Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu Hồn Thực Cốt

Phiên bản Dịch · 2526 chữ

Chiến khải Huyết Đao, được định hình từ một trăm hai mươi bốn năm trước, tinh khải giành cho người tu chân Luyện Khí kỳ sử dụng khi nhập môn, nổi tiếng bởi kết cấu kiên cố, thế đại lực trầm.

Nhưng mà trải qua năm tháng dài lâu, bên ngoài bộ tinh khải tráng kiện cũng phủ lên một tầng gỉ sét thật dày.

Nhìn qua giống như là bị rêu đỏ bao phủ.

Thủ pháp loại bỏ gỉ sét bình thường rất khó trong khoảng thời gian ngắn loại bỏ được hết lớp gỉ dày như vậy.

Mười ngón tay của Lý Diệu hơi cong lại, nhẹ nhàng đặt lên phần giáp ngực của chiến khải Huyết Đao.

Giống như có một trận gió nhẹ thổi qua, mười ngón gảy khẽ, giống như đang gảy một chiếc đàn cổ tinh xảo.

Theo mười ngón tay gảy, vẻ mặt của hắn cũng từ trang nghiêm túc mục biến thành trầm mê.

Xúc cảm vi diệu ở mười ngón tay truyền hết tất cả kết cấu bên trong chiến khải Huyết Đao vào trong đầu hắn.

Phối hợp với sơ đồ kết cấu và sổ tay bảo dưỡng vừa rồi đã nghiên cứu cẩn thận, tất cả đều thuộc nằm lòng.

Tốc độ gảy và độ mạnh yếu của mười ngón tay lập tức trong nháy mắt đề thăng hơn trăm lần, từ gảy đàn biến thành đánh mạnh!

Bên ngoài tinh khải giống như có ngàn vạn viên châu ngọc rơi rụng, phát ra tiếng lách tách.

Chiến khải Huyết Đao cũng rung động kịch liệt.

Lý Diệu dồn linh năng trên người vào trong mười ngón tay, phóng xuất ra tia chớp linh năng cường đại.

Linh năng như gợn sóng, không ngừng khuếch tán ở ngoài mặt chiến khải.

Chuyện thần kỳ xảy ra!

Theo mười ngón chọc điên cuồng, linh năng nhộn nhạo, gợn sóng đi đến đâu là vết gỉ không ngờ tự động bong ra từng màng, rơi xuống, bắn ra, giống như thiên nữ tán hoa.

Không quá năm phút đồng hồ, lớp gỉ ở bên ngoài chiến khải Huyết Đao đã bị Lý Diệu đánh rụng hết.

Tuy rằng chiến khải vẫn ảm đạm không có ánh sáng, ở các khớp và trong khe hở vẫn còn không ít vết gỉ.

Ít nhất phải tháo ra, tiến hành bảo dưỡng cẩn thận hơn.

Lý Diệu mỉm cười, hai tay vận chuyển như gió, trước tiên tháo một trăm linh bảy cấu kiện ở đầu của chiến khải Huyết Đao xuống, ném vào trong một thùng nước làm bằng kim loại.

Đoạn thời gian hắn rơi vào trầm tư, nhân viên công tác của doanh trại huấn luyện đã mang tới rất nhiều công cụ và tài liệu bảo dưỡng, trong đó cũng bao gồm không ít dầu bảo dưỡng mà Tu Chân giới hiện đại sử dụng.

Những dầu bảo dưỡng này hoặc là lấy ra từ trên người yêu thú, hoặc là con người tạo thành, mỗi cái có diệu dụng riêng, có thể nhằm vào tài liệu khác nhau mà tiến hành bảo dưỡng toàn phương vị.

Lý Diệu còn ngại không đủ, sau khi cẩn thận phân tích đặc tính của dầu bảo dưỡng. Lợi dụng phương pháp cổ trong Tàng Phong Thất Pháp điều chế ra mấy chục loại dầu riêng của hắn.

Hắn đem bảy loại dầu dựa theo cân đối chính xác nhất đổ vào trong thùng.

Đảo một chút, bảy loại dầu màu sắc khác nhau hòa làm một, biến thành một loại chất lỏng màu vàng lợt, tỏa ra mùi thơm lạ lùng giống như sữa.

Lý Diệu nhẹ nhàng bỏ cấu kiện ảm đạm vào trong dầu bảo dưỡng bí chế màu vàng lợt.

Sau đó thò tay vào.

Gầm khẽ một tiếng. Hai tay Lý Diệu chấn động với tốc độ cao!

Bên ngoài dàu màu vàng lập tức nổi lên gợn sóng quỷ dị.

- Ùng ục ùng ục. Vô số bọt nhỏ sủi lên!

Ở dưới phần đáy của dầu, mạch nước ngầm di động, từng vòng xoáy bởi vì hai tay Lý Diệu chấn động mà sinh ra, không ngừng cọ rửa cấu kiện tinh khải!

Lý Diệu nhìn thì như không nhúc nhích, nhưng lại đề thăng linh năng tới cực hạn. Toàn thân, mỗi một cơ thịt, mạch máu, thần kinh đang cung cấp năng lượng cho hai tay đang chấn động điên cuồng.

Còn đại não thỉnh thoảng lại lắc lư, chống đỡ sự xâm nhập của Loạn Hành Thiết.

Không quá ba phút, quần áo hắn đã ướt sũng mồ hôi, dính chặt vào người.

Sau năm phút đồng hồ, Lý Diệu thở hắt ra một hơi như trút được gánh nặng, vớt một cấu kiện từ trong dầu bảo dưỡng ra đặt dưới ánh đèn rồi quan sát cẩn thận.

Trải qua hai trình tự loại bỏ gỉ sét của hắn, cấu kiện tú tích loang lổ vết gỉ đã rực rỡ hẳn lên, vết gỉ dù nhỏ nhất cũng đã biến mất, tỏa ra ánh sáng.

Giống như vừ từ trong lò luyện khí mà ra, còn mang theo nhiệt độ mới.

Có điều ở bên ngoài cấu kiện vẫn lưu lại một vết xước còn nhỏ hơn sợi tóc.

Chắc là trong một lần chiến đấu nào đó bị nanh vuốt của yêu thú cào qua, để lại dấu vết.

Loại bỏ gỉ sét, mài bóng, tra dầu rồi lại mài tiếp, tra dầu.

Không ít cấu kiện mấu chốt còn trải qua sự ôn dưỡng nhiều lần của linh năng, mới có thể ráp lại.

Trình tự làm việc vô cùng rườm rà và buồn tẻ, ở trong mắt luyện khí sư bình thường có lẽ là chuyện rất mệt đầu.

Mà ở trong mắt Lý Diệu, lại một trò chơi phấn khích, thú vị nhất.

Hắn cẩn thận tỉ mỉ, hết sức chăm chú, thích thú.

Những tinh khải hỏng này đều là pháp bảo kinh điển của một trăm năm trước, phân biệt là sáu bảy loại như cận chiến, xa chiến, loại nhẹ, hạng nặng, tổng cộng hai mươi mốt loại khác nhau.

Trước kia Lý Diệu chỉ đọc qua giới thiệu đơn giản trên tạp chí tinh khải, ngay cả sơ đồ kết cấu cũng rất ít nhìn thấy.

Lần này chẳng những nhìn thấy sơ đồ kết cấu và sổ tay bảo dưỡng, còn có thể tùy tâm sở dục chạm vào, tháo dỡ, thăm dò và lắp ráp

Đối với người cuồng pháp bảo như hắn mà nói, quả thực giống như là một cong chuột được rơi vào chĩnh gạo.

Mao Phong và Hứa lão, đều coi bảo dưỡng tinh khải hỏng là một sự tra tấn thống khổ và gian khổ nhất.

Nhưng không biết trong mắt Lý Diệu, đây lại là một món quà!

Tuy rằng mấu chốt mấu chốt của những tinh khải này, cùng với thiết giáp được luyện chế từ thiên tài địa bảo đều bị dỡ bỏ, chỉ còn lại một bộ khung.

Nhưng chính là nhờ vậy, Lý Diệu mới có thể tận tình lãnh hội cái đẹp bản chất của tinh khải.

Kết cấu khung là cơ sở của một bộ tinh khải.

Dàn giáo không lắp chuẩn, giống như xương cốt của một người bị mọc lệch, cho dù bên trên có đắp thêm bao nhiêu thiên tài địa bảo thì cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Những khung tinh khải kinh điển này có thể nói là hoàn mỹ.

Ở trong mắt Lý Diệu, xuyên qua những vết gỉ, có thể nhìn thấy một phong cảnh kinh tâm động phách, đẹp không sao tả xiết.

Hoặc là ngưng trọng, hoặc là linh động, hoặc là nhanh mạnh, hoặc là quỷ bí, các loại phong cách khung sườn khác nhau khiến hắn cảm thấy rung động trước nay chưa từng có, như được uống rượu ngon, tuyệt không thể tả.

Nếu lúc đầu hắn còn luôn phải tính toán nhiều, hay là mau chóng hoàn thành công tác để trút giận trước mặt tổng huấn luyện viên Mao Phong.

Nhưng khi hoàn thành bảo dưỡng chiến khải Huyết Đao đầu tiên, khiến bộ tinh khải đã bị vứt bỏ mấy chục năm một lần nữa tỏa ra sát khí lăng, ngạo nghễ đứng thẳng trong bóng tối, hắn đã vứt bỏ những suy nghĩ này.

Mao Phong là ai, hắn đã quên mất rồi.

Mình đang ở đâu, dường như cũng chẳng quan trọng.

Mỗi một tế bào não đều bị thế giới tinh khải vô cùng kỳ diệu chiếm lấy, trong đầu Lý Diệu chỉ có tinh khải, tinh khải và tinh khải.

Hắn thậm chí hy vọng thời gian có thể trôi chậm một chút, tốt nhất là để hắn nghỉ ngơi mấy năm trong tòa bảo khố này, mỗi một giây đầu ngón tay lướt qua vỏ ngoài của tinh khải đều sướng tới vậy, hắn muốn được hưởng thụ thêmà.

Nói ra cũng lạ, càng muốn thời gian trôi chậm thì tốc độ bảo dưỡng tinh khải của hắn lại trở nên càng lúc càng nhanh.

Lúc ban đầu phải mất chừng một tiếng mới có thể hoàn toàn tháo dỡ một bộ tinh khải.

Đến về sau, tất cả sơ đồ kết cấu và sổ tay bảo dưỡng tinh khải đều bị hắn thuộc nằm lòng, hấp thu, thông hiểu đạo lí.

Tháo dỡ một bộ tinh khải thành cấu kiện không thể tách rời chỉ cần vài phút, giống như bào đinh giải ngưu, không cần tốn nhiều sức.

Mà trong quá trình bảo dưỡng một ngày một đêm này, Lý Diệu cũng học được rất nhiều tri thức.

Giống như là một con đỉa khô quắt bám vào mạch máu của thế giới tinh khải. Ăn như hổ đói, điên cuồng hấp thu. Cuối cùng trở nên tròn vo, ăn tới sắp vỡ cả bụng.

Lúc ban đầu, hắn học tập cấu tạo khung sườn của tinh khải, cùng với phương thức nối các khớp.

Sau đó, hắn bắt đầu tìm tòi sự khác biệt trên cấu tạo khung sườn giữa giữa tinh khải hạng nhẹ, hạng nặng, cận chiến và xa chiến.

Tiếp theo, hắn lại sinh ra hứng thú đối với phong cách chế tinh khải của các khải tượng khác nhau.

Cho dù đều là tinh khải cận chiến hạng nặng, nhưng xuất phát từ tay của khải tượng khác nhau, phong cách cũng sẽ khác nhau. Thường thường sẽ tồn tại ý đồ thiết kế hoàn toàn ngược nhau, nhưng đều có thể phát huy ra hiệu quả thần kỳ.

Cuối cùng, hắn lại sinh ra hứng thú đối với vết thương trí mạng khiến tinh khải bị hỏng.

Mỗi một loại tinh khải đều có nhược điểm riêng, không có tinh khải hoàn mỹ.

Mà ở trên chiến trường, một khi nhược điểm bị yêu thú tìm được, cũng rất dễ một kích bị mất mạng.

Bởi vậy, không ít loại tinh khải giống nhau, vết thương trí mạng đều ở cùng một bộ vị.

Lý Diệu đưa sức tính toán tới cực hạn, thông qua sự khác biệt rất nhỏ ở mỗi một vết thương, tận tình tưởng tượng ra những gì đã phát sinh trên chiến trường năm đó, cùng với mình có thể cải tiến, từ thiết kế khung sườn để tránh phát sinh những vết thương trí mạng này hay không, ít nhất thì cũng che được nhược điểm, hạ thấp thương tổn.

Những trò chơi có tính khiêu chiến rất mạnh này đã chiếm đi mỗi một giây của hắn, khiến hắn hồn nhiên quên mất thời gian.

Cho tới hoàn thành bảo dưỡng bộ tinh khải cuối cùng, hắn mới có chút ảo não phát hiện, thời gian mới trôi qua bốn ngày, hai mươi ba giờ, ba mươi bảy phút, năm mươi lăm giây!

...

Trong phân tích, tổng huấn luyện viên Mao Phong vẻ mặt nôn nóng, đi qua đi lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ linh tử trên tường.

Mỗi lần phát hiện thời gian đã qua hơn mười giây, trên mặt lại sáng rực hơn một chút.

- Hứa lão, xem ra tiểu tử này thành công rồi, qua thêm hai mươi phút nữa là hắn chịu được năm ngày năm đêm, chứng minh hắn có thực lực tiếp nhận sự huấn luyện đặc biệt của ngài.

Mao Phong có chút phấn khởi nói.

Tuy rằng trong kho tinh khải không có tinh nhãn, không thể lấy được hình ảnh theo dõi, nhưng tiểu tử này nếu không chủ động liên lạc với mình, chứng minh hắn nhất định là đang cắn răng kiên trì.

Cho dù là lăn lộn trên đất, khóc đẫm nước mắt thì cũng vẫn là kiên trì được.

Hứa lão Lã Vọng buông cần, có chút thưởng thức nói:

- Mao Phong, xem ra ngươi lần này, đúng là đã gặp được một đệ tử vô cùng đặc biệt, không uổng công ta mấy ngày nay thiết kế phương án tu luyện cho hắn, còn điều động tài nguyên nội doanh, tỉ mỉ cải tạo ra một đống thiết bị tu luyện.

- Hứa lão!

Mao Phong cảm động, không ngờ Hứa lão thân là trù huấn sư cường đại nhất của nội doanh, lại vì một đệ tử ngoại doanh nho nhỏ mà bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy.

Hứa lão cười nói:

- Không cần cảm tạ ta, ta cũng giống như ngươi, cũng có thói quen xấu, nhìn thấy một mầm tốt đáng để bồi dưỡng sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để giúp hắn tới trạng thái hoàn mỹ nhất, đây cứ coi như là bệnh nghề nghiệp của chúng ta đi. Ha ha ha ha, thời gian gần hết rồi, còn mười phút nữa, chuẩn bị đi.

- Vâng!

Mao Phong tinh thần chấn hưng, đang muốn mở cửa thì tinh não mini trên cổ tay lại rung lên, giơ lên xem, mặt liền biến sắc.

- Không thể nào!

Mao Phong tức giận đến méo cả mũi:

- Ngươi đã kiên trì được bốn ngày hai mươi ba giờ năm mươi phút rồi, chỉ còn mười phút cuối cùng mà lại muốn bỏ cuộc à?

Bất lực mở trò chuyện, trong màn hình, khuôn mặt trắng bệch như tử thi, cùng với đôi mắt đầy tơ máu của Lý Diệu khiến Mao Phong lắp bắp kinh hãi.

Mà câu tiếp theo của Lý Diệu lại khiến hắn ngây ra cả nửa ngày.

- Báo cáo huấn luyện viên, ta hoàn thành rồi.

Lý Diệu ý vẫn chưa tận, nói.

- Hoàn thành? Hoàn thành bao nhiêu, hai mươi bộ hay là ba mươi bộ?

Mao Phong theo bản năng hỏi.

- Hai mươi bộ? Ba mươi bộ là sao? Đương nhiên là toàn bộ rồi, bài tập là bảo dưỡng một trăm bốn mươi sáu bộ tinh khải, không phải ngài bảo ta sau khi hoàn thành toàn bộ thì liên lạc với ngài sao?

Lý Diệu vô cùng hoang mang, hai mắt không ngừng chớp.

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 627

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.