Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một châm thần kỳ

Tiểu thuyết gốc · 1849 chữ

Hoa Diễn Sinh mơ hồ nhìn về phía Võ Vô Địch, hắn lúc này nhìn không rõ được nữa vì hai mắt sưng húp.

Hắn cố gắng lên tiếng như bị Bùi Thiên Bách bóp cổ nên không nói được.

Hắn chỉ có thể gật đầu liên tục.

Võ Vô Địch gật đầu, Bùi Thiên Bách mới ném Hoa Diễn Sinh rang một bên rồi nghiến răng nói.

“Nếu ngươi mà không bình tĩnh, sợ rằng ngươi không sống qua ngày mai…”

Võ Vô Địch nhìn thần thái của tên Bùi Thiên Bách có thay đổi. Thì ra cái tên nghiêm túc này cũng biết tức giận.

Võ Vô Địch chắp tay sau lưng đứng đối diện Hoa lão đại từ tốn nói.

“Tên đó vô lễ với bọn ta!”

Hoa lão đại quan sát Võ Vô Địch một hồi rồi dò hỏi.

“Cho hải các vị đến từ đâu? Nơi này vốn không hề hoan nghênh ngoại nhân!”

Võ Vô Địch nhìn về phía Thượng Quan Phi Phi nói.

“Là nàng ta lặn lội đường xa đến môn phái ta cầu cứu. Ta mới đến, nếu không ta cũng không rảnh nhìn các ngươi đấu đá”

Võ Vô Địch nhìn về phía Hoa Diễn Sinh vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nói tiếp.

“Các ngươi dạy dỗ hắn rất tốt, có ngày cũng mất mạng vì không biết trời cao đất rộng!”

Hoa lão đại không phản bát mà gật đầu đáp.

“Phải phải, sau này bọn trưởng bối ta sẽ để mắt tới hắn. Cho hỏi môn phái thiếu hiệp có phải đến từ Tiêu Dương Phái?”

“Tiêu Dương phái? là cái quỷ gì?”

Hoa lão đại lúng túng.

“Nếu không phải đến từ Tiêu Dương Phái vì sao lại lợi hại như vậy?”

Võ Vô Địch lười giải thích.

“Bọn ta đến từ đâu không cần quan tâm, giờ tránh đường cho ta gặp cốc chủ các ngươi!”

Thượng Quan Phi Phi nhanh chóng đứng ra giải thích.

“Đây là chưởng môn Tiểu Kiếm Có Độc, trước đó đã giải độc cho hoàng phi của tứ hoàng tử. Cho nên tiểu bối đã đến môn phái Tiểu Kiếm Có Độc mời chưởng môn đến cứu chữa cho phụ thân!”

Hoa lão đại lúc này mới hiểu ra.

Trước đó, trong thành Cổ Xích Thổ, danh tiếng một vị chưởng môn trẻ tuổi đã giải độc cho vị hoàng phi mà Hoa phủ bó tay. Chuyện này nói ra thì Hoa phủ mất mặt, Bách Hoa Cốc cũng mất mặt.

Thì ra, chủ nhân của tin đồn kia đang đứng trước mặt lão.

Hoa lão ngũ thấy vậy bước ra, thấp người hướng Võ Vô Địch kính cẩn hơn.

“Nếu vậy, mời thần y vào trong!”

Võ Vô Địch hướng Bùi Thiên Bách nói.

“Ngươi theo ta, còn những người khác ở lại!”

Bạch Họa Họa không nghe lời mà cứ đi theo bên cạnh Võ Vô Địch, như thể nàng ta sợ bị bỏ rơi.

Năm vị trưởng lão dẫn đường đến nội phủ bên trong Bách Hoa Cốc.

Đoạn đường đi qua nhiều dãi phòng, xung quanh được trồng nhiều loại kỳ hoa dị thảo với nhiều màu sắc đẹp mắt.

Trong võ lâm, Bách Hoa Cốc chính là nơi cung cấp đủ các loại thảo dược. Cho nên khắp nơi đều là thảo dược, kỳ hoa cũng không có gì lạ.

Một lúc sau, Hoa lão đại dẫn Võ Vô Địch đến một gian phòng tương đối rộng. Xung quanh có hơn mười hộ vệ trấn giữ.

Có thể nói, nhóm trưởng lão Bách Hoa Cốc rất coi trọng sinh mệnh của cốc chủ, khác xa so với cái tên nghịch tử Hoa Diễn Sinh.

Xem ra Bách Hoa Cốc vẫn còn cứu được.

Võ Vô Địch bước vào gian phòng, xung quanh tràn ngập mùi thuốc với trầm hương.

Trên giường, một nam nhân gầy gò với đầu tóc bạc phơ nằm thoi thóp. Tuổi tác nhìn theo trạng thái đã ngoài bốn mươi.

Bộ dáng có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc, có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Xem ra hệ thống quá coi trọng thời gian rồi.

Khả năng hắn không đến Bách Hoa Cốc, sợ rằng cốc chủ không sống qua ngày mai.

Võ Vô Địch quay đầu nhìn về phía sau, hắn dự định cho mấy người không liên quan rời đi.

Có điều sau một hồi cân nhắc, hắn để bọn họ đứng yên chờ đợi.

Hắn xuất ống trúc Bách Mệnh Kim Châm ra rồi lấy ra một kim châm.

Kim châm tức thì đánh dấu ngay huyệt Khí Hải.

Đúng như Võ Vô Địch suy đoán trước đó. Đối với tổn thương vật lý thì Bách Mệnh Kim Châm sẽ đánh dấu ở huyệt Bách Hội, nếu trúng độc sẽ đánh dấu ở huyệt Khí Hải.

Võ Vô Địch theo đánh dấu có sẵn, cấm vào ngay huyệt Khí Hải.

Hai phút sau.

Cốc chủ Thượng Quan Chính Nghĩa ho một tiếng rồi mở mắt ra.

Y phục trắng chỉ trong phút chốc đượm một màu đen.

Đây chính là độc tố được đào thải ra bên ngoài.

Võ Vô Địch nhìn trạng thái thải độc của cốc chủ. Hắn có thể suy đoán, loại độc mà kẻ đằng sau ám hại rất lợi hại, nếu không Bách Mệnh Kim Châm sẽ không đào thải theo hình thức này.

Lúc này, mái tóc bạc trắng của Thượng Quan Chính Nghĩa bắt đầu chuyển dần sang màu đen.

Thân hình gầy gõ đã có thêm sức sống.

Thượng Quan Phi Phi nhìn phụ thân tỉnh lại, nàng ta tức thì lao đến ôm chầm lấy phụ thân rồi òa khóc như một hài tử.

Nàng ta khóc một hồi.

Còn Thượng Quan Chính Nghĩa lại mang vẻ mặt sửng sốt.

Trước đó bản thân hắn mơ hồ nhận ra bản thân sắp chết. Hắn đã mơ hồ nhìn thấy âm tào địa phủ mang hắn đi.

Không ngờ rằng, hắn vẫn còn sống.

Hắn sờ lên đầu nữ nhi rồi trấn an nói.

“Phi nhi đừng khóc, phụ thân khỏe lại rồi…”

Thượng Quan Phi Phi ngẩng đầu nhìn phụ thân sau đó quay sang Võ Vô Địch rồi tức thì quỳ xuống dập đầu tạ lễ.

Nàng ta mếu máo nói.

“Đa tạ chưởng môn đã cứu phụ thân, tiểu nữ sẽ không quên ân huệ này!”

Võ Vô Địch đỡ nàng ta đứng dậy rồi theo thói quen xoa đầu nàng ta.

“Không sao, dù sao cũng tiện đường!”

Thình lình, giao diện hệ thống lên hiện lên thông báo.

[Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ giải độc cho cốc chủ Bách Hoa Cốc. Thành công chặn đứng một phần kế hoạch gây ảnh hưởng đến môn phái. Khen thưởng Đôi Mắt Thiên Diễn]

Võ Vô Địch còn mơ hồ không biết Đôi Mắt Thiên Diễn là gì. Chỉ là, vừa nhận được Đôi Mắt Thiên Diễn, đầu óc hắn nhất thời choáng váng, hai mắt nhất thời tối đen không thấy gì nữa.

Bùi Thiên Bách ở phía sau nhận ra chưởng môn có gì đó không ổn liền tiến lại đỡ lấy.

“Chẳng lẽ chưởng môn dùng kim châm hút lấy chất độc, bản thân thụ trọng thương?”

Võ Vô Địch ngăn lại nói.

“Không sao, chỉ là hoa mắt một chút!”

Võ Vô Địch mở mắt ra, lần này hình ảnh trong đôi mắt đã có sự thay đổi rõ rệt.

Thông qua Đôi Mắt Thiên Diễn, Võ Vô Địch có thể biết được thông tin đối phương.

[Tính danh: Thượng Quan Chính Nghĩa]

[Tuổi: 45]

[Sinh Mệnh: 39/100]

[Cấp bậc: Võ Tôn]

[Nguyên quán: Thượng Quan Gia, {ngoại tộc}]

[Tiểu sử: …$%# &&%%%...]

Trong phần Tiểu Sử, nhân sinh của cốc chủ được miêu tả tương đương ba tờ giấy A4, có điều đã bị mã hóa không thể xem hiểu được gì.

Có thể nói, Đôi Mắt Thiên Diễn cực kỳ bá đạo. Có thể nhìn thấu vạn sự vật. Tuy còn hạn chế những với năng lực nhìn thấu nội tình con người, đây chính là hệ thống cấp cho hắn một năng lực buff không tồi.

Có điều ngoại tộc chính là địa phương nào?

Cốc chủ Thượng Quan Chính Nghĩa gắng gượng đứng dậy, hướng Võ Vô Địch chắp tay lại đa tạ.

Hắn yếu ớt nói.

“Đa tạ thiếu hiệp, ân tình thiếu hiệp đối với Bách Hoa Cốc khó lòng mà quên…”

Võ Vô Địch nhìn bộ dáng chính trực của cốc chủ Thượng Quan Chính Nghĩa. Nội tâm hắn nhất thời thở dài, một người chính nghĩa lại có một đứa con thích tìm đường chết. Với tính tình lỗ mãng như vậy, nếu gặp phải một tên hung ác khác, mười cái mạng của cái tên Hoa Diễn Sinh cũng không đủ.

Có điều, đó là chuyện nhà người ta, quả thật hắn không tiện chen vào.

Hắn cũng khách sáo đáp.

“Việc thường mà thôi, trước mắt tại hạ phải cáo từ…”

Nói rồi, Võ Vô Địch dẫn Bùi Thiên Bách, Bạch Họa Họa rời đi.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại ba người.

Hõa lão đại hít sâu một hơi nói.

“Không ngờ trong thiên hạ lại có thủ đoạn giải độc siêu việt đến như vậy. Chỉ một kim châm mà có thể trục xuất toàn bộ độc tố trong cơ thể. Loại nhân vật này không phải dạng tầm thường gì…”

Cốc chủ Thượng Quan Chính Nghĩa thều thào bổ sung vào.

“Quả thật là một châm thần kỳ!”

Hắn quay sang Thượng Quan Phi Phi dò hỏi.

“Tiểu tử đó lên đường chính là tham gia Quân Uy Chiến sao?”

Thượng Quan Phi Phi gật đầu đáp.

“Đúng vậy phụ thân. Mặc dù thủ đoạn của chưởng môn Tiểu Kiếm Có Độc phi thường nhưng danh tiếng trước giờ nằm ngoài võ lâm. Cho nên, lần này có tên chưởng môn, phần thưởng lại là môn phái đứng cuối bảng. Quân Uy Chiến này người ngu ngốc cũng hiểu là đang nhắm vào môn phái của ân công!”

Thượng Quan Chính Nghĩa gật đầu.

“Nếu vậy phụ thân cần nghỉ ngơi một lúc, khôi phục thể lực. Có gì đến kinh thành trợ uy cho hắn. Dù sao Bách Hoa Cốc không phải chỉ là hư danh trong giang hồ. Phi nhi không cần lo lắng cho phụ thân!”

Thượng Quan Phi Phi gật đầu, rồi chậm rãi rời khỏi phòng.

Thượng Quan Chính Nghĩa nhìn Hoa lão đại thì thầm.

“Ta trước giờ không gây thù với ai, trúng phải kỳ độc mà không có thuốc giả. Bên trong chắc chắn là có âm mưu không tầm thường. Hoa lão âm thầm cho người điều tra cho ta. Hôm sau kêu lão tam, lão tứ cùng ta đến kinh thành một chuyến!”

Hoa lão đại nhận lệnh rồi rời đi.

Hoa lão đại vừa rời đi, sắc mặt Thượng Quan Chính Nghĩa nhất thời thay đổi, chuyển dần sang lãnh khốc.

Bạn đang đọc Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái sáng tác bởi hkzero2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hkzero2
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.