Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Thắng Sau Cùng

Phiên bản Dịch · 2421 chữ

Câu nói đầu tiên của Lý Diệu khiến Lỗ Thiết Sơn đã sinh lòng cảnh giác, năng kích phát đến cực hạn, lúc này không thèm tránh né, ngược lại lao mạnh về phía Triệu Thiên Trùng đang ở gần, đồng thời hung hăng đá ra một cước, đá cho tay đang chuẩn bị rút kiếm của Triệu Thiên Trùng quay trở về.

Keng một tiếng, Triệu Thiên Trùng tâm thần đại loạn, trường kiếm không ngờ không rút ra được.

Triệu Thiên Trùng bị Lỗ Thiết Sơn thế đại lực trầm va vào người, bay ra mười mét, đâm thủng một khối đá núi cực lớn.

Sau người Lỗ Thiết Sơn cũng trúng bốn kiếm, có điều không thương tổn đến chỗ yếu hại, vẫn giữa lại được chín thành chiến lực.

- Động thủ!

- Động thủ!

Cơ hồ đồng thời, hai người không để ý tới thương thế, gân cổ hét lên.

Hơn một trăm hảo thủ của Thiết Quyền hội và Loạn Nhận đường đã sớm đang âm thầm chiếm trước địa hình có lợi, đồng thời bất động thanh sắc quan sát đối thủ, tính toán góc độ và phương vị công kích tốt nhất.

Theo tiếng hét, khu hẻm núi nháy mắt biến thành một biển linh năng cuồng nộ, linh năng đủ màu va chạm với nhau, tạo ra từng đạo sóng xung kích, đánh nổ đá núi.

Trong nhất thời cát bay đá chạy, cuồng phong nổi lên bốn phía.

Trong bão cát, tiếng kêu thảm thiết, tiếng đao kiếm đâm chém, tiếng linh năng nổ mạnh không dứt bên tai, ước chừng giằng co khoảng mười phút thì mới dần dần bình ổn.

Trần ai lạc định, cảnh tượng vô cùng thê thảm, giữa loạn thạch hơn trăm người nằm ngổn ngang, đại đa số đều bị điện giật ngất, một bộ phận người còn bị điện giật cho tứ chi run rẩy, miệng sùi bọt mép, kêu rên không thôi.

Cuối cùng, chỉ có chín người run rẩy đứng được.

Chín thành viên Thiết Quyền hội thân chịu trọng thương!

Lỗ Thiết Sơn nhìn Triệu Thiên Trùng đã hôn mê bất tỉnh dưới chân, trong lòng cảm khái không thôi.

Cuối cùng, trong cuộc đọ sức của ba người đứng đầu Tân Nhân bảng, hắn chiến thắng Lý Diệu và Triệu Thiên Trùng, Trở thành người thắng cuối cùng!

Cái giá phải trả cũng cực kỳ thảm thiết, phía dưới ngực hắn bị Triệu Thiên Trùng đâm một kiếm, dòng điện chỉ cách đúng một sợi tóc thì trực tiếp chui vào tim hắn, khiến hắn phải "Đồng quy vu tận" với Triệu Thiên Trùng.

- Hung hiểm. Thật sự quá hung hiểm!

- Nếu không phải Lý Diệu vào thời điểm cuối cùng nhắc nhở một câu, nói không chừng ta thật sự sẽ bị Triệu Thiên Trùng tiêu diệt, kết quả rất khó nói!

Lỗ Thiết Sơn thở dốc một lát, lấy lại bình tĩnh, thu nạp tám gã đội viên còn lại, phát hiện mọi người tuy rằng bị trọng thương, chiếc lực bị dòng điện phong tỏa còn không tới ba thành, nhưng cũng may vẫn hành động được.

Lần mò trên người Triệu Thiên Trùng, tìm ra được hai chiếc ngọc giản, cắm từng cái vào tinh não để kiểm tra.

Quả nhiên, trong ngọc giản cuối cùng ẩn chứa vô số phù văn huyền ảo phức tạp, chính là tin tức mà phía trường học đưa vào trước đó.

- Tìm được rồi, đây là ngọc giản thật!

Trong nháy mắt, chín người đều sinh ra xung động muốn gào khóc.

- Đừng cao hứng quá sớm, chúng ta còn phải đi xuyên qua rừng cây, trở lại đại bản doanh của Thiết Quyền hội.

- Triệu Thiên Trùng tuy rằng bị tiêu diệt, nhưng trong rừng cây vẫn còn không ít quân lính tản mạn của hai bên, đang chém giết một cách đầu óc mê muội.

- Hiện tại chúng ta vẫn chưa biết, rốt cuộc là ai chiếm thượng phong.

- Cho nên, dứt khoát mặc kệ họ. Chúng ta lặng lẽ vòng qua, lén về đại bản doanh!

Lỗ Thiết Sơn nói đến đây, nghĩ nghĩ một chút, mình cầm ngọc giản giả lên, phân biệt giao cho hai gã đồng bạn.

- Mã Phi Tinh, thân pháp của ngươi tốt nhất, tốc độ nhanh nhất. Ngọc giản thật này sẽ do ngươi bảo quản, một khi gặp phải nguy hiểm trong rừng cây, chúng ta sẽ bảo hộ ngươi, nhiệm vụ của ngươi chính là liều mạng chạy về đại bản doanh!

- Hiện tại, xuất phát!

Một nhóm chín người, một lần nữa tiến vào rừng cây, cố vòng qua chiến trường chủ.

Trên đường đi rón ra rón rén, không dám phát ra một chút thanh âm nào.

Căn cứ vào suy đoán của bọn họ, Lý Diệu trong lúc loạn chiến bắt đầu, nhất định đã đang âm thầm tập sát không ít thành viên nòng cốt của Thiết Quyền hội để bảo trì cân bằng chiến lực của hai bên.

Hiện tại hai bên hỗn chiến trong rừng cây, nói không chừng vẫn là người của Loạn Nhận đường nhiều hơn.

Cho nên bọn họ cũng không dám tùy tiện gọi trợ giúp.

Vạn nhất dẫn tới đại đội nhân mã của Loạn Nhận đường, vậy khéo quá thành vụng rồi.

Cũng may, vận khí hôm nay dường như luôn đứng ở bên Thiết Quyền hội, mắt thấy vòng một vòng lớn, xuyên qua được hơn nửa rừng cây, đều không gặp phải một thành viên của Loạn Nhận đường nào.

Đương nhiên thành viên của Thiết Quyền hội cũng không thấy một ai, nơi này vốn chính là nơi hẻo lánh nhất của rừng cây, đầm lầy trải rộng, dây leo uốn lượn, sương mù tràn ngập, cách vài ba mét đã không thấy rõ.

- Đi thêm nửa tiếng nữa là có thể trở lại đại bản doanh của Thiết Quyền hội, chúng ta thắng chắc rồi!

Lỗ Thiết Sơn vừa chặt dây leo cản đường vừa quay đầu lại cổ vũ.

Trong sương mù phía sau truyền đến tiếng đáp lại.

Không biết vì sao, Lỗ Thiết Sơn bỗng nhiên sinh ra một cỗ cảm giác rất không thoải mái.

Giống như là một con độc xà chui vào áo hắn, bò trên lưng hắn.

Lỗ Thiết Sơn đột nhiên dừng bước, song quyền nắm chặt, trên mu bàn tay gân xanh hiện lên.

Sương mù dày đặc sương mù dày đặc, đội viên của hắn nối đuôi nhau đi ra.

- Một, hai, ba... Sáu?

- Còn hai người nữa đâu?

- Nghiêm Tề, Vạn Chí Hành!

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thành viên Thiết Quyền hội đi ở cuối cùng bất giác lùi về phía sau bước, tiến vào trong sương mù dày đặc, muốn tìm kiếm hai gã đồng bạn bị tụt lại đằng sau.

Sau đó, giống như một trận lạnh gió thổi qua, trong lòng mọi người bỗng dưng lạnh toát.

Trong sương mù dày đặc truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Có lẽ là một người ngã vật xuống.

- Địch tập!

Trong nháy mắt, sáu người còn lại cả người lạnh toát, rất nhanh liền kết thành chiến trận.

Rung động thiết quyền, nhắm vào sương mù dày đặc ở bốn phương tám hướng.

Dưới sự bao phủ của sương mù dày đặc, rừng cây giống như yêu vực, trong chạc cây ở bốn phía thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim, khiến người ta càng thêm khẩn trương.

Bỗng nhiên...

Một bóng đen từ trong sương mù dày đặc đột nhiên lao ra!

Ba gã thành viên của Thiết Quyền hội điên cuồng hét lên một tiếng, liên tục bước ra bốn năm bước, vung quyền đâm vào bóng đen.

Khi bọn họ thấy rõ đó là đồng bạn đã hôn mê bất tỉnh thì thu tay lại, lại khiến động tác của bản thân hoàn toàn thay đổi, không môn mở rộng.

Một người trong đó không thu kịp lực, lảo đảo ngã ra.

- Bốp!

Từ phía sau bóng đen đó lại là bóng đen thứ hai, nhoáng lại một cái giữa ba người xuất hiện ở trước mặt bốn người còn lại.

- Bùm bùm!

Trên người ba người lấp lánh hồ quang, mang theo vẻ mặt kinh ngạc, lăn lộn run rẩy dưới đất.

Mà vẻ mặt của bốn người còn lại so với bọn họ thì càng kinh hãi hơn.

Xuất hiện ở trước mặt bọn họ rõ ràng là Lý Diệu mà một người sớm đã nên chết rồi.

Lý Diệu như là một âm hồn từ Hoàng Tuyền đi ra, lẳng lặng chăm chú nhìn bọn họ.

Hơn nữa...

Không những hai tay mỗi bên cầm một thanh loan đao. Khuỷu tay, đầu gối, lòng bàn chân, tất cả bộ vị có thể gấp khúc đều buộc những lưỡi dao sáng loáng.

Mỗi lần giật cúi chỏ, lên gối, đá chân đều có thể tạo thành thương tổn với hạn độ lớn nhất.

Tư thái vũ trang hạng nặng giống như một con nhím sắt thép này, chứng tỏ đây không phải là gặp ngẫu nhiên, mà là chặn giết có kế hoạch!

Trong ngũ tạng lục phủ của Lỗ Thiết Sơn giống như xuất hiện một lỗ thủng sâu không thấy đáy, tim như rơi qua lỗ thủng, chui xuống vực sâu không đáy.

Hắn kiên trì tiến lên một bước, vừa đặt tay sau lưng, ra hiệu cho đồng bạn cầm ngọc giản thật hành sự tùy theo tình hình, vừa kéo dài thời gian, lớn tiếng hỏi:

- Lý Diệu, vì sao ngươi không chết!

Lý Diệu mỉm cười, vươn tay ra ấn vào bụng, quanh người bỗng nhiên chiếu ra hào quang màu máu.

Trong huyết mang dũng động, hồ quang lượn lờ, Lý Diệu lại chẳng có gì bất thường, giải thích:

- Ta luyện chế một trang bị vô cùng đơn giản, cũng ngại nếu gọi là pháp bảo, cũng không có thần thông gì, chỉ có thể phát ra hồ quang và huyết mang để dùng giả làm thật, chế tạo biểu hiện giả dối ta bị trọng thương mà thôi.

Lỗ Thiết Sơn á khẩu không nói được gì, mắt cơ hồ muốn ứa máu, ngây ra cả nửa ngày mới buồn bã nói:

- Xét đến cùng, vẫn là chúng ta lơ là, nếu liều mình bất chấp tất cả đi tìm thi thể của ngươi thì tốt rồi.

Ngừng lại một chút, lại nói:

- Còn một vấn đề nữa, ta không hiểu, ngươi sao biết Triệu Thiên Trùng sẽ bố trí mai phục trong đại bản doanh, lại vì sao muốn nhắc nhở ta?

Lý Diệu nói:

- Ta cũng không thể khẳng định Triệu Thiên Trùng nhất định sẽ nhưng chiến trường chủ nếu là ở khu hẻm núi, đại bản doanh của Loạn Nhận đường rất có thể sẽ trở thành một địa điểm chém giết trọng yếu, như vậy nếu đổi lại là ta, mai phục mấy đao phủ thủ cũng là rất!

- Về phần nhắc nhở ngươi, đạo lý rất đơn giản, ta không hy vọng Loạn Nhận đường có được ngọc giản.

- Chỉ có Thiết Quyền hội có được ngọc giản, mới cần xuyên qua rừng cây, ta mới có thể ở trong rừng cây bình tĩnh triển khai liệp sát.

- Tốt!

Lỗ Thiết Sơn cười ha ha, song quyền chạm nhau, vẻ mặt vô cùng tàn nhẫn:

- Lý Diệu, ngươi rất lợi hại, tất cả đều bị ngươi tính toán ra, không sai, ngọc giản ở trên người lão tử, muốn lấy thì tới đây.

- Ngọc giản không ở trên người ngươi, mà là cái tên đang rục rịch muốn động sau lưng ngươi kìa, trên người vị bạn học vóc dáng nhanh nhẹ kia, bạn học này tên là Mã Phi Tinh, Luyện Khí ký tầng thứ ba, am hiểu Điện Quang bộ, tốc độ kinh người, nếu ta và ngươi dây dưa một lát thôi, nói không chừng thật sự sẽ để hắn bỏ trốn mất dạng.

- Có điều, vô dụng.

Lý Diệu gõ máy dò xét yêu thú, tâm bình khí hòa nói:

- Ngọc giản thật đã bị ta ngâm trong dung dịch phốt pho đặc biệt, sẽ phát ra một loại u quang mà mắt thường không thể nhìn thấy, mà ta cũng đã tiến hành cải tạo máy dò xét yêu thú, gắn thêm một phù trận quét u quang.

- Ở trong mắt ta, ngọc giản thật giống như là là đom đóm trong đêm đen, rất rực rỡ chói mắt, ở ngoài mấy chục mét cũng có thể nhìn thấy.

- Đây cũng là nguyên nhân ta có thể ở trong sương mù tỏa định các ngươi.

Còn chưa nói xong, Lý Diệu giống như một âm hồn chân chính, đột nhiên lướt vào giữa bốn người, thân thể xoay tròn với tốc độ cao, hóa thành gió lốc!

- Mã Phi Tinh, đi mau!

Lỗ Thiết Sơn quát lớn một tiếng, thân hình cực lớn chặn đường Lý Diệu.

Bất ngờ loan đao ở tay trái của Lý Diệu được ném đi, vẽ ra một đường cong quỷ dị, cắm trúng chân phải của Mã Phi Tinh.

Mã Phi Tinh lảo đảo ngã về phía trước.

Tiếp theo, tất cả chỉ phát sinh trong nửa giây.

Tay phải Lý Diệu phải ánh đao chợt lóe, dễ dàng xẹt qua cổ Lỗ Thiết Sơn.

Đồng thời bay lên giâm một cước vào vai Lỗ Thiết Sơn, lướt qua đỉnh đầu của hắn, như diều hâu vồ tỏ, hai đầu gối hung hăng va vào ngực của hai gã thành viên Thiết Quyền hội.

Từ trên cao giáng đầu gối xuống, cộng với uy lực của lưỡi dao, khiến hai người bay ngược ra sau, ngực trào điện mang.

Lý Diệu như một con chim to, lại bay lên trời lướt tới trước người Mã Phi Tinh, vào khoảnh khắc trước khi rơi xuống đất, khuỷu tay thuận theo động mạch chủ ở phần cổ của Mã Phi Tinh nhẹ nhàng bổ một cái, năm ngón tay thuận tiện lướt qua hông hắn.

Mã Phi Tinh ôm yết hầu, giữa ngón tay phun ra dòng điện, chậm rãi ngã xuống.

Vào khoảnh khắc hai mắt mất đi ánh sáng, vừa hay nhìn thấy Lý Diệu nhét ngọc giản vào ngực, chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái, chui vào trong sương mù phóng như bay về hướng bắc.

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 668

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.