Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Lượng Tháp và Thất Kiếm Sơn Trang

Tiểu thuyết gốc · 1655 chữ

Sau trận đấu giữa Tiêu Dương Phái và Đạo gia, trận thứ ba vòng lục cường trở nên tẻ nhạt hơn.

Thất Kiếm Sơn Trang cùng Vô Lượng Tháp ở hai thế cân bằng thay nhau chiếm thế thượng phong.

Lý Diệu Châu, Lâm Minh và Lý Khâm đều đã tiếp cận cấp bậc Tông Sư, chỉ cần gặp đối thủ cường hãn kích thích cực hạn bản thân, cả ba mới có thể vượt qua bình cảnh thành công tấn cấp Tông Sư.

Vô Lượng Tháp chính là hắc mã chân chính.

Ban đầu không ai nghĩ tới ba vị đại sư của Vô Lượng Tháp với vẻ ngoài cường tráng, thân thể cao lớn với gương mặt phúc hậu có thể đi đến bước này.

Vô Lượng Tháp ngay từ đầu đã thể hiện thân thể kim cang, phòng thủ cường hãn, Thiết Sa Quyền với nắm đấm ngàn cân cộng thêm môn Sư Tử Hống chấn nhiếp đối phương khiến đối phương loạn trí. Dù phương thức tấn công đơn giản nhưng hiệu quả thì không chê vào đâu được.

Khách quan chiến cũng đặt hy vọng vào các vị đại sư tranh vị trí đầu bảng trong lần Quân Uy Chiến này.

Sau một lúc, các chiêu thức bình thường Thất Kiếm Sơn Trang không thể tìm được điểm phá cục.

Cả ba chuẩn bị vận dụng tuyệt kỹ Thất Kiếm Bái Sơn.

Thất Kiếm Bái Sơn, đúng như tên gọi là bảy kiếm cùng xuất hiện.

Cả ba vận dụng nội lực, thúc ép bảy thanh kiếm cùng xuất hiện. Toàn thân bạo phát ra kình lực lan tỏa ra xung quanh.

Thất kiếm của Lý Diệu Châu, Lâm Minh và Lý Khâm rung động rồi bắt đầu xoay vòng. Uy áp càng lúc càng bạo liệt.

Bên phía ba vị đại sư Vô Lượng Tháp cũng nhận ra chiêu thức lợi hại liền đồng loạt lao về phía trước tấn công.

Lý Diệu Châu, Lâm Minh và Lý Khâm vận dụng kình lực, bắn tổng cộng hai mươi mốt thanh kiếm về phía ba vị đại sư theo nhiều phương hướng khác nhau. Tình cảnh này như thể kiếm vũ giáng lâm, uy lực mỗi một kiếm có thể xuyên qua bất kỳ lớp đất đá nào.

Có điều, ba vị đại sư băng xuyên qua kiếm vũ, dù lưỡi kiếm có cắt xé lớp da bên ngoài vẫn không từ bỏ mà lao đến.

Khi cả ba vị đại sư băng qua lớp kiếm vũ rồi thình lình xuất hiện phía sau ba người Lý Diệu Châu, Lâm Minh và Lý Khâm đồng thời tung ra một nắm đấm ngay thắt lưng. Lý Diệu Châu, Lâm Minh và Lý Khâm không phản ứng kịp bị đánh bay xa một đoạn.

Không khí trở nên yên lặng.

Lý Diệu Châu, Lâm Minh và Lý Khâm đều bất tỉnh.

Chiến thắng bất ngờ thuộc về ba vị đại sư Vô Lượng Tháp.

Lúc này, người ta mới để ý đến danh xưng của ba vị đại sư này là Phổ Huệ Đại Sư, Nhất Viên Hòa Thượng, Khổ Trì Đại Sư.

Bên dưới lôi đài.

Võ Vô Địch thông qua Đôi Mắt Thiên Diễn biết được cả ba đều ẩn mình. Thực lực chân chính của một trong ba người đã đạt đến Võ Tôn, hai vị đại sư còn lại đạt cấp bậc Tông Sư. Cho nên, nếu chân chính dùng thực lực nghiền ép, ba vị đại sư này sớm đã giành chiến thắng, khả năng là nể mặt mũi của Thất Kiếm Sơn Trang nên mới để bọn họ thua trì hoãn như vậy.

Lúc này một tiếng chuông dài vang lên, Hoắc Công Công bước lên lôi đài tuyên bố.

“Một canh giờ sau sẽ tiếp tục diễn ra Quân Uy Chiến. Trước khi giải lao, Tổng giáo quan Long Vệ Quan Long đại nhân có chuyện cần tuyên bố!”

Long Vân Phi từ trên hàng ghế khách mời phi thân xuống lôi đài. Khí tức nhẹ nhàng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Đây chính là khí tức cường giả, nội lực cực kỳ thâm hậu mới có thể xuất hiện mà không gây ra động tĩnh.

Long Vân Phi nhìn xung quanh, thoáng cười nhạt rồi mới bắt đầu tuyên bố.

“Quân Uy Chiến đề xướng phần thưởng lần này là do phó giáo quan Long Vệ Quân đề xuất và được 9/10 môn phái công nhận. Cho nên tính cạnh tranh sống còn vô cùng mạnh mẽ…”

“Có điều, thân là tổng giáo quan, ta có một đề xuất. Một trong ba môn phái còn lại tự rút lui, sẽ nhận được vị trí thứ hai, nhận được phần thưởng là một vùng sơn lâm rộng lớn thuộc hàng tam lưu và phần hiện kim là 200 vạn lượng bạc. Như vậy chỉ còn lại hai môn phái tranh vị trí thứ nhất và vị trí thứ hai…”

“Nếu không môn phái nào hứng thú với đề xuất của ta thì Quân Uy Chiến sẽ diễn ra theo quy luật loại dần. Trong ba môn phái, chỉ cần thắng hai xem như giành vị trí thứ nhất, hai phái còn lại tiếp tục tranh vị trí thứ hai và thứ ba…”

Ba vị đại sư Vô Lượng Tháp nghe xong đề xuất, đề xuất này chính là nguyện vọng tham gia Quân Uy Chiến lần này của bọn họ.

Bọn họ là người tu hành, không có tham vọng mà chỉ muốn phát dương quang đại phật pháp, muốn tiếp tục duy trì truyền thừa Vô Lượng Tháp không bị mai một.

Nguyên nhân bọn họ tham gia Quân Uy Chiến là vì Vô Lượng Tháp hiện tại tọa lạc ở một vùng trũng, đất thấp quanh năm đều ngập lụt. Bọn họ cần phải có một nơi khác tốt hơn để phát triển Vô Lượng Tháp.

Điều kiện của tổng giáo quan đề xuất, chính xác là nhắm vào bọn họ.

Xem ra tai mắt Long Vệ Quân có mặt khắp nơi.

Phổ Huệ Đại Sư đại diện ba người đứng ra nhận lời đề xuất.

“Ước nguyện của bần tăng chính là tìm một nơi phù hợp để phát triển Vô Lượng Tháp, tránh Vô Lượng Tháp bị mai một. Cho nên, bần tăng đại diện ba người chấp nhận lời đề xuất này”

Long Vân Phi nghe xong liền cười ha ha sảng khoái.

“Nếu như vậy thì ủy khuất cho ba vị đại sư. Địa điểm Long Vệ Quân làm phần thưởng chính là một tòa núi cao có tên là Vô Lượng Sơn ở phía đông Thiên Long Thành. Về sau, đó là nơi linh thiêng của Vô Lượng Tháp…”

Phổ Huệ Đại Sư nghe xong liền sửng sốt, tên gọi ngọn núi cùng tên phật tự hoàn toàn tương đồng, đây đúng là duyên phận.

Cả ba vị đại sư tức thì hướng Long Vân Phi tạ ân.

Nội tâm Long Vân Phi nhất thời cảm khái.

“Cái tên Bạch Diệp Phi đúng là am hiểu lòng người. Mặc dù hắn không có tham gia Quân Uy Chiến, hắn cũng không rời khỏi Thần Kiếm Sơn Trang. Lý do gì tình hình ở Thiên Long Thành hắn đều rõ ràng như thể hắn để cặp mắt ở đây quan sát”

Long Vân Phi vô ý nhìn về phía vị trí môn phái Tiểu Kiếm Có Độc, hắn nhất thời kinh ngạc khi nhìn thấy ánh mắt Võ Vô Địch đang nhìn về phía hắn. Toàn thân hắn như thể bị xem thấu triệt để.

Về phía Võ Vô Địch.

Hắn sử dụng Đôi Mắt Thiên Diễn, khám phá ra một bí mật khá lý thú giữa tổng giáo quan Long Vệ Quân Long Vân Phi và minh chủ võ lâm Bạch Diệp Phi.

Cả hai vốn là sư huynh đệ đồng môn cùng say mê tiểu sư muội. Chỉ vì nữ nhân, cả hai thường xuyên dùng ánh mắt thù địch nhìn nhau, thường xuyên đấu võ mồm, đôi khi lại dùng một trận chiến để phân cao thấp. Có điều, Long Vân Phi chưa từng đánh bại Bạch Diệp Phi dù chỉ một lần, nguyên do là tên Bạch Diệp Phi đó ngoài võ công cao cường ra còn hay giở trò vô sỉ.

Cứ mỗi lần có một trận ước chiến, thì trước hôm trận chiến diễn ra, tên vô sỉ đó thường mang rượu ngon đến, lại thêm một nữ bằng hữu xinh đẹp nào đó cùng uống. Cho nên Long Vân Phi thua chính là vì hao tổn tinh lực.

Võ Vô Địch phì cười, thì ra ẩn giấu sâu bên trong lại có một mối quan hệ hảo hữu như vậy.

Dù vậy, cái tên tổng giáo quan này, thực lực đã đạt tới ngưỡng Chung Cực Võ Tôn. Có thể nói là cao thủ đỉnh tiêm thế giới Võ Minh.

Dù bản thân Võ Vô Địch có hệ thống, có Bách Mệnh Kim Châm nhưng chưa chắc có thể đánh thắng được Long Vân Phi.

Võ Vô Địch hít sâu một hơi, hướng Bùi Thiên Bách nói.

“Chúng ta tìm một nơi dùng bữa thôi! Cảm giác đói rồi!”

Bùi Thiên Bách gật đầu, sau đó hướng các sư đệ chỉ thị.

Đúng lúc này xuất hiện một thiếu nữ mặc bạch y từ xa tiến lại gần.

Nàng ta cung kính nói.

“Các chủ cho mời các vị thiếu hiệp đến Hải Thượng Tông Khách dùng bữa. Các chủ đang đợi!”

Võ Vô Địch thoáng nhìn về phía vị trí các chủ Hải Thượng Tông Khách, nàng ta mỉm cười.

Võ Vô Địch nhìn sang Bạch Họa Họa, khả năng các chủ mời bọn họ chính là nhờ mối quan hệ của Bạch Họa Họa.

Võ Vô Địch cũng đáp lễ.

“Nếu vậy, mời cô nương dẫn đường!”

Bạn đang đọc Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái sáng tác bởi hkzero2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hkzero2
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.