Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ly khai

Tiểu thuyết gốc · 1212 chữ

"Mạc lão đệ, đa tạ ngươi đã cứu ta một mạng, cũng đa tạ ngươi bấy lâu nay đã chứa chấp giúp đỡ thân già này. Tấm lòng của ngươi, Trần mỗ hiện tại không sao báo đáp, nay thấy bệnh tình thuyên giảm, sức khoẻ nhiều phần ổn định, ta cũng không làm phiền ngươi lâu hơn nữa, mà sẽ tiếp tục lên đường, theo ước nguyện ban đầu, du sơn ngoạn thuỷ. Vậy mong ngươi sức khoẻ chu toàn, tìm được một hồng nhan để mà nương tựa, con đường y đạo thì khỏi phải nói, càng như tái thế Hoa Đà".

Mạc đại phu tay cầm mảnh giấy để trên giường tre miệng đọc lẩm bẩm.

"Vậy mà không từ mà biệt, lại nói Hoa Đà là vị nào sao ta chưa bao giờ nghe nói qua?"

Hai tay nặng nề của Mạc đại phu khép lại lá thư, nhìn về phía bàn đối diện.

"Đây là ...?"

"Mạc lão đệ, ta không từ mà biệt một mặt cũng vì hổ thẹn, đây có một bộ khẩu quyết tu tâm dưỡng thần rất tốt mà ta tình cờ thu được trong lúc trước đi du lịch, nay liền tặng cho ngươi, còn hiệu quả hay không là do duyên số".

Trên bàn là một xấp giấy ghi lại khẩu quyết hai tầng của Hoá Linh Công, còn có một bản chép sơ lược về pháp thiền định cùng tâm tức tương ỷ Cảm Ứng Thiên mà Trần Linh đã viết thêm.

Trần Linh hiểu rõ Hoá Linh Công dù trong thế giới nào cũng là vật mà khi xuất hiện sẽ nổi lên một hồi tranh đoạt, nên hắn cũng không nói nhiều, cũng không nói thêm về pháp môn nội thị, tin rằng Mạc đại phu nếu chỉ tập như công phu dưỡng sinh cũng sẽ không ai hay biết.

"Haiz,... Còn có cả thứ này, vậy đa tạ Trần lão ca, ta cũng chỉ có thể chúc huynh thượng lộ bình an."

Gương mặt Mạc đại phu nghiêm túc, hai tay chắp về phía không trung nói.

Đó đã là sự việc lúc Mạc đại phu không thấy bóng dáng Trần Linh đâu vào lúc giữa trưa, cả ngày hắn bận bịu vốn nghĩ Trần Linh đã lên núi hái thuốc, vậy mà tới giờ cơm vẫn chưa về, nên hắn vội vàng đi tìm thì thấy lá thư mà Trần Linh để lại.

Trần Linh cũng phải loại người thích ở yên một xó mà an hưởng tuổi già, hắn đã xuyên không đến thế giới này, cũng có nghĩa là cuộc đời hắn đã không còn như trước kia, vậy vì sao lại không một phen khám phá cái thế giới mới mẻ này.

Thêm nữa về cách tu luyện thuật trường sinh, vậy mà thật sự tồn tại ở đây, hiện tại hiểu biết của hắn về đạo này vô cùng hạn chế, chủ yếu là làm theo những gì ghi chép lại trong Hoá Linh Công, ngoài ra hoàn toàn mù tịt.

Biết đâu ở ngoại giới, những thứ tu luyện này lại không ít ngoài kia?

May mắn vì hắn ngẫu nhiên phát hiện ra công dụng của Túc Yên Cúc, lại thành công chế ra "điếu linh thuốc" này. Mà khi hắn khổ tu ngày đêm, tần suất hút thuốc thì ai nhìn vào cũng sẽ kinh hãi, trong vòng sáu tháng đã thành công đả thông thêm hai huyệt vị trong cơ thể.

Mỗi lần đột phá sau này, tạp chất cũng bài trừ ra, tuy không nhiều như lần đầu, nhưng hiệu quả đột quá lại không giảm đi. Hiện tại ngũ quan, khí lực của Trần Linh đã vượt xa một người đàn ông trưởng thành ở thế giới cũ.

Tuy vậy vẻ bề ngoài của hắn vẫn không đổi, tóc tai vẫn bạc trăng như một cụ ông trăm tuổi, có điều lưng thẳng khoan thai, da dẻ thì lán mịn tràn ngập sức sống hơn đôi chút.

Sau khi đột phá huyệt vị thứ tư, tu luyện của Trần Linh bỗng chốc chậm chạp hơn rất nhiều, cũng không phải do hắn chậm trễ, mà chính là do tác dụng của điếu thuốc lại giảm đi.

Vì vậy ý định xuất sơn, du lịch tìm hiểu thêm về thế giới này trong đầu của Trần Linh ngày một rõ ràng, tối hôm trước cuối cùng hắn đã đi đến quyết định.

Cũng không đợi gà gáy, Trần Linh đã thu dọn đồ đạc xuống núi. Hành trang của hắn là một bộ quần áo cùng một giỏ đầy thuốc được đan bằng nứa mang sau lưng. Từ khi bắt đầu tu luyện đến nay, Trần Linh cảm giác cơ thể đã càng lúc càng giảm đi cảm giác đói bụng, có khi hắn cả một ngày vẫn không ăn uống gì vậy mà mọi sinh hoạt vẫn bình thường. Cho nên hắn mới tự tin ly khai như vậy.

Tờ mờ sáng, Trần Linh bước từng bước vào trấn dưới Tiên Cước Sơn.

Hắn cũng không có ý định ở lại, tuy nhiên cảnh tượng người dân sinh hoạt, người thì đang dọn hàng, người thì vác cuốc dắt trâu ra đồng, làm cho hắn hồi tưởng không thôi. Loạt cảnh tượng âm thanh này khi còn nhỏ Trần Linh đã rất quen thuộc, khi đó gia cảnh nghèo khó, cha mẹ ngày nào cũng thức khuya dậy sớm tìm kế sinh nhai.

Khi Trần Linh lăn lộn ngoài xã hội, cũng nhiều lần làm cho hai ông bà phiền lòng, chỉ muốn hắn trở thành một con người đàng hoàng mà sống. Hắn thì không cam lòng, cuốn theo những ganh đua của xã hội. Đến khi có tiền tài danh vọng thì nhìn lại, tuổi đã xế chiều, thân phụ mẫu bây giờ chỉ còn như một nấm đất không hơn không kém.

Trần Linh ngơ ngác đứng giứa đường phố, vẫn không nhúc nhích, thần sắc trở nên cực kỳ phức tạp, tâm trí như chìm vào một thước phim đã lâu không xem lại, phảng phất như cất từ rất sâu trong đáy lòng.

Tiếng gà gáy xung quanh vang vọng, Trần Linh khẽ giật mình.

Hắn xoay đầu nhìn xung quanh như định hình lại.

Hắn nhanh chóng cất bước, đi qua thêm mấy dãy nhà một mạch tiến về phía cổng trấn.

Cũng không còn bóng người qua lại.

Đi thêm chừng mười bước, Trần Linh lại quay đầu nhìn.

Trần Linh biết, từ khi hắn xuyên không đến đây đã gần hai năm, trấn này hắn rất rõ ràng, núi này cũng có thể gọi là quê hương thứ hai của hắn, nơi hắn lần nữa được sinh ra.

Hắn không muốn những điều hắn làm, sẽ đi đến kết cục hối hận như cuộc đời cũ.

Hắn rất rõ ràng, từ khi học Hoá Linh Công và biết được sự tồn tại của thuật trường sinh, con đường của hắn đi so với người bình thường đã hoàn toàn không giống nhau.

Bất kể sau này là họa hay phúc, là hung hay lành, hắn cũng sẽ không bao giờ hối hận với sự lựa chọn của mình!

Bạn đang đọc Tu chân khi 80 tuổi sáng tác bởi ônggiàKhánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ônggiàKhánh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.