TỪ YÊU PHI TRỞ THÀNH ĐỘC HẬU
TỪ YÊU PHI TRỞ THÀNH ĐỘC HẬUHẬHẬUHẬU
Thoáng cái Lạc Thiên đã vào cung được một tháng, trong một tháng này hầu như không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Nói thật thì ở đây vô cùng nhàm chán, làm gì cũng phải nhìn trước ngó sau, lễ nghi và quy tắc nhiều vô số kể, không được tự do chút nào.
Thấy nàng quá nhàm chán Ngọc Giao liền đề nghị muốn cùng nàng nấu ăn. Trước hết là phải có nguyên liệu, nàng ấy liền đến Ngự Thiện phòng để lấy. Cũng đúng xui xẻo, trên đường về Ngọc Giao lại đụng trúng Ngọc Minh và một đám tiểu thư chuyên nịnh bợ.
Ngọc Giao và Ngọc Minh là chị em cùng cha khác mẹ, hai người cũng chẳng ưa gì nhau. Ngọc Giao lớn hơn nàng ta hai tuổi, nhưng Ngọc Minh chưa bao giờ coi nàng là trưởng tỷ, lúc nào cũng tỏ vẻ kiêu ngạo, hống hách vô cùng. Bị nhiều người ghét bỏ nhưng nàng ta lại là con gái cưng của Tể Tướng nên cũng không ít người nịnh bợ. Nhìn thấy Ngọc Minh, Ngọc Giao liền quay đầu đi đường khác nhưng ngờ đâu Ngọc Minh lại bắt chuyện với nàng.
"Ơ kìa, đây không phải là Ngọc Giao tỷ tỷ sao."
Nghe tiếng Ngọc Giao liền biết chuẩn bị có chuyện xảy ra, khẽ thở dài một cách bất đắc dĩ nàng quay lưng lại nở một nụ cười nhẹ.
"Ồ, muội muội cũng ở đây sao, ta lúc nãy lại không nhìn thấy. À muội đến đây làm gì vậy?"
Ánh mắt Ngọc Minh lạnh đi. Trong thâm tâm lại nghĩ: mình đứng sờ sờ ở đây mà ả ta dám nói không thấy, đúng là loại nữ nhân đê tiện, nói dối không chớp mắt. Tâm thì như vậy nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
"Muội chỉ là lâu lắm rồi không tới đây, thấy nhớ nơi này nên mới tới một lúc."
"Muội đâu có phúc như tỷ, ôm được cả một cái đùi lớn như vậy ngày ngày ở trong cung ăn sung mặc sướng."
"Mà nói tới mới nhớ, sao tỷ không ngoan ngoãn ở Liên Hoa cung nịnh bợ, lại có thời gian nhàn rỗi ở đây đi dạo. Tỷ tỷ cũng cẩn thận, nịnh bợ không tốt thì coi chừng cái mạng nhỏ này của tỷ cũng mất."
Giọng điệu vô cùng bới móc, trên khuôn mặt Ngọc Minh lại treo nụ cười giễu cợt. Những vị tiểu thư xung quanh cũng hùa theo để chà đạp Ngọc Giao.
Nghe những lời này, ánh mắt nàng tối sầm lại. Nhưng trong tâm lại tự nhủ: nàng không thể gây rắc rối cho Lạc Thiên được, nàng đến đây để giúp công chúa, không thể kéo thêm phiền phức cho người. Giọng vô cùng lãnh đạm
"Đây là hoàng cung, tai vách mạch rừng, muội muội ăn nói cẩn thận một chút, không lại rước hoạ vào thân."
Nghe nàng nói, Ngọc Minh vô cùng bực bội, nàng ta đưa tay chỉ thẳng vào mặt Ngọc Giao
"Một đứa thứ nữ như ngươi mà cũng dám lên tiếng dạy bảo ta phải gì hay sao?"
Xung quanh phát ra đầy tiếng cười giễu cợt. Phải, Ngọc Giao nàng là thứ nữ, mẹ nàng chỉ là một nô tì được cha nàng lấy làm thiếp, dù nàng có là đại tiểu thư thì bọn họ vẫn coi thường nàng. Nàng vẫn không thể so sánh với đích nữ như Ngọc Minh. Một người thì được người người cưng chìu, nịnh bợ; một người thì bị người người ghét bỏ, khinh rẻ. Đó là sự khác biệt giữa nàng và nàng ta.
Bây giờ Ngọc Giao chỉ còn lại một sự lựa chọn: chịu đựng. Đúng lúc nàng vừa quyết định xong là sẽ giữ im lặng thì từ xa truyền đến tiếng bước chân vô cùng nhẹ. Mọi người xung quanh khi nhìn thấy người vừa đến liền thu lại nụ cười trên môi, vội vã hành lễ.
"Chúng thần xin thỉnh an thập nhất công chúa."
Lạc Thiên bước lại gần đứng kế bên Ngọc Giao, tuy chỉ là một hành động nhỏ nhưng đây rõ ràng là cố ý cho Ngọc Giao chỗ dựa. Trên môi nàng nở một nụ cười tựa như gió xuân.
"Xem ra Ngọc Minh tiểu thư đây rất thích lấy thân phận của mình để đè người khác."
Giọng nói thì dịu dàng nhưng ánh mắt lại sắc lạnh vô cùng.
Đăng bởi | Maihoanh9xxza |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |