Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyển Quân UY Chiến (1)

Tiểu thuyết gốc · 1816 chữ

Tám ngày sau.

Ngoài sơn môn lại xuất hiện một nhóm tám người, tất cả đều là thiếu nữ khoác bạch y.

Tám thiếu nữ này có độ tuổi từ mười bốn đến hai mươi với diện mạo xinh tươi, dễ dàng thu hút người đối diện.

Hai đệ tử đứng gác trên Đài Quan Sát phát hiện liền thông báo cho “đại quản gia môn phái” Bùi Thiên Bách.

Bùi Thiên Bách lúc này cùng Vương Trùng ở Hội Trường, bận rộn làm trọng tài cho các sư đệ đang tham gia thi đấu tuyển chọn cho vị trí Quân Uy Chiến thì nhận được tin báo. Hắn lại cho Vương Trùng rồi phóng lên Tật Phong Lang ra ngoài tiếp đón.

Theo như miêu tả của sư đệ thì y phục nhóm thiếu nữ này đến từ Bách Hoa Cốc.

Trước kia giữa Tiểu Kiếm Có Độc và Bách Hoa Cốc không có qua lại, lần này đối phương đến chắc chắn là có việc cần nhờ vả.

Điều này khiến Bùi Thiên Bách tự thân ra tiếp đón.

Vài phút sau, Bùi Thiên Bách có mặt bên ngoài sơn môn.

Đúng như suy đoán của Bùi Thiên Bách, dàn thiếu nữ xinh tươi này đều mang nét đẹp rạng rỡ, gương mặt vô ưu vô lo, một đặc điểm cực kỳ đặc biệt của đệ tử Bách Hoa Cốc.

Bùi Thiên Bách dò hỏi.

“Các vị đến môn phái có chuyện gì không?”

Một người bước ra khiêm tốn nói.

“Tiểu nữ Hoa Tiểu Nguyệt đến từ Bách Hoa Cốc nghe danh môn phái đã lâu. Lần này mạo muội đến bái phỏng!”

Quả nhiên là Bách Hoa Cốc.

Bùi Thiên Bách tò mò không hiểu vì sao Bách Hoa Cốc lại đột ngột xuất hiện ở một môn phái vốn không có danh tiếng trong giang hồ.

Có điều, đối phương đến chắc chắn có mục đích riêng.

Bùi Thiên Bách từ tốn nói.

“Các vị đợi một lúc, tại hạ bẩm báo trưởng môn để xin chỉ thị!”

Tên sư đệ bên cạnh nhận được lệnh của Bùi Thiên Bách liền xuất ra Tật Phong Lang rồi phóng lên lưng Tật Phong Lang rời đi.

Hình ảnh hư không đột nhiên xuất hiện một con sói màu đen với hình thể to lớn khiến nhóm đệ tử Bách Hoa Cốc giật mình, sắc mặt người nào người nấy đều kinh hãi.

Bùi Thiên Bách thấy vậy liền giải thích.

“Đây là thú cưỡi của môn phái tại hạ, đã được thuần phục cho nên rất hiền lành. Không tấn công khi không được sự cho phép!”

Hoa Tiểu Nguyệt ánh mắt không khỏi nhìn về phương hướng tên đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc vừa rời đi. Nàng ta không nghĩ tới, một môn phái nhỏ, không tiếng tăm lại sở hữu thủ đoạn thuần phục thú cưỡi lợi hại như vậy. Thậm chí Bách Hoa Cốc, vốn danh tiếng sánh ngang với Tiêu Dương Phái cũng không thể làm được.

Trong nhóm tám đệ tử Bách Hoa Cốc có một nữ đệ tử mang một vẻ đẹp nhẹ nhàng, ngẩng đầu tò mò nhìn về phương hướng con Tật Phong Lang, sắc mặt trở nên kinh ngạc.

Một lúc sau.

Tên đệ tử truyền tin cưỡi Tật Phong Lang trở lại báo.

“Chưởng môn cho mời đến Hội Trường, sẵn tiện mời các vị đệ tử Bách Hoa Cốc xem tỷ đấu!”

Bùi Thiên Bách gật đầu rồi quay sang nhóm đệ tử Bách Hoa Cốc nói.

“Các vị, mời theo tại hạ!”

Nhóm đệ tử Bách Hoa Cốc không thể hiện cao ngạo mà khép nép đi theo sau Bùi Thiên Bách. Ánh mắt bọn họ không ngừng dò xét các kiến trúc của môn phái được xem là vô cùng nhỏ trong giang hồ.

Tại vị trí trung tâm có một tòa tháp quan sát, cao một trăm mét. Ở xa xa có thể nhìn thấy ba tòa tháp khác, với kiến trúc xưa cũ, có thể đã tồn tại hàng trăm năm. Có thể nói lên lai lịch Tiểu Kiếm Có Độc cũng tồn tại lâu rồi nhưng không có danh tiếng.

Điểm cuối cùng là Hội Trường, đây là một kiến trúc vẫn còn ngửi được mùi gỗ mới. Có thể đây là kiến trúc mới xây dựng nhưng độ hoành tráng thì không môn phái nào có thể sánh được.

Khuôn viên rộng lớn, khán đài có thể chứa hơn năm ngàn người. Vị trí lôi đài được bố trí ở trung tâm có hình vuông, thấp hơn khán đài nên ngồi trên khán đài có thể quan sát được toàn cảnh.

Một đệ tử Bách Hoa Cốc lên tiếng.

“Không ngờ quý chưởng môn lại có sở thích đánh nhau đến như vậy. Xây hẳn một võ đài cho đệ tử khiêu chiến!”

Bùi Thiên Bách quay lại, sắc mặt nghiêm túc phản đối.

“Chương môn nói đây là giải trí, không phải khiêu chiến!”

“Thì cũng là đánh nhau để giải trí!”

“Mà giải trí là gì vậy?”

Bùi Thiên Bách bất đắc dĩ lắc đầu.

Các ngươi… không biết giải trí là gì cũng có ý kiến.

Ngoài mặt hắn giải thích.

“Giải trí theo chưởng môn nói là thú vui tiêu khiển. Nơi này cho đệ tử trao đổi võ công, giải quyết tranh chấp, thậm chí là cho phép đánh cược. Có điều ở mức độ vừa phải, không sát phạt. Chỉ cần đệ tử nổi lên sát khí là bị chưởng môn trục xuất sư môn!”

Hoa Tiểu Nguyệt gật gù như thể không thích nghe cách giải thích này.

Đánh nhau tức là đánh nhau, lý sự nhiều vô dụng.

Bùi Thiên Bách không quan tâm cách nghĩ của nhóm đệ tử này, hắn vẫn nhiệt tình dẫn bọn họ đến vị trí khách mời là vị trí đầu trên khán đài. Đây là vị trí quan chiến tốt nhất ở trên khán đài, cũng là tâm thái thể hiện thiện chí hiếu khách của môn phái.

Điều này khiến tâm tình đệ tử Bách Hoa Cốc có phần tâm cao khí ngạo.

Lúc này trên lôi đài, đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc đang thi đấu. Cả hai đều sử dụng quyền pháp đối kháng, dư chấn vang dội khiến lôi đài cực kỳ náo nhiệt.

Trên phía vị trí thượng tọa, Võ Vô Địch đang mải mê nhìn vào giao diện hệ thống. Bộ dáng vô cùng nghiêm túc.

Trạng thái nghiêm túc này lọt vào mắt đệ tử Bách Hoa Cốc đó là phong thái hiên ngang, toát lên khí chất của một chưởng môn soái khí. Mặc dù tuổi tác Võ Vô Địch vẫn là một thiếu niên nhưng phong thái cực kỳ trầm ổn, bằng chứng là toàn bộ đệ tử đều nhìn về phía chưởng môn bằng ánh mắt cực kỳ kính phục.

Hoa Tiểu Nguyệt khẽ đưa ánh mắt liếc về phía một tiểu sư muội cũng đang dùng ánh mắt thăm dò về phía Võ Vô Địch.

Trước khi nhóm đệ tử Bách Hoa Cốc đến, đệ tử môn phái Tiểu Kiếm Có Độc đã trải qua vô số trận sàng lọc. Lúc này chỉ còn lại tám đệ tử, tám đệ tử này đang đứng đên lôi đài xếp thành hàng ngang chờ đợi.

Võ Vô Địch đứng dậy, nhìn tám đệ tử với khí sắc không hề chịu thua nhau hiên ngang chờ đợi.

Võ Vô Địch khẽ tằng hắng rồi nói.

“Chúc mừng tám đệ tử xuất sắc nhất của môn phái. Do suất tham gia Quân Uy Chiến chỉ còn bốn người cho nên các ngươi phải cố gắng”

“Ở vòng này, các ngươi tùy ý chọn đối thủ. Người thể hiện tốt sẽ được chọn!”

Ý của Võ Vô Địch rất rõ ràng. Không nhất thiết phải thắng mới được chọn mà là thể hiện ra thực chân chính mới được chọn.

Bọn họ quá hiểu chưởng môn mình luôn không theo lẽ thường an bài.

Sau lời tuyên bố của Võ Vô Địch, trên Lôi Đài chỉ còn lại hai đệ tử.

Một người là Triệu Tử Linh, nam, ngoài ba mươi với khí chất cương trực tay cầm trường thương.

Người khác là Lâm Hải vai mang đại đao, gương mặt vuông nhìn chỉ ngoài hai mươi nhưng khí chất không hề thua kém Triệu Tử Linh.

Lâm Hải chắp tay lại hướng Triệu Tử Linh nói.

“Hy vọng sư đệ dùng toàn lực ứng phó!”

Triệu Tử Linh gật đầu, mặc dù hắn ngoài ba mươi lớn tuổi hơn Lâm Hải nhưng mới vừa gia nhập môn phái vài ngày trước.

Hắn chính là nghe danh môn phái mà tìm đến.

Bản thân Triệu Tử Linh sử dụng thương pháp Triệu gia, nhưng khi gia nhập vào môn phái. Hắn nhận ra thương pháp trong môn phái so với thương pháp gia truyền cao hơn không chỉ một bậc. Đó là nguyên nhân, dù hắn chỉ gia nhập vài ngày nhưng thực lực so với vị sư huynh Lâm Hải không hề kém.

Triệu Tử Linh không nhiều lời mà lấy thế lao về phía Lâm Hải, một thương quét ngang thăm dò.

Lâm Hải mỉm cười, hắn nhúng vai một cái, đại đao tức thì thoát khỏi võ, hắn với tay chộp lấy rồi lao về phía Triệu Tử Linh một đao quét ngang chống đỡ. Dù chỉ là một chiêu thăm dò nhưng dư chấn lan tỏa ra xung quanh khiến bụi bay khắp lôi đài.

Phía dưới.

Nhóm đệ tử Bách Hoa Cốc trố mắt nhìn hai đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc giao đấu. Rõ ràng là thực lực hiển lộ ra không nhiều, trong đó Triệu Tử Linh có thực lực áp đảo Lâm Hải nhưng Lâm Hải chỉ quét một đường đao đã đẩy lùi được Triệu Tử Linh.

Nếu lấy thực lực đem so với các vị trưởng bối trong Bách Hoa Cốc, đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc ắt hẳn sẽ ngang hàng với các vị trưởng lão.

Trên phía vị trí chưởng tọa.

Võ Vô Địch dùng hệ thống thăm dò.

Thực lực của đệ tử mới gia nhập Triệu Tử Linh chỉ mới đạt cấp 25, còn tên Lâm Hải đã đạt cấp 32.

Dù cấp bậc của Lâm Hải cao hơn nhưng kinh nghiệm thực chiến rõ ràng cao hơn một bậc. Cộng với chiêu thức Du Long Bá Vương Kích trong môn phái Triệu Tử Linh không nhìn cũng biết sẽ sớm đánh bại Lâm Hải dễ dàng.

Quả nhiên.

Võ Vô Địch vừa suy đoán xong thì trên Lôi Đài, Lâm Hãi đã bị Triệu Tử Linh một thương đẩy lùi, mũi thương đã áp sát cổ Lâm Hải.

Lâm Hải nuốt một ngụm nước bọt, rồi nhận thua.

Bạn đang đọc Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái sáng tác bởi hkzero2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hkzero2
Thời gian
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.