Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Hoang Sơn Lâm - Trung

Tiểu thuyết gốc · 2185 chữ

"Không cần phải vội, không cần phải vội, đằng nào chiến đội của ta chẳng đứng nhất!"

Ma Đạo Đại Phu - Trịnh Kim Bảo đối với lời nói của Từ Thế Tôn có chút khinh bỉ đáp.

Trịnh Kim Bảo dù sao cũng đã ba lần liền tục giành lấy đệ nhất Thương Khung chiến, mỗi 12 năm một lần, hắn có quyền kiêu ngạo ai có thể cản được hắn đây?

Độc Nhãn Xà Hoàng - Đinh Bất Phục gương mặt không có chút gì gọi là phản bác, vả lại còn đậm ý cười hướng Từ Thế Tôn nói :"ta nghe người ta đồn, người ở bên ngoài tìm đến một hạt giống rất tốt. Hắn như thế nào ? Bao nhiêu tuổi ? Thân thể hắn là đạt trình độ gì ?

Có phải hay không ngươi định bồi dưỡng hắn cho giải Thương Khung chiến?"

Từ Thế Tôn gương mặt ảm đạm có chút không muốn nói nhìn tới ba lão già đối diện, thấy ba lão nhìn hắn với ánh mặt soi mói cực kỳ khó chịu. Cuối cùng cũng quyết định trả lời :"hắn a, là một đứa bé trai, khoảng 11 12 tuổi gì đó, thân thể thì có lẻ là siêu cường. Lúc ta gặp hắn lần đầu thì hắn chỉ có ngũ phẩm chiến sĩ, nhưng mấy hôm trước bộ hạ của ta đến nhà hắn giao đồ thì phát hiện, . . .!"

Từ Thế Tôn chập chừng không nói, hai mắt nhắm lại dưỡng thần như lấy lại một điểm bình tĩnh, mấy lão đầu còn lại nhìn thấy Thế Tôn biểu hiện kém chút tức điên nói :

"Phát hiện cái gì ? Ngươi nhanh một chút nói đi chứ. . ."

"Đúng là phát hiện cái gì ? Có phải hay không trên người hắn được cấy ghép mấy cái xúc tu bạch tuộc hả?. . ."

"Đến cùng là phát hiện cái gì ? Ngươi nhanh nói một chút, có phải hắn cũng là theo phật gia?. . ."

"Cmn, ngươi nói nhanh đi chứ, cứ ấp úng như vậy, ta thực sự chịu không nổi . . ."

. . .

Ba người hướng Từ Thế Tôn mà hỏi, lời nói của họ cực kỳ thô, rất khó nghe. Miệng thì nói, tay thì gắp, miệng thì phun, tay thì bưng rượu uống. . .nhìn rất không tốt.

Lúc này, Từ Thế Tôn mới chầm chậm bình tỉnh lại để nói :"hôm trước, thủ ta tới nhà hắn giao đồ thì phát hiện, . . ."

Từ Thế Tôn hắn lại lần nữa nhắm lại đôi mắt, tư thế dưỡng thần, liên tục hít sau chưa có ý định nói.

Mấy lão đầu còn lại thấy Thế Tôn lại biểu hiện bộ dáng này thật kém chút bùng nổ lao lên tẩn hắn một trận.

Cmn, ngươi đây là cố chọc tức chúng ta a, có phát hiện cái gì thì nhanh nói.

Cảm nhận được chung quanh ba cái lão đầu dường như muốn phát hỏa môth dạng, Thế Tôn mới từ từ mở ra đôi mắt, nhìn tới bọn hắn ngượng ngùng gãi đầu mà cười.

Sát Lục Hòa Thượng - Lưu Kỷ Mộc bộ dạng bực tức, hai mắt nổi đóa nói :"cười cười cái con mợ ngươi, có phát hiện gì nhanh nói.

Ngươi có tinh hay không một lát nữa 'Ba thằng đẹp trai đánh một thằng xấu trai hả'."

Mỉm cười nhẹ một cái, Từ Thế Tôn gương mặt trở lại bình thường nói :"được rồi đừng manh động, để ta nói là được chứ gì ?"

"Tốt, nhanh nói!"

"Thủ hạ của ta lúc đến giao đồ thì phát hiện, tu vi của tên nhóc này đã là chiến sư sơ kỳ. Các ngươi không biết chứ, lúc ta gặp hắn chỉ là ngũ phẩm chiến sĩ, vậy mà chỉ mấy ngày không gặp liền đột phá chiến sư."

"Ngươi nói rõ một chút sự việc là như thế nào ?"

Từ Thế Tôn đem mọi chuyện từ lúc trước nói cho ba cái lão bằng hữu nghe, nghe xong cả ba người đều trợn mắt, há hốc mồm.

Nhất là Đinh Bất Phục, hắn hiện tại cái cằm dường như đã gần chạm đến đất, đưa tay đã cằm lên nói :"Lão Từ ngươi không nhầm đó chứ, hắn vậy mà một bật 20 mét, một dậm lại làm lúng nền đường. . . Hơn nữa hắn chỉ với ngũ phẩm chiến sĩ lại có thể đem sơ kỳ chiến sư đánh ngang tay.

Nhưng quan trọng hơn nữa hắn nhận ra trong người ngươi có huyết trùng ký sinh, còn nói có thể chữa được?"

"Đúng vậy a!" Lưu Kỷ Mộc gật đầu nói :"nếu đúng như lời ngươi nói, thì ngươi thật đã nắm tới tay một cái bảo bối rồi."

"Khặc khặc!" Trịnh Kim Bảo bổng nhiên giở giọng cười gian tà, lưỡi hắn liên tục liếm láp hai mép môi nói :"Từ ca, ta với ngươi dù gì cũng là huynh đệ tốt đúng không? Hay là ngươi nhường ta tên tiểu tử này,. . .để ta đem hắn . . . Khặc khặc!"

Càng nói, Trịnh Kim Bảo lại càng cười gian, chiếc lưỡi dài liên tục liếm mép biểu thị một sự thèm thuồng, nhìn tới hắn biểu hiện mà xung người liên tục buồn nôn.

"Không!" Từ Thế Tôn biểu hiện kiêng quyết từ chối nói :"ngươi cút, cái gì ta cũng có thể cho ngươi nhưng tên tiểu tử này thì không."

"Lão bà cũng có thể cho sao?" Trịnh Kim Bảo lại cười gian hướng Từ Thế Tôn nói.

Từ Thế Tôn trên mặt biểu hiện ra đủ loại thần sắc không biết nên gì tiếp theo. Cả ba lão đầu kia nhìn thấy hắn biểu hiện cười lớn liên tục.

. . .

Quay trở lại với Hắc Hoang Sơn Lâm.

Đã qua hơn hai tiếng đồng hồ tu luyện, Thiên Tích bên trong cơ thể càng lúc càng lạnh càng lúc càng âm u.

'Rắc. . . Rắc!'

Liên tục một dẫy âm thanh băng nứt xuất hiện, không khí xung quanh bắt đầu thay đổi. Nhiệt độ cùng độ ẩm liên tục hạ xuống, chẳng mấy chốc phạm vi trăm mét xung quanh chổ hắn ngồi liên tục kết băng.

Từng mảng băng to nhỏ, dầy mỏng, đang liên tục được hình thành, rất nhanh phạm vi trăm mét đã xuất hiện từng khối băng to lớn như bàn thạch.

Những khối băng này tuy nhiệt độ cực thấp, âm hàn u ám đến cực điểm làm cho mọi thứ đều đóng băng và chết dần trong cái lạnh. Nhưng nó lại không ảnh hưởng đến Thiên Tích, trãi qua hơn mười phút, nhưng khối băng này bổng hóa thành từng luồng khí lạnh buốt xương hướng Thiên Tích trong ngươi chui vào.

Một cổ cực âm hàn nhiệt lượng vừa chui vào cơ thể, làm cho tận sâu bên trong Thiên Tích run rẩy không thôi, nhưng bất quá lại dừng ngây.

Bên trong đan điền, một khoảng lam sắc chen lẫn hắc sắc hạt châu được hình thành. Viên châu này chiếm giữ chính giữ đan điền một điểm nhỏ, viên châu vừa thành Thiên Tích cũng vừa tỉnh.

"Không tệ!" Thiên Tích vừa tỉnh lại cảm nhận bên trong đan điền có chút dao động nhỏ nên dò xét, hắn bổng cười nói :"ta quả nhiên không có sai, lựa chọn nơi này quả nhiên có thể thức tỉnh Âm Hàn linh căn."

Hắn biểu lộ ra trên gương mặt sự thỏa mản, sau đó Thiên Tích không ngừng thôi thúc linh lực đi theo linh căn, hóa thành băng tuyết phóng thích ra ngoài.

Chỉ phóng thích ra ngoài một hai lần xong dừng lại, Thiên Tích không muốn lãng phí linh lực quá nhiều cho cái hành động vừa rồi.

Thiên Tích tiếp tục hướng lên phía trước mà đi không có dừng lại.

. . .

Khoảng hai mươi phút sau.

Lúc này là 15h 17 phút.

Ước chừng đi được vài dặm đường dài, Thiên Tích lúc này phát hiện phía trước có ba bốn người hợp thành tổ đội đi cùng.

Nhìn bọn họ dáng vẻ cùng cách ăn mặc đón chừng là một tiểu đội phiêu lưu, tuổi chừng mười tám đến hai mươi hai tuổi. Bốn người phía trước hình như là đang có cố sự gì, nên ngồi chụm lại tìm cách giải quyết vấn đề.

Thiên Tích không quan tâm đến họ gặp cái gì vấn đề, hắn hiện tại chỉ hết sức tập trung chú ý đến balo của bọn họ. Trên balo quân sự của bọn họ chất đầy thảo dược, bên trong còn có một ít hoàng phẩm dược phẩm cùng bốn gốc huyền phẩm dược tài.

Từ lúc vào Hắc Hoang Lâm đến giờ, Thiên Tích chưa từng gặp qua một cây dược tài nào, thì ra là do họ đã nhanh chân trước một bước hái đi.

Thiên Tích hiện tại cần tới số dược tài này để luyện trúc cơ đan, nếu như hắn không phải tuân theo chủ nghĩ lương thiện thì có lẻ đã lao lên cướp rồi.

Nhưng mà đã chắc gì cướp được, bọn họ có tới bốn người, Thiên Tích chỉ có một mình hắn. Hơn nữa hắn cũng không biết bọn người tu vi ra sao, nếu như là đại chiến sư hay trung cấp ma pháp sư trở lên là hắn xong.

Dưới tình huống này, Thiên Tích mặc kệ bọn họ là ai, tu vi ra sao, hắn vẫn nở nụ cười tươi mà bước tới, bởi vì hắn cảm nhận được bốn người này không có khả năng là người xấu đi.

Quan trọng hơn nữa bên kia có một vị tỷ tỷ xinh đẹp, tuổi độ khoảng mười bảy tuổi, gương mặt sáng lạng, ngũ quan tinh tế. Cái quan trọng nhất vẫn là nàng da trắng như tuyết, cơ thể có phần rất thành thục.

Thiên Tích chung quy hắn cũng là một người nam nhân, đối với gái đẹp dỉ nhiên là rất thích. Thử hỏi đàn ông trên thiên hạ làm sao qua được ải mỹ nhân, Thiên Tích cũng như vậy không qua được.

Ai nói là bất kỳ đàn ông nào cũng không thể qua ải mỹ nhân? Vẫn có trường hợp vượt qua được đó là khi đạo tâm khiên định, còn lại các trường hợp khác chỉ có là liệt cùng nam nhân luyến ái nhau mà thôi.

"Ai?"

Đúng lúc bọn họ đang thảo luận cách giải quyết vấn đề khó khăn, thì cảm giác có người đến gần, bọn họ cảnh giác lên. Từ trong tổ đội đó, một tên thanh niên có làng da ngâm đen mà các nàng chân dài châu Âu thường mơ ước, đôi răng trắng buốt như những anh châu Phi, nuốt ruồi duyên dáng ở mắt mà các nàng Đông Á ưu thích, đặc biệt là vóc người lực lưỡng mà bao nhiêu bạn trẻ tập gym hằng mong đợi.

Nam thanh niên hội tụ nhiều thứ mà thế giới muốn có đứng dậy, hướng Thiên Tích đang đi tới nói.

Thiên Tích bổng đi tới nói :"xin lỗi đã làm phiền, ta chỉ đi ngang qua mà thôi" nói xong, hắn đối với vị tỷ tỷ xinh đẹp nháy mắt ra hiệu một cái.

Cmn, tên này vậy mà lại có chút vô sĩ a.

Nhưng mà dáng người không cao lắm, tướng mạo xinh đẹp nữ tử biểu hiện không vui, còn tỏa ra chán ghét điệu bộ.

Nhưng sau đó lại đối với Thiên Tích nở lên một nụ cười ngọt ngào, đây là mật ngọt chết rùi a.

Bu vào là chết!

Thiên Tích ngạc nhiên nhìn tới thiếu nữ này, hắn suy nghĩ 'cô nàng này là hướng ta ném thính a, phải chăng là do ta quá soái a.'

Nếu như tình huống bình thường cái này có thể gọi là thính, còn trong tình huống này, tại trong âm u rừng núi ai lại ném thính, chỉ có thể là bã thôi.

Đớp đi, rồi hắn cũng sẽ toang như cậu vàng ngay thôi, ông giáo ạ!

"Đi ngang qua ?" Một tên vóc dáng khá cao, tuổi chừng hai mươi, gương mặt anh tú, có vài nét giống mấy tên trai Trung Hoa trong mấy bộ phim cổ trang, hắn khẽ nhíu mày nói :"em trai, ngươi đến đây tự tử à?"

Nghe được lời hắn nói, Thiên Tích ngây như phỏng, nội tâm chửi ầm lên 'tự tử cái con em ngươi, ta đến đây là để lịch luyện nha'.

Bọn người cảm nhận trong người Thiên Tích có một cổ khí lực rất nhỏ, không giống chiến sĩ cũng không giống pháp sư, mà giống một người bình thường có tập luyện thể lực.

Mà người thường đi vào trong này thì làm được gì ? Chỉ có thể là đi tự sát. Trường hợp này bọn hắn gặp nhiều rồi, nên nhìn tới Thiên Tích bộ dáng liền nghĩ ngây đến hắn đi tự sát.

Bạn đang đọc Tu Chân Tại Ma Pháp Giới sáng tác bởi ĐậuHủKhoCà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐậuHủKhoCà
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.