Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có, không có, không có khả năng

Phiên bản Dịch · 1819 chữ

Độc nhãn nam từng gặp qua rất nhiều chuyện thần kỳ.

Thẳng đến khi nhìn đến phần văn kiện này, có thể nói là làm hắn mở rộng tầm mắt, chưa bao giờ gặp qua người như vậy.

"Ta muốn gặp mặt hắn." Độc nhãn nam muốn gặp gia hỏa thần kỳ này.

Tìm đường chết nhiều lần như vậy, vậy mà vẫn không chết. Cho dù bị điện giật vẫn có thể sống sót. Quái, thật sự là quái dị, hắn chỉ có thể nghĩ ra đối phương có thể là kỳ tài có thiên phú dị bẩm.

Ví dụ như loại kia. . .

Kẻ này là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp, nếu có thể làm đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nhất định có thể một bước lên trời.

"Mấy giờ rồi rồi?" Hách viện trưởng hỏi.

Độc nhãn nam nói: "Ba giờ."

Hách viện trưởng trợn trắng mắt nói: "Ngươi cũng biết bây giờ là ba giờ sáng, vậy cũng phải biết hiện tại là giờ ngủ. Ta đã năm mươi mấy tuổi rồi, tóc cũng bạc, mỗi ngày đều dựa vào cẩu kỷ cùng táo đỏ kéo dài tính mạng, ngươi cũng nên rời đi đi."

"Muốn gặp ngày mai có thể gặp."

Lúc nói xong lời này, Hách viện trưởng nắm tóc, ý tứ rất rõ ràng. Nhìn thấy chưa, đều là tóc bạc, ngươi mà có thể tìm được một cây đen xem như ta thua.

Độc nhãn nam không có nhiều lời, trực tiếp rời đi bệnh viện tâm thần.

"Này! Ngươi có thể đi, nhưng phải trả lại văn kiện tài liệu cho ta chứ, đó là tâm huyết nghiên cứu của ta, ngươi người này sao lại có thể như vậy."

Hách viện trưởng thấy đối phương cầm văn kiện tài liệu rời đi, liền ở phía sau gào thét.

Ban đêm!

Tất cả mọi người đều đã ngủ say.

Sau khi Độc nhãn nam trở lại tổng bộ liền ở trong phòng làm việc hút thuốc, lật xem văn bản tài liệu, khói mù lượn lờ, trong phòng một mảnh trắng xóa. Hắn để văn kiện xuống, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn chợ đêm vẫn sáng đèn rực lửa.

"Gia hỏa này rất có ý tứ."

Tang Cẩu chui vào bệnh viện tâm thần, biến thành chó con trong nhà, người bình thường rất dễ dàng bị lừa gạt. Nếu muốn biết chân thân của tà vật, chỉ có bọn hắn mới làm được. Xem ra phải càn quét mọi phạm vi, một tấc cũng không thể bỏ sót.

Nếu như tà vật đều khác cũng giống Tang Cẩu, tình huống sẽ rất nghiêm trọng.

Ngày mùng 3 tháng 3!

Thời tiết trong xanh!

Ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ hôm nay thấp hơn so với hôm qua nhiều.

Phòng bệnh 666.

Lâm Phàm mở mắt ra, ngồi yên trên giường, đầu có chút choáng váng, lẳng lặng phát ngốc trên giường, sau đó duỗi thẳng cánh tay, nói ra.

"Lão Trương, cánh tay của ta hơi tê tê."

"Chờ, ta đến châm cho ngươi vài châm là được ấy mà."

Trương lão đầu lén lút nhìn ra ngoài phòng, phát hiện không có hộ lý đi kiểm tra liền móc ra ngân châm đâm vào cánh tay Lâm Phàm trên. Tốc độ cực nhanh, vị trí chuẩn xác, không sai chỗ nào. Đâm chỗ nào đúng chỗ đấy.

"Cảm giác thế nào?"

Kỹ năng châm cứu của hắn rất lợi hại, Ngân Hà Hệ Vận Chuyển Pháp, đó là tâm đắc nhiều năm qua của hắn, đã vô số lần đưa Lâm Phàm đến bệnh viện cấp cứu. Nếu như không có hiệu quả, sao bọn hắn phải đến bệnh viện cấp cứu.

"Cảm giác không đủ mãnh liệt, không có cảm giác như trước kia." Lâm Phàm bình tĩnh nhìn ngân châm trên cánh tay, sau đó cầm đầu kia của ngân châm đâm hết vào trong tay, "Ừm, thế này mới có cảm giác."

Trương lão đầu sờ sờ cằm, suy nghĩ.

"Xem ra ta đâm không đủ sâu."

"Được rồi."

"Chúng ta uống sữa đậu nành đi."

Lâm Phàm lạnh nhạt nói: "Ta muốn uống Cocacola."

"Được rồi, vậy ta uống Sprite." Trương lão đầu mở ngăn tủ lấy ra hai túi sữa đậu nành, một người một túi.

"Cạn ly!"

"Cạn ly!"

Một già một trẻ đắc ý uống sữa đậu nành, hương vị cực kỳ tốt. Chất lỏng màu trắng thuận theo khóe miệng chảy xuống, đầu lưỡi liếm sạch sẽ, không để lãng phí một chút nào.

Bãi cỏ xanh biếc dạt dào.

Đám bệnh nhân tâm thần ngồi đón bình minh, tự do chạy nhảy trên đồng cỏ, đây là thời gian vui vẻ nhất trong ngày của bọn hắn.

Trương lão đầu cùng Lâm Phàm không nhìn con kiến dọn nhà nữa, mà ngồi trên ghế dài không nhúc nhích nhìn chằm chằm phương xa, bọn hắn đang tự hỏi một chuyện rất quan trọng.

Hôm nay nên làm gì?

Hách viện trưởng cùng độc nhãn nam đứng đằng xa nhìn lại.

Độc nhãn nam vừa sáng sớm liền đến bệnh viện tâm thần chính là muốn nhìn người thiên phú dị bẩm kia một chút, xem xem đến cùng người nọ có bộ dạng gì, có chỗ nào đặc biệt không.

"Người trẻ tuổi nhất ngồi ở ghế dài bên kia chính là Lâm Phàm." Hách viện trưởng chỉ về phương xa nói ra.

Độc nhãn nam nhìn bóng lưng Lâm Phàm, dò hỏi: "Nếu như, ta nói vạn nhất, ta phát hiện hắn thực sự là có thiên phú đặc thù, ngươi nguyện ý thả người sao?"

Hách viện trưởng ngây người, sau đó cực kỳ nghiêm túc nhìn độc nhãn nam, "Ngươi nói thật chứ? Sẽ không xách đi rồi lại đuổi người về chứ."

"Ta nói là nếu như mà thôi, ngươi có tình nguyện thả người không." Độc nhãn nam nói ra.

"Đừng hỏi ta có nguyện ý hay không, chỉ cần ngươi mở miệng vàng, ta lập tức tặng người cho ngươi, hơn nữa còn là mua một tặng một. Chỉ có yêu cầu duy nhất, ngươi đừng tiễn bọn hắn trở về là được. Hơn nữa ngươi nhất định phải cùng ta ký một bản văn bản hiệp định."

"Bất luận phát sinh bất luận sự việc ngoài ý muốn nào, đều không có quan hệ gì với bệnh viện tâm thần Thanh Sơn."

Hách viện trưởng phát hiện Độc Nhãn Quái trở nên đáng yêu hơn.

Nếu như hôm nay là sinh nhật, vậy câu nói này nhất định là lễ vật tốt nhất mà hắn nhận được.

"Ngươi sợ hắn sẽ xảy ra chuyện sao? Yên tâm, chỉ cần không gặp phải tà vật, mãi mãi sẽ không xảy ra chuyện với hắn." Độc nhãn nam nói ra.

Hách viện trưởng muốn giải thích, hắn lo lắng không phải Lâm Phàm sẽ xảy ra chuyện, mà là lo cho mấy người các ngươi sẽ xảy ra chuyện.

Ngay ngày hôm qua.

Lý Ngang đã bị đưa đến bệnh viện. Báo cáo kiểm tra hắn cũng đã biết, phương diện tinh thần hơi có chút chấn kinh, không có vấn đề quá lớn.

Nhưng mà sau khi trải qua kiểm tra sức khỏe toàn diện.

Lại là kiểm tra ra biểu hiện bệnh vô sinh, tỷ lệ tinh trùng sống sót rất thấp, tương lai có khả năng không có con cái.

Đây là đả kích rất lớn đối với Lý Ngang.

Dù sao hắn xem như vẫn là nửa xử nam, thế mà lại xảy ra chuyện này.

Độc nhãn nam đi về phía Lâm Phàm, bước chân rất nhẹ, không có tiếng động. Thời điểm sắp đến gần, hắn chậm rãi giơ tay lên, đột nhiên vỗ ra một chưởng, tốc độ cực nhanh, cho dù là sắt thép đều có thể bị đập nát.

Nếu như đối phương dị bẩm thiên phú nói, tuyệt đối có thể có phản ứng.

Chỉ là. . .

Bàn tay của hắn dừng ở sau đầu Lâm Phàm.

Đối phương đến một chút phản ứng đều không có, còn đưa tay gãi gãi cái ót, giống như không có phát hiện ra cái gì.

Hắn có chút thất vọng.

Mình đoán sai rồi sao?

Có lẽ là chính mình nghĩ nhiều rồi.

Độc nhãn nam muốn tiếp xúc trực tiếp, xem xét tình huống. Hắn đi đến trước mặt Lâm Phàm, mở miệng nói:

"Ta có thể ngồi ở chỗ này không?"

Lâm Phàm nhìn độc nhãn nam, sau đó xê dịch cái mông sang bên cạnh, tiếp tục cùng Trương lão đầu nhìn về phương xa, bộ dáng ngơ ngác khiến độc nhãn nam bắt đầu hoài nghi suy đoán của mình.

Ba người xếp hàng ngồi.

Ai cũng không nói gì.

Thời gian dần trôi qua.

Độc nhãn nam mở miệng hỏi: "Các ngươi đang nhìn cái gì?"

"Không biết."

"Nhìn cái gì cũng không biết, vì sao còn nhìn."

"Không biết."

Độc nhãn nam: ". . . ."

"Tối hôm qua các ngươi có phải là đã ăn một con chó không?"

Độc nhãn nam dò hỏi, tà vật cấp hai bị bọn hắn ăn hết. Đây là một chuyện rất thần kỳ, thậm chí khiến người ta có chút không tin nổi.

"Không có."

"Ta cũng không."

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu lấy lại tinh thần, lắc đầu phủ nhận. Người này nhất định chính là hộ lý giả dạng thành, rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể bại lộ được.

"Ồ!"

"Ngươi sao lại chỉ có một con mắt."

"Hắn thiếu một con mắt."

Hai người giống như phát hiện đại lục mới vậy, rất là tò mò nhìn độc nhãn nam, tất cả lực chú ý đều tập trung ở trên mắt kia của đối phương.

Trương lão đầu đứng dậy đi đến trước mặt độc nhãn nam, xốc lên bịt mắt của hắn, sau đó thả xuống, biểu lộ rất nghiêm túc nói:

"Ta có thể chữa trị tốt cho ngươi, nhưng ngươi nhất định phải để cho ta đâm vài châm cho ngươi."

"Hắn rất lợi hại." Lâm Phàm mở ống tay áo ra, vỗ tay cánh tay, "Cánh tay của ta chính là được hắn chữa tốt."

Độc nhãn nam hít sâu một hơi.

Giao lưu có chút khó khăn.

"Nghe nói ngươi yêu thích tu luyện, cho nên thường xuyên cắm tay vào trong ổ điện sao?" Độc nhãn nam hỏi.

Lâm Phàm lắc đầu, "Không có."

"Vậy thì cầm vật nặng đập thân thể của mình?"

Lâm Phàm lắc đầu, "Không có."

"Ngươi có thể nói với ta một chút về những chuyện này không? Ta cảm thấy rất hứng thú." Độc nhãn nam hỏi.

Lâm Phàm lắc đầu, "Không có khả năng."

Mẹ nó!

Trò chuyện không nổi nữa.

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.