Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liên Tiếp Đột Phá

Tiểu thuyết gốc · 1010 chữ

Phàm Thiên tâm tình thật là tốt vừa đi vừa hát hắn cảm thấy hôm nay là ngày hắn vui nhất 15 năm qua, mỗi ngày trải qua không bị mắng thì bị đánh nhưng hôm nay bất đồng hắn vừa được tiện nghi sư phụ và tiện nghi vợ tương lai.

-Tuyết nhi ngươi tỉnh ?

Phàm Thiên đi tới trước người Độc Cô Tuyết cười hỏi.

-Đồ lưu manh, đồ khốn khiếp đi chết đi.

Phàm Thiên còn chưa kiệp phản ứng thì bị đánh bay ra ngoài lăn hai ba vòng thì mới nằm lăn ra đất.

Chợt Độc Cô Tuyết kinh hô lên vội vàng chạy đến nân Phàm Thiên lên khóc lóc nói.

-Ngươi có sao không, đừng làm ta sợ, ta không cố ý, ta không biết ngươi không có tu vi, ta...

Độc Cô Tuyết khóc lóc như mưa liên tục lây hắn.

-Chặc chặc không ngờ nha đầu này là một tốt cô nương, ta tưởng nàng tỉnh dậy phải làm thịt ngươi.

Ngư lão âm thanh vang lên táng thưởng một tiếng, Phàm Thiên cười hắc hắc rồi không nói gì vì phải dổ dành tiểu cô nương trước mặt.

-Ta không sao.

Phàm Thiên lấy thanh âm yếu bớt nói.

-Mây quá.

Độc Cô Tuyết mừng như điên còn tưởng rằng mình đánh chết người chứ.

-Lo lắng ta ?

Phàm Thiên ngây ngô cười hỏi.

-Chết đi ai lo lắng ngươi.

Độc Cô Tuyết chột dạ đẩy hắn ra bỏ chạy.

Phàm Thiên cười đuổi theo.

-Tuyết nhi ta sẽ phụ trách, nàng đồng ý gả cho ta nha.

Phàm Thiên chân thành nắm tay Độc Cô Tuyết nói ra, hắn rất có lòng tinh vì hắn có một cường đại sư phụ hắn tinh không bao lâu hắn sẽ cường đại lên.

-Ngươi không cần phụ trách, ta cũng không cần ngươi tự trách.

Nhưng đột nhiên thanh âm Độc Cô Tuyết lạnh như băng vang lên làm Phàm Thiên sững sờ hắn vội hỏi.

-Vì sao.

Độc Cô Tuyết lạnh như băng nhìn hắn nói.

-Vì sao, vì ngươi không sứng, vì ngươi chỉ là phàm nhân có tư cách gì nói phụ trách ta.

Độc Cô Tuyết khinh thường hừ một tiếng rồi quay đầu đi nhưng trong ánh mắt hiện lên sự không muốn.

Phàm Thiên trầm mặc rồi đột nhiên cười.

-Ha ha ha

Rồi bất ngờ vòng tay ôm sao lưng Độc Cô Tuyết nhỏ giộng thì thào vào tai nàng.

-Ta biết, ngươi sợ ngươi sợ liện lụy tới ta, ngươi chỉ lấy cớ để ta tránh xa ngươi ra.

Độc Cô Tuyết sắc mặc hơi đổi hỏi.

-Hừ nói si nói mộng.

Nàng vẫn hừ một tiếng.

-Nàng giả bộ khá tệ nàng biết không, từ chuyện mới sảy ra và việc nàng bị hạ dược là ta có thể đoán ra chút gì với lại một người vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như nàng sao có thể nói ra lời như vậy, còn chuyện tu vi của ta hắc hắc.

Phàm Thiên buôn nàng ra ngồi xếp bằng xuống vận chuyển công pháp Ngư lão truyền cho hắn, công pháp tên là Thất Thướng Phá Khung quyết, là một môn công pháp rất cao còn cao bao nhiêu Ngư lão không nói.

Theo lời Ngư lão nói hắn liên vận chuyển công pháp khi linh khi gần tới đan điền thì bị chặn lại hắn biết mình còn chưa mở ra linh căng vì vậy Ngư lão đánh ra một đạo pháp quyết phá tang rồng xiền xích hắn mới luyện hóa linh khi, hắn phát hiện một lực lượng nhu hòa tự chảy vào đan điền hắn ông..hắn thành công đột phá liên tiếp 2 giai tiến vào luyện khí nhị giai nhưng chưa xông hắn phát hiện một sợi linh khí rất nhỏ từ thức hải chảy vào đan điền hắn ông ông ông...ba tiếng đinh tai vang lên hắn thu pháp quyết đứng dậy hắn nắm chặc tay hắn cảm thấy lực lượng hắn tiện tay đấm ra một quyền.

Bành

Tảng đá lớn trước mắc như bùng nhảu bị hắn sinh sinh đam nát.

Độc Cô Tuyết thì đứng trợn má hốc mồn, nàng không thể tưởng tượng đây là sự thật, nàng thấy gì một người từ không có tu vi chỉ trong chưa tới nữa canh giờ liền đột phá luyện khí ngũ trọng hơn nữa còn sinh sinh đêm một tảng đá lớn đánh nát phải biết dù là nàng luyện khí bát trọng chỉ miển cương đánh bể nó chứ không nát được, tảng đá đó cũng cở 500 cân á cho dù luyện khí cửu trọng cũng không chắc có thể một quyền đánh nát bây giờ trong đầu nàng chỉ có một ý niệm hắn còn là người sao, nếu Ngư lão biết nàng nghĩ gì thì không do dự đáp đúng hắn không phải người mà là một quái vật.

Ngư lão thì cũng đã dự đoán được nhưng khi chứng kiến Phàm Thiên có thể điều động được linh khi trong thức hải thì mừng như điên phải biết hắn luyện hóa một tia linh khí từ lúc nhập vào thức hải Phàm Thiên nhưng còn chưa luyện hóa hết còn Phàm Thiên không tới nữa canh giờ luyện hóa xong hắn càn nghĩ càn kích động, Ngư lão âm thanh vang lên.

-Ngươi bây giờ đã vào con đường tu luyện ta chỉ chỉ điểm ngươi tu luyện còn lại ngươi tự an bài như lúc nguy hiểm tới tính mạng ta sẽ ra tay giải trừ còn đây là ba loại vũ kỹ ngượi tự tu luyện có gì không hiểu hỏi ta giờ thì lo giải quyết tiểu mỹ nhân của ngươi đi hắc hắc.

Ngư lão xấu xa cười rồi chặc đứt truyền âm cũng không đợi Phàm Thiên đáp lại.

Phàm Thiên bắt đắc dĩ vừa cảm động, đây là lần đầu tiên có 2 người quang tâm lo lắng hắn.

Bạn đang đọc Tu La Cuồng Đế sáng tác bởi An4655
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi An4655
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.