Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cây cầu Yên Vân

Phiên bản Dịch · 1552 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Cây cầu bắc qua sông lại bị phong tỏa, nó là huyết mạch giao thông chính của Yên Vân nên tắc đường là chuyện thường ngày, nhưng việc ùn ứ xe nối dài tận vài km trên cầu là quá phóng đại.

 

Không ít nhân viên văn phòng bị tắc cứng không đi được sốt ruột bất lực, chốc chốc lại chửi thề một câu.

 

Lý Trường Hà đang cưỡi trên một chiếc xe đạp cũ, không khỏi cau mày nhìn dòng xe cộ phía trước. Hắn trầm tư một lúc rồi mở lời:

- Viên Phương, cậu thấy thế nào?

 

Bên cạnh, một cô gái điềm tĩnh xinh đẹp ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng liếc xéo hắn một cái, hé đôi môi anh đào đáp:

- Tớ nghĩ điểm chuyên cần hôm nay của lớp chắc phải bị trừ hai điểm.

 

- Hừ!

Lý Trường Hà cười ngạo nghễ: 

- Tớ có kế hoạch, có thể bảo vệ điểm chuyên cần!

 

- Vậy cơ á, thế thì theo cún con phải trả giá như thế nào mới được?

Cô gái cười tủm tỉm hỏi lại.

 

- Điều đó phụ thuộc vào việc cậu có muốn tiếp tục mắc kẹt trong chiếc xe hơi sang trọng và chờ đến muộn, hay ngồi sau xe đạp của tớ nhưng có mặt đúng giờ rồi?

Lý Trường Hà tiếp tục cười một cách tự hào, đồng thời đưa tay về sau vỗ vỗ lên chiếc xe đạp tuổi đời còn lớn tuổi của hắn.

Cô gái đưa người lười biếng nằm trên cửa kính ô tô, cằm tựa vào cánh tay trắng ngần, nghiêng đầu cười nhẹ: 

- Tớ là cô gái thà khóc trong ô tô sang trọng còn hơn cười trên xe đạp nha!

 

- Cái kiểu trả lời này xưa quá rồi!

Lý Trường Hà nhướng mày.

 

- Chiếu theo kinh nghiệm tớ bị cậu lừa nhiều năm thì hẳn là sau khi xuống xe, cậu nhất định sẽ phóng đi, còn tớ tức giận đuổi theo cậu đến tận trường! Sau đó cậu sẽ dùng mấy lời hoa mỹ bảo tớ coi như là rèn luyện sức khỏe!

Cô gái vừa nói vừa hừ nhẹ một cái.

 

- Ồ! Bị cậu bắt bài rồi sao? Cô bé ngày xưa đuổi theo tớ cuối cùng cũng thông minh hơn chút rồi.

Lý Trường Hà làm bộ thở dài, sau đó còn bày ra vẻ mặt cô đơn rồi lại khẽ hất hàm trêu cô gái.

 

- Vậy thôi, cáo từ nhá!

Lý Trường Hà liếc nhìn tài xế bên cạnh cô gái một cái.

 

Bánh xe đạp dưới chân hắn bắt đầu chuyển động nhoáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ để lại một bóng người thoáng qua trên con đường tắc nghẽn. Thật khó để tưởng tượng tốc độ mà một chiếc xe đạp có thể bộc phát lại vi diệu tới vậy.

 

Lái xe của chiếc xe hơi sang trọng thầm hít vào một hơi khí lạnh.

 

Cô gái lắc đầu cười nói: 

- Hắn ta là vậy đấy, anh đừng để tâm.

 

Người lái xe liền hỏi: 

- Tôi cứ nghĩ một anh chàng như vậy không thể có quan hệ gì với một cô gái có điều kiện như cô.

 

- Vậy đội trưởng nói xem, anh cảm thấy hắn là người như thế nào?

Tiêu Nam cười hỏi. Kể cũng lạ, không hiểu vì sao cô lại gọi tài xế của mình là đội trưởng.

Người lái chiếc xe sang trọng nhớ lại quần áo của Lý Trường Hà, lắc đầu nói: 

- Ngoại hình trông cũng sáng sủa đẹp trai, nhưng gia cảnh có lẽ không tốt lắm. Quần áo mặc trên người cũng đều là hàng chợ rất rẻ tiền, còn chiếc xe đạp kia nữa, tuổi đời chắc còn phải “dừ” hơn chính tuổi của hắn ta ấy chứ.

 

- Ừm, gần như vậy.

Tiêu Nam nhìn dòng xe cộ trước mặt và nói.

- Tôi quen biết hắn từ lâu rồi, tính cách hắn ta cẩn trọng và có phần khó tính, không có nhiều bạn bè, ngoại trừ cậu bạn ở cùng trại trẻ mồ côi thì chỉ có tôi thôi… hắn cũng đã từng giúp tôi nhiều lần.

- Tôi còn tưởng hắn ta kiếm cớ bắt chuyện cơ đấy. Thậm chí còn đang định “tham khảo” cho cô đó nha.

Người tài xế mỉm cười.

 

- Ôi dào, chuyện đấy thì thôi xin, thực ra là do hắn ta…  lo lắng đấy, hoặc là cảnh giác.

 

- Cảnh giác cái gì?

Tài xế sửng sốt một chút, sau đó mới dần hiểu ra: 

- Cảnh giác tôi sao?

 

Tiêu Nam gật đầu và nói: 

- Hắn ta ngoài miệng toàn nói mấy lời phũ phàng, nhưng thực chất quan tâm bạn bè lắm. Gần đây, có nhiều “sự cố” xảy ra ở Yên Vân, vì vậy hắn ít nhiều cũng có một chút lo lắng. Nhìn thấy tài xế của tôi đã thay người khác, tôi đoán hắn tới gần để kiểm tra xem có gì bất thường không. Nếu ban nãy tôi có biểu hiện gì như kiểu bị bắt làm con tin, hắn ta có thể phá cửa cứu người rồi đó.

 

Sắc mặt tài xế hơi thay đổi: 

- Chẳng trách tiểu tử này nhìn ta mấy lần, ta đoán mời cô xuống xe cùng hắn đi dạo cũng chính là để thăm dò đúng không? Tâm tư quả thực chu đáo, hắn mới mười tám tuổi thật đấy à? Chẳng nhẽ cũng là “người chơi”?

 

- Chắc không phải.

 

Ở phía bên kia, Lý Trường Hà đạp xe qua cây cầu tắc nghẽn. Cuối cùng hắn cũng đã tìm ra lý do tại sao giao thông ở đây lại bị kẹt ghê gớm tới vậy.

 

Không phải là tai nạn xe hơi, mà là nhảy cầu tự tử?

 

Dù thi thể đã được đưa đi nhưng vũng máu lớn nổ tung loang trên mặt đất đều cho thấy đây là một vụ án rơi từ trên cao xuống.

 

Nhưng khi Lý Trường Hà ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phần dây cáp trên cầu, mà phần trụ cầu gần nhất cũng cách đó năm mươi mét, làm thế nào mà người này nhảy từ trên cầu xuống? Hay nói cách khác là làm thế nào mà người đó nhảy được lên độ cao như vậy?

 

Hơn nữa, trên mặt đất còn có một ít lông vũ, dính vào mặt đường, các viên cảnh sát thu dọn hiện trường cũng vô cùng kính nghiệp, họ tỉ mỉ, cẩn thận cho từng chiếc lông vào túi ziplock (1).

 

Chẳng nhẽ nạn nhân nhảy cầu còn mang theo cả thú cưng đi cùng cho bớt cô đơn? Bằng không, tại sao lại xuất hiện nhiều lông vũ như vậy?

 

Cảnh sát cũng thật tận tâm. Lý Trường Hà không khỏi thắc mắc, lấy lông vũ dính cả phân chim về có thể tìm được manh mối gì?

 

- Chuyện lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều.

Hắn lẩm bẩm.

 

Gần đây Yên Vân quả thực rất bất ổn.

 

Đầu tiên là vụ mất tích của một nữ sinh viên đại học trong căn nhà cho thuê, sau đó là vụ sát hại một bác sĩ tâm lý, cuối cùng là cả một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô cũng đột nhiên biến thành một cái hố kỳ lạ.

 

Mỗi lần có vụ án, trên hiện trường đều xuất hiện một nhóm cảnh sát và một nhóm người mặc đồ đen tất bật điều tra, khảo chứng. Cho đến nay vẫn chưa có kết quả gì khả quan, cách tốt nhất chính là thông báo cho người dân ra ngoài ít nhất có thể.

 

Người ta đồn rằng một tên sát nhân biến thái nào đó đã đến Yên Vân.

 

Đây cũng là lý do Lý Trường Hà bắt chuyện với Tiêu Nam ban nãy, người lái xe đó không phải người quen, cẩn thận một chút vẫn hơn. Sự đa nghi của hắn được nuôi dưỡng trong trại trẻ mồ côi kể từ khi còn là một đứa trẻ, khiến hắn không ngại cực khổ để đuổi theo chiếc xe hơi sang trọng kia và nói mấy câu vô bổ với cô bạn.

 

Lý Trường Hà thấy cảnh sát thu dọn hiện trường gần xong, xe cộ bắt đầu dần dần di chuyển khiến đường thông thoáng trở lại. Hắn dùng điện thoại di động gửi tin nhắn thoại cho Tiêu Nam:

- Con đường đến Hoàng Thành đã mở, hôm nay hẹn ở Tử Cấm Thành, không gặp không về!

Lý Trường Hà quả là một người cẩn thận, trong tin nhắn còn không quên nhắc cô bạn con đường phía trước đã thông thoáng.

 

Sau khi gửi tin nhắn, hắn đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới, Lý Trường Hà rùng mình một cái, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một bóng đen lướt qua trên cây cầu cao chót vót.

 

- Mình hoa mắt hay sao?

Lý Trường Hà nhìn kỹ một chút, cuối cùng không thấy điều gì dị thường bèn cho là mình nhìn nhầm thật, chỉ dụi mắt và phóng xe đi.

(1) Là dạng túi nilon có khóa miệng vuốt mép , rất bền, dẻo.

Bạn đang đọc Tự Liệt Ngoạn Gia của Đạp Lãng Tầm Chu

Truyện Tự Liệt Ngoạn Gia tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.