Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái Dương Sinh Ra

Phiên bản Dịch · 2307 chữ

Sáng sớm hôm sau, căn tin.

Hơn một ngàn thí sinh đều đang ăn ở đây.

Học sinh của Đại học Thâm Hải chiếm khắp các ngóc ngách, không khí có chút quỷ dị.

- Các ngươi biết không, Giang Thiếu Dương một đêm không ngủ, cứ ngồi trên mái nhà!

Một học sinh nhỏ giọng nói.

- Ta cũng nhìn thấy, hơn nữa đến sau nửa đêm, hắn vẫn đi tới đi lui ở nóc nhà, tốc độ cực nhanh, giống như là ma vậy!

Một bạn học khác tiếp lời, lập tức lắc đầu, thở dài nói:

- Giang Thiếu Dương phải chịu đả kích quá lớn, ở trước mắt bao người bị bại triệt để như vậy, đối với loại thiên tài từ nhỏ đã được công nhận như hắn, quả thực là vô cùng nhục nhã, chỉ khó mà gượng dậy nổi...

Còn chưa nói xong, không ít người đều cảm thấy khí trường nóng rực từ từ tới gần, giống như đặt mình trong lò luyện khí mấy ngàn độ, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Bạn học đầu tiên quay đầu lại, lập tức hít một hơi lạnh.

Bạn học thứ hai quay đầu lại, mắt trợn to hơn cả trứng chim trong tay.

Bạn học thứ ba quay đầu lại, tay run lên, cả bát cháo đổ xuống háng, ban đầu còn chưa có cảm giác gì, về sau thì á một tiếng nhảy dựng lên.

Tiếng hét này đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Khi bọn họ nhìn thấy người tới là ai, tất cả đều nghẹn họng nhìn trân trối, ngây ra như phỗng.

Đó là Giang Thiếu Dương, một Giang Thiếu Dương hoàn toàn khác.

Giang Thiếu Dương ngày hôm qua giống như một ngôi sao cao cao trên trời, cao ngạo, lạnh lùng, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, thờ ơ với những người chung quanh.

Ánh mắt nhìn các bạn học không phải miệt thị, mà là triệt để không thèm nhìn!

Nhưng lúc này, hắn lại giống như vừa cắt đứt xiềng xích trong lòng, xé rách cấm chế phong ấn thần hồn. Mỗi một tế bào đều phóng thích ra năng lượng vô cùng vô tận, biến thành... mặt trời bốc cháy hừng hực!

Đúng vậy, chính là mặt trời. Mặt trời đốt cháy tất cả!

Không một bạn học nào dám đứng gần hắn trong phạm vi hai mét.

Trong lòng mọi người đều sinh ra một loại cảm giác. Chỉ cần tới gần hắn trong hai mét sẽ bị quang mang của hắn, ngay cả tro cũng không còn.

Ánh mắt Giang Thiếu Dương nhất nhất đảo qua mặt các bạn học.

Không ai dám nhìn thẳng vào hắn, trong lòng mỗi người đều run sợ.

Bởi vì bọn họ phát hiện, ánh mắt của Giang Thiếu Dương không còn lạnh lùng, mà là mắt lộ hung quang, tràn ngập sát khí.

Mà biến hóa lớn nhất Không nghi ngờ gì nữa là...

- Thiếu Dương, ngươi không ngờ cạo sạch tóc?

Một bạn học thất thanh kêu lên.

Dưới ánh đèn, đầu Giang Thiếu Dương sáng loáng, tóc dài đã không cánh mà bay, một sợi cũng không còn.

Tạo hình hung hãn tuyệt luân này so sánh với người tóc dài tung bay ngày hôm qua, quả thực là thoát thai hoán cốt!

Giang Thiếu Dương thản nhiên nhìn người bạn học này, bức hắn lui hai bước, lúc này mới chậm rãi đi đến bên cạnh bạn học đầu tiên nghị luận về hắn, vươn một ngón tay ra, lắc lắc:

- Có một điểm các ngươi nói sai rồi.

- Ta không phải là đội vòng sáng của thiên tài.

- Ta chính là thiên tài!

- Đây là một sự thật cơ bản nhất, không bởi vì một trận so đấu thắng bại mà thay đổi. Giống như mây đen thỉnh thoảng sẽ che khuất mặt trời, nhưng mặt trời lại tồn tại vĩnh viễn!

- Chỉ có thiên tài giả mạo, người thường mà đeo vòng sáng của thiên tài mới có thể bởi vì một thất bại mà giữ mãi trong lòng.

- Loại thiên tài chân chính như ta sao có thể bởi vì một hồi thất bại mà không gượng dậy nổi? Ta sẽ chỉ càng lúc càng sáng, càng đánh càng mạnh.

- Bởi vì ta vô cùng khẳng định, bất kể sau này thất bại bao nhiêu lần, đến cuối cùng. Ta nhất định sẽ thắng!

Tất cả mọi người bị khí thế của hắn chấn nhiếp, trong căn tin xuất hiện một thoáng tĩnh mịch ngắn ngủi. Sau một thoáng, mới có người nơm nớp lo sợ hỏi:

- Thiếu Dương. Ngươi thật sự không sao chứ?

- Có sao, đương nhiên là có sao rồi.

Giang Thiếu Dương nhếch miệng cười, nói:

- Ta đã đột phá.

- Gì cơ!

Tất cả mọi người đứng lên.

- Thất bại là mẹ thành công, trước kia ta chưa hiểu được ý nghĩa của câu này, bởi vì từ nhỏ đến lớn, ta chưa bao giờ thất bại.

Giang Thiếu Dương không nhanh không chậm từ trong túi lấy ra một viên bi thép, đường kính không quá một mm, giống như là một hạt gạo.

- Cho tới ngày hôm qua, ta thất bại, lại nghe kiến giải độc đáo của sư huynh Lý Diệu, mới ý thức được chỗ thiếu hụt trí mạng của mình.

Ngón tay Giang Thiếu Dương khẽ động, mấy chục viên bi thép xoay trong lòng bàn tay, càng lúc càng nhanh, giống như là mấy chục luồng ánh sáng bạc.

- Ta trước kia tuy rằng đã định ra một số mục tiêu cho mình, mà những mục tiêu này thật sự quá đơn giản, quá không thú vị, rất dễ thành công, căn bản không đáng để ta phát huy ra 100% thực lực.

- Là tự ta đã phong ấn thực lực chân chính của mình!

Mấy chục luồng sánh sáng bạc tụ tập thành một quả cầu ánh sáng màu trắng bạc, căn bản không thấy được rõ quỹ tích vận động, chỉ có thể nghe thấy tiếng động rất nhỏ, giống như một lốc xoáy đã thành hình trong lòng bàn tay Giang Thiếu Dương.

- Tốc độ tay của hắn đã nhanh hơn so với ngày hôm qua!

Mọi người chỉ nhìn mấy lần, liền sinh ra cảm giác đầu váng mắt hoa.

Cho dù người có nhãn lực mạnh nhất cũng không thể bắt giữ được động tác của Giang Thiếu Dương.

- Nhưng hiện tại, ta tìm được một mục tiêu mới, đáng để ta mỗi một phút mỗi một giây đều bốc cháy hừng hực, đánh ra 100%, không, là 1000% thực lực!

- Vào khoảnh khắc tìm được mục tiêu này, ta liền cảm thấy những sợi xích vô hình trên người ầm ầm đứt gãy. Năng lượng vốn ấn náu sâu nhất mỗi tế bào giống như hồng thủy đập vỡ đê, khiến ta đột phá trong nháy mắt!

- Lý Diệu sư huynh không gạt ta, lời hắn nói, đều là thật!

Giang Thiếu Dương quát lớn một tiếng, quả cầu ánh sáng trong tay đột nhiên tách thành mấy chục đạo lưu quang, dùng tốc độ nhanh như tia chớp bắn ra bốn phía!

Không ít người bất ngờ không kịp phòng, phản ứng theo bản năng lùi ra sau, còn tưởng rằng bi thép sẽ bắn tới người mình.

Nào ngờ tay phải của Giang Thiếu Dương trong nháy mắt biến mất không thấy đâu, hóa thành một đoàn sương mù hoàn toàn bao phủ lấy mấy chục viên bi thép đang bay với tốc độ cao.

Tay hắn giống như là có từ tính, ngay lập tức mấy chục đạo lưu quang tất cả đều bị hút vào trong tay.

Xòe lòng bàn tay ra, mấy chục viên bi thép lại xoay tròn, va chạm nhẹ với nhau, tiếng động "Leng keng"

- Tốc độ tay như thần!

Tất cả mọi người như ngừng thở, trong đầu thầm cảm thán.

- Trong một đêm, tốc độ tay cực hạn của ta đề thăng 11. 3%.

Giang Thiếu Dương bình tĩnh nói, đút bi thép vào túi quần. Nhìn quét toàn trường, rất nhanh tỏa định mục tiêu, đi tới một chỗ của căn tin.

- Thiếu Dương, ngươi đi đâu thế?

Một bạn học không nhịn được hỏi.

Mọi người rất rung động và hiếu kỳ với dị biến trong một đêm của Giang Thiếu Dương.

Khóe miệng Giang Thiếu Dương nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng ngần, mỉm cười nói:

- Ta có đột phá như vậy là nhờ Lý Diệu sư huynh ban tặng, đương nhiên phải tới cám ơn hắn. Thuận tiện...

- Cho Lý Diệu sư huynh cũng nếm thử tư vị thất bại thảm hại!

Những lời cuối cùng đã khiến mọi người kích động, mỗi một thí sinh của Đại học Thâm Hải đều nhảy dựng lên.

- Đệ Thập Tinh! Không hổ là Đệ Thập Tinh! Trong một đêm liền thoát thai hoán cốt, thực lực đề thăng điên cuồng!

- Giang Thiếu Dương và Lý Diệu, vốn thực lực sàn sàn như nhau, cho dù ngày hôm qua thảm bại, hơn phân nửa cũng là do Lý Diệu ra ám chiêu.

- Trong một đêm, tốc độ tay của Giang Thiếu Dương đề thăng 11. 3%, Lý Diệu sao có thể là đối thủ của hắn, nhất định sẽ bị Giang Thiếu Dương nghiền ép!

- Mau đi xem đi!

Giang Thiếu Dương bước tới gần Lý Diệu, phía sau là một đoàn người đi theo xem kịch vui.

Căn tin rất lớn, có thể chứa vạn người cùng tới đi ăn cơm. Hai bên căn tin cách nhau mấy trăm mét, Lý Diệu vừa hay ngồi ở góc bên kia, tập trung ăn cơm, không để ý tới ồm ào cách mấy trăm mét.

Có điều, hắn vừa hay cũng đang nghĩ tới Giang Thiếu Dương.

- Đúng là thằng nhãi thú vị, nếu có thể thường xuyên đọ sức với hắn, quả thực đích xác có thể đề thăng tu vi cho nhau!

Hắn vừa uống sữa đậu nành, vừa nhớ lại màn đọ sức kinh tâm động phách của hai người.

Lý Diệu nhớ nhất không phải quyết đấu giữa Lang Vương và Lang Chu, ngược lại là cuộc đọ sức bằng tăm của hai người.

- Kết luận lúc đầu của ta vẫn quá bảo thủ, tốc độ tay cực hạn của người này, nói không chừng bằng 97% của ta, để hắn tu luyện mấy ngày, có thể sẽ vượt qua ta.

- Thú vị, thật sự thú vị, trong bạn cùng lứa tuổi, có thể tìm được đối thủ như vậy, thật sự là may mắn của ta, ta nhất định phải tu luyện điên cuồng hơn hắn, tuyệt đối không thể bị hắn vượt qua!

- Nhưng không biết tốc độ tay cực hạn hiện tại của ta rốt cuộc nhanh tới mức nào?

- Đúng rồi, đã lâu rồi không dùng biện pháp đó để thí nghiệm cực hạn của tốc độ tay, tuy rằng không có giá trị thực tiễn gì, có điều ít nhất...

- Để ta sướng trước!

Dưới sự kích thích của Giang Thiếu Dương, lòng tranh cường háo thắng của Lý Diệu cũng trở nên rục rịch.

Hít sâu một hơi, trong đầu Lý Diệu đột nhiên hiện ra các sơ đồ kết cấu huyền ảo phức tạp, các con số dài dằng dặc và những phép toán rắc rối phức tạp.

Trong một giây hắn liền tiến vào trạng thái siêu tỉnh táo!

Tốc độ hoạt động của tế bào não 150%!

Tốc độ hoạt động của tế bào não 200%!

Tốc độ hoạt động của tế bào não 220%!

Thí nghiệm tốc độ tay, không phải là mấy động tác đơn giản như bẻ tay, đó là một loạt động tác được hoàn thành chính xác từ sự phối hợp tinh diệu của đại não, mắt, cánh tay, bàn tay.

Tiến vào trạng thái siêu tỉnh táo, tốc độ hoạt động của tế bào não đề thăng trên diện rộng, tốc độ tay cực hạn tất nhiên cũng nước lên thì thuyền lên.

Trong bài tập thực tế, loại tốc độ tay cực hạn này có ý nghĩa không lớn.

Bởi vì sau vài phút ở trạng thái siêu tỉnh táo, đại não phải phục hồi rất lâu mới có thể khôi phục bình thường, Lý Diệu không thể vì theo đuổi tốc độ tay siêu cao trong một lúc mà phải trả giá bằng mấy tiếng phục hồi.

Đây chỉ là một loại trò chơi mà thôi.

Lý Diệu khống chế tốc độ hoạt động của tế bào não ở 220%.

Đây là cực hạn mà có thể thu phóng tự nhiên.

Nếu đề thăng nữa thì không thể khống chế một cách tùy tâm sở dục.

- Bốp!

ngón tay Lý Diệu nhẹ nhàng búng vào bàn cơm, một cây tăm nảy lên, rơi vào giữa ngón tay.

- Bốp!

Lý Diệu rút một tờ giấy ăn ra rồi thuận tay ném đi, giấy ăn bay lên cao rồi rơi xuống.

Lúc này, Giang Thiếu Dương vừa hay đi tới, ánh mắt không khỏi bị tờ giấy ăn đang rơi xuống hấp dẫn.

- Hắn muốn làm gì?

Giang Thiếu Dương trong lòng mê hoặc.

Trong mắt Lý Diệu, tinh mang còn rực rỡ hơn mặt trời sáng lên rồi biến mất, khi khăn giấy bay xuống cạnh người, bỗng nhiên xuất thủ, giống như vô số tia chớp bắn ra giữa ngón tay, tăm tách tách tách, trong nháy mắt đâm ra hơn trăm lỗ thủng chỉnh tề trên khăn giấy!

- Cái này...

Giang Thiếu Dương triệt để há hốc miệng.

- Tốc độ tay của tên quái vật này so với ngày hôm qua đề thăng ít nhất 20%!

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 701

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.