Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch minh chủ tới!

Tiểu thuyết gốc · 1893 chữ

Lời nói ngạo nghệ của Võ Vô Địch khiến nhóm người cấp bậc Tông Sư sắc mặt tối sầm lại. Đệ tử đều mạnh như vậy, tên này là chưởng môn chắc chắn thực lực cũng không tầm thường. Cho nên, không ai dám bước ra.

Mã Sơn bỗng nhiên cười lớn lên.

“Ta đã nói, hôm nay gà chó không tha. Dù ngươi có thực lực cao, thắng liên tiếp nhưng nếu toàn bộ bọn ta đều lên, các ngươi đối phó thế nào?”

Võ Vô Địch muốn ném cái lệnh bài chết tiệt vào mặt cái tên đáng ghét Mã Sơn. Nếu không phải vì nhiệm vụ bảo vệ lệnh bài để nhận phần thưởng thực dụng thì hắn chả cần lệnh bài làm gì.

Có điều, ý tứ của Mã Sơn rất rõ ràng. Bọn chúng chuẩn bị hành động.

Võ Vô Địch cũng giơ tay ra hiệu cho toàn bộ đệ tử ở vào thế sẵn sàng ứng phó.

Mã Sơn cầm Bán Nguyệt Đao giơ lên cao rồi chém xuống, đồng thời quát lên.

“Toàn bộ lên! San bằng nơi này!”

Tức thì hơn phân nửa số người vây công phía sau lưng Mã Sơn rút ra vũ khí, từ trường kiếm, mã tấu, đại đao cho đến các loại thương kích lao về phía đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc.

Phía Võ Vô Địch cũng không rút về mà toàn bộ lao lên.

Mã Sơn ẩn phía sau đám đông chuẩn bị ám toán Võ Vô Địch.

Võ Vô Địch thì lấy Bách Mệnh Kim Châm ra chuẩn bị bật chế độ đồ sát.

Thình lình, từ trên không trung phóng xuống một thanh trường kiếm. Tại chuôi kiếm có hình đầu rồng cực kỳ bá đạo.

Trường kiếm chắn ngang, tạo ra uy áp khiến hai bên buộc phải dừng lại.

Mặt đất vốn yên lắng tức thì rách toạc ra.

Từ ngoài sơn môn đi vào một thân ảnh.

Người này dáng vẻ phong trần, tuấn lãng với vài sợi tóc bạc tung bay theo cơn gió, tay dẫn một con chiến mã chậm rãi đi vào.

Mười hai tên Tông Sư nhất thời dừng lại, sắc mặt ngưng trọng.

Toàn bộ năm trăm tên thuộc hạ cũng ngơ ngẩn không dám cử động, không dám hít thở mạnh.

Loại khí thế này trong mắt Võ Vô Địch trước nay chưa từng thấy qua.

Bạch Họa Họa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc tức thì vỡ òa mừng rỡ.

Nàng bước ra hô lớn lên.

“Con gái ngoan ở đây nè lão đầu!”

Người đến chính là minh chủ võ lâm đương thời Bạch Diệp Phi, cấp bậc đã ngoài tưởng tượng của nhiều người.

Bạch Diệp Phi xoa đầu nữ nhi ngốc nghếch của mình rồi nhàn nhạt nói.

“Ở đây có ai ăn hiếp nữ nhi đáng yêu của phụ thân không?”

Bạch Họa Họa nhanh chóng chỉ về phía toàn bộ những người tấn công nói.

“Bọn họ là ác đồ, đang chuẩn bị ức hiếp con gái đây!”

Bạch Diệp Phi thoáng nhìn thanh kiếm gỗ trong tay Bạch Họa Họa, vẻ mặt nhất thời kinh ngạc.

Thì ra tin tức truyền về không sai, nữ nhi ngốc nghếch đáng yêu của hắn đã cầm kiếm.

Kiếm gỗ không sao, miễn trưởng thành là được.

Bạch Diệp Phi lườm về phía trưởng lão Tiêu Dương Phái Mã Sơn. Sắc mặt âm trầm, sau một hồi mới cất tiếng.

“Nếu ta nhớ không lầm địa phận quản hạt Tiêu Dương Phái không phải ở vùng rìa phía tây Võ Minh này”

Mã Sơn nghe Bạch Diệp Phi chất vấn, dù vậy hắn vẫn không nhượng bộ mà khép nép nói.

“Không dám dấu minh chủ, chưởng môn Tiểu Kiếm Có Độc trộm đồ bọn ta. Cho nên bọn ta đến đòi lại!”

Bạch Diệp Phi làm ra vẻ hiểu chuyện, rồi quay sang Võ Vô Địch đang đứng từ xa âm thầm quan sát hắn.

“Trưởng lão Mã Sơn nói đúng chứ, nếu vậy tiểu tử nên trả lại đồ vật cho người ta. Nếu không lại xảy ra tranh chấp. Vùng này không thuộc võ lâm nên bản thân ta không tiện nhúng tay vào!”

Võ Vô Địch vò đầu, cười hắc hắc.

Ta cần ngươi quản, nếu ngươi không đến ta xem có tên nào có thể rời khỏi đây an toàn không. Nể tình ngươi là phụ thân của Họa Họa ta không chấp nhất.

Ngoài mặt, hắn vừa cười vừa nói.

“Giả dụ Phi Phi minh chủ ra ngoài bị người khác ám toán, rồi Phi Phi minh chủ phản sát. Đồ trên người cái tên ám sát Phi Phi minh chủ lại phải trả lại cho bằng hữu của cái tên ám sát mình. Nói vậy, tư duy này tiểu tử khó theo kịp!”

Bạch Diệp Phi nhất thời nổi lên gân xanh.

Ta không phải là Phi Phi, ngươi đang nói tào lao gì thế. Ngươi có tin một kiếm liền “xiên” ngươi không.

Ngoài mặt, Bạch Diệp Phi làm cử chỉ cân nhắc.

“Nếu mà tên tiểu tử đáng ghét này nói đúng. Thì đồ đương nhiên là của hắn. Các ngươi đòi là lấy danh nghĩa gì?”

Mã Sơn không chấp nhận loại tư duy nhảy vọt này.

Hắn phản đối.

“Vấn đề đó là vật mà bọn ta cần. Cho nên, sai lầm là nhất thời nhưng đồ vật cần phải hoàn trả. Nếu không mười hai người bọn ta tuyệt không trở về, thuộc hạ bọn ta cũng sẽ cấm cờ ở đây dài dài…”

Bạch Diệp Phi giống như biến hóa thành một tên gió thổi chiều nào hắn biến hóa theo chiều đó. Cho nên, hắn lại hỏi ngược lại Võ Vô Địch.

“Bọn họ cứng đầu, cũng có lý do của họ. Tiểu tử ngươi thấy thế nào?”

Võ Vô Địch cũng phối hợp lão cha của Họa Họa diễn kịch.

Hắn cân nhắc một hồi rồi đưa ra ý kiến.

“Trước khi Phi Phi minh chủ đến thì bọn họ đã đánh cược, bọn ta thắng liên tiếp hai trận nhưng bọn họ trở mặt. Tiểu tử suy nghĩ… hay là chọn ra người mạnh nhất bọn chúng đánh với tiểu tử một trận. Người còn sống chính là đạo lý!”

Bạch Diệp Phi nghe xong, hai mắt sáng lên rồi vỗ tay xác nhận.

“Ý hay, nếu vậy thì cứ đánh một trận. Người sống chính là đạo lý?”

Vừa nói, Bạch Diệp Phi nhìn về phía trưởng lão Mã Sơn.

Lúc này, ánh mắt của Bạch Diệp Phi đã ẩn chứa sự uy hiếp.

Bạch Diệp Phi thấy bọn chúng không lên tiếng liền nhìn lần lượt từng người trong số mười hai Tông Sư có mặt.

Chưởng môn Thất Sơn Phái Giang Phong chấp tay lại hướng Bạch Diệp Phi nói.

“Tại hạ sức cùng lực kiệt, với lại nguyện thua nguyện rút lui”

Nói rồi, Giang Phong rời đi.

Ẩn sĩ Không Văn Đạo, chưởng quán Ngũ Hành Sơn Thanh Lão rời đi.

Còn lại chín tên Tông Sư nhưng bọn chúng vẫn chưa đưa ra quyết định.

Sắc mặt trưởng lão Mã Sơn lúc này đã đen đến cực điểm.

Hắn phát hiện, bản thân tính toán sai. Từ đâu chạy ra một cái tên thích lo chuyện người khác - Bạch Diệp Phi.

Mã Sơn bước ra.

“Nếu vậy để ta thay mặt những người có mặt ở đây đánh một trận. Có điều…”

Hắn nhìn về phía Võ Vô Địch, khóe miệng cong lên.

Hắn nói tiếp.

“Có điều không được dùng ám khí!”

Bạch Diệp Phi vỗ tay xác nhận.

“Rất tốt!”

Nội tâm Võ Vô Địch nhảy dựng.

Rất tốt con em ngươi.

Ta được buff chính là Bách Mệnh Kim Châm, không dùng lấy gì thắng.

Ánh mắt hắn chú ý thanh kiếm vẫn còn đang cấm trên mặt đất trước đó.

Võ Vô Địch hướng Mã Sơn gật đầu đồng ý.

Tiếp theo, hắn hướng Bạch Diệp Phi nói.

“Tiểu tử chỉ là một tên Nội Luyện nhỏ bé sao đánh lại một vị Tông Sư. Cho nên tiểu tử hướng Phi Phi minh chủ một thỉnh cầu!”

Bạch Diệp Phi nhướng hàng chân mày lên.

“Thỉnh cầu gì?”

Võ Vô Địch chỉ về phía thanh kiếm rồi vui vẻ nói.

“Nếu được tiểu tử muốn mượn kiếm Phi Phi minh chủ dùng!”

Bạch Diệp Phi khựng lại, rồi phá lên cười, tiếng cười vang vọng tứ phương.

“Kiếm của ta không cho ngoại nhân mượn dùng!”

Võ Vô Địch khép nép nói.

“Chẳng lẽ Phi Phi minh chủ quên tiểu tế rồi!”

Nội tâm Bạch Diệp Phi âm thầm chửi mẹ.

“Cái tên này quá vô sỉ!”

Ngoài mặt, Bạch Diệp Phi tùy hứng, xua tay nói.

“Được rồi, tùy ý! Kiếm bị sứt mẻ ta bắt môn phái ngươi bồi thường!”

Võ Vô Địch thích thú chạy lại gần thanh kiếm rồi nhổ kiếm lên khỏi mặt đất. Sắc mặt tức thì nở hoa.

“Kiếm tốt!”

Nói rồi, Võ Vô Địch chỉ mũi kiếm về phía trưởng lão Mã Sơn đang ung dung chờ đợi như thể không xem hắn ra gì.

Mã Sơn chỉ sợ loại ám khí trong người Võ Vô Địch, ngoài ra thì Võ Vô Địch trong mắt hắn chính là một tên Nội Luyện bé nhỏ.

Võ Vô Địch cầm kiếm lao đến, xoay kiếm quét theo đường tròn bổ xuống Mã Sơn. Mã Sơn hờ hững lấy Bán Nguyệt Đao chống đỡ, có điều, Bán Nguyệt Đao như thế chịu đựng sức nặng hai ngàn cân liền bị ép xuống.

Mã Sơn sửng sốt, thối lui về sau thì thấy Võ Vô Địch cầm trường kiếm loạn kiếm đánh tới. Đường kiếm đơn thuần không hoa mỹ nhưng ẩn chứa sức nặng hai ngàn cân.

Mã Sơn bất đắc dĩ thối lui về sau, hắn càng lùi về sau thì Võ Vô Địch càng lấn tới càn quét.

Mã Sơn nổi giận liền phát bạo tiết, hắn gào thét rồi quét từ dưới lên một đường.

Đường đi của Bán Nguyệt Đao tạo thành Đao thế hóa đao khí bắn về phía Võ Vô Địch.

Võ Vô Địch dùng thân kiếm chống đỡ rồi tiếp tục lao về phía Mã Sơn tiếp tục dùng chiêu loạn kiếm cùng lên.

Mã Sơn cảm giác lồng ngực muốn bạo tạc vì tức giận. Hắn thu người về sau tạo thành Đao Thế rồi vận dụng nội lực ném Bán Nguyệt Đao về phía Võ Vô Địch.

Đường đi của Bán Nguyệt Đao lúc này như thể biến thành đao xoáy tấn công, sát khí tỏa ra cực điểm.

Võ Vô Địch không gấp mà dùng mũi kiếm đâm ngay tâm điểm của đao xoáy rồi dễ dàng khống chế đao xoáy trên mũi kiếm. Khi đao xoáy đến cực hạn, Võ Vô Địch liền ném đao xoáy trở về phía Mã Sơn.

Mã Sơn hốt hoảng, nhanh chóng lăn lộn mấy vòng hòng tránh khỏi đao xoáy phản sát.

Trước mặt Mã Sơn bụi bay tứ tán.

Khi hắn nhìn lại thì đã thấy Võ Vô Địch đối diện, để trường kiếm kề cổ, biểu hiện phong thái tuấn lãng.

“Thế giới này… khái niệm Tông Sư có vẻ sai quá sai!”

Bạn đang đọc Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái sáng tác bởi hkzero2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hkzero2
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.