Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Số 100

Phiên bản Dịch · 2311 chữ

Trong sân thí nghiệm tràn ngập không khí quỷ dị, tất cả học viên mới đều tụ lại với nhau, châu đầu ghé tai, tiêu điểm của nghị luận đương nhiên là Lý Diệu, nhân vật thần kỳ vừa vào doanh trại huấn luyện đã đánh gục tổng huấn luyện viên này.

Mọi người có chút bất ngờ với tốc độ kinh người của Lý Diệu, nhưng cũng không quá mức để ở trong lòng, còn tưởng rằng Lý Diệu là một người tu chân loại hình tốc độ chuyên công thân pháp.

Không ít người trong bọn họ đều đã đạt tới Luyện Khí kỳ cao cấp, chỉ cần có một thân pháp cao minh, cộng với tinh khải tăng phúc sức chiến đấu lên 100%, hoàn toàn có khả năng đánh ra âm bạo, lao tới trạng thái tốc độ siêu âm.

Có điều, ở trong nháy mắt đạt tới trạng thái tốc độ siêu âm, dưới trạng thái tốc độ siêu âm vẫn khống chế tự nhiên là hai chuyện hoàn toàn hác nhau.

Đạt tới trạng thái tốc độ siêu âm một cách đơn thuần, Luyện Khí kỳ cao cấp có khả năng làm được.

Dưới trạng thái tốc độ siêu âm bảo trì sức khống chế cường đại, có thể tiến hành chiến đấu thì là cảnh giới mà không ít cao thủ Trúc Cơ kỳ cũng khó thể thực hiện.

Sức khống chế là số một, một người tu chân thành thục tuyệt đối sẽ không theo đuổi lực lượng và tốc độ cực hạn mà mình không thể khống chế, đây là thường thức của Tu Chân giới.

Giống như một võ giả kinh nghiệm phong phú, tuyệt đối sẽ không tùy tiện ở trạng thái bay lên không, thậm chí ngay cả chân cũng không cao quá thắt lưng, để đảm bảo sức khống chế cường đại đối với bản thân.

- Một kẻ ngốc không có tốc độ, lại ngay cả thường thức cơ bản nhất cũng quên.

Trong lòng không ít người đều dán cho Lý Diệu một cái nhãn như vậy.

- Khó trách lắm, một người trẻ tuổi mới hai mươi, lại là nhân vật phong vân trong trường học, bình thường khẳng định quen nghe thổi phồng và tán dương rồi nển tâm cao khí ngạo đến cực điểm.

- Đột nhiên phát hiện mình hoàn toàn không có thiên phú điều khiển tinh khải, ở trước mắt bao người biến thành trò hề, khẳng định là thẹn quá hóa giận, muốn dùng năng lực mà mình am hiểu nhất liều một ván.

- Không ngờ lộng xảo thành chuyên, gây ra đại loạn!

Một số người khác thì tự cho là nhìn thấu hoạt động tâm lý của Lý Diệu.

- Lần này hắn xui xẻo rồi, tổng huấn luyện viên Mao Phong vừa nhìn đã biết là hạng cùng hung cực ác, chỉ sợ lúc này đang nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm thây Lý Diệu. Ba tháng tiếp theo khẳng định sẽ không cho hắn một ngày được sống yên đâu!

- Ba tháng cái gì, bằng vào tư chất của tiểu tử này, lại trêu chọc tổng huấn luyện viên, chắc lát nữa là sẽ bị đuổi khỏi doanh rồi!

Lúc này, Lý Diệu một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người, gây ra một trận xôn xao.

- Không thể nào, nhanh như vậy đã từ phòng chữa bệnh trở lại rồi à?

- Thân thể hắn cường tráng thật. Va chạm mãnh liệt như vậy mà chỉ hôn mê trong thời gian ngắn như vậy đã hoàn toàn khôi phục rồi?

- Có điều bộ dạng vẫn có chút ngơ ngác, là sợ tới ngu người rồi à?

Lý Diệu mắt điếc tai ngơ, đang đi thì thình lình một bóng người cao gầy chắn ở trước mặt.

Ngẩng đầu nhìn, là Nguyên Dã Thạch của Đại học Thâm Hải.

- Bạn học Lý Diệu, ta muốn thu hồi những lời đã nói với ngươi vừa rồi.

Trên mặt Nguyên Dã Thạch lộ vẻ châm chọc như có như không. Mỉm cười nói:

- Vừa rồi ta đã nói trong ba tháng huấn luyện về sau sẽ đặc biệt nhằm vào ngươi, đóng đinh ngươi, có cơ hôi sẽ đào thải ngươi. Những lời này ta xin thu hồi.

- Bởi vì ta thật sự không ngờ, tư chất của ngươi lại 'Kinh người' như vậy. Biểu hiện lại 'Xuất sắc' như vậy, thậm chí ngay cả tổng huấn luyện viên cũng bị ngươi đụng ngã.

- Thiên phú dị bẩm như ngươi không giống kỳ nhân bình thường, ta sao nhẫn tâm đào thải ngươi chứ?

- Hoàn toàn ngược lại, ta hiện tại vô cùng hy vọng. Ngươi có thể ở trong doanh trại huấn luyện lâu thêm một đoạn thời gian, sáng tạo thêm một số 'Kỳ tích', để ta được đại khai nhãn giới!

Nguyên Dã Thạch cười vô cùng vui vẻ.

Tư vị đó giống như là dưới ánh nắng hề chói chang, sau khi đứng ba tiếng thì đột nhiên được nhảy vào một thùng nước đá, thích thú vô cùng!

Nguyên Dã Thạch so với tỷ tỷ Nguyên Dã Tuyết thì nhỏ hơn bảy tuổi, từ nhỏ do một tay tỷ tỷ nuôi lớn.

Ở trong lòng hắn có một loại sùng bái đặc thù đối với tỷ tỷ, coi tỷ tỷ là nữ thần không thể xâm phạm, không gì không làm được!

Mà tỷ tỷ đích xác lợi hại vô cùng, chưa tới ba mươi đã thành đệ tử chân truyền của Siêu Tân Tinh Giang Thánh, nghiên cứu viên của khoa luyện khí Đại học Thâm Hải, một trong Cửu Tinh Liên Hoàn.

Đối với thành tựu của tỷ tỷ, Nguyên Dã Thạch vô cùng kiêu ngạo.

Nhưng mấy ngày trước, tỷ tỷ bỗng nhiên trịnh trọng nhắc tới cái tên "Lý Diệu", nói hắn là một thiên tài luyện khí hiếm thấy, trong vài năm tương lai có khả năng trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Cửu Tinh Liên Hoàn, phải ứng phó một cách nghiêm túc.

Mà Nguyên Dã Thạch xem tư liệu, lại phát hiện Lý Diệu so với mình thì còn nhỏ hơn vài tuổi.

Ở sâu trong lòng hắn tức sinh ra một cỗ tức giận khó tả.

Hiện tại, tên thiên tài, yêu nghiệt, trong miệng tỷ tỷ, tâm phúc đại họa trong vài năm tương lai của Cửu Tinh Liên Hoàn lại á khẩu không nói được gì, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe mình châm chọc khiêu khích, loại cảm giác này...

Thích! Thích! Thích!

Nguyên Dã Thạch đang thích thú thì bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của Lý Diệu rất mơ hồ, tiêu điểm hoàn toàn không đặt trên người mình thì không khỏi cao giọng:

- Ê! Ngươi có đang nghe ta nói chuyện không đấy!

Mí mắt Lý Diệu run lên, sau một thoáng, ánh mắt đang ngỡ ngàng trở nên ngưng tụ, gật đầu, nghiêm túc nói:

- Đương nhiên có nghe rồi, ngươi muốn thu hồi câu nào, nói đi, ta xin chăm chú lắng nghe.

- Ngươi...

Nguyên Dã Thạch giận tím mặt, cổ gân lên, mặt đỏ bừng, ấm ức cả nửa ngày thì nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tóm lại, cố lên đi, bạn học Lý Diệu, ta rất chờ mong biểu hiện sau này của ngươi!

Ngừng lại một chút, hắn sử ra tuyệt chuyên dưới đáy hòm, vỗ đầu, làm bộ như lúc này mới nhớ ra, kêu lên:

- Ái chà, ngại qua, lại quên rồi, ta không nên gọi ngươi là 'Bạn học Lý Diệu', kiểm tra đã kết thúc, xếp hạng cũng có rồi, từ lúc này trở đi, ta nên gọi ngươi là

Số một trăm'!"

- Số một trăm, ý tứ là số một từ dưới lên đó.

Những lời này, cuối cùng đã thành công hấp dẫn sự chú ý của Lý Diệu.

Trong ánh mắt lóe lên tinh mang, khiến tim Nguyên Dã Thạch đập chậm mất nửa nhịp.

- Ngươi số mấy?

Lý Diệu nghiêm túc hỏi.

Nguyên Dã Thạch tỉnh táo lại, ngực nhô cao, đắc ý dào dạt nói:

- Số hai!

- Sao, nhìn ánh mắt của ngươi, vẫn muốn khiêu chiến ta à? Từ bỏ đi, có lẽ trong thế giới của thuật luyện khí ngươi là thiên tài, nhưng trong lĩnh vực tinh khải, sự chênh lệch của chúng ta thật sự quá lớn, ngươi không có tư cách khiêu chiến ta!

- Số hai à...

Lý Diệu có chút thất vọng, bỏ qua nửa câu sau, lắc đầu nói:

- Số hai thì thôi, ta không muốn khiêu chiến ngươi.

Tinh mang trong mắt tiêu tán, hắn lại phớt lờ Nguyên Dã Thạch, bắt đầu ngẩn người.

Ý tứ rất rõ ràng.

Muốn khiêu chiến thì phải khiêu chiến tuyển thủ số một mạnh nhất.

Người xếp thứ hai, hắn không có hứng thú!

Nguyên Dã Thạch tức tới nổ phổi, thật sự không biết tên tiểu tử xếp cuối bảng này lấy đâu ra sự tự tin như vậy, đang muốn phát tác thì thấy người vây xem càng lúc càng nhiều, không ít người đều cười hì hì nhìn hắn và Lý Diệu.

Nguyên Dã Thạch nhướng mày, hung hăng lườm Lý Diệu một cái, vẻ mặt buồn bực đị ra chỗ khác.

Lý Diệu tiếp tục ngẩn người.

Vừa rồi không phải là giả vờ để cố ý chọc giận người ta.

Cũng không phải giống như đại đa số người đang nghĩ, bị sợ tới choáng váng.

Mà là lâm vào một loại rung động, thần hồn vẫn có dừng lại ở khoảnh khắc vừa rồi, mặc tinh khải, đánh ra trạng thái tốc độ siêu âm!

Loại tư vị ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông tất cả đều mở ra, nhiệt huyết sôi trào tới mức như hóa thành hơi nước, từ lỗ chân lông bắn ra, ngay cả thần hồn cũng hoàn toàn hòa tan, triệt để dung hợp với tinh khải, giống như có thể đánh nổ toàn bộ thế giới này thật sự...

Không gì so ánh được!

- Tinh khải, thật sự quá cường đại!

- Ta lần đầu tiên mặc tinh khải có thể đánh ra trạng thái tốc độ siêu âm, đụng cho một Trúc Cơ kỳ Trúc Cơ kỳ hôn mê.

- Nếu ta có thể triệt để nắm giữ sự ảo diệu của tinh khải, vậy sẽ là cảnh giới khủng bố cỡ nào!

Lý Diệu nghiện hoàn toàn rồi, ở trong đầu hết lần này tới lần khác nhớ lại khoái ý trong nháy mắt vừa rồi, nào có nhớ tới sự khiêu khích châm chọc của Nguyên Dã Thạch.

Về phần số một trăm, đứng đầu từ dưới lên?

Vậy thì sao!

Mọi người không phải là so xem ai vượt qua được điểm xuất phát đầu tiên.

Mà là ai tới điểm cuối trước!

Lúc này, tổng huấn luyện viên Mao Phong suất lĩnh hai mươi mấy quan hùng hổ tới sân thí nghiệm.

Tất cả đệ tử vội vàng đứng nghiêm, thẳng tắp như trường thương, mắt không chớp.

Ánh mắt Mao Phong như điện, chậm rãi đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Lý Diệu.

Cường độ điện lưu đó trong nháy mắt đề thăng mấy chục lần.

- Tất cả đệ tử ghi nhớ số của mình, doanh trại huấn luyện đã căn cứ vào đặc điểm và trình độ của các ngươi, an bài huấn luyện viên khác nhau, tiến hành chỉ điểm toàn phương vị!

- Đệ tử xếp hạng thấp cũng không cần phải gấp gáp.

- Sau một tháng sẽ tiến hành đấu loại lần đầu tiên, các ngươi sẽ có cơ hội khiêu chiến với đệ tử xếp phía trên, cướp lấy số của hắn!

- Số một, số bốn, số năm, ba người các ngươi có cơ sở nhất định, đều đi theo con đường nhanh nhẹn, cận chiến, cho nên doanh trại huấn luyện an bài huấn luyện viên Liễu Băng Cầm cho các ngươi!

Một nữ huấn luyện viên nhỏ gầy từ phía sau Mao Phong đi ra, giọng the thé nói:

- Số một, số bốn, số năm đi theo ta!

Sự xuất hiện của nàng ta đã gây nên sự xôn xao nho nhỏ, không ít người đều phát ra tiếng thở dài vừa ghen tị vừa đố kị.

Huấn luyện viên của Doanh trại huấn luyện Lôi Đình tất cả đều là cường giả đại danh đỉnh đỉnh trong giới khải sư.

Vị nữ huấn luyện viên Liễu Băng Cầm này tuy rằng chỉ là Trúc Cơ kỳ trung cấp, nhưng lại tinh thông thuật điều khiển tinh khải, từng đại chiến ba trăm hiệp với một Yêu Vương mà không hề rơi vào thế hạ phong, trở thành nhân vật phong vân trong giới, cũng là huấn luyện viên cao nhất của ngoại doanh.

Trong tiếng kinh thán của mọi người, ba gã đệ tử vẻ mặt hưng phấn, đi đến phía sau Liễu Băng Cầm, đứng càng thẳng hơn vừa rồi.

- Số hai, số ba, số sáu, ba người các ngươi đi theo huấn luyện viên Mộ Dung Viễn để tu luyện!

- Số chín, số mười một, số mười lăm, số mười bảy...

- Số bảy mươi tám, số tám mươi tư, số tám mươi sáu, số tám mươi chín, số chín mươi hai...

Một lúc sau, chín mươi chín đệ tử phân biệt đứng sau hai mươi mấy giáo viên.

Chỉ còn lại một mình Lý Diệu đứng giữa sân, bị mọi người dùng ánh mắt vô cùng cổ quái nhìn vào.

- Tốt rồi, đã chỉ định xong huấn luyện viên, tất cả mọi người đi theo huấn luyện viên của mình nỗ lực tu luyện đi!

Tổng huấn luyện viên Mao Phong vung tay, cao giọng quát.

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 663

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.