cánh tay của Lâm Phàm toàn là ngân châm, suýt thì ngất ngay tại chỗ.

Má nó!

Các ngươi không thể thành thật một chút, đừng làm loạn được sao?

Anh ta chạy vọt ra khỏi hành lang, lớn tiếng kêu:

"Bác sĩ, bác sĩ, bệnh nhân xảy ra chuyện."

Các bác sĩ ở đằng xa nghe được tiếng la, liền vội vã mang theo y tá chạy tới, anh chàng hộ lý chộp lấy tay của một bác sĩ: "Bệnh. . . Bệnh nhân... trên cánh tay của bệnh nhân toàn là ngân châm, còi báo động vang lên, các anh tranh thủ thời gian cứu người đi."

Các y bác sĩ đều biết bệnh nhân trong phòng là từ bệnh viện tâm thần chuyển đến.

Rõ ràng phẫu thuật vừa thánh công.

Hiện tại lại làm ra chuyện tìm đường chết này.

Ông trời ơi!

Ngài má nó trực tiếp dùng một búa đập chết ta luôn đi.

Cộc cộc!

Lâm Phàm cảm giác có người mở mắt của hắn ra, còn dùng đèn pin chiếu thẳng vào ánh mắt hắn, bên tai Lâm Phàm vang lên đủ mọi âm thanh hỗn tạp.

"Con ngươi của bệnh nhân thu nhỏ, nhịp tim tăng cao, chuẩn bị phòng cấp cứl, tranh thủ thời gian làm cấp cứu."

« Kích hoạt tràng cảnh dị vực. »

« Kích hoạt đệ nhất tràng cảnh, tặng 'Thiên Chùy Bách Luyện Pháp', xin mời ngài nắm chặt thời gian, tranh thủ tu hành. »

« Thời gian giáng lâm: Ngày mùng 1 tháng 3. »

« Thể nghiệm ban thưởng: Không rõ. »

Lâm Phàm phát hiện có rất nhiều thông tin không rõ từ đâu truyền vào trong não hắn, làm đầu óc hắn đau nhức, hỗn loạn, cuối cùng trực tiếp hôn mê.

Vị bác sĩ phụ trách mổ chính trong ca phẫu thuật lúc trước của Lâm Phàm đang vui vẻ ăn cơm, lúc y tá đến báo cho hắn biêt, người hắn vừa cứu xong, lại đem bản thân làm tàn, phải tiếp tục xấp cứu, hắn trực tiếp phun miếng gà Cung Bảo vừa cắn được.

"Hắn có bệnh a."

Y tá nói: "Chủ nhiệm, hắn thật sự có bệnh mà, bệnh tâm thần, chúng ta trị không được."

Chuyện này kinh động đến tai phó viện trưởng của bệnh viện, ông ta nghe xong trực tiếp gọi tới số bàn phòng làm việc của viện trưởng bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

“Viện trưởng Hách, lão ca, ngươi không phải là đang cố ý chỉnh ta chứ, ngươi xem ngươi đưa tới cho bọn ta bệnh nhân kiểu gì vậy, vừa mới phẫu thuật thành công chưa được bao lâu, hắn lại tự đưa mình vào phòng cấp cứu nữa rồi."

“Không nói nhiều nữa, đợi lát nữa cấp cứu xong, ta sẽ tự mình mở cửa xe cứu thương tiễn hai vị đại thần này về trả cho ngươi."

"Đừng có nói từng cùng ta uống rượu, đây không phải là vấn đề uống rượu hay không uống rượu. Đây là lấy bệnh viện của ta ra đùa đấy, người nhà bệnh nhân khác tại bệnh viện làm ầm ĩ lên đây, bọn họ không có cảm giác an toàn, ngươi hiểu không?"

"Vả lại chuyện bên Thái Sơn kia ngươi cũng biết rồi, hiện tại bệnh viện chúng ta rất bận rộn, bệnh nhân cần cứu chữa rất nhiều, khẳng định không có khả năng bởi vì bệnh nhân tâm thần mà khiến bác sĩ y tá đều đi theo hắn được."

“Ta hiểu, ta hiểu, ta cũng biết khó khăn của các ngươi. Nhưng giờ tình huống như vậy, ta cũng không có biện pháp khác."

"Mẹ nó! Hách lão ca, lần này ngươi quá phận rồi đó, nếu như ngươi còn như vậy, ngươi có tin ta trực tiếp yêu cầu bác sĩ mổ chính trượt tay một chút, trả về cho ngươi hai tên tàn tật hay không?"

"Cái gì? Cầu còn không được."

"Được, được, ngươi chờ nhận người đi."

Phó viện trưởng tức đến thiếu chút nữa là nổ, một lúc sau lại nhấc điện thoại lên phân phó.

"Chuẩn bị sẵn một chiếc xe cứu thương, chờ cấp cứu đó kết thúc, lập tức trả người."

Bên ngoài phòng cấp cứu.

Trương lão đầu gấp xoay quanh, không có khả năng a, trong sách viết gì hắn đều biết rõ rõ ràng ràng, tuyệt đối không thể có việc, tại sao đầu hắn lại choáng váng được?

Càng nghĩ càng thấy không đúng.

Càng nghĩ càng thấy không có khả năng.

Trương lão đầu lấy ra một nắm ngân châm, kéo áo lên, nhắm thẳng vào huyệt vị trên người mình đâm xuống.

Châm thứ nhất, không có việc gì.

Châm thứ hai, cũng không có việc gì.

...

Châm thứ mười ba.

Ầm!

Trương lão đầu trực tiếp “rầm” một cái, ngã cái xuống đất ngất đi, người chung quanh đều kinh hãi né ra xa.

Một vị y tá vội vàng tiến lên xem xét, vừa nhìn thấy tình huống của Trương lão đầu, rơi đầy mặt, bi thống hô:

"Bác sĩ. . ."

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 156

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.