Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Sẽ Bảo Vệ Ngươi

Phiên bản Dịch · 2352 chữ

Lý Diệu nhớ rất rõ, khi lần đầu tiên gặp mặt, Đinh Linh Đang vô cùng khinh thường đối với chức nghiệp luyện khí sư này.

Không ngờ, phụ thân của nàng ta lại là một luyện khí sư, nếu hai chiến thú khôi lỗi này đều xuất phát từ tay phụ thân nàng ta, vậy thực lực của hắn, ít nhất cũng đạt tới cấp số luyện khí chuyên gia, không kém Nguyên Mạn Thu là bao.

Nàng ta sao lại kháng cự đối với chức nghiệp luyện khí sư này như vậy?

Mang theo vô số nghi vấn, Lý Diệu xem tiếp.

Video rất dài, phải tới mấy tiếng, là ghép hơn trăm đoạn video lại với nhau, thời gian kéo dài tới mấy năm, đều là hình ảnh sinh hoạt của gia đình ba người.

Càng xem, Lý Diệu dần dần nhận thức được một Đinh Linh Đang khác, một tiểu cô nương lúc thì hoạt bát, lúc thì điềm tĩnh, cười lên trông rất đáng yêu, có lúc thì không kiên cường, động chút là khóc nhè.

Tiểu cô nương này dưới sự chỉ điểm của phụ thân, ghép được một số pháp bảo dân dụng đơn giản, mừng rỡ cười toe tóe.

Lý Diệu liếc một vòng, phát hiện không ít pháp bảo trong video vẫn chất ở xung quanh, dính đầy bụi bặm.

Video dừng ở sinh nhật tuổi thứ mười ba của Đinh Linh Đang.

- Nàng ta sau mười ba tuổi vì sao chỉ còn một mình, chẳng những tính cách trở nên nóng nảy, còn từ bỏ ước mơ trở thành luyện khí sư mà trở thành một người luyện thể cường đại?

Trong đầu Lý Diệu chợt lóe linh quang, đột nhiên nhớ tới những lời Yêu Đao Bành Hải từng nói:

- Ta trước kia gặp được một mình, nàng ta cũng giống như ngươi, lúc mười ba tuổi, từ thiên tài tu luyện siêu cấp độ khai phá linh căn từ 85% lập tức hạ xuông thành độ khai phá linh căn 11%, tất cả mọi người đều tiên đoán nàng ta không thể tu luyện, được nữa, thậm chí ngay cả đứng cũng không đứng nổi, chỉ có thể cả đời nằm trên giường, trở thành phế nhân!

- Nhưng người này. Không những một lần nữa đứng lên, hơn nữa bỏ ra nỗ lực gấp trăm lần người thường, một lần nữa bước lên con đường tu luyện, vào năm hai mươi hai tuổi đã đột phát tới cảnh giới Luyện Khí kỳ đỉnh phong!

- Nếu ta không nhìn lầm, nhiều nhất một năm rưỡi nữa, nàng ta có thể Trúc Cơ thành công. Trở thành một trong những người tu chân Trúc Cơ kỳ trẻ tuổi nhất của Liên Bang, mà cho nàng ta thêm vài năm. Có lẽ nàng ta có thể trở thành cường giả Nguyên Anh trẻ tuổi nhất của Liên Bang!

Người mà Yêu Đao Bành Hải nói chính là Đinh Linh Đang.

- Năm mười ba tuổi, trên người ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lý Diệu cúi đầu, cẩn thận quan sát khuôn mặt đang ngủ say của Đinh Linh Đang.

Khuôn mặt anh khí mười phần, mang theo mấy phần quật cường, ghép với khuôn mặt tròn trịa của tiểu cô nương trong video, giống như biến thành một khuôn mặt mà hắn không thể nhận ra.

Bỗng nhiên, không biết gặp ác mộng gì. Đinh Linh Đang khẽ nhíu mày, khóe miệng run run, lộ ra vẻ sợ hãi.

- Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.

Lý Diệu thầm nói khẽ, lập tức cả người đều choáng váng.

- Có phải ta điên rồi không, bảo vệ nàng ta, bảo vệ Đinh Linh Đang, bảo vệ bá vương long loại hình thủ lĩnh này?

- Ta sao lại sinh ra suy nghĩ cổ quái như vậy nhỉ?

- Nhất định mấy ngày nay thi quá mệt. Thần hồn tiêu hao quá độ, tế bào não cũng không đủ dùng. Nhất định là vậy!

Đêm này rất dài, tất cả đều không bình thường, Lý Diệu bị Đinh Linh Đang quấn chặt lấy, mắt luôn mở to, trong đầu ngàn vạn suy nghĩ. Không có cái nào là liên quan tới luyện khí, mỗi lần hắn ép mình phải nghĩ tới một số vấn đề chuyên ngành chuyên ngành, sơ đồ kết cấu huyền ảo phức tạp, luôn chỉ một thoáng sau là biến thành khuôn mặt của Đinh Linh Đang.

Cho tới lúc bình minh ló dạng, Đinh Linh Đang mới thả lỏng ra một chút, Lý Diệu thì cuối cùng không chịu nổi, nghiêng đầu ngủ say.

Giấc ngủ này rất sâu, không tránh khỏi mơ những giấc mơ kỳ quái kỳ quái, khiến hắn mặt đỏ tai hồng.

Khi Tỉnh lại thì phát hiện mình chỉ có một mình, chắp tay trước ngực nằm trên giường lớn của Đinh Linh Đang.

Lý Diệu buồn bã mất mát, lại nghe bên tai truyền đến tiếng động oanh kích "rầm rầm rầm"

Quay đầu nhìn, Đinh Linh Đang đã thay quần áo thể thao, đang đánh vào một bao cát được luyện chế từ da của một con Thương Giao Ngạc, da Thương Giao Ngạc dày tới mấy tấc bị nàng ta đánh cho lưu lại từng đạo quyền ấn rõ ràng.

Bộ dạng vẻ mặt tươi sáng, thần thái bay bổng, tinh lực mười phần đó không hề nhìn ra vẻ yếu ớt tối hôm qua, giống như đó là một giấc mơ.

Lý Diệu lắc lắc đầu, ngồi xuống, ra sức xoa mặt.

- Ta có phải là mệt qua, tối hôm qua chỉ là một giấc mơ? Đây mới là Đinh Linh Đang, sao lại có bộ dạng như tối qua?

Đúng lúc này, một trận kình phong đánh tới, Đinh Linh Đang đột nhiên lao lên giường, hai tay hai chân xòe ra, chống trên người hắn, từ trên cao nhìn xuống, hung tợn nói:

- Chuyện tối hôm qua ta khóc nhè không được nói ra ngoài, nếu không ta làm thịt ngươi!

Lý Diệu hoảng sợ, thì ra không phải nằm mơ, nàng ta khóc thật.

Trong ánh mắt của Lý Diệu lập tức tràn ngập vẻ tò mò, cộng với một loại cảm xúc rắc rối phức tạp ngay cả bản thân hắn cũng không rõ.

Đinh Linh Đang bị hắn nhìn mà rùng mình, vỗ lên gáy hắn:

- Không được dùng loại ánh mắt này nhìn ta, tối hôm qua ta uống say, nhất thời thất thố mà thôi, ai biết xú tiểu tử ngươi lại lén lút lẻn vào!

Lý Diệu vội vàng nói:

- Ta là ngửi thấy mùi Túy Tiên Đằng nồng nặc, lại nghĩ ngươi bình thường trước giờ không uống rượu, lại càng không tự chuốc cho mình say mèm, sợ ngươi xảy ra chuyện gì, cho nên mới xông vào!

- Ta biết, bằng không đã đánh cho ngươi thành đầu heo rồi!

- Nhưng tối hôm qua, ngươi rốt cuộc...

Đinh Linh Đang lui về phía sau, ngồi trên giường, ôm gối tới ngây ngốc, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:

- Thôi, nói với ngươi cũng không ngại, dù sao cũng không phải là bí mật lớn gì, nhiều vị lão sư lão sư trong trường học đều biết.

- Ngày hôm qua, là ngày giỗ của phụ mẫu ta.

Lý Diệu lập tức trợn tròn cả mắt.

- Mẹ ta là một lão sư của khoa đấu võ Đại Hoang Chiến viện, cha ta là luyện khí sư của quân đội. Ta kế thừa huyết mạch của hai người bọn họ, từ nhỏ đã thể hiện ra thiên phú ở cả hai phương diện chiến đấu và sáng tạo.

- Có điều, mẹ ta cho rằng một nữ hài tử đi theo con đường đấu võ thì không khỏi quá vất vả, bà ta từ nhỏ đã phải chịu nhiều đau khổ, tất nhiên không muốn nữ nhi của mình phải chịu như vậy.

- Bởi vậy, cha mẹ muốn bồi dưỡng ta thành một luyện khí sư, mà ta trước đây cũng rất thích luyện khí.

- Cho tới khi ta mười ba tuổi, Liên Bang ở sâu trong đất hoang xây dựng một tòa thành trấn mới, cha ta được phái tới căn cứ quân sự ở bên ngoài thành trấn này.

- Chủ thể thành trấn xây dựng xong. Cử hành điển lễ long trọng, ta và mẹ được mời đến xem lễ.

- Nào ngờ, vào ngày tổ chức điển lễ, chúng ta gặp một hồi thú triều quy mô lớn, do Yêu Vương thống soái. Vô số yêu thú cường đại trong nháy mắt đã bao vây cả tòa thành trấn!

- Vốn là bằng vào hệ thống phòng ngự tự động bên ngoài thành trấn, vẫn có thể điều khiển vô số pháp bảo, ngăn cản một hồi, kiên trì đến khi viện quân đến.

- Có điều thành trấn vừa thành lập, hệ thống phòng ngự tự động vẫn chưa được vận hành thử kỹ càng, tồn tại rất nhiều vấn đề.

- Trong chiến đấu cường độ cao, tai hoạ ngầm của hệ thống phòng ngự rất nhanh đã lộ ra. Bị Yêu Vương nắm lấy cơ hội, hung hăng oanh kích, không ngờ đánh nổ đầu mối điều khiển.

- Như vậy, tất cả pháp bảo không ai điều khiển không chạy nữa, thú triều tiến quân thần tốc, tàn sát khắp nơi, cha mẹ ta đều chết trận.

- Tuy ta còn sống, nhưng độ khai phá linh căn sụt giảm. Biến thành một phế nhân, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu.

- Mà từ sau ngày đó. Ta cũng lĩnh ngộ được một đạo lý.

- Pháp bảo cường đại tới mấy cũng có lúc không đáng tin cậy, con người, chỉ có dựa vào chính mình, quyền đầu mới là cường đại nhất, là pháp bảo đáng tin nhất.

- Cho nên, khi ta bước lại vào con đường tu luyện. Ta không chút do dự lựa chọn trở thành một người luyện thể.

- Ta tin chắc, chỉ có con đường này, mới có thể giúp ta báo thù!

- Ta nhớ kỹ bộ dạng của Yêu Vương đó, Yêu Vương Dạ Hải La, cho dù trên 'Hung yêu bảng' cũng là hung ma tuyệt thế tiếng tăm lừng lẫy, từng nhiều lần thống soái thú triều tấn công Thiên Nguyên giới, mỗi một lần đều toàn thân trở ra, còn từng đánh chết hai cường giả Kim Đan, là một trong những yêu tộc cao cấp khiến Liên Bang đau đầu nhất.

- Có điều, rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ chết dưới quyền đầu của ta, ta muốn một quyền rồi một quyền, nghiền hắn thành thịt nát!

Lý Diệu nghe mà nghẹn lời.

Sâu trong lòng lại rúng động tới mức không thể nào tả được.

Hắn không ngờ, thiếu nữ giống như mặt trời nhỏ, lúc nào cũng tỏa ra ánh sáng và nhiệt lượng này lại có một đoạn quá khứ đen tối như vậy.

Tuy rằng nàng ta nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Lý Diệu hoàn toàn có thể tưởng tượng được, bên trong một tòa thành trấn đầy rẫy yêu thú, một tiểu cô nương bơ vơ nhìn cha mẹ ngã xuống dưới nanh vuốt của yêu thú, đó là một cảnh tượng như thế nào.

- Nàng ta hôm qua nhất định là sau khi say mèm quay trở lại lúc mười ba tuổi, về lại thành trấn yêu thú khắp nơi đó, cho nên mới thất kinh như vậy, nhu nhược và bất lực như vậy.

Lý Diệu thầm nghĩ trong lòng, không chút che giấu thể hiện qua ánh mắt.

Đinh Linh Đang bị ánh mắt dầy vẻ thương hại và muốn bảo vệ của hắn chọc giận, trở nên bực mình, vung tay lên nói:

- Nói những chuyện này với ngươi không phải để ngươi thương hại ta, chỉ sợ ngươi nghĩ nhiều mà thôi!

- Ta không cần bất kỳ ai thương hại, ngươi tốt nhất quên mất những lời ta vừa nói và chuyện tối hôm qua đi, nên làm gì thì làm đi.

Lý Diệu chỉ có thể gật đầu.

Hắn Xuất thân từ phần mộ pháp bảo, có một loại lý giải đồng bệnh tương liên với tâm thái vi diệu của Đinh Linh Đang.

Hắn nhìn thời gian, biến sắc:

- Đã mười hai giờ rồi à? Bỏ mẹ rồi!

- Ta hẹn với đạo sư sáng sớm sẽ tới nghiên cứu bắt đầu lại kế hoạch Huyền Cốt!

Lý Diệu nhảy dựng lên, vội vàng xuống lầu, rời khỏi biệt thự.

Đinh Linh Đang đóng cửa lại, khuôn mặt vừa rồi còn vô cùng lạnh lùng bình tĩnh lập tức trở nên suy sụp, bộ dạng đằng đằng sát khí, trong nháy mắt trở nên nhăn nhó.

- Xong rồi xong rồi, lần này không thể làm người nữa rồi!

Đinh Linh Đang dựa vào cửa, thân thể mềm mại vặn vẹo, vẻ mặt ngượng ngùng, ôm mặt, rên rỉ:

- Bộ dạng mất mặt như vậy đã bị tên xú tiểu tử này thấy hết rồi, sau này làm sao bày ra sự uy phong của đại tỷ tỷ trước mặt hắn nữa đây!

- Còn cả hai người các ngươi nữa!

Đinh Linh Đang một tay chống nạnh, một tay chỉ vào con rắn nhỏ và con vẹt, nổi giận đùng đùng nói:

- Vì sao lại cho hắn vào?

Con rắn nhỏ và con vẹt nhìn nữ chủ nhân với vẻ vô tội, tinh nhãn đờ đẫn, không nhúc nhích.

Rầm rầm.

Tiếng đập cửa vang lên sau lưng nàng ta.

Đinh Linh Đang sợ tới mức tim đập thình thịch, lấy lại bình tĩnh, mở cửa nhìn, thì ra lại là Lý Diệu.

- Gì nữa?

Đinh Linh Đang tức giận hỏi.

- Không có gì.

Sắc mặt Lý Diệu có chút mất tự nhiên:

- Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, tối hôm qua ngươi đã nói một câu 'Đừng bỏ ta nữa', là coi ta thành phụ mẫu của ngươi, bảo họ đừng rời bỏ ngươi, đúng vậy không?

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 676

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.