Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ Vương Bát

Tiểu thuyết gốc · 1767 chữ

Người vừa xuất hiện chân chính là tiền nhiệm chưởng môn Tiểu Kiếm Có Độc Võ Vương Bát. Dáng người cao ráo, tuấn lãng thường xuyên nở nụ cười thân thiện trên gương mặt.

Có điều, lúc này Võ Vương Bát sắc mặt âm trầm không hề có bộ dáng nào thân thiện.

“Chuyên gia thẩm định đâu?”

Cao Manh Manh lúng túng đáp.

“Chưởng môn… đệ tử chỉ thẩm định được đồ vật… người thì làm sao được?”

Võ Vô Địch chính là tự chọc cười bản thân mà thôi.

Tình huống này đúng là ngoài sức tưởng tượng.

[Tính danh: Võ Vương Bát]

[Tuổi: 42]

[Cấp bậc: Tông Sư]

[Nguyên quán: Vân Tiêu Sơn]

[Tiểu sử: … năm 24 tuổi được phụ thân là Võ Long Cân truyền lại chức vị chưởng môn. Trở thành chưởng môn trẻ nhất môn phái Tiểu Kiếm Có Độc…. một năm sau kết phu thê với một vị cô nương trong lần du sơn ngoạn thủy…. mười tháng trước nhận một vụ bảo tiêu, trúng phải mưu kế của đại sư huynh là Võ Vương Hạt mất đi ý thức. Trở thành một tên ngốc…]

Thông qua Đôi Mắt Thiên Diễn, đây chính là Võ Vương Bát, phụ thân của nguyên chủ cơ thể này.

Có thể vì nguyên nhân máu mủ ruột thịt mà vừa rồi khi nhìn thấy bóng dáng của Võ Vương Bát, dù xa lạ nhưng bản thân Võ Vô Địch vẫn có một loại cảm giác xúc động.

Lúc này, Võ Vương Hạt sắc mặt đã có phần tự tin hơn khi toàn bộ đệ tử môn phái nhận ra chưởng môn Võ Vương Bát.

Hắn dõng dạc nói.

“Đây chính là chưởng môn môn phái Tiểu Kiếm Có Độc. Nghịch tử Võ Vô Địch mưu hại thân phụ, đoạt lấy chức vị chưởng môn, thiên lý bất dung!”

Hắn làm cử chỉ mời gọi, nhường sân khấu cho Võ Vương Bát.

Võ Vương Bát đứng ra, sắc mặt vô cảm nhìn dáo dác rồi lớn tiếng nói.

“Ta chính là chưởng môn môn phái Tiểu Kiếm Có Độc!”

“Lần này trở về chính là lấy lại vị trí của ta!”

“Người không phục, bước ra chuẩn bị nhận lấy giáo huấn!”

Đương nhiên là không ai dám bước ra.

Dù sao, vị này chân chính là tiền nhiệm chưởng môn Võ Vương Phát, thân phụ của Võ Vô Địch.

Bộ dáng hùng hồn vừa rồi khiến Bùi Thiên Bách sửng sốt, Phan Thái Phong sửng sốt, Đỗ Hối Hối sửng sốt.

Chưởng môn ngày thường cười nói vui vẻ thân thiện, đâu có nghiêm túc như vậy.

Nhưng đó chính là sư phụ Võ Vương Bát không thay đổi được.

Trên gương mặt vẫn còn một vết thẹo nhỏ vì đánh nhau với thổ phỉ mà lưu lại trên mặt.

Triệu Cảnh nhìn tình huống đã chuyển biến tốt.

Hắn bước ra, vừa vỗ tay vừa cười lớn.

“Xem ra là tên chưởng môn hiện tại Võ Vô Địch đích thực là một tên cặn bã. Dám mưu hại thân phụ. Ta lấy danh nghĩa phó giáo quan Long Vệ Quân trừng trị nghịch tử…”

“Người đâu, bắt lấy hắn!”

Triệu Cảnh vừa ra lệnh, một nhóm mười tên Long Vệ Quân xuất hiện bước về phía Võ Vô Địch với ý định bắt lấy.

Có điều, những tên này đi được vài bước đã bị Bạch Phi Tuyết một kiếm quét ngang, lưu lại một đường rãnh lớn trên mặt đất.

Ý tứ là, các ngươi chỉ cần bước qua rãnh này, chắc chắn chết.

Võ Vô Địch nhìn tình huống phát sinh giống như một vở kịch gia đấu. Cảm giác đúng là có chút buồn cười.

Những tên này, thực lực chỉ đạt tới Võ Sư, thuộc hạ dưới trướng Triệu Cảnh cũng chỉ tới Võ Sư, có vài tên ẩn mình là Tông Sư.

Nếu hắn muốn cường thế nghiền ép, chuyện quá đơn giản.

Có điều, đã là kịch thì cũng nên phối hợp với đối phương một chút.

Võ Vô Địch thì thầm bên tai Bùi Thiên Bách.

Bùi Thiên Bách nghe xong, mở to mắt ra nhìn chưởng môn.

[Bùi Thiên Bách: Chưởng môn, giờ lúc này mà người còn không chịu nghiêm túc sao?]

[Địch Võ: Ta, Võ Vô Địch, rất nghiêm túc!]

Bùi Thiên Bách thở dài.

Hắn bước về phía sư phụ Võ Vương Bát, đứng cách chừng hai chục mét.

Hắn hướng sư phụ Võ Vương Bát cúi đầu rồi nói.

“Đệ tử rất vui mừng khi sư phụ bình an trở về!”

Võ Vương Bát hoàn toàn không phản ứng.

Bùi Thiên Bách tiếp tục.

“Đệ tử có một thắc mắc!”

Võ Vương Bát vẫn không phản ứng.

“Đệ tử đố sư phụ, một cộng một bằng mấy?”

Vừa nghe Bùi Thiên Bách thách đố, bản tính trẻ con bạo phát đi ra.

Võ Vương Bát hí hứng nói.

“Một cộng một bằng ba… ta chính là cha ngươi!”

Nói rồi, Võ Vương Bát vừa vỗ tay vừa cười ha ha thích thú.

Toàn bộ đệ tử nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác.

“Chuyện gì thế? Sư phụ ngốc rồi sao?”

“Tên La Diệt kia, chú ý ngôn từ! Đó là sư phụ khả ái của ta, ngươi nói bậy coi chừng ta treo ngươi lên đánh!”

“Nhưng mà… đó không phải là bộ dáng của chưởng môn võ Vô Địch khi phát bệnh sao?”

“Ha ha ngươi chết chắc. Cái tên La Diệt kia miệng quá tiện. Bọn ta sẽ tru diệt ngươi!”

Tiếp theo chính là một mảng im lặng, tên La Diệt kia quả thật không có phát biểu linh tinh nữa.

Lúc này, Triệu Cảnh biểu hiện khó coi.

Hắn không ngờ, bản thân lại thất bại một lần nữa.

Hắn ra ám hiệu, dùng một tay cắt ngang cổ.

Võ Vương Hạt tức thì rút ra trường kiếm, kề lên cổ Võ Vương Bát.

Hắn nhìn Võ Vô Địch quát lên.

“Cho dù đây là một tên ngốc, dù sao cũng là thân phụ của ngươi. Ngươi thật sự vì chức vụ chưởng môn mà trơ mắt nhìn thân phụ ngươi mất mạng sao?”

Võ Vương Bát lúc này đã không thể theo kịch bản diễn nữa, bắt độ lộ ra bộ mặt ngây ngốc.

Hắn nhìn thanh kiếm kề cổ, hắn làm ra bộ dáng không chịu như trẻ con.

“Sư huynh, sư huynh làm gì thế!”

Bùi Thiên Bách làm cử động lao mồ hôi.

Võ Vô Địch không muốn diễn nữa, hắn chuẩn bị lấy Ma Đao ra.

Thình lình tình huống sinh biến.

Trong hàng ngũ thuộc hạ Triệu Cảnh, một người mặc chiến giáp, cầm xích mâu quét từ dưới lên, đánh bay thanh kiếm.

Một người khác, mặc chiến giáp với bộ dáng mập mạp cầm đại đao quét lên, cắt rời một tay cầm kiếm của Võ Vương Hạt.

Đỗ Hối Hối chính là người đầu tiên nhận ra thân phận hai người trong bộ chiến giáp. Bọn họ chính là đệ tử số 2 môn phái Lý Giai Vệ và đệ tử số 4 Phạm Trường Giang.

Võ Vương Hạt bất ngờ bị ám toán, hắn ôm cánh tay thoái lui về sau. Bộ dáng lão đảo hoảng sợ.

Triệu Cảnh giận giữ, cầm Long Vệ Kích tấn công Phạm Trường Giang.

Cấp bậc của Phạm Trường Giang chỉ mới Võ Đồ, chỉ là một con kiến trong mắt Triệu Cảnh so với cấp bậc Tông Sư.

Chỉ một kích, xuyên qua người Phạm Trường Giang, đồng thời bắn hắn bay về sau.

Phạm Trường Giang ôm vết thương chí mạng, rồi ngã nghiêng sang một bên.

Triệu Cảnh không dừng lại, tiếp tục quét một đường ngay ngực Lý Giai Vệ, bắn Lý Giai Vệ ra xa hai mươi mét.

Đổ Hối Hối giận dữ, tức thì phóng liên tiếp về phía Triệu Cảnh hai mươi phi kiếm. Mỗi một phi kiếm chính xác là mang sức nặng ngàn cân, khiến Triệu Cảnh mỗi lần đánh bật một phi kiếm đều vô cùng vất cả. Cuối cùng Triệu Cảnh buộc phải thoái lui về sau năm mươi mét.

Đỗ Hối Hối không buông tha liền siết chặt bàn tay lại, hai mươi phi kiếm bị đánh văng trước đó tập hợp lại rồi phóng thẳng lên trên không trung. Đến một độ cao chừng trăm mét thì rơi xuống.

Chiêu thức này chính là chiêu thức Vô Ảnh Sát dành cho đệ tử dùng trường cung được Đỗ Hối Hối mô phỏng lại thành phi kiếm.

Người bên dưới mặt đất không thể nhìn ra phương hướng tấn công, chỉ đứng im chờ chết.

Khi sát chiêu Vô Ảnh Sát tập hợp hai mươi phi kiếm tiếp cận Triệu Cảnh, khoảng cách chỉ còn vài mét thì từ xa xuất hiện một cây Long Vệ Kích phá tan sát chiêu.

Long Vệ Kích cũng chịu sự ảnh hưởng bị đánh văng trở về sau.

Long Vệ Kích này chính là Xích Dã Thương của tổng giáo quan Long Vệ Quân Long Vân Phi.

Long Vân Phi cầm Xích Dã Thương trong tay mà vẫn còn cảm nhận được dư chấn.

Nếu hắn không cản, tên Triệu Cảnh chắc chắn là thảm hơn cả ngũ mã phanh thây.

Đây chính là sự tức giận của nữ nhân a.

Quá hung hãn.

Long Vân Phi hướng Đỗ Hối Hối nói.

“Tên này là nghĩa tử của hoàng đế bệ hạ, lại là phó giáo quan Long vệ Quân. Chuyện này để ta giải quyết!”

Long Vân Phi nói xong, sắc mặt Triệu Cảnh tức thì hớn hở. Hắn tức thì chạy lại phụ cận Long Vân Phi như thể tìm được phao cứu mạng.

Có điều, khi hắn vừa cách Long Vân Phi chừng ba mét thì Xích Dã Thương trong tay Long Vân Phi đã để lại năm dấu ấn trên năm huyệt vị Đản Trung, Cự Khuyết, Thần Khuyết, Khí Hải và Quan Nguyên. Đây chính là hình phạt nặng nhất đối với thuộc hạ dưới trướng Long Vệ Quân.

Hành phạt này chính là phá hủy mệnh môn của võ sĩ. Cả đời sau hoàn toàn tàn phế.

Đến đây, Long Vân Phi hướng Đỗ Hối Hối nói.

“Ta xử lý hắn như vậy… được chứ?”

Đỗ Hối Hối “hứ” một tiếng rồi chạy vội về phía tên mập lùn xấu xí Phạm Trường Giang xem tình hình.

Bộ dáng Phạm Trường Giang cùng Lý Gia Vệ vô cùng thảm, chỉ còn hơi thở yếu ớt.

Bạn đang đọc Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái sáng tác bởi hkzero2

Truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hkzero2
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.