Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ Ta Có Kiếm

Tiểu thuyết gốc · 1508 chữ

Võ Vô Địch chấp nhận yêu cầu của Ngôn Ly Đạo Nhân đấu một trận vinh dự.

Điều này khiến Hoắc Công Công không vui, vì trước đó lão còn có ý tốt khuyên ngăn không nên đấu một trận vô ích.

Dù vậy, trên khán đài nhiều người sinh ra hứng thú. Đa phần đều tò mò rằng, đệ tử môn phái Tiểu Kiếm Có Độc đã mạnh như vậy thì chưởng môn sẽ có thực lực thế nào đây.

“Tại hạ trước kia bị một nhánh cây đâm vào mắt, sinh ra thần nhãn, có thể nhìn thấu cảnh giới tu luyện của một người. Nhìn tên chưởng môn Tiểu Kiếm Có Độc, cấp bậc chỉ mới Võ Sư mà thôi!”

“Vị bằng hữu này, thế vị cô nương vừa rồi cho nổ tung lôi đài có cấp bậc gì?”

“Nàng ta hả? Dường như cũng là Võ Sư!”

“Ha ha bởi vậy ta nói, cái thần nhãn của huynh đài có vấn đề, khả năng đi khám lại mắt đi! Đó là bệnh mắt đấy!”

Những người khác cũng không ngừng bàn luận, khán đài quan chiến trong phút chốc trở nên nhộn nhịp.

Trên vị trí khách mời.

Chưởng môn Thất Sơn Phái Giang Phong cũng tò mò nhìn về phía Võ Vô Địch.

Bản thân hắn chỉ biết Võ Vô Địch là một tên sát phạt quyết đoán, không lời nào liền giết người chạm hắn. Thậm chí là chủ nhân của tổ chức Đại Ma Đầu cũng chết dưới tay hắn.

Cho nên không thể nhìn dáng vẻ vô hại đó mà đánh giá con người của hắn.

Tổng giáo quan Long Vệ Quân Long Vân Phi vẫn không phản ứng. Ánh mắt hắn chuyển sang các chủ Hải Thượng Tông Khách Bạch Gia. Nàng ta lúc này không quan tâm đến xung quanh, chỉ cấm đầu nhìn vào khoảng trống trước mặt, chỉ chỉ trỏ trỏ rồi mỉm cười một mình.

Hành động này khiến hắn sinh ra tò mò. Hắn cố gắng quan sát cũng không phát hiện có gì đặc biệt, nhưng sự thật là ngón tay nàng ta đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào khoảng không, miệng thì nhép nhép liên tục.

Hắn cố gắng đọc khẩu hình của Bạch Gia.

“Bạch Phi Phi, năn nỉ ngươi, đến Hải Thượng Tông Khách thăm ta đi!”

“Chẳng lẽ ngươi chỉ thèm muốn cơ thể ta mà không yêu ta?”

“Yêu ta mà lại ruồng bỏ ta, ngươi chính là tên khốn kiếp!”

“Ngươi mà không thăm ta, ta đến Thần Kiếm Sơn Trang cho người đốt nhà ngươi!”

Long Vân Phi nhìn vẻ mặt càng lúc càng hung bạo của các chủ Bạch Gia, hắn không hiểu nàng ta phát bệnh gì. Những lời lẽ như vậy cũng thốt ra được…

Chuyện này hắn chắc chắn phải thử tìm hiểu đầu đuôi, bộ dáng đó không phải là đang bệnh mà thật sự đang trò chuyện với ai đó.

“Không lẽ là, cái tên khốn kiếp Bạch Diệp Phi?”

“Không phải hắn đang yên lành ở Thần Kiếm Sơn Trang sao?”

“Nếu vậy bên trong có ẩn tình…”

Nghĩ đến đây, Long Vân Phi hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, đem tập trung vào lôi đài.

Lúc này, Võ Vô Địch bắt chước động tác trước đó của Cổ Thanh Loan, chậm rãi lên lôi đài, bộ dáng chính là trói gà không chặt.

Khán đài cười rần lên.

“Cái tên ngốc chưởng môn này, tại sao ta thấy bộ dáng so với tiểu cô nương trước đó càng tiện hơn nhỉ?”

“Ngươi nhìn, cái vẻ mặt khốn nạn gì đó đang trên gương mặt hắn!”

“Tại sao ta lại có cảm giác muốn đánh người?”

Võ Vô Địch cảm giác có vô số người đang chửi mình.

Sau khi lên lôi đài, Võ Vô Địch sảng khoái xuất ra một thanh kiếm gỗ.

Ngôn Ly Đạo Nhân nhìn kiếm gỗ, sắc mặt nhất thời không vui.

“Ngươi đang khinh thường ta sao?”

Võ Vô Địch làm ra vẻ vô tội giải thích.

“Thất lễ rồi, ta quả thật không có một thanh kiếm nào ra hồn!”

Ngôn Ly Đạo Nhân hừ một tiếng, rồi cầm phất trần vuốt từ điểm đầu phất trần cho đến từng sợi râu trên đó. Lão vuốt đến đâu thì phất trần biến hóa đến đó, cuối cùng hình thành một thanh trường thương.

“Nếu ngươi không nghiêm túc, cái giá phải trả chính là mạng của ngươi, ngươi biết chứ!”

“Đến lúc này ta cũng không cần giấu, mục đích cuối cùng vẫn chỉ có một đó là mạng của tiểu tử ngươi?”

Lời Ngôn Ly Đạo Nhân nói ra khiến nhiều người bất ngờ.

Một vị đạo nhân, vừa thốt ra chính là muốn mạng của chưởng môn Tiểu Kiếm Có Độc.

Bùi Thiên Bách, Vương Trùng cũng ở vào tư thế sẵn sàng phóng lên lôi đài.

Võ Vô Địch nhìn nhóm đệ tử quan tâm đến mình, hắn nhất thời cảm động.

Đúng là không uổng công vun đắp cho các ngươi.

Võ Vô Địch hướng Ngôn Ly Đạo Nhân thốt ra.

“Ngươi đừng xem thường thanh kiếm gỗ này, nó bền bĩ lắm đấy!”

“Mặc khác, đừng có đấu võ mồm nữa, người ta đọc đến đoạn này lại thốt ra mõm mõm cái * ! Ta không chịu trách nhiệm đâu!”

Nói rồi, hắn cầm kiếm gỗ xoay vòng, xung quanh hắn tức thì ẩn ẩn hiện hiện lên vô số hư ảnh kiếm mang đẹp mắt.

“Kiếm Hóa Hoa Sen!”

Từng kiếm khí tức thì bắn thẳng về phía Ngôn Ly Đạo Nhân. Ngôn Ly Đạo Nhân dùng trường thương chống đỡ, một một kiếm khí lao đến đều mang theo một loại lực lượng tương đương hai ngàn cân khiến âm thanh va chạm với cán thương vang lên ầm ĩ.

Ngôn Ly Đạo Nhân thấy tình hình phát sinh không như mong muốn liền bạo phát ra thực lực cấp bậc Võ Tôn lao về trước tấn công.

Võ Vô Địch không vội mà thu kiếm về sau, rồi đứng thẳng tắp.

“Chỉ Ta Có Kiếm!”

Tiếp theo, toàn thân Võ Vô Địch tức thì bạo phóng ra kình lực, lan tỏa ra toàn bộ diện rộng trên lôi đài, không khí bị nghiền ép tạo thành dư chấn oanh tạc ra xung quanh.

Võ Vô Địch một kiếm đâm ra.

Ngôn Ly Đạo Nhân mở to mắt ra kinh ngạc, tiếp theo là dùng cán thương chống đỡ kiếm khí này. Lão chống đỡ, bước chân lại bị đẩy lùi. Cho đến khi kiếm khí của Võ Vô Địch yếu dần thì lão nhận ra bước chân cách rìa lôi đài vài tấc.

Bùi Thiên Bách, Vương Trùng, Đỗ Hối Hối và những người khác không tin vào mắt mình.

Thì ra chưởng môn lợi hại như vậy.

Chiêu thức đơn giản nhưng áp lực lại khuếch đại lớn đến như vậy.

Thậm chí người không hứng thú với kiếm đạo như tổng giáo quan Long Vân Phi cũng phải chăm chú nhìn.

Trên hàng khán đài, khách mời có rất nhiều người mê kiếm.

Chỉ Ta Có Kiếm sao?

Tại sao lại bá đạo đến như vậy, chỉ một câu nói, đánh thẳng vào tâm hồn say mê kiếm đạo bọn họ.

Lúc này Ngôn Ly Đạo Nhân đã mất đi kiểm soát tâm tính, toàn thân bắt đầu bạo hỏa, da dẻ bắt đầu đỏ hồng lên. Cơ bắp Ngôn Ly Đạo Nhân bắt đầu phình to ra, khí tức bạo phát ra như một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt.

Ngôn Ly Đạo Nhân rống giận rồi siết chặt cán thương quyết một chiêu cuối cùng, ngươi chết ta sống.

Võ Vô Địch nhìn khí thế, bộ dáng như một con trâu điên của Ngôn Ly Đạo Nhân lao đến.

Hắn cầm kiếm gõ, quét một vòng tròn, hai mắt nhắm nghiền lại.

“Chỉ Ta Có Kiếm!”

“Vạn Kiếm Cùng Lên!”

Lời Võ Vô Địch vừa thốt ra, toàn trường chấn động.

Toàn bộ người sử dụng kiếm bắt đầu rung động, kiếm dưới thắt lưng, kiếm đeo trên vai bắt đầu rục rịch rồi tức thì phóng ra khỏi vỏ kiếm lao về phương hướng lôi đài.

Toàn bộ kiếm trên khu vực lôi đài đều bị Võ Vô Địch điều khiển, chắn ngang tạo thành một bức tường lắp đầy lưỡi kiếm sắc bén hướng về phía Ngôn Ly Đạo Nhân.

Ngôn Ly Đạo Nhân nhìn khí thế ác liệt của hàng ngàn thanh kiếm trước mặt, sắc mặt tức thì lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Cơ thể đang bạo hỏa tức thì bị dập tắt, ánh mắt nhất thời trở nên mơ hồ.

Một khi ý chí chiến đấu vụt tắt thì tuyệt kỹ thiêu đốt nội lực lập tức bị phản phệ.

Ngôn Ly Đạo Nhân chịu sự tổn thương từ bên trong, tức thì phun ra một ngụm máu, ngả nghiêng ra một bên.

Bạn đang đọc Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái sáng tác bởi hkzero2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hkzero2
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.