Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Là Thiên Tài

Phiên bản Dịch · 2361 chữ

- Cao thủ?

Nghe thấy lời nói của Giang Thiếu Dương, tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú, đều quay đầu lại, hai mắt tỏa sáng:

- Đâu đâu, cao thủ ở đâu?

Chẳng thể trách họ lại thất thố như vậy, khoa luyện khí Đại học Thâm Hải là một nơi thiên tài nhiều như chó, yêu nghiệt nhung nhúc. Dù vậy, Giang Thiếu Dương vừa vào học được một năm đã trở thành thiên tài siêu cấp được tất cả thiên tài và yêu nghiệt công nhận, là yêu nghiệt số một.

Đừng nói trong các tân sinh năm nhất không tìm ra đối thủ, cho dù là trong học sinh cấp cao niên người có thể so sánh với hắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Biết sao được, ai bảo người ta là cháu của Siêu Tân Tinh Giang Thánh, lớn lên ở trong phòng luyện khí của Giang Thánh, còn chưa học nói mà đồ chơi đã là các cấu kiện pháp bảo?

Ngay cả Giang Thiếu Dương cũng công nhận là cao thủ thì đó nhất định là cao thủ chân chính!

Mọi người mắt đảo quanh, lại phát hiện gần đó là một đám học sinh của đại học Tinh Vân, còn có một thanh niên quần áo bình thường, đang cầm một cái bánh bao ăn như hổ đói.

Tướng ăn tham lam quả thực như là một vũ phu thô lỗ.

Mọi người không khỏi sững sờ:

- Cao thủ ở đâu?

Trong giới luyện khí sư là ngọa hổ tàng long, bọn họ đương nhiên cũng không dám nói ngoài Đại học Thâm Hải ra thì không có cao thủ luyện khí.

Có điều những cao thủ này phần lớn là những người trung niên đã lăn lộn trong giới mấy chục năm, thiên chuy bách luyện.

Phóng mắt nhìn quanh, ở gần đều là những bạn cùng lửa tuổi tác tương đương với họ.

Trong những người này không ngờ còn ẩn tàng một cao thủ có thể sánh vai với Giang Thiếu Dương?

Bất khả tư nghị!

Chẳng lẽ là cao thủ đó đã đi xa rồi?

Ánh mắt Mọi người hướng về phía xa hơn để tìm kiếm.

Giang Thiếu Dương bước chân không ngừng, tiếp tục đi về phía trước, lười biếng nói:

- Đi thôi, lát nữa các ngươi sẽ biết, cuộc thi hôm nay nhất định sẽ rất thú vị.

- Ồ!

Mọi người phục hồi tinh thần, tiếp tục vây quanh Giang Thiếu Dương bước về phía trước.

- Thiếu Dương, coi như ngươi nói đúng đi, cuộc thi hôm nay đích xác rất thú vị, trừ ngươi ra còn có một tên gia hỏa mà người trong giới đều biết tên cũng tham gia.

Học sinh cấp cao niên vừa rồi hứng trí bừng bừng nói:

- Chính là Đại Hoang Chiến viện Lý Diệu. Trò cười rất lớn, muốn khiêu chiến chúng ta. Lát nữa ta đi thăm dò tin tức, tìm ảnh chụp không gian ba chiều của hắn, xem miệng của thằng ôn này to cỡ nào mà dám mạnh miệng như vậy!

Trên mặt Giang Thiếu Dương không hề có một chút biến hóa nào, thản nhiên nói:

- Cao Nguyên Long, ngươi có biết tân sinh năm nhất như ta mới nhập học không đến một năm đã đánh ngã những học sinh cấp cao niên các ngươi không?

Cao Nguyên Long ngây ra, không rõ Giang Thiếu Dương vì sao đột nhiên lại hỏi như vậy.

Có điều bọn họ đã quen với phương thức nói chuyện giống hệt như Giang Thánh của Giang Thiếu Dương rồi, liền hỏi:

- Vì sao?

Giang Thiếu Dương nhẹ nhàng giơ hai ngón tay lên, ngoắc ngoắc ngón đầu tiên:

- 99% nguyên nhân vì ta là thiên tài, các ngươi chỉ là người có tư chất bình thường.

Cao Nguyên Long suýt nữa thì sặc nước, mặt đỏ bừng.

Ai cũng biết tên Giang Thiếu Dương này không giỏi nói chuyện.

Cái gì mà người tư chất bình thường hả?

Cao Nguyên Long ở quê nhà của hắn cũng là thiên tài vạn dặm mới tìm được một, là tồn tại vô cùng hiếm có.

Giang Thiếu Dương mặt không biểu tình nhìn hắn, ánh mắt vô cùng bình tĩnh và thản nhiên, giống như đang nói:

- Ta chỉ là đang nói ra một sự thật cơ bản nhất, các ngươi không phải đã biết từ lâu rồi sao, việc gì phải thẹn quá hóa giận?

Cao Nguyên Long hận tới ngứa răng, bất lực nói:

- Được rồi, còn một điều nữa?

Giang Thiếu Dương ngoắc ngón tay thứ hai:

- 1% nguyên nhân còn lại là ta đều dùng mỗi một phút một giây vào trong thế giới luyện khí, không giống như những người thường các ngươi, rõ ràng tư chất bình thường như vậy mà còn lãng phí thời gian, đi nghe một truyện cười.

Cao Nguyên Long á khẩu không nói được gì, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng dâng lên xung động muốn đập cho tên Giang Thiếu Dương này một trận.

Sâu trong quả trứng kim loại khổng lồ, trong một phòng điều khiển lắp đầy màn hình, ba gã luyện khí sư thâm niên khí độ bất phàm đang đứng, ngực đeo huy chương của hiệp hội luyện khí sư, chính là quan chủ khảo phụ trách trường thi số 19.

Bên trái là một mỹ phụ trung niên tướng mạo khá xinh, trên người mặc đồng phục màu lam giống như Giang Thiếu Dương, có điều so với đồng phục của học sinh thì tinh mỹ hơn, quý giá hơn, loáng thoảng tỏa ra linh khí, để lộ vị đạo tiên phong đạo cốt.

Đây là đồng phục mà đạo sư cấp bậc "Giáo thụ" của Đại học Thâm Hải mới có tư cách mặc.

Vị giáo thụ Chu Nguyệt Cầm của khoa luyện khí Đại học Thâm Hải này năm nay đã bảy mươi chín tuổi, nhìn qua thì như người trung niên bốn năm mươi tuổi.

- Chu giáo thụ, thanh niên tóc dài này chính là Giang Thiếu Dương, cháu của Siêu Tân Tinh Giang Thánh à? Nghe nói thiên phú của hắn không kém gì Giang Thánh năm xưa, tuổi còn nhỏ mà đã có thực lực có thể so với Cửu Tinh Liên Hoàn, còn giành được danh hiệu Đệ Thập Tinh. Đại học Thâm Hải không hổ là thánh địa của luyện khí sư, thiên tài đầy rẫy!

Người trung niên thân thể hơi béo, hai tay phân biệt có sáu ngón, tất cả đều vô cùng linh động đứng ở giữa nói với vẻ ghen tị.

Người này tên là là Đổng Lục Kỳ, trời sinh có mười hai ngón tay, không thích hợp tu luyện thuật luyện khí bình thường.

Có điều hắn thiên phú dị bẩm, tâm tính lại bền gan vững chí, khổ tu mấy chục năm, không ngờ sáng tạo ra một bộ thuật luyện khí mười hai ngón độc nhất vô nhị, trong Thiên Dương phái, một trong mười đại tông môn của Liên Bang cũng là cao thủ luyện khí tuyệt đỉnh.

Bởi vì lúc còn thiếu niên chưa tu luyện thành công thuật luyện khí mười hai ngón cho nên Đổng Lục Kỳ không thi trúng vào Đại học Thâm Hải, tốt nghiệp từ khoa luyện khí của đại học Tinh Vân.

Nhìn thấy thấy Đại học Thâm Hải binh hùng tướng mạnh, thế tới rào rạt, mà trường cũ đại học Tinh Vân bất kể là nhân số thí sinh hay là khí thế đều bị áp chế hoàn toàn, trong lời nói của Đổng Lục Kỳ không khỏi xen lẫn vị đạo ghen tức.

Đảo mắt, Đổng Lục Kỳ lại hướng về phía đại hán mặc quân trang mặt hình chữ quốc ở bên phải, cười nói:

- Yến chủ nhiệm, ta xem trong danh sách thí sinh còn có một người tên là Lý Diệu được Đại Hoang Chiến viện đề cử, người này rất thú vị, hắn không phải rêu rao là muốn khiêu chiến Đại học Thâm Hải ư? Hôm nay hắn và Giang Thiếu Dương ở cùng một trường thi, coi như là thi đấu trên một đài, có thể nào cũng phải chú ý kỹ nhé.

- Yến chủ nhiệm

chưa lên tiếng, Chu Nguyệt Cầm đã không nhịn được hừ lạnh một tiếng, giành nói:

- Chỉ là một người trẻ tuổi không biết thì không sợ, đầu óc nóng lên cho nên hồ ngôn loạn ngữ, Đổng trưởng lão, ngươi không coi đó là thật chứ?

- Chưa chắc, ta thì cảm thấy hắn rất có dũng khí, người trẻ tuổi nên như vậy, có nhiệt huyết, dám đánh dám chơi!

Đại hán mặc quân trang tiến lên nửa bước. Nhìn thẳng vào Chu Nguyệt Cầm, thong dong điềm tĩnh nói.

Hắn tên là Yến Thiên Hòa, luyện khí sư của quân đội, cũng là chủ nhiệm trung tâm trang bị của căn cứ quân sự 8734.

Ba vị quan chủ khảo phân biệt đại biểu cho ba cỗ thế lực khác nhau.

Chu Nguyệt Cầm giáo thụ đến từ Đại học Thâm Hải đại biểu cho giới học thuật.

Đổng Lục Kỳ trưởng lão đến từ Thiên Dương phái đại biểu cho các đại tông phái.

Yến Thiên Hòa trên vai mang quân hàm đại tá, đại biểu cho lực lượng quân đội.

Ba quan chủ khảo cùng nhau giám thị, chế hành lẫn nhau để đảm bảo tính công bằng của cuộc thi.

Trên thái độ đối với Lý Diệu, ba người cũng có sự khác nhau rất vi diệu.

Chu Nguyệt Cầm hoàn toàn coi Lý Diệu là một tên cuồng đồ không biết trời cao đất rộng, không đáng để bận tâm.

Đổng Lục Kỳ thì khác, cục diện Đại học Thâm Hải một nhà độc đại trong giới luyện khí sư đã kéo dài quá lâu rồi, những luyện khí sư không phải xuất thân từ Đại học Thâm Hải như bọn họ trong giới cũng lờ mờ bị kỳ thị, dần dà lâu ngày không khỏi mang oán khí.

Sự khiêu chiến cuồng vọng Lý Diệu coi như là đã nói ra tiếng lòng của họ, chính như cái gọi là đã xem náo nhiệt thì không sợ to chuyện, Đổng Lục Kỳ chỉ mong Lý Diệu đại phóng dị thải, khiến đám sư sinh tâm cao khí ngạo của Đại học Thâm Hải phải trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ có điều, khả năng này là cực kỳ nhỏ.

Về phần Yến Thiên Hòa thì khác.

Lý Diệu là ai? Quân nhân thương tàn cấp một của Liên Bang!

Quân đội là địa phương thế nào? Đó là nơi tự bênh vực người mình nhất!

Cho dù là quân nhân phạm tội, cũng phải là toà án quân sự xử lý.

Mà Lý Diệu chỉ là xung động, máu nóng dồn lên não, nói mấy câu hùng hồn mà thôi.

Ở trong mắt không ít nhân sĩ quân đội, không những không để tâm, thâm chí có người còn khen ngợi kẻ kia.

Đối với cục diện Đại học Thâm Hải một nhà độc, quân đội là bất mãn nhất.

Tuy rằng hai bên hợp tác vô cùng chặt chẽ, Đại học Thâm Hải cũng gánh vác không ít công tác nghiên cứu phát triển và luyện chế pháp bảo quân đội.

Nhưng phía quân đội lại không hy vọng đại bộ phận thần thông và bí pháp, đều phải phụ thuộc vào người ta.

Cho nên, khoa luyện khí của học viện quân sự số một Liên Bang là khao khát khiêu chiến khoa luyện khí của Đại học Thâm Hải nhất.

Chỉ có điều khiêu chiến hơn trăm năm vẫn không thành công mà thôi.

Chỉ bằng vào một thằng nhãi mạnh miệng như Lý Diệu thì đương nhiên cũng không thể làm được.

Nhưng lại không ngại Yến Thiên Hòa dùng thân phận lão đại ca trong quân đội để sinh ra một tia hảo cảm vi diệu đối với vị lão đệ này.

Mắt thấy ý kiến của hai người lờ mờ đứng trên một chiến tuyến, Chu Nguyệt Cầm không tiếp tục dây dưa nữa, nhìn thời gian ở góc phải màn hình, nói tránh đi:

- Còn mười hai phút nữa, thông báo cho thí sinh vào bàn!

- Vâng!

Đổng Lục Kỳ và Yến Thiên Hòa, cũng không phải thật lòng tin rằng Lý Diệu có tư cách đọ sức với Giang Thiếu Dương, chỉ có điều thấy Đại học Thâm Hải thế tới rào rạt, trong lòng có chút ghen tức, mượn đề tài để nói chuyện của mình mà thôi.

Thấy thời gian đã đến, lập tức thu hồi vẻ mặt, về lại chính đề.

Giọng nữ đễ nghe vang lên trong đại sảnh:

- Còn cách thời gian thi hai mươi phút nữa, xin các thí sinh hãy vào bàn, ấn số báo danh trên màn hình tinh não, theo số mà ngồi, không được gây ồn, cũng không được mang theo vật phẩm trái với quy định vào bàn, danh sách của những vật phẩm cấm như sau...

- Tách!

Cấm chế trong đại sảnh được giải trừ, từ lòng đất bỗng nhiên thò mấy ngàn buồng lái hình vỏ trứng, phía trên buồng lái nhấp nhánh một con số màu vàng trong suốt.

Mấy ngàn thí sinh ùa vào trường thi.

Lý Diệu nuốt cái bánh bao cuối cùng, xoa xoa thủ, cũng dựa theo số báo danh, tìm tới buồng lái của mình.

Ngồi vào, lồng thủy tinh hình nửa vòng trón ở phía trước vỏ trứng chậm rãi đóng lại, ngăn cách thanh âm ở bên ngoài.

Trong tinh não bắn ra một màn hình ảo, đại lượng tin tức như thác chảy xuống, đều là các hạng mục phải chú ý trong cuộc thi, cuối cùng còn còn một đồng hồ đếm ngược.

- Tít tít tít!

Rất nhanh, trên đồng hồ thể hiện số 0.

Vòng thứ nhất cuộc thi luyện khí sư đăng kí chính thức bắt đầu!

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 673

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.