Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta không có bệnh, các người thả ta ra

Phiên bản Dịch · 1796 chữ

Các hộ lý khá là e ngại đối với hai bệnh nhân trong phòng bệnh 666.

Từng tràng cảnh ngày xảy ra ngày trước bây giờ vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

"Đã ngủ chưa?" Chủ nhiệm hỏi.

"Ngủ."

Chủ nhiệm hít sâu một hơi, việc giao lưu sắp tới sẽ rất phức tạp, hơn nữa còn liên quan đến rất nhiều học vấn.

Tỉ như:

Làm như thế nào để có thể giao lưu cùng bệnh nhân tâm thần!

Thuật ngữ chuyên nghiệp về người bị bệnh tâm thần!

Bách khoa toàn thư về tâm lý bệnh nhân tâm thần!

Lúc này.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu ngồi xuống, liếc mắt nhìn nhau, "Chúng tôi rất mệt mỏi, chúng tôi muốn đi ngủ, các ngươi có chuyện gì không, chúng tôi thật sự là rất mệt mỏi."

Nói là rất mệt mỏi.

Nhưng mà hai người lại lộ vẻ mặt trông rất có tinh thần.

Ngoài miệng hai người dính mỡ đông, ngồi dưới ánh đèn chiếu rọi tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Chủ nhiệm hỏi: "Các ngươi vừa làm gì?"

Lâm Phàm nói: "Đi ngủ."

Trương lão đầu nói: "Đi ngủ."

"Chủ nhiệm, bọn hắn không có ngủ, ta có thể thề. Vừa nãy thật sự là rất đáng sợ, trong tay hắn cầm một cái đầu, trong tay hắn cầm một cái chân, nhất định là vừa ăn thịt người." Lý Ngang không tin, gạt người, bọn hắn đang gạt người, ta thật sự nhìn thấy được.

Chủ nhiệm nhíu mày, phản bác lời nói của bệnh nhân tâm thần không phải là lựa chọn sáng suốt.

"Tiểu Lý, ảo giác, đều là ảo giác." Chủ nhiệm vỗ nhẹ bả vai Tiểu Lý an ủi.

Chủ nhiệm quan sát tình huống trong phòng, bóng đèn bị dỡ xuống, nóc nhà có vết tích cháy khét. Hắn biết Tiểu Lý không có lừa mọi người, nơi này nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra.

Ta biết, nhưng ta không nói.

Đi về phía trước một bước, một bước này đi rất cẩn thận. Kẽo kẹt, dưới chân dẫm phải đồ vật gì đó. Hắn chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, phát hiện dưới chân chính là một cái xương cốt, nhưng cũng không giống xương cốt, càng giống như là răng của một loài sinh vật nào đó.

Hắn nghĩ đến hai bệnh nhân mà hắn vừa tiếp xúc liền thành thành thật thật lùi bước chân về.

Nên xử lý chuyện này như thế nào?

Chỉ có thể nói, không thể xử lý đơn giản được.

Hắn đi ra bên ngoài phòng bệnh, lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho viện trưởng.

Tu tu!

Điện thoại vang lên vài tiếng liền kết nối.

"Viện trưởng, ngài đã ngủ chưa?"

"Nếu như ngài vẫn chưa ngủ thì xin mời ngài đến phòng bệnh 666 một chuyến."

"Nếu như ngủ, cũng xin mời ngài tới một chuyến."

"Đúng vậy, ta không có cách nào giải quyết, đúng, đều đang ở nơi này chờ ngài."

Chủ nhiệm sau khi cùng viện trưởng câu thông qua điện thoại liền đứng tại cửa ra vào chờ đợi.

"Viện trưởng rất nhanh sẽ tới."

Hách viện trưởng ở tại bệnh viện tâm thần.

Vừa mới rửa mặt xong, nghe âm nhạc cổ điển xong chuẩn bị đi ngủ thì bị một trận chuông điện thoại kêu lên.

Cũng không lâu lắm.

Hách viện trưởng với vẻ mặt nghiêm túc đi đến. Tóc trắng đầy đầu đã biểu thị rõ cho con người hắn, những năm gần đây đến cùng đã trải qua thế nào. Chính trực tráng niên, cũng đã biến thành một vị lão nhân, ngay cả thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều bị đảo loạn, tóc vẫn còn có thể đen thì có mà gặp quỷ. ( năm mươi mấy là tráng niên, chúng ta hay là hài tử )

Phòng bệnh 666 là kỳ tích của bệnh viện tâm thần, cũng là phòng bệnh nguy hiểm nhất.

Người bình thường căn bản là không có cách nào giao lưu cùng bọn họ.

Chỉ có vị viện trưởng là hắn ra mặt mới có thể giải quyết, tuy vậy đôi khi vẫn có nguy cơ gặp nguy hiểm nên cần phải chú ý an toàn.

"Viện trưởng."

"Viện trưởng."

Hách viện trưởng gật gật đầu, sau đó nhìn chủ nhiệm, "Tình huống như thế nào."

Chủ nhiệm lại gần bên tai viện trưởng nói nhỏ vài câu, đem tình huống nơi này đều nói một lần, sau đó chỉ chỉ vào xương chó vẫn đang lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Hách viện trưởng đi vào trong nhà, nhặt xương cốt trên mặt đất lên. Ngón tay ma sát, rốt cuộc có thể xác định đây là răng loài chó, nhưng không phải là loài chó bình thường, cái răng này có chút thô to, hơn nữa còn rất sắc bén.

Hắn để răng nanh phóng vào trong túi, đi vào giường ngủ.

Mặc dù đứng đó xem như là rất gần, nhưng vẫn nằm trong khoảng cách an toàn.

"Các ngươi đang làm gì?"

Hách viện trưởng khống chế ngữ khí rất tốt, nhỏ giọng chậm rãi, không nóng không vội, từ từ nói chuyện với nhau, tạo cảm giác an toàn cho hai người bọn họ.

"Đi ngủ."

"Đi ngủ."

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu trăm miệng một lời.

Ăn thịt?

Đó là việc không hề tồn tại.

Hách viện trưởng đã sớm dự liệu được hai người có thể trả lời như vậy. Hắn ngửi được có mùi thịt trong phòng, giống như là mùi thịt chó, nhớ đến răng trong túi, trong lòng của hắn đã sớm có suy đoán.

"A, đi ngủ à."

Hách viện trưởng cười, nhìn thấy bóng đèn được bày ra trên mặt đất, lại nhìn vết tích đốt cháy trên nóc nhà, còn có mỡ đông quanh miệng hai người bọn họ.

Đây đều là chi tiết quan trọng.

Hách viện trưởng là người đầy đủ chuyên nghiệp, dày dặn kinh nghiệm, trong đầu hắn đã sớm tưởng tượng ra hoàn cảnh đã xảy ra trước đó.

Thậm chí, hắn có chút không dám tin.

Không nghĩ tới bọn hắn vậy mà lại nghĩ đến dùng điện nướng chín đồ ăn.

Giống với nghiên cứu chưa công khai của hắn vậy.

Trong các bệnh nhân tâm thần, có rất nhiều người có trí thông minh cao hơn hẳn người thường.

Nếu trí thông minh cao như vậy, tại sao lại trở thành người bệnh tâm thần.

Bởi vì người kém thông minh nhiều, rất đại chúng. Mà nhân số IQ cao thì lại quá ít, hành vi của bọn hắn bị người kém thông minh nhận định là không phù hợp lẽ thường, cho nên bị xem là mắc bệnh tâm thần.

Hạng nghiên cứu này, hắn cũng không muốn công bố ra ngoài.

Bởi vì hắn cũng sợ.

Hách viện trưởng phát hiện đũng quần Lâm Phàm phát sáng, hít sâu một hơi, vươn tay, thần sắc nghiêm túc nói.

"Giao ra đi."

Lâm Phàm lạnh nhạt nói: "Ta không có cầm."

Hách viện trưởng không nói gì, chỉ chỉ vào đũng quần Lâm Phàm.

Lâm Phàm cúi đầu, nhìn đũng quần.

"Nó đang phát sáng."

"Ừm, cho ta."

Lâm Phàm gỡ ra đũng quần, lấy đèn pin ra, giao cho Hách viện trưởng.

Hách viện trưởng tâm lặng như nước, không có chút dao động nào. Lần trước giấu là búa, lần này là đèn pin, đối với người bệnh thì đây đều là đồ vật có tính nguy hiểm.

Ngươi không cần biết bọn hắn dùng chúng làm gì.

Nhưng ngươi phải tin tưởng một điều, cho dù là một cái dao cắt móng tay, chỉ cần ở trong tay bọn họ, đều có thể gặp nguy hiểm.

Bên ngoài vang lên âm thanh của xe cứu thương.

Bí bo! Bí bo! Bí bo!

Hách viện trưởng cho người ta lắp đặt lại bóng đèn trong phòng, hắn nhìn thoáng qua bóng đèn, xem ra nơi này cũng cần che chắn.

"Nghe lời, ngủ đi."

"Nha!"

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu nằm xuống, che kín chăn mền, nằm ngáy o o.

Đám người rời khỏi gian phòng, đóng kỹ cửa.

Âm thanh hai chiếc xe đẩy cứu thương lạch xạch lăn tới, mấy người khác áo khoác blouse trắng vội vã chạy đến.

"Người bị thương ở đâu?"

Không cần phải nói, không cần hỏi.

Hỏi chỉ là quen miệng mà thôi.

"Xe cứu thương ngươi gọi tới, vậy ngươi nghĩ biện pháp giải quyết đi." Hách viện trưởng vỗ bả vai chủ nhiệm rồi quay người rời đi.

Chủ nhiệm nhìn xem bóng lưng của viện trưởng, hé miệng mấp máy muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

"Bệnh nhân đâu? Các ngươi cũng không thể gọi đại điện thoại, như thế sẽ phải gánh chịu trách nhiệm pháp lý." Bác sĩ thấy đối phương vẫn không nói cho bọn hắn bệnh nhân ở đâu, không khỏi gấp gáp, không phải là chơi bọn hắn đi.

Chủ nhiệm nhìn một vòng đồng nghiệp xung quanh, sau đó chỉ vào Lý Ngang nói: "Hắn chính là người bệnh, cần phải đi bệnh viện kiểm tra."

"Chủ nhiệm, ta không có bệnh." Lý Ngang một mặt go die.

Bác sĩ phất phất tay, mấy vị đồng nghiệp liền giữ chặt Lý Ngang, "Có bệnh hay không không phải là do chúng ta định đoạt, đến bệnh viện kiểu tra đi một lần qua máy móc liền biết ngươi có vấn đề hay không."

"Ta không có bệnh, ta không đi bệnh viện, ta thật sự là không có bệnh."

Lý Ngang giãy dụa, gầm thét, nhất thời ngây ngẩn, ta có thể có bệnh gì chứ, các ngươi mẹ nó đừng có quá phận.

Bác sĩ nọ hỏi thăm chủ nhiệm, "Hắn thật sự có bệnh?"

Chủ nhiệm trầm tư một lát, kiên định nói: "Có."

"Được rồi, ngươi là nhân viên chuyên nghiệp tại bệnh viện tâm thần nhân sĩ, ngươi nói có thì là có." Bác sĩ nọ nói.

Rất nhanh.

Các bác sĩ đẩy xe đẩy cứu thương rời đi.

"Ta không có bệnh."

"Thả ta ra. . ."

"Ta thật sự là không có bệnh."

Thời gian dần trôi qua.

Bí bo!

Bí bo!

Âm thanh của xe cứu thương biến mất tại chỗ ngoặt rời xa bệnh viện tâm thần.

Loáng thoáng nghe được tiếng kêu thê thảm truyền đến.

Ta không có bệnh. . .

Cái này có lẽ cũng là ảo giác.

PS: Tạ ơn: Hạ ni mã thiền hổ đại lão vạn thưởng, tạ ơn.

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.