Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm tình một ngày này thật tốt đẹp

Phiên bản Dịch · 1892 chữ

Thần sắc độc nhãn nam bình tĩnh nhìn Trương lão đầu.

Ánh mắt rất rõ ràng.

Ngươi có thể lăn khỏi tầm mắt của ta không?

Hắn căn bản không muốn để ý đến vị bệnh nhân tâm thần này. Hắn thật không rõ, tại sao lại hiếu kỳ đối với bệnh nhân tâm thần. Nếu như có thể quay trở lại khoảng thời gian Hách Nhân gọi điện thoại cho hắn.

Hắn đã nghĩ kỹ nên trả lời thế nào.

Hách viện trưởng: "Ngươi đến chỗ của ta một chuyến, ta cho ngươi xem ít đồ, ngươi tuyệt đối sẽ cảm thấy hứng thú."

Độc nhãn nam: "Lăn!"

Hắn tuyệt đối sẽ trả lời như vậy.

Mà không phải đến bệnh viện tâm thần gặp hai tên bệnh nhân này.

"Nhìn đi, đồng hồ Rolex, tản ra khí chất quý tộc, bây giờ bán giá thấp cho ngươi, lại còn miễn phí một lần châm cứu, ngươi có động tâm không?"

"Ngươi không biết ta đối với đồng hồ này có tình cảm sâu bao nhiêu, bán cho ngươi ta cũng thật không nỡ."

Trương lão đầu nói thao thao bất tuyệt bên tai độc nhãn nam.

Kể lại lịch sử đồng hồ Rolex.

Còn ở trước mặt độc nhãn nam lật qua lật lại cổ tay, muốn cho hắn cảm nhận được khí chất đặc biệt của Rolex.

Nếu như không phải hắn biết hai tên này là bệnh nhân tâm thần, độc nhãn nam sẽ nghĩ Trương lão đầu đang trêu đùa hắn.

Đồng hồ?

Nếu như vẽ lên tay một cái liền có thể coi đó đồng hồ thật, vậy thế giới này sớm đã là một vùng tăm tối.

Chỉ là.

Hắn không nghĩ tới, hai vị bệnh nhân tâm thần này vậy mà lại có lòng thương hại, đây là điều hắn không nghĩ đến.

Tiền tài đối với hắn mà nói không có một chút tác dụng nào.

Tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên tu luyện cùng chém giết tà vật.

Hắn biết hai vị bệnh nhân này muốn giúp đỡ cô bé bị bệnh máu trắng kia, đây là một việc thiện. Hắn nghĩ, nếu như tiền tài có thể giải quyết vấn đề, vậy hết thảy đều không phải là vấn đề.

Độc nhãn nam nhìn Lâm Phàm, nói: "Nếu như ngươi có thể nói cho ta một chút về sự việc xảy ra trên người ngươi, ta có thể đưa tiền."

"Được." Lâm Phàm trả lời.

Không còn vô tình bác bỏ như lần thứ nhất.

"Bên trong có 500.000, mật mã 857462."

Độc nhãn nam đặt một tấm thẻ ngân hàng trước mặt Lâm Phàm, tiền đối với hắn mà nói chính là cặn bã. Không người thân, cha mẹ đều mất, cũng không biết khi nào chiến đấu cùng tà vật mà chết, cho nên tiền tài với hắn mà nói chỉ là một con số mà thôi.

Lâm Phàm cầm thẻ, "Đây không phải tiền."

Độc nhãn nam hít sâu một hơi, "Dùng tấm thẻ này có thể đến ngân hàng lấy tiền."

Hắn cũng không hiểu rõ tình huống của bệnh nhân tâm thần, tiền mặt và thẻ ngân hàng cũng không biết sao?

Đây chính là thường thức mà. . .

Cũng đúng.

Nếu như bệnh tâm thần còn biết thường thức thì sẽ không thành cái dạng này.

Lâm Phàm đưa thẻ ngân hàng đặt trước mặt Trương Hồng Dân, "Cho ngươi tiền, mật mã 857462."

Trương Hồng Dân khiếp sợ nhìn thẻ ngân hàng trước mặt, hốc mắt đỏ lên, hắn đã từng trải qua quá nhiều khốn cảnh, có gặp được người tốt, cũng gặp qua người xấu.

Ủng hộ, trào phúng, cười trên nỗi đau của người khác đều có.

Mà bây giờ, hắn không nghĩ đến bệnh nhân tâm thần bị hắn căm thù lại giúp đỡ hắn nhiều như vậy.

Hắn muốn nắm tay Lâm Phàm, cẩn thận cảm ơn đối phương, chỉ là hắn lại bị Lâm Phàm tránh đi.

"Cám ơn ngươi, thật sự cám ơn ngươi, chờ con gái ta khỏi bệnh, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi. . ."

"Ngươi tránh ra đi."

Lâm Phàm thấy Trương Hồng Dân ngăn trước mặt liền đẩy hắn ra, sau đó vẻ mặt tươi cười cùng cô bé nhìn nhau, hắn chỉ cần mỉm cười, cô gái nhỏ cũng sẽ mỉm cười với hắn.

Trương Hồng Dân bị đẩy sang một bên cũng không tức giận chút nào. Hắn nghĩ bệnh nhân này nhất định là không muốn khiến mình chịu áp lực quá lớn, cho nên mới không muốn nói chuyện nhiều cùng mình.

"Con gái ngoan, phải biết cảm ơn ân nhân."

Trương Hồng Dân giữ chặt thẻ ngân hàng, áp lực trong lòng tiêu tán hơn phân nửa.

Tốc độ kiểm tra đo lường huyết dịch phù hợp rất nhanh.

Một thầy thuốc trẻ tuổi đi vào văn phòng chủ nhiệm, cầm ba tờ số liệu trong tay, nói: "Chủ nhiệm, trong ba tình nguyện viên lúc nãy có hai vị không thích hợp, chỉ có một vị phù hợp. Chỉ là lúc kiểm tra đo lường, chúng ta phát hiện số liệu phần huyết dịch này có chỗ là lạ."

Bác sĩ chủ nhiệm tóc trắng nhận lấy kết quả kiểm tra đo lường, nhìn rất cẩn thận, sau đó mặt lộ vẻ kinh ngạc, "Số liệu này không sai chứ?"

"Không sai, kiểm tra đo lường ba lần, đều ra kết quả này." Thầy thuốc trẻ tuổi cũng rất khiếp sợ, đây là lần đầu tiên hắn gặp được loại tình huống này, sau đó nói tiếp: "Căn cứ kết quả kiểm tra đo lường, tế bào gốc tạo máu của người này rất sinh động, tế bào gốc tạo máu người bình thường cứ 145 ngày đổi mới một lần, mà hắn lại là 60 ngày đổi mới một lần, so với thời gian của người bình thường thì rút ngắn hơn nửa."

"Mà lại, dù ở trong kỳ ngủ đông cũng có khả năng đổi mới."

Bác sĩ chủ nhiệm tóc trắng cũng là lần thứ nhất gặp được loại tình huống này.

"Tốt lắm, bất kể như thế nào, chúng ta cần chính là phẫu thuật này thành công, chuyện khác không cần suy nghĩ nhiều. Ta phải đưa tin tức này nói cho cha của cô bé kia, hắn so với bất luận kẻ nào đều muốn biết kết quả hơn."

Thời điểm thầy thuốc nói chuyện nào cho Trương Hồng Dân, Trương Hồng Dân ngơ ngác đứng tại chỗ. Sau đó hắn liền giống như nổi điên vậy, nhảy nhót loạn xạ, như một đứa trẻ.

Muốn ôm Lâm Phàm, muốn hôn Lâm Phàm, muốn quỳ xuống dập đầu với Lâm Phàm.

Lại bị Lâm Phàm đẩy ra, đừng cản ta. . . Người thật là phiền, giống như có bệnh tâm thần vậy.

Trương Hồng Dân không thấy ủy khuất chút nào.

Ngươi cứ tùy tiện nhìn con gái ta.

Ân nhân, không cần chớp mắt, ngươi muốn nhìn thế nào, nhìn bao lâu đều theo ý ngươi hết.

Chuyện này đã truyền khắp bệnh viện.

Bác sĩ y tá đều biết, tên nhóc bệnh nhân VIP của bệnh viện tâm thần chủ động hiến tế bào gốc tạo máu cứu một cô bé mắc bệnh máu trắng, kết quả cuối cùng hoàn mỹ phù hợp.

Chuyện này khiến bọn hắn lộ ra bộ dáng tươi cười như hoa.

Vị bác sĩ chủ nhiệm luôn chịu trách nhiệm cấp cứu Lâm Phàm ưỡn ngực đứng thẳng tắp, đắc ý nói: "Các ngươi biết không? Bệnh nhân tâm thần kia vẫn luôn luôn được ta phụ trách cấp cứu. Phàm là ta mắc một lần sai lầm, mạng nhỏ tiểu tử kia liền không còn, cũng sẽ không thể cùng cô gái nhỏ kia cấy ghép thành công. Cho nên nói, y thuật chuyên nghiệp của ta không chỉ cứu một mình hắn, mà là cứu cả hai người."

Nhìn ánh mắt sùng bái của các đồng nghiệp xung quanh, tâm tình vị bác sĩ chủ nhiệm này tốt vô cùng. Vung tay lên, đồ ăn trực ban đêm nay ta mời, mỗi người một phần gà Cung Bảo Cái Kiêu Phạn, cộng thêm một phần canh cà chua trứng.

Lý viện phó cũng đắc ý vô cùng, bật điện thoại lên, click vào app nói chuyện phiếm, phát cảm tưởng trong vòng bạn bè, nội dung như sau:

« Hôm nay bệnh viện ta có một sự kiện đáng mừng. Một cô bé bảy tuổi mắc bệnh máu trắng rốt cục tìm được tủy phù hợp. Mà người hiến tế bào gốc tạo máu kia chính là bệnh nhân bệnh viện tâm thần Thanh Sơn. Vị bệnh nhân này rất đặc thù, mấy năm qua đã vô số lần vào phòng cấp cứu bệnh viện ta.

Từng có người nói với ta, có thể đừng để bệnh nhân tâm thần kia đến bệnh viện nữa không, ta kiên quyết nói, không.

Từng có người tạo áp lực cho ta, bệnh nhân tâm thần tự mình hại mình, cứ luôn nằm viện chính là lãng phí tài nguyên của người khác, nếu như ngươi tiếp tục tùy ý như vậy chức phó viện trưởng này ngươi cũng đừng nghĩ làm nữa.

Đối mặt với loại tạo áp lực này, ta kiên định mà quả quyết lấy trả lời, ta không sợ. ( qua một thời gian ngắn ta sẽ được đề bạt thành viện trưởng )

Ta nói những lời này không có ý gì khác. Chỉ muốn nói cho mọi người một điều, ngày chúng ta khoác lên mình áo blouse trắng này, chúng ta không nên mang bất luận phân biệt đối xử nào nhìn bệnh nhân, mà nên xem bọn hắn như người nhà của chúng ta.

Nếu như không có sự kiên trì của ta, không có ta chịu những áp lực kia, liền sẽ không có việc vui ngày hôm nay.

Ta vì hành vi của mình mà cảm thấy kiêu ngạo, cảm thấy tự hào, ta sẽ tiếp tục cố gắng. »

Lý viện phó rất hài lòng nhìn văn bản mình viết.

Sau đó ngón tay cái theo thói quen bấm bấm màn hình.

Một giây!

Hai giây!

Năm giây!

Khoa phụ sản Vương chủ nhiệm: Đỉnh! Đỉnh! Đỉnh!

Chuyên trị bất dựng bất dục Thân chủ nhiệm: Mạnh! Mạnh! Mạnh!

Bệnh viện chỉnh hình Trương chủ nhiệm: Lý viện trưởng thật đẹp trai!

Ấn Độ thần du bán súng: Tinh thuần của Lý viện trưởng đáng để chúng ta học tập!

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn Hách Nhân: Ở thêm mấy ngày?

Lý viện phó nhìn xem các tin nhắn trả lời, vẻ mặt tươi cười, rất vui vẻ.

Chỉ là lúc nhìn thấy Hách viện trưởng bình luận.

Hắn nhíu mày.

Ngón tay lướt lướt, click xóa bỏ bình luận.

Sau đó 'Cài đặt' — 'Riêng tư' — 'Người không thể nhìn thấy tin này" — tăng thêm danh sách 'Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn Hách Nhân'.

Xong!

Trả lời những bình luận tán dương kia.

Tâm tình ngày hôm nay thật tốt, thật đẹp.

PS: Tạ ơn, trong mây đường phố Lâm đại sư đại lão vạn thưởng. Tạ ơn.

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.