Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TỪ YÊU PHI TRỞ THÀNH ĐỘC HẬU

Tiểu thuyết gốc · 679 chữ

TỪ YÊU PHI TRỞ THÀNH ĐỘC HẬUHẬU

Cơ thể Lạc Thiên khẽ run lên, đôi mắt nhìn chằm chằm năm người trước mặt, nàng bất động đứng đó. Một lúc sau, như choàng tỉnh, Lạc Thiên khụy xuống bên cạnh năm người, bàn tay run run lay động thân thể của họ.

"Nè, mở mắt ra nhìn ta đi."

"Đừng đùa nữa"

"Nè, ta không thích đùa kiểu này đâu."

"Ta không chơi với các người nữa, các người đùa dai quá à."

"Các người chê ta phiền chứ gì! Không muốn chơi với ta nữa chứ gì!"

Giọng nói của nàng cứ khàn dần, đôi mắt ửng đỏ.

"Các người không muốn chơi với ta nữa thì cứ nói, đừng nằm đây nữa mà."

"Nè, sao không trả lời ta..."

"Sao....sao tay các người lạnh quá vậy?"

"Để...để ta xoa tay cho các người nha."

Lạc Thiên chộp lấy tay của họ, dùng sức xoa lên, nàng cứ xoa, cứ xoa, xoa đến nổi tay nàng đỏ rát vẫn không dừng lại nhưng họ lại chẳng có chút phản ứng nào.

"Sao...sao tay các người vẫn lạnh quá vậy."

Đôi mắt của nàng mở to, cuối nước mắt cũng chảy xuống, như bừng tỉnh, nàng quay đầu quát lên

"Mau gọi đại phu đến đây cho ta, mau lên."

Lúc này mọi người xung quanh mới hoảng loạn chạy đi gọi đại phu. Một lúc sau đại phu vội vã chạy tới, ông ta bắt mạch cho từng người, bắt rất nhiều lần, rất nhiều lần. Cuối cùng đại phu hướng về nàng bẩm

"Thưa công chúa, hạ thần đã cố gắng hết sức nhưng mà..."

Nhìn thấy đại phu thở dài, ánh mắt như không đành lòng, Lạc Thiên nắm lấy cổ áo đại phu, quát lên

"Nhưng mà sao hả? Họ như thế nào rồi? Ngươi còn đứng đây làm gì? Mau chữa trị cho họ, bằng bất cứ mọi giá phải cứu được họ cho ta." Đôi mắt nàng trừng lớn, đỏ ngầu.

Đại phu hoảng sợ quỳ xuống dưới chân của nàng

"Hạ thần vô năng, không thể làm được gì. Khi hạ thần đến đây họ...họ đã tắt thở rồi." Giọng nói của đại phu nhỏ dần, run rẩy; nó phá đi tia hi vọng cuối cùng của nàng. Thân thể Lạc Thiên lảo đảo như muốn té nhưng vẫn cố gắng đến bên năm người. Cuối cùng nàng cũng bật khóc, ôm lấy thân thể từng người, trong miệng khẽ lẩm bẩm

"Xin lỗi"

"Xin lỗi"

"Ta xin lỗi”

"Là ta hại các người."

Nước mắt Lạc Thiên rơi như mưa, cả giọng cũng lạc hẳn đi nhưng trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.

Thật ra thì, khi thấy năm người trong bao tải nàng đã biết họ đã không còn sống nữa rồi, nhưng nàng vẫn không chịu chấp nhận, nàng hi vọng, hi vọng chỉ là họ bị thương nặng một chút nên mới không nhìn nàng, không đáp lời nàng. Nàng là đang tự lừa mình dối người, cho đến khi nghe được lời của đại phu tia hi vọng cuối cùng của nàng cũng bị dập tắt.Sự dằn vặn, đau đớn cắn nuốt lấy cơ thể, đau đớn khiến nàng gần như không muốn sống nữa.

Nhìn những cổ thi thể kia ánh mắt nàng trở nên sắc lạnh, nàng không thể chết được, nàng phải sống, sống để trả thù, bắt những kẻ gây ra chuyện ngày hôm nay phải trả giá.

Sau đó nàng có cho người điều tra về việc này nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn chưa biết được rốt cuộc là ai đứng đằng sau tất cả mọi chuyện.

Giờ đây, khi đứng đây nhớ lại chuyện ngày đó nàng vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng, trái tim thắt lại, khó thở không thôi. Kiếp trước là do nàng quá ngu ngốc nên mới không bảo vệ được người mình yêu thương nhưng kiếp này nàng sẽ bảo vệ được họ, nhất là năm người đang đứng trước mặt này.

Bạn đang đọc Từ Hậu Cung Yêu Phi sáng tác bởi Maihoanh9xxza
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maihoanh9xxza
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.