Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma Trùng - Điều Kiện

Tiểu thuyết gốc · 2158 chữ

Sau mấy ngày kể từ khi trọng sinh đến giờ hắn cũng đã hiểu được thế giới này đến hơn 40 % và vẫn còn một số vẫn chưa rõ ràng cho lắm, nhưng không sao từ từ nó sẽ lộ ra hết mà thôi.

Khuôn mặt có vẻ cân nhắc, Thiên Tích nhìn đến Thế Tôn đang gậm đùi gà :"nếu như ta vào Thao Thiết chiến đội của Từ lão thì ta được lợi gì ? Nếu như không có được cái gì lợi lộc thì ta xin khiếu !"

Nếu như muốn chiêu dụ một người vào công ty của mình làm, thì ý nhất phải đưa ra lợi lộc nhất định hấp dẫn người đó thì mới được.

Ở đây cũng vậy, nếu như Thế Tôn muốn chiêu dụ Thiên Tích vào đội của hắn thì ý nhất phải có lợi lộc nhất định. Ví dụ như thiên tài địa bảo, tiền bạc tài phú, bảo địa tu luyện, công pháp võ kỹ ... chẳng hạn.

Chắc chắn sẽ không có một kẻ nào mà nguyện ý đi theo người khác mà không có lợi lộc gì, trừ khi hắn là kẻ ngu.

"Tốt!" Thế Tôn lúc này bỏ xuống đùi gà đang ăn dở, gương mặt có chút nghiêm túc nói :"nếu như gia nhập ta đội thì ta sẽ cho ngươi lợi ích mà ngươi muốn."

"Bất kỳ lợi ích mà ta muốn sao?" Thiên Tích có chút nghi hoặc hỏi.

Lúc này, Thế Tôn lại cầm lên cái đùi gà vừa cắn vừa có vẻ trầm tư như đang suy nghĩ cái gì đó.

Một lát sau, Thế Tôn vẫn giữ gương mặt nghiêm túc hướng Thiên Tích nói :"bất cứ lợi ích gì điều được, miễn nó nằm trong tầm kiểm soát của ta là được, nếu như ngươi đòi hỏi quá đáng thì có lẻ cuộc nói chuyện hôm nay nên dừng lại.

Ngươi sẽ không đạt được lợi ích và cuối cùng cũng chỉ có một cái kết ..."

Thế Tôn hắn đưa lên ngón tay cái hướng cái cổ mình vẽ ngang một cái.

Đây là hắn đối với Thiên Tích đe dọa, trần trụi đe dọa nếu như Thiên Tích thật sự không gia nhập hắn đội thì chỉ có con đường chết!

Thiên Tích hiểu ý Thế Tôn đang uy hiếp hắn, Thiên Tích cũng biết Thế Tôn rất mạnh và cũng không có nói chơi.

Gương mặt lộ ra vẻ nghiêm túc cùng Thế Tôn một dạng, Thiên Tích nói :

"Ngươi nghĩ, ngươi có thể giết được ta?."

Nghe được Thiên Tích lời kiêu khích Thế Tôn hiện tại đối với Thiên Tích độ thiện cảm đã hạ xuống, khí tức cường đại đến nghẹt thở phát ra, Thế Tôn nói :" lão phu không có đùa giỡn với ngươi, ngươi là một kẻ thông minh nên chắc cũng hiểu, lão phu có thể tùy tiện nghiền nát ngươi bất cứ lúc nào!"

Thiên Tích thần sắc vẫn như cũ nói :"ta dỉ nhiên biết Từ lão có thể đem ta mạt sát bất cứ lúc nào, nên ta cũng không đùa giỡn đều ta nói điều có lý do của nó. Từ lão ngươi sắp hết thời gian rồi!"

Thần sắc có vẻ ngạc nhiên, nhưng trên mặt biểu lộ vẫn tỉnh lặng Thế Tôn nói :"lý do? Ngươi nói xem lý là gì mà để lão phu không thể giết người? Còn nữa ngươi nói ta sắp hết thời gian là có ý gì ?"

Lúc này, Thiên Tích đôi mắt mở to nhìn thẳng vào Thế Tôn, đôi mắt hắn để cho ngươi ta có cảm giác như lạc vào thâm uyên đại hải, sau khó tả được. Hắn nhìn Thế Tôn nét mặt vẫn là nghiêm túc nói :

"Thâm Uyên Ma Trùng !"

Chỉ bốn từ, chỉ với bốn làm cho Thế Tôn lúc này biểu lộ sửng sốt, giật mình trong đầu liên tục nghĩ 'tên này làm sao có khả năng biết được, không có khả năng, hơn 20 năm nay chưa từng có ai nhìn ra đến'.

Đôi mắt thâm sâu, khóe miệng co giật mấy cái Thế Tôn hướng Thiên Tích nói :"làm sao ngươi biết ?"

Thiên Tích mặt lạnh băng, không có nhiều quá biểu cảm nói :"Từ lão không cần lo lắng ta làm sao biết được, ta chỉ muốn hỏi.

Từ lão có phải hay không nhiều năm gần đây không thể bạo phát được chân chính bản thân thực lực. Cứ đến nữa đêm xương cốt lại đau nhức, cứ như 'vạn nghĩ xuyên tâm' khốn khổ cùng cực.

Còn nữa tu vi của ngươi đang từ từ tụt lại, hiện tại chỉ còn vỏ bộc bên ngoài cường bạo, còn bên trong đã suy yếu rất nhiều."

Ngồi đối diện, Thế Tôn bấy giờ gương mặt biểu lộ kinh hãi có, cực kỳ ngạc nhiên có, khó thể tưởng tượng được có...

Thế Tôn không suy nghĩ gì nhiều vội hướng Thiên Tích nói :"đúng tất cả mọi thứ ngươi nói đều đúng."

Lúc này Thế Tôn đối với Thiên Tích lộ ra gương mặt mong đợi điều gì đó nói :"nếu ngươi đã dễ dàng nhận biết vậy có cách chữa sao ?"

Cái kia 'Thâm Uyên Ma Trùng' chính là ngàn năm khó gặp chí tà chi bảo, một khi gặp tinh huyết phải hút cạn mới thôi, nuôi dưỡng cũng phải dùng tinh huyết để nuôi dưỡng.

Thâm uyên ma trùng hiện tại đang trú ngụ bên trong cơ thể của Thế Tôn, nó tuy không hút hết hắn tinh huyết nhưng đã làm cho hắn tu vi lùi về. Nhìn bên ngoài thì là chiến hoàng nhưng thật ra bên trong chỉ còn là chiến linh.

Thiên Tích lúc này biểu lộ gương mặt thâm bất khả trắc nhìn hắn, một tay đưa lên cầm làm động tác vuốt râu nói :"cách chữa không phải không có nhưng quan trọng là Từ lão đây có đủ sức chịu đựng nó không thôi."

'Không phải không có' cũng chỉ là bốn chữ làm cho tâm Thế Tôn động, gương mặt lộ lên nét mừng rỡ nói :"tốt, ta đây đã chu biết bao nhiêu năm, chuyện khổ sở gì cũng đều chịu qua làm sao có thể sợ chuyện cỏn con này được.

Nếu như ngươi đã có cách chữa thì giúp lão phu chữa đi, lão phu sẽ cho ngươi đền đáp xứng đáng. Hiện tại ngươi cần thứ gì cứ nói lão phu sẽ cho người đi chuẩn bị cho ngươi."

Gương mặt từ nghiêm túc chuyển qua có chút ý cười, Thiên Tích mỉm cười nhẹ nói :"được đây là ngươi nói không phải ta ép ngươi!"

"Ta là cần hà thủ ô, đinh lăng, nhân sâm, mần trầu, địa liền, bạc hà, trần bì,... mỗi cây đều phải trên từ trăm năm trở lên. Còn nữa mỗi loại đều phải trên năm mươi gốc trở lên, lấy Từ lão năng lực chắc là có thể chứ."

Những cái dược liệu này là chính bản thân Thiên Tích hắn cần, hắn muốn luyện đan để tăng cường tu vi cùng thân thể, bên cạnh đó dùng loại này đan dược cho người thân hắn dùng để bồi bổ sức khỏe, giải trừ bệnh tật. Chứ việc giải trừ ma trùng trong cơ thể không cần nhiều như thế này dược liệu.

Thế Tôn một bên nghe, một bên dặn người hầu ghi lại tỷ mỉ cẩn thận hơn năm mươi loại dược liệu, hắn lúc này đôi mắt có chút mong chờ nói :

"Đúng tuy lấy năng lực của ta là có thể nhưng mỗi cây đều trên trăn năm với lại đều trên năm mươi gốc mỗi loại có lẻ hơi lâu, khoảng chừng vài tuần. Hi vọng tiểu hữu thật có thể chữa khỏi, không làm lão già như ta thất vọng."

"Từ lão yên tâm, ta sẽ không làm ngài thất vọng." Thiên Tích trên mặt biểu lộ chắc ăn trăm phần trăm nói :"hơn nữa ta có thể gia nhập ngài chiến đội nhưng với điều kiện!"

Con mắt chợt trừng to, hai tay ngoáy hai tai lộ ra vẻ nghe chưa rõ, Thế Tôn hướng Thiên Tích nói :"ngươi nói là thật? Vậy điều kiện của ngươi là gì cứ nói nếu trong khả năng ta sẽ đáp ứng."

Suy tư, trầm mặt một lúc cuối cùng Thiên Tích cũng hướng Thế Tôn đưa ra hắn điều kiện :

"Từ lão có thể an bài giúp cho cha mẹ ta một công việc làm ăn khá khá một chút được không?

Với lại ta muốn tự do đến năm mười tám tuổi, sau khi mười tám tuổi ta sẽ tìm đến xin gia nhập 'Chiến Thần điện' của Từ lão."

"Tốt, Tốt!" Từ Thế Tôn gương mặt vui vẻ đáp ứng :"hai cái điều kiện này năm trong khả năng của ta có thể đáp ứng, để ngày mai ta phái người để cho cha mẹ ngươi tiến đến một cty tốt làm. Nhưng mà làm sao ta biết đến năm ngươi đủ 18 tuổi có hay không gia nhập ta chiến thần điện đây."

Sắc mặt cương nghị, nhìn như không đến nữa phần nói dối, Thiên Tích nói :"ta có thể hạ xuống thề độc để đảm bảo, hơn nữa bằng vào ta là Diêm La Thiên Tuệ không có khả năng thất hứa!"

Thế Tôn nhìn thấy Thiên Tích biểu hiện nở nụ cười hài lòng, nói :"tốt, lão phu tin tưởng ngươi."

Thế Tôn lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy bên trong đó có ghi số điện thoại của hắn cùng nhà riêng ở khu này đưa cho Thiên Tích.

Thiên Tích nhận tới tờ giấy, vội nhìn kỹ một lần xong gấp lại nhét vào túi quần. Hướng Thế Tôn nói :"đúng rồi, ta còn chưa nói cho Từ lão tên của mình.

Ta gọi là Ngô Thiên Tích, học sinh trường Tân Sơn. Phía xa xa kia có một khu xóm nhà giàu, ta chính là ở trong đó, Từ lão chỉ cần đi vào tìm đến ngôi nhà nghèo nhất trong khu đó thì đó chính là nhà của ta."

Thế Tôn gật đầu nói :"được khi nào chuẩn bị đủ đồ ta sẽ đem tới cho ngươi!"

Nói xong Thế Tôn đứng dậy quay người bỏ đi, thoát ẩn thoát hiện người đã không thấy đâu cứ tựa như âm hồn một dạng.

"Haizz!!" Thấy Thế Tôn đã đi, khí tức cũng không còn sót lại thở phào nhẹ nhỏm, trong lòng suy nghĩ 'hên là ta lúc nãy cảm nhận qua được trong người hắn ma trùng nên mới có thể từ hắn moi đi mấy trăm gốc dược tài. Với lại ta không có quá đà kích thích hắn nếu không cái mạng nhỏ này sớm tiêu rồi.'

Lúc này hắn cũng đã đứng dậy chuẩn bị đi về, nhưng chợt nhìn thấy trên bàn từ chổ Thế Tôn ngồi lúc nãy phát ra lấp lánh ánh kim vòng bạc. Cái này vòng bạc nhìn qua rất thô sơ không có qua thủ công sơ chế, không có gì đáng để vào mắt.

Thiên Tích đem vòng bạc cầm đến, hắn chợt cảm nhận đến một tia không gian ba động phát ra từ bên trong chiếc vòng. Thiên Tích lúc này, cảm thấy có chút quen thuộc nên đem linh hồn đò xét thì phát hiện ra đây là một cái không gian trữ vật, chu vi khá rộng khoảng năm mét vuông.

Bên trong có một xấp khoảng hơn hai trăm tờ một vạn đồng thổ, cùng với một quyển sách vàng úa và một đôi giày hình dáng lạ lẫm, ngoài ra không còn thứ gì.

Thiên Tích ngạc nhiên, nghĩ 'không phải Từ Lão cho ta đó chứ ?, xem hắn cũng thật tốt lại cho ta vài thứ đồ tốt thế này.'

Hắn hiện tại đem vòng bạc đeo vào tay, vòng này lúc đầu tuy lớn nhưng sau khi Thiên Tích đeo vào tay thì lại tự đồng thu lại vừa bằng kích thước cổ tay hắn. Loại này có thể tùy ý điều chỉnh kích thước bên ngoài không gian trữ vật hắn đã gập nhiều không có lại ngạc nhiên.

Đeo lên tay vòng bạc về sau hắn lập tức đi về, hiện tại cũng đã là 12h 20 phút, đã trể không còn gì trể hơn, nếu là về nhà ắt hẳng sẽ bị mắng một trận.

(Từ chương sau sẽ là hành trình luyện dược, tu luyện, săn yêu ma, hái dược của main trong ba tháng hè nên diễn biến sẽ nhanh lên chút với không nhàm như mấy chương hiện tại đâu.

Mong mấy đh ghé qua và để lại nhận xét!)

Bạn đang đọc Tu Chân Tại Ma Pháp Giới sáng tác bởi ĐậuHủKhoCà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐậuHủKhoCà
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.