Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1.1

Phiên bản Dịch · 1169 chữ

Nhà chính nhà họ Tô, Tô Hiểu đang ngẩng cổ lên nhìn đống số thứ tự điểm danh ghi chép công điểm dùng than củi ghi lại trên tường.

Người viết rất cẩn thận, chữ số cũng rất dễ nhìn, bởi vì khi viết người đó có điều chỉnh độ mạnh yếu đậm nhạt, chứng minh những số sau tên người rất quan trọng.

Ngày mồng 1 tháng 3, Tô Thực xuống đất làm việc cả ngày, 8 phần công điểm; ngày mồng 1 tháng 3 Tô Mộc xuống đất làm việc cả ngày, 7 phần công điểm; ngày mồng 1 tháng 3 Tô Hiểu 0 công điểm.

Trên tường viết chính là công điểm của anh em nhà họ Tô, người viết cũng là người duy nhất trong nhà từng đi học, anh hai Tô Mộc.

"Em gái, em xuống giường đi lại được rồi à? Tốt quá."

Tô Mộc rửa mặt đi qua nhà chính thì phát hiện thân hình nhỏ gầy của Tô Hiểu, đáy mắt anh tràn ngập lo lắng tiến lên, khi Tô Hiểu còn chưa kịp phản ứng đã đem bàn tay gầy guộc giống hệt với Tô Hiểu đặt lên trên trán cô để kiểm tra nhiệt độ.

Đang đứng trầm tư, Tô Hiểu giật mình hoảng hốt, cấp tốc lui về phía sau hai bước, khiến tay Tô Mộc giơ lơ lửng giữa không trung, anh khó hiểu nhìn cô.

Tô Hiểu nhìn anh, trong lòng sinh ra cảm giác thân cận khó hiểu, đây chắc là cảm xúc còn lưu lại của nguyên chủ, Tô Hiểu bối rối giải thích: "Em là con gái đa trưởng thành."

Sống ở mạt thế nhiều năm, Tô Hiểu đã thói quen cùng người khác bảo trì khoảng cách.

Tô Mộc nghe vậy buông tay, hai tay khoanh trước ngực, hứng trí dạt dào mà ngắm nhìn em gái nhà mình: dáng người khô gầy, khuôn mặt cũng gầy nhỏ nhắn, tuy đã mười tám tuổi nhưng nhìn như mười lăm mười sáu tuổi, không có nửa điểm cảm giác trưởng thành.

"Thằng hai làm gì đấy, đi ăn cơm. Hôm nay, Hiểu Hiểu đừng đi, chúng ta cố thêm chút sức kiếm nhiều thêm chút công điểm là được.”

Từ sân truyền vào tiếng nói to khỏe, là trụ cột già đình họ Tô - Tô Đại Căn, cha của ba người con.

"Đến đây." Tô Mộc quay lại đáp lời, rời đi vài bước mới quay đầu lại cười với Tô Hiểu: "Hôm nay, em vẫn nên không xuống đất, bữa sáng mẹ sẽ đem về cho em, cơm trưa với cơm chiều anh sẽ mang về."

Nói xong, Tô Mộc liền nhanh nhẹn đến chỗ mái hiên cầm lấy một cái cuốc vác trên vai rồi đi theo vài bóng phía trước rời nhà.

Tô Hiểu nâng tay lên chà xát mặt, cô cảnh giác nhìn bốn phía, chậm rãi đi đến cửa phòng, xem toàn bộ khung cảnh ngoài sân.

Theo Tô Hiểu, đây là một cái nhà vô cùng nghèo: phòng cỏ tranh, trong nhà gia súc cũng không có.

Nhà ở không tốt, ăn không đủ no.

Theo Tô Hiểu phán đoán thì chất lượng cuộc sống tốt hay không cần đạt hai tiêu chuẩn.

Hiển nhiên, nhà họ Tô không đạt được tiêu chuẩn nào Tô Hiểu đặt ra.

Nhưng ....

Tô Hiểu cúi đầu nhìn đôi tay của chính mình, cô đã chiếm thân thể của cô con gái nhỏ nhà này, cô hiện tại vẫn còn sống.

Cô chắc hẳn đã chết, bởi vì đại chiến giữa tang thi cùng nhân loại thật sự rất kịch liệt, bây giờ Tô Hiểu vẫn có thể nhớ được cảm giác đau đớn tới tận xương cốt khi bị tang thi cắn.

Nhưng khi cô một lần nữa mở mắt, lại phát hiện chính mình đã thay đổi thân thể, còn.... xuyên qua?

Nguyên chủ là một cô gái thành thật, nhưng do cô là đứa trẻ sinh non, thân thể luôn không tốt lắm, ngày hôm trước lúc đang làm việc không may bị một tảng đá đập vào cái ót, trên mặt tuy rằng không xuất huyết, nhưng trong đầu tụ huyết, ngay lập tức thân thể gầy yếu này vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.

Khi cơ thể này mở to mắt một lần nữa, đã biến thành một người khác hoàn toàn, chính là Tô Hiểu đã chết ở mạt thế.

"Hiểu Hiểu, Sao lại đi ra đây? Đầu còn đau không?"

Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi vào cửa thì thấy Tô Hiểu đang đứng, liền liên thanh hỏi, trong tay bà đang bưng một cái chén sứ kiểu cũ, mặt trên còn có mảnh sứt mẻ, chờ đối phương đi đến gần, Tô Hiểu mới phát hiện trong bát chứa là nửa bát cháo trắng.

Hiện tại thôn nào cũng có căng tin, thôn dân không được phép nổi lửa nấu cơm ở nhà, một khi bị phát hiện cũng không phải đơn giản là khấu trừ công điểm.

Nhưng trong khối lượng kí ức ít ỏi còn sót lại của Tô Hiểu, niên đại hiện tại căn bản không có căng tin, cũng chưa tới lúc hình thành việc tính công điểm, sao có thể có sai biệt lớn như vậy? Hơn nữa trong trí nhớ của nguyên chủ, các cô bắt đầu làm việc, tan tầm, ca ngợi người lãnh đạo cũng không phải vị lãnh đạo kia, mà là một người họ khác.

Thấy Tô Hiểu nhìn chằm chằm bát cháo trong tay mình, mẹ Tô chạy nhanh tới đưa bát đến bên miệng Tô Hiểu, khuôn mặt tràn đầy phong sương lộ ra chút vui mừng: “Hôm nay vận khí tốt, được nhiều hơn mọi khi, con mau uống cháo đi."

Tô Hiểu khắc chế chính mình để không lui về phía sau, lợi dụng cảm xúc thân thiết của nguyên chủ với mẹ Tô để đứng vững, nhưng cả người vẫn như cũ ở trong trạng thái buộc chặt, chỉ cần người đối diện có dấu hiệu công kích, Tô Hiểu sẽ không chút do dự "nghênh chiến."

Ai không đi căng tin bình thường sẽ không nhận được đồ ăn, bát cháo này chỉ có thể là chia ra từ khẩu phần ăn của cha con họ Tô cùng Dương Huệ.

Tô Hiểu nhìn vẻ mặt từ ái của mẹ Tô, rũ mắt tiếp nhận bát, trực tiếp ngửa đầu uống cạn, cô tuyệt không ghét bỏ.

Lương thực là để bảo mệnh, cô tiếp nhận mạng sống của nguyên chủ thì không thể chết được, cho dù chết cũng không thể bị đói chết.

Trải qua qua mạt thế cùng nạn đói, con người mới biết được lương thực quan trọng tới mức nào.

Thấy Tô Hiểu đã uống hết cháo, lúc này mẹ Tô mới yên tâm.

Chỉ cần có thể ăn là có thể sống sót, không có việc gì nghiêm trọng nữa.

Bạn đang đọc Từ Mạt Thế Trở Về Thập Niên 60 (Dịch) của Túy Cai Ngoạn Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Manhmanh2706
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.