Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây chính là các ngươi cố ý sao?

Tiểu thuyết gốc · 1533 chữ

Ở vòng thứ 3 còn lại mười hai môn phái tham gia gồm: Tiêu Dương Phái, Thất Kiếm Sơn Trang, Thất Sơn Phái, Hoàng Hà Phái, Vô Lượng Tháp, Lạc Mạch Sơn, Đạo Gia, Kim Cang Bách Luyện Phái, Bạch Vân Học Cung, Thí Luyện Sơn, Tam Thập Nhị Đảo và Tiểu Kiếm Có Độc.

Cho nên, Võ Vô Địch lần này cảm thấy cơ hội môn phái thể hiện đã đến.

Trước khi có người đến gọi bọn họ, bọn họ sớm đã thức dậy rồi.

Võ Vô Địch hướng Bùi Thiên Bách căn dặn.

“Lần bốc thăm này hy vọng vào ngươi!”

Hắn dự định bảo Bùi Thiên Bách chà tay trước khi bốc thăm, nhưng thôi, chà tay quả thật quá may mắn đi. May mắn đến nỗi vòng 2 vẫn chưa được ra sân.

Bùi Thiên Bách nhận ra trọng trách quá lớn.

Sau hai lần bốc thăm, toàn bộ sư đệ đều ngủ không làm gì cả. Đây chính xác là nhàm chán cùng cực.

Lần này buộc hắn phải nỗ lực hơn nữa.

“Chưởng môn yên tâm, lần này đệ tử chắc chắn!”

Bùi Thiên Bách bước lên lôi đài, bốc thăm giống như những tên đệ tử đại diện khác.

Môn phái Bùi Thiên Bách bốc thăm trúng là Thí Luyện Sơn.

Chính điều này khiến Võ Vô Địch kích động.

“Đến rồi, đến rồi!”

“Các đệ tử chuẩn bị tinh thần phô diễn kỹ năng nào!”

Sắc mặt Vương Trùng, Đỗ Hối Hối hay là Võ Thanh Phương đều hớn hở. Bọn họ đã ngủ hơn ba canh giờ. Tinh thần dường như đang trên đà đi xuống. Bọn họ cần vận động để thư giãn gân cốt.

Đúng lúc này, một vị công công lại đứng trên lôi đài tuyên bố.

“Thí Luyện Sơn bị ác tặc tập kích, cho nên đệ tử Thí Luyện Sơn tuyên bố bỏ cuộc!”

“Chúc mừng môn phái Tiểu Kiếm Có Độc lần thứ ba miễn thi đấu!”

Sắc mặt Võ Vô Địch bắt đầu tối sầm lại.

Các ngươi chính là muốn nhìn thấy bộ dáng bọn ra lười nhát đúng không? Nếu không phải vì có nhiệm vụ, bọn ta cũng lười ở đây để làm trò cười cho các ngươi rồi.

Bùi Thiên Bách một mặt ủy khuất.

“Chưởng môn, lần sau bốc thăm. Đệ tử khả năng nhường cho sư đệ Vương Trùng!”

Võ Vô Địch ra hiệu cho hắn.

“Ngươi tốt lắm, đúng là nên đổi người!”

Có điều, Võ Vô Địch nhìn lên trời. Mặt trời lúc này đã sắp đứng bóng. Khả năng vòng đấu thứ tư sẽ vào buổi chiều.

Hắn liền nhìn về phía Hoắc Công Công đang an tọa rồi lớn tiếng nói.

“Hoắc đại gia, vòng đấu thứ tư có phải dời vào buổi chiều không? Lúc này mặt trời đã đứng bóng rồi!”

Hoắc Công Công nhìn về phía Tổng Giáo Quan Long Vệ Quân Long Vân Phi. Hoắc Công Công nhận được hồi đáp liền đáp.

“Đầu giờ chiều sẽ tiếp tục. Khả năng là nghỉ ngơi ba canh giờ!”

Võ Vô Địch nghe xong liền cười ha ha, lớn tiếng nói.

“Nếu vậy, chúng ta tạm thời tìm một nơi đi ăn trưa đây. Ở đây quá nhàm chán!”

Nói rồi, Võ Vô Địch cùng đệ tử xuất ra Tật Phong Lang. Kích thước và ngoại hình Tật Phong Lang hung bạo thình lình xuất hiện khiến toàn bộ môn phái khác mở to mắt ra kinh ngạc.

“Bọn họ biết xảo thuật sao, bọn họ ngoài lười nhác ra còn biết diễn tạp kỹ sao?”

“Ta nhìn thấy xung quanh bọn là là khoảng trống, lấy cái gì mà xuất ra mười hai con Tật Phong Lang được?”

Trên khán đài, khách quan chiến cũng bất ngờ lẫn kinh sợ. Nguyên nhân là vì Tật Phong Lang ngoại hình hung tợn, có khả năng hại người.

Võ Vô Địch không quan tâm liền phóng lên lưng Tật Phong Lang hướng lối ra phóng đi.

Nhóm đệ tử cũng nhanh chóng đuổi theo.

“Trời ơi, có thể cưỡi chó sói mà đi. Lần đầu tiên ta nhìn thấy!”

“Bọn họ làm sao làm được?”

“Ta cũng muốn có một con như vậy?”

“Lang sói mà có thể thuần hóa được, môn phái này chắc chắn là không tầm thường!”

Ánh mắt tổng giáo quan Long Vệ Quân Long Vân Phi dao động.

“Đó không phải là những con thú cưỡi của tên đáng ghét Bạch Diệp Phi sao? Làm sao mà bọn họ lại có? Nhìn vào số lượng rõ ràng môn phái này nhiều hơn, hay nói cách khác vài ngày trước Bạch Diệp Phi đến môn phái này, rồi mang thú cưỡi về. Nếu Long Vệ Quân mà có Tật Phong Lang làm thú cưỡi, không phải khí thế sẽ được gia tăng đáng kể sao?”

Đại trưởng lão Tiêu Dương Phái Tiêu Chấn Sơn thì hừ một tiếng.

“Lắm trò!”

Có điều, mục đích phô diễn thanh thế của Võ Vô Địch thành công.

Ngoài ra Võ Vô Địch còn có mục đích khác. Đó chính là đến Lang Nha Trại dọn dẹp ác tặc.

Hơn canh giờ sau, tại Lang Nha Trại trên núi La Tràng.

Khoảng cách từ Thiên Long Thành đến Lang Nha Trại hơn bốn mươi dặm đường.

Đây là trại ác tặc với số lượng nhân khẩu hơn bốn ngàn người, trong đó đầu lĩnh và ác tặc lâu la có số lượng gần một ngàn người.

Thực lực của đầu lĩnh là cấp bậc Tông sư, bốn tên đương gia cấp bậc nửa bước Tông Sư, còn ác tặc lâu la cấp bậc Võ Sư hai trăm tên, còn lại là Võ Đồ.

Cho nên Lang Nha Trại tính toán cũng là một thế lực lớn mạnh, không phải ai cũng dám đương đầu. Một phần ác tặc chính là ác tặc, ra tay lúc nào cũng hung ác, trả thù thì cực kỳ tàn nhẫn.

Chính vì thế các thế lực nhỏ yếu lân cận nghe đến ác danh Lang Nha Trại đều hoảng sợ.

Lúc này trong tiền sảnh.

Tên đầu lĩnh Lang Nha Trại mang bộ dáng bặm trợn với vòng đeo cổ là một xiên nanh hổ, bộ dáng cực kỳ hung dữ. Người ngoài gọi hắn là Cửu Nanh Hổ, trong Lang Nha Trại thuộc hạ gọi hắn là Lão Cửu.

Bên dưới là vị trí an tọa của bốn đại đương gia Lang Nha Trại. Người nào cũng mang bộ dáng hung ác, có tên đầu trọc, có tên gầy gò, có tên đầu tóc xoăn, có tên mặt dài nham hiểm.

Một tên ác tặc lâu la quỳ rạp xuống mặt đất với bộ dáng cực kỳ hoảng sợ.

Tên này chính là tên còn sống sót ở tửu lâu trong kinh thành.

Cửu Nanh Hổ nghiến răng rồi quát lớn.

“Ngươi nói đại ca ta Khưu Bát đã bị người khác giết? Là ai dám giết đại ca ta?”

Tên lâu la không dám trả lời, hắn biết mạng hắn đến lúc này xem như chấm dứt.

Hắn chưa kịp tính toán đường lui thì đã bị một mũi tên ở một vị trí bí mật ám sát.

Cửu Nanh Hổ vỗ xuống tay vịnh một cái khiến tay vịnh vỡ vụn.

Hắn không ngờ, đại ca hắn thực lực Tông Sư lại bị người khác giết chết.

Hắn nghiến răng giận dữ.

Một trong bốn tên đại đương gia là Nhị Lang, nhị đương gia chính là người có gương mặt dài nham hiểm lên tiếng.

“Trại chủ nên bình tĩnh lại, đối phương có thể giết chết Khưu lão đại chứng tỏ thực lực không tầm thường. Chúng ta phải tìm cách vẹn toàn!”

“Cách tốt nhất là nhờ đến thế lực của hoàng tử, nếu không vô tình đụng chạm đến thế lực không thể đụng được. Sẽ nguy hiểm đến toàn bộ Lang Nha Trại!”

Cửu Nanh Hổ hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Nhị Lang.

“Nếu vậy cái chết của đại ca ta sẽ phải để một thời gian nữa mới báo thù sao? làm sao mà ta kiên nhẫn được?”

“Từ lúc nào mà nhị đương gia ngươi lại nhút nhát đến như vậy?”

Nhị Lang nhanh chóng giải thích.

“Ta chỉ là suy tính lâu dài!”

Đúng lúc này, bên ngoài bắt đầu vang lên vô số âm thanh la hét, hốt hoảng, kinh sợ.

Cửu Nanh Hổ không chút do dự liền mang đại đao bên cạnh phóng ra bên ngoài.

Bên ngoài sân rộng Lang Nha Trại.

Vô số thi thể nằm la liệt trên mặt đất.

Cửu Nanh Hổ nhìn một nhóm thiếu niên có nam nữ trong y phục môn phái nào đó đánh vào.

Xung quanh đều là thi thể thuộc hạ mình.

Hắn giận dữ quát lên.

“Ngươi là ai? Dám to gan đến Lang Nha Trại?”

Võ Vô Địch mỉm cười, trong tay chính là một thanh kiếm gỗ không hơn không kém.

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là từ hôm nay Lang Nhai Trại vĩnh viễn không còn!”

Bạn đang đọc Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái sáng tác bởi hkzero2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hkzero2
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.