Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4.3: Cuộc Sống Trong Hôn Nhân

961 chữ

7.

Tôi là một người đáng sợ.

Có lần Triệu Mặc và tôi đang xem tivi tới đoạn nam chính vì nữ chính mà bị nam phụ đâm một nhát chí mạng, nữ chính ôm lấy nam chính cả người đầy máu gào thét trong mưa, nam chính biết mình không qua khỏi nói lời cuối cùng với người mình yêu, Triệu Mặc cảm thán "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân."

"Đã nói gần nữa tiếng rồi còn chưa chết, đáng lý ra nên đâm vài nhát nữa." Tôi.

"Em thật đáng sợ." Triệu Mặc liết mắt nhìn tôi.

Một lần nữa, khi Triệu Mặc uống nước trong nhà bếp phát hiện ra con kiến nhỏ đang tha một mẫu bánh vụng, hắn đưa tay nắm nó lên tính bóp chết đúng lúc tôi đi ngang, thấy vậy nói "Chỉ là một con kiến thôi, anh giết nó làm gì thả nó ra đi."

Triệu Mặc nghe lời thả kiến lên bàn, con kiến nhỏ được tự do vội vàng chạy đi mất.

Lúc Triệu Mặc quay lại muốn rữa tay thì thấy tôi đi ra từ bếp, một tay cầm chổi tay kia cầm đồ hốt rác trên đó là một đống li ti màu đen, hắn hỏi "Gì vậy?"

"Lúc nãy con kia chạy về tổ, em diệt cả tổ nó." Tôi.

Triệu Mặc woa lên một cách nể phục "Em còn đáng sợ hơn được nữa không?"

8.

Triệu Mặc bị nghiền phim, mỗi lần xem phim nào liền cosplay các nhân vật trong đó.

Có lần là Diên Hi công lược, Triệu Mặc đang xem thì quay sang nhìn tôi xem bệnh án bên cạnh tâm trạng nói.

"Trong khoảng thời gian chiến đấu khó khăn nhất, hoàng thượng đã phát ra 12 đạo lệnh, buộc ta phải thu quân, ta đã kháng chỉ, liều lĩnh chống cự đến hơi thở cuối cùng cũng chiến thắng, bởi vì chỉ cần thắng lợi, ta có thể thuận tiện đưa ra một nguyện vọng với hoàng thượng, chỉ còn một bước nữa thôi... Ta muốn một người, ta muốn dùng công trạng để đổi lấy một người, một người đã rời bỏ ta. Dù liều mạng ta cũng phải tìm người ấy trở lại."

"Ừ." Tôi mắt không rời giấy vạch sang trang thứ hai.

Lần khác là Hoa Thiên Cốt, Triệu Mặc vừa xem đã vào vai nhanh chóng "Nếu được quay trở lại, nàng thật sự sẽ không yêu ta nữa sao? Ta không tin.

Đời đời kiếp kiếp, nàng chỉ có thể yêu một mình ta, chỉ có thể là một mình ta.

Kẽ hỡ? Không có kẽ hở. Dù Đông Phương Út Khanh có đầu thai mười lân, trăm lần, ngàn lần, vạn lần, ta cũng không cho gã một cơ hội!"

"Ừ." Tôi vạch sang trang bệnh án tiếp.

Trình độ cosplay gần đây của Triệu Mặc đã lên một đẳng cấp mới, phi giới tính.

Lần nọ là Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa, Triệu Mặc nằm ra sofa ôm lấy eo tôi gào lên đầy khổ sở.

"Chuông Đông Hoàng mở ra thì sao, chúng thần của tám cỏi bị diệt tận thì sau, chung qui hai chúng ta vẫn ở một chổ, thiêu thành tro thì cũng chung một nắm tro, sao chàng, sao chàng lại bỏ ta lại một mình chứ?"

Tôi đang nghe điện thoại với bác sĩ Dương đưa tay gõ đầu hắn, bác sĩ Dương bên kia sợ hãi nói "Bác sĩ Ngôn, người nhà cô ổn chứ?."

"À, vẩn ổn chỉ là đam mê mà thôi." Tôi cười ái ngại.

Bệnh tình của Triệu Mặc đúng là nan y rồi, nhưng tôi cũng cảm thấy thật may mắn hắn không đam mê phim siêu nhân nếu không hắn gào thét "Ở đâu có sự sống ở đó có công lý GAO RANGERS" thì không biết tôi sống sao.

9.

Triệu Mặc là người thủ đoạn.

Trong một lần họp lớp cũ của tôi, Triệu Mặc đi cùng, khi mọi người cùng nhau chơi bài.

Tôi liên tục thất thế, Trịnh Uyển Ninh thấy mà cũng đau lòng cho tôi, đuổi tôi đi kêu Triệu Mặc vào thay thế.

Triệu Mặc khiêm tốn nói chơi rất kém, đúng vậy thật hắn thua liên tục mấy trận liền, ai nấy đều nhìn hắn tham vọng.

Tiền cược được nâng lên cao gấp đôi, ai nấy đều nhìn chằm chằm Triệu Mặc như muốn nuốt sống hắn vậy, tôi nhìn mà toát mồ hôi.

Nhưng lần này Triệu Mặc lại giành chiến thắng, còn thắng liên tiếp ba ván liền, thì mọi người ai nấy càng chơi càng hăn, số tiền cược đã tăng gấp bốn lần rồi.

Triệu Mặc cũng có thua có ăn nhưng đa phần là ăn nhiều hơn, lấy lại cả số tiền thua ban đầu của tôi cùng một khoản to.

Sau đó Triệu Mặc cười nói "Hôm nay tôi bao, mọi người cứ thoải mái đi."

Ai nấy đang mất tiền nghe vậy thì cũng thoải mái phần nào, nhà hàng này mắc nhất thành phố giá của nó trên trời, tính ra Triệu Mặc cũng không lời bao nhiêu, có khi là thua lỗ ấy chứ.

Tôi nói nhỏ với Triệu Mặc "Có ổn không anh?"

Triệu Mặc cười cười thì thầm bên tai tôi "Lần trước đối tác tặng anh xuất ăn miễn phí ở đây, yên tâm không tốn tiền."

Vậy là, Triệu Mặc vừa có số tiền lớn vừa có được lòng người lại không mất một đồng nào, tôi nhìn đám người trước mắt thật đáng thương, thật muốn hét lên với họ "Tỉnh táo lại đi, mấy người không làm lại anh ấy đâu."

Bạn đang đọc Từ Đầu Đến Cuối Đều Là Em (Hoàn) của Tiểu Tà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgônTịnhY
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.