Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CỨU NGƯỜI

Tiểu thuyết gốc · 989 chữ

Nghe xong lời của Hoàng Đạo Sinh nói, Lạc Gia Vận lập tức trầm mặc.

Hắn biết sư phụ hắn nói đúng.

Nhưng không vì vậy mà hắn bỏ cuộc :

-Sư phụ, ngài có cách nào để ta mạnh hơn trong đồng bối không ?

Hoàng Đạo Sinh thừa biết điều hắn muốn là trở thành thiên tài kiệt suất vì ông biết tên đệ tử này của mình tuy là một tên quá sức lương thiện nhưng lại có tham vọng vô cùng lớn, muốn bản thân có thực lực hơn người khác nên ông bèn trả lời :

-Đối với ta thì không khó, nhưng ngươi cũng phải cho ta thấy tiềm năng của ngươi mới được, để ta biết ta không phí công phí của dạy dỗ cho ngươi.

Nói xong Hoàng Đạo Sinh quay đi, nhưng không quên giở giọng chua chát nói :

-Trên đời này chẳng có gì là miễn phí cả, dù cho ta nuôi ngươi từ nhỏ đến giờ, nhưng cũng phải cho ta thấy giá trị của ngươi đi chứ .

Nghe lời đó Lạc Gia Vận nói to đầy kiên quyết :

-Ta biết rồi ta sẽ không để người thất vọng.

-Vậy được, hai ngày sau ngươi tự mình đi đến ngoài rìa Yêu Địa săn về một con Ngọc Lân Xà cấp hai cho ta. Ta sẽ giúp ngươi lấy tinh huyết của nó cho ngươi hấp thụ để lực lượng khí huyết của ngươi tăng lên. Còn về khí thì nếu ngươi muốn theo con đường kiếm tu thì ta cho ngươi một sợi Thần Hồng Kiếm Khí của ta, không thì lên Thập Tam phong hấp thụ linh khí. Quyết định vậy đi .

Nói rồi thân anh Thập Tam trưởng lão Hoàng Đạo Sinh biến mất.

Lạc Gia Vận nói thầm :

- Sư phụ à, cái gì mà trên đời này chẳng có gì là miễn phí cả, chẳng phải người muốn ta không ỷ lại vào người mà thôi sao.

Hắn nở nụ cười hạnh phúc :

-Người yên tâm, ta không làm người thất vọng đâu !

Cùng lúc đó, trong một đạo trường nằm trên đỉnh núi Thập Tam Phong, Hoàng Đạo Sinh nở nụ cười ôn hòa :

-Xem ra ngươi cũng rất có mắt nhìn, còn còn biết là ta đang dạy dỗ ngươi.

Hai ngày sau......

Trên con đường mòn nằm dưới chân núi, một thanh niên khôi ngô tuấn tú thân mặc áo vàng đơn sơ.

Nhìn thoáng qua chỉ giống người đi đường bình thường, chỉ là có hơi khôi ngô tuấn tú.

Nhưng từ trên thân thanh niên lại cảm thấy một cổ uy thế mờ nhạt như một kiếm khách hành hiệp trượng nghĩa cùng phong thái ung dung của một Văn nhân kiệt xuất

Không ai khác chính là Lạc Gia Vận.

Phụ mẫu hắn vốn là phàm Nhân ở một thôn trấn bình thường nhưng lại sinh ra một đứa con khôi ngô tuấn tú, anh tư bất phàm như vậy.

Người ở Lạc gia nhìn nhiều cũng quen nên cũng chẳng để ý mấy, huống chi một tu chân gia tộc lớn như Lạc gia thiếu gì tuấn nam mĩ nữ. Nên chỉ khi có dịp rời tông môn mới có thể thấy anh tư thần tuấn của Lạc Gia Vận được.

Đi được một lúc, hắn vô tình gặp một đám cướp, đang chặn đường một tiểu nữ tử.

Mà Lạc Gia Vận vốn là người cương trực bất khuất, ghét ác như cừu nên thấy vậy cũng liền lập tức phi qua.

Trong lúc đó, một tiểu nữ tử xinh đẹp mang đường nét ngây thơ nhưng bên trong ánh mắt của nàng ta lúc này đầy vẻ kháng cự .

-Buông tay ta ra - Tiếng cô gái vang lên.

-Này tiểu thư, ta có thể biết tên nàng được không ? - Giọng của một tên trong số đó vang lên.

Một tên khác trong số đó có bộ râu dài như râu dê lên tiếng :

-Cô nương nhà ở đâu, để ta dẫn cô về nhà của ta được không ?

Một tên khác cướp lời :

-Trên đời này ta chỉ yêu hai người phụ nữ, một là mẹ ta, còn hai là cô nương đó a.

Thế rồi cả đám cười phá lên.

-Các người vô liêm sỉ, ban ngày ban mặt mà dám..dám..., ta sẽ...ta sẽ...

Nói chưa dứt lời thì có một thiếu niên xông ra .

Chỉ thấy thiếu niên gầy gò xanh xao như bộ hài cốt di động, đang dùng ánh mắt đầy căm phẫn nhìn lấy bọn cướp .

Thiếu niên gằng giọng quát to :

-Không cho các người làm hại tỷ tỷ của ta.

Lại thêm một loạt tiếng cười từ bọn cướp như đang khinh thường vào cái thân hình bé nhỏ ấy, và cũng đang khinh thường sự bảo vệ của hắn dành cho tỷ tỷ của mình.

Thấy một tên yếu ớt, gầy như củi khô làm giáng đoạn chuyện tốt của bọn chúng, lũ cướp quyết đỊnh ra tay trừ khử tên này .

Khi cả hai tỷ đệ xấu số này thấy vậy liền chỉ biết nhắm mắt chờ chết .

Tuyệt vọng tưởng chừng kéo đến thì hy vọng một lần nữa thắp sáng với cả hai .

Từ xa chỉ thấy một thanh trường kiếm lao đến như tên cắm ngay phía trước đường của bọn cướp .

Kèm theo là câu nói lạnh lùng như hàn băng từ phía sau vọng đến.

-Cút hoặc chết !

CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ !

Lần đầu viết truyện, còn nhiều sai sót xin bỏ qua và góp ý thêm để em chỉnh sửa !

Em sẽ theo dõi bình luận của mọi người, nếu muốn thêm tình tiết nào nếu phù hợp em sẽ cân nhắc để truyện tốt hơn ạ

XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN !

Bạn đang đọc Con Đường Tiên Đạo: Truy Cầu Mạnh Hơn sáng tác bởi tp1109
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tp1109
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.