Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh Một Trận Ra Trò

Tiểu thuyết gốc · 6060 chữ

Sau buổi sáng gặp Trịnh thợ rèn, rồi lại đi dạo quanh phía nam thành vài vòng thì Dương Phong vẻ đã thấy mệt mỏi. Ngỡ rằng quay về phủ là sẽ được nghỉ ngơi ai ngờ muội muội của hắn sau khi hết phàn nàn về chuyện hắn đồng ý tham gia cuộc ẩu đả kia thì lại hỏi hắn về mấy thứ đồ kì lạ mà hồi sáng có đưa cho Trịnh thợ rèn làm. Bình thường Dương Phong là rất thích trêu chọc mấy tiểu nha đầu tính tình đanh đá kiểu này, nhưng bây giờ đã mệt, vác trong mình một chậu mỡ đi lượn vài vòng trong kinh khiến hắn không còn hơi sức đâu nữa. Cũng đành một mạnh giải thích kĩ càng cho muội muội, chỉ cầu hai chữ bình an. Bây giờ chẳng may bản tính đanh đá lại bộc phát, cái tai của hắn chắc cũng thành tai heo.

Tối, miệng mỏi người nhức, hắn thư thái nằm trong cái thùng nước tắm ngoại cơ của mình. Không khỏi run lên mấy cái mà hào hứng nghĩ đến chuyện ẩu đả trong mấy ngày tới, người khác sẽ nói là ẩu đả, đánh lộn giữa mấy tên con cháu nhà quyền quý, nhưng đối với hắn đây là một cơ hội được trở về tuổi thơi dữ dội ngày xưa. Cuộc sống bây giờ đã là một kiếp khác, một chiều không gian khác, cảm giác thoải mái hơn vô lo vô nghĩ thì tội gì không thử, tội gì không tìm lại những niềm vui mà kiếp trước luôn khao khát chứ. Nói tóm lại con người cũng là sống vì mưu cầu niềm vui hạnh phúc mà thôi. Đôi bàn tay mềm mại vẫn ở vai, sau lưng mà nhẹ nhàng xoa bóp, một lúc lại kì cọ lưng cho Dương Phong, hắn vô cùng thoải mái điều này, kiếp trước ngoại trừ lúc còn bé ra thì chưa có một người phụ nữ nào thật sự chăm sóc hắn tận tình đến như vậy. Làn hơi nước từ dưới bốc lên mờ ảo, thiếu nữ Mai Nhi mặc một cái yếm ở đằng sau đang chăm chú mà tắm rửa cho Dương Phong. Sau một hồi do dự, nàng cũng nhẹ mở miệng :

- Thiếu gia, người định tham gia cùng đám người kia thật sao ?

Ngữ điệu trong câu nói nhẹ nhàng, bộc lộ ra sự quan tâm vạn phần. Dương Phong biết là nha đầu này đang lo lắng cho mình thì không khỏi mà cảm động, liền muốn trả lời, nhưng lại nghĩ tới điều gì, hắn ngậm miệng lại. Chờ được hồi lâu, không thấy nam nhân phía trước trả lời, nàng có chút xấu hổ, đoạn lại nói :

- Tướng........công........ người định tham gia với đám người kia thật sao ?

" Đây mới đúng là Mai Nhi của ta "

Dương Phong cười thầm đắc ý với thủ đoạn của mình, sau một thoáng mặt hắn lại nghiêm túc trở lại mà nói :

- Đúng vậy, muốn việc của ta sớm hoàn thiện thì phải giúp đám người kia thôi.

Mai Nhi vẫn còn có chút thẹn thùng, nhưng vì lo lắng cho Dương Phong nàng lại lo lắng nói :

- Như vậy sẽ là nguy hiểm cho tướng công, đông người ai đề phòng được việc gì, vạn nhất.... Hay là chúng ta tìm lò rèn khác đi.

- Cái này.....

Dương Phong hơi đảo mắt một chút tìm lý do thích đáng. Hắn không muốn bỏ qua dịp thú vị này, sau một hồi liền đáp :

- Trịnh lão kia là thợ rèn giỏi nhất kinh sư, chính nàng giới thiệu cho ta còn gì. Ta nghĩ chỉ có lão mới có thể làm được thứ mà ta yêu cầu thôi. Mới cả, ta cũng thấy lão tội nghiệp, nếu mà cứ để vậy không phải con gái lão đau khổ không mà có khi cả nhà lão cũng chết đói, hết cả đường làm ăn.

Động tác tay có chút dừng lại, Mai Nhi không biết phải nói với vị trượng phu tự nhận trước mặt kia như thế nào, nàng phần vì nhiệm vụ được giao, nhưng cũng có đôi chút tình ý với nam tử này nên cũng không muốn hắn bị thương. Huống chi nàng bây giờ cũng đã nhận bản thân là người của hắn rồi, phải có trách nhiệm bảo vệ hắn. Tuy là tình cảm vẫn chưa gọi là sống chết vì nhau, nhưng trách nhiệm và lời hứa báo ân kia là không thể thiếu được.

Nàng suy nghĩ một hồi lâu, nảy ra một ý nghĩ, đoạn hơi ấp úng nói:

- Hay ....hay là để...cho ta đi cùng chàng......

Dương Phong nghe xong có chút cả kinh, vội nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng mà nói :

- Không được , không được, thế làm sao được. Ngộ nhỡ bảo bối của ta có bị thương hay mệnh hệ gì ta sẽ rất là đau lòng.

Nghe được Hắn gọi mình là bảo bối, trong lòng Mai Nhi có chút vui mừng, đôi phần rạo rực khó tả. Tình cảm lại thêm một bậc phát triển, được hắn vừa quan tâm vừa coi trọng mình như vậy, ai mà không vui cho được. Nàng mở miệng tiếng có chút bé, nói rất nhanh.

- Ta có thể bảo vệ cho tướng công !

Nghe xong câu này hắn không khỏi có phần buồn cười, có chút cảm động, đoạn nói :

- Nàng chân yếu tay mềm như vậy, bảo vệ ta sao được chứ, có khi ta cũng là bảo vệ nàng cũng nên.

Mai Nhi kiếm lý do :

- Ta chỉ đứng ở xa xa coi thôi, ta ở nhà không biết tình hình chàng ra sao sẽ rất là lo lắng

Nghe xong những lời quan tâm này, Dương Phong càng cảm đông hơn cả, đoạn hắn xoay người đứng phắt dậy, để lộ cả thân hình trần chuồng kia trước mặt thiếu nữ, làn hơi nước bồng bềnh trong phòng nhưng cũng không thể che đi cái thứ dưới hạ thân hắn đang vươn lên kia. Dương Phong bế thốc nàng lên rồi xoay người đặt nàng vào trong thùng nước ấm, thiếu nữ có chút thẹn thùng mà kêu a lên một tiếng. Một tư thế kích thích được hai người phô ra, mông nàng còn cách một lớp tiết y mỏng đang bị một vật cứng ngắn ở bên dưới vọng động. Nàng đỏ cả mặt vì có chút bất ngờ, trả dám nói gì mà ném mình vào ngực hắn che đi khuôn mặt xấu hổ kia. Dương Phong cười haha, đưa bàn tay xấu xa luồn qua yếm nàng mà nhào nặn đoạn nói :

- Vậy cũng được, nhưng nàng là nữ nhân, đến nơi đó thì có vẻ bất tiện.

Bị bàn tay xấu xa không ngừng động tác, Mai Nhi bắt đầu có chút thở gấp, cơ thể nàng đã thích ứng sau mấy lần bị kích thích, mặc kệ sự thẹn thùng của lý trí nhưng thể xác đã nhanh chóng khuất phục trước bàn tay của nam nhân xấu xa. Nàng vừa thở hổn hển, , mặt đỏ lên, án mắt lộ chút phong tình mà nói :

- Ta....ta...ta ..có thể ....cải nam trang..... A A..A

Chưa kịp nói hết câu, thì một bàn tay của Dương Phong đã từ khi nào luồn vào trong tiết khố của nàng mà nhẹ nhàng vọng động, khiến mĩ nhân A lên một tiếng có chút sợ hãi, có chút chờ mong....

- Ý kiến hay, nàng quả là một thê thử thông minh a. Nhưng nhớ là đứng ở xa xa thôi đó, ta không có muốn nàng bị thương đâu.

- Vâng....

Hành xử ngay tại chỗ, tối đó cô nàng Mai Nhi không biết đã phải làm thợ lặn bị đuối hơi đến mất lần trong cái bồn nước kia. Sau khi đã quen thói rót tràn dương khí của mình vào trong miệng của mĩ nhân, Dương Phong mới chịu buông tha mà chăm chú tắm rửa, rồi bế nàng lên lau người mà đưa ra ăn tối. Không biết từ khi nào trong lòng của thiếu nữ Mai Nhi đã sinh ra một loại cả giác hạnh phúc đến kì lạ như vậy, mỗi lần thân mật với hắn ánh mắt nàng có chút âu yếm, thương yêu cái nam nhân đang đứng phía trước kia.

( Đoạn đi ngủ cắt bớt không hết chương mất )

Mới sáng sớm của mấy ngày sau, khoảng sân phía trước Dương phủ đã đứng một tốp người. Phía dưới là tầm trăm tráng niên khỏe mạnh mặc đồng bộ một trang phục áo vải bố màu xám, tay cầm người nào người nấy đều là cầm một đoạn gật gỗ dài. Đứng phía trước đám tráng niên, Dương Phong cùng một thiếu niên anh tuấn dung mạo bất phàm đang đứng, thiếu niên đó không ai khác chính là Mai Nhi đang nữ cải nam trang. Nàng còn cầm thêm một chiếc quạt một chút lại phe phẩy cho Dương Phong, nên trông rất là giống một thư sinh tao nhã. Trương quản gia sau một hồi cũng cùng một đám gia đinh và nha hoàn cầm mấy đồ vật kì lại mà chạy tới, Ông ta thở hổn hển hướng phía Dương Phong mà nói :

- Thiếu...Thiếu gia....Những thứ đồ mà cậu nói ta chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong rồi.

Nói xong liền đưa mắt ra hiệu cho đám hạ nhân xếp hàng, bày đống đồ kia ra cho Dương Phong. Hắn coi qua có tỏ vẻ vô cùng hài lòng, đoạn cầm lên một đồ vật, đó chính là một đôi cờ bằng vải đen nhỏ, một lá thê chữ Dương màu nâu đỏ, một bên kia thêu hình một con rồng có cánh, bụng rất chi là bựng đang há miệng chực phun lửa. Đây là hình dạng của một con rồng trong văn hóa châu âu cổ đại, đại diện cho thử thách thường được các hiệp sĩ tiêu diệt trong các bộ phim và tiểu thuyết. Dương Phong tiến về phía trước đám người, hơi ho nhẹ một cái lấy giọng nói lớn :

- Các vị ở đây chắc hẳn ai cũng là tráng sĩ hào kiệt, ngày trước được bản nha nội chiêu mộ nhằm mục đích đánh lộn với mấy đám họ Lỗ, Gia Cát đúng chứ ?

Cả đám tráng sĩ đồng thanh hô :

- Đúng. !!

Dương Phong có chút hài lòng nói tiếp :

- Ta biết các vị đều có hoài bão trở thành một tráng sĩ hành hiệp trượng nghĩa, nhưng phải vì miếng cơm manh áo mà bất đắc dĩ đầu quân vào đây mà làm cái việc đánh lộn phá hoại kinh sư như này. Nhưng nay, mọi thứ đã khác, việc của chúng ta là chính nghĩa, là thuận theo ý trời, theo thiên mệnh. Bọn họ Lỗ, Gia Cát kia ngang nhiên đến chiếm địa bàn của chúng ta, trêu ghẹo nữ tử nhà lành, triệt đường sống của bách tính nam thành. Ta thân là nha nội được đích thân hoàng thái hậu khâm phong, nghe được tin này thì lòng đau như cắt, thương bánh tính lầm than chịu cảnh dày vò, nguyện quyết cùng các huynh đệ đây trừng trị đám côn đồ không hiểu phép tắc kia một phen, các vị thấy thế nào ?

- Đồng ý ! Trừng trị đám côn đồ kia một phen !

Đám tráng sĩ kia hô lớn, gậy đập xuống nền đá ầm ầm khí thế trấn động. Đoạn Dương Phong nâng đôi cờ trên tay lên lại đĩnh đạc nói :

- Nay ta quyết định thành lập Dương gia quân, lấy cờ hiệu nền đen in hình hỏa long này. Mục đích trừ gian diệt bạo, quyết ý dọn sạch kinh thành, thuận theo chính nghĩa, thuận theo ý trời, các người thấy thế nào. ?

- Đồng ý ! Đồng ý !

Trương quản gia nghe xong thì nuốt một ngụm nước bọt đến ực một cái, đoạn tiến sát Dương Phong mà nói:

- Thiếu....thiếu gia..... cậu nói tôi cảm tưởng như chúng ta đang tạo phản vậy......

- Tạo phản đâu mà tạo phản, đây là dùng lời lẽ thuyết phục tướng sĩ trước khi ra trận nhằm nâng cao sĩ khí. Ngươi chưa xem qua phim cổ trang không có biết đâu !

Trương quản gia có chút thắc mắc, định hỏi phim cổ trang là cái gì thì đã bị Dương Phong sai đi lấy mấy cây cờ to tướng kia mà giao cho vài tráng sĩ cầm. Đoạn hắn liếc nhìn trong đám tráng sĩ một chút có vẻ thăm dò gì đó, chợt ánh mắt bỗng dừng lại ở một nam tử hàng hai. Người này cao gần hai mét nổi bật nhất trong đám người, thân hình to lớn vai u thịt bắp, nhìn có vẻ là béo nhưng là béo cơ chứ không phải béo phì như Dương Phong. Nam tử này tầm hai lăm hai sáu tuổi, râu quai nón, ánh mắt có chút trang nghiêm sau khi nghe xong mấy lời nói đó của Dương Phong. Dương Phong có chút hài lòng, đoạn vẫy tay ý gọi người kia tiến lại gần. Nam tử cao lớn thấy mình được gọi, không khỏi ngạc nhiên mà tiến về phía Dương Phong, giọng ồm ồm :

- Nha nội có gì căn dặn.

- Ngươi tên là gì ?

- Tại hạ là Hứa Chử.

- Tốt! ... Cái gì cơ ...... Ngươi ngươi là Hứa......Hứa ....Chử sao ?

Dương Phong giật mình lùi lại phía sau vài cái xém ngã, may được Mai Nhi đỡ được. Thấy bộ dạng của Dương nha nội có chút sợ sệt, Hứa Chử chỉ khẽ nhìn một cái, rồi lại dõng dạc mà đáp :

- Đúng là tại hạ, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Hứa Chử...

Dương Phong chỉ một thoáng chút hoảng hốt đã mau chóng lấy lại tình thần, đoạn nghĩ

" Từ khi nào danh tướng tào ngụy lại làm người ở trong phủ của ta thế này, trời giúp ta phá banh nóc cái thế giới này a "

Hắn vui mừng, đứng thẳng dậy, đánh giá Hứa Chử này vài cái vài cái từ trên xuống dưới

" Không chỉ hình thể to cao hơn người thường, mà nét uy mãnh kia đích thực là toát lên phong phạm của một vị tướng quân "

Hắn sau một phen đánh giá, trong lòng có chút vui mừng vì tự dưng có được một món hời to tướng về tay, hắn nghiêm giọng lại mà nói :

- Hứa Chử nghe lệnh bổn nha nội !

Hứa Chử ôm quyền quỳ một chân xuống, Dương Phong lại nói :

- Bổn nha nội phong ngươi thủ lĩnh của Dương gia quân, nay trực tiếp phụ trách dẫn những tráng sĩ khỏe mạnh nhất đánh trực diện với kẻ địch...

Hứa Chử có chút ngạc nhiên, cảm giác kinh ngạc qua đi, trong lòng có chút nghĩ ngợi, đoạn tiếng đầy cảm kích, có chút hào khí mà nói :

- Tại hạ Hứa Chử xin tuân mệnh nha nội, quyết không để cho nha nội thất vọng.

Trương quản gia lúc này sắp điên rồi, khác nào ông đang xem một trò hề cơ chứ, ông ta muốn cười, nhưng mà lại không dám cười, muốn khóc nhưng lại chẳng thể khóc. Từ lúc thiếu gia bị rơi xuống hồ ông ta đã chai luôn cảm xúc rồi. Nếu không phải mấy ngày sau tìm được Dương Phong thì có lẽ ông ta cũng bay màu theo năm tháng. Mai Nhi đứng bên cạnh thì khẽ tủm tỉm mà cười, nét đẹp của thiếu nữ lộ ra khiến ai cũng phải mê đắm. Dương Phong chỉ khẽ vỗ mông nàng một cái, đoạn lại hướng về Trương quản gia nói :

- Xích thố cùng phương thiên họa kích của ta đã chuẩn bị xong chưa ?

Trương quản gia lại một phen rở khó rở cười đáp :

- Đã chuẩn bị xong thưa thiếu gia

- Tốt ! Các huynh đệ cứ theo kế hoạch, cùng bản nha nội xuất phát !

- Rõ !

------------------------------------

Thành Đông, một con ngõ vắng vẻ, có hai đám người đang đứng đối diện nhau. Trên mặt ai đấy đều mang theo hung tính, còn trên tay cầm theo hung khí chỉ trực lao vào mà đánh nhau. Bên này là hai gã Viên Dương và Doãn Đại Lượng đang đứng đầu, bên kia là ba tên nam nữa mặc hoa phục. Ba tên kia một tên cao gầy, một tên thì béo lùn, một tên lại trắng bệch ra như công tử bột, nhưng tất cả đều có đặc điểm chung là nét háo sắc đều lộ rõ trên từng khuôn mặt. Tên cao gầy cầm chiếc quạt phe phẩy, khuôn mặt còn non nhưng đã nuôi râu nên trông hắn trở nên vô cùng buồn cười, hắn hơi tiến lên, giọng điệu có vẻ khinh thường mà nói :

- Đám các ngươi chẳng lẽ là muốn kéo dài thời gian sao ? Viên Dương, nếu ngươi sợ thì nhường lại Tiểu Ninh cho bản nha nội ta đây, ta sẽ xem xét nhẹ tay với ngươi một chút.

Cả đám người đứng đằng sau gã cao gầy không khỏi cười haha một tràng lớn. Viên Dương nghe xong nhịn không được mặt đỏ tía tai, xong hắn cũng là người biết kiềm chế, nhịn lại một chút đoạn mắng lại :

- Mấy tên cặn bã các ngươi cứ đợi đi, khi huynh đệ bọn ta đến nhất định sẽ đánh cho các người một trận không biết trời đất là gì !

Doãn đại lượng bên cạnh nhịn không được cũng chen miệng vào:

- Tên Lỗ Thác ngươi có gan thì đợi cùng bọn ta, đợi huynh đệ Dương Phong của bọn ta đến nhất định cùng các ngươi quyết đấu một phen.

Tên nam tử cao gầy kia chính là Lỗ Thác , gã nghe xong lời của Doãn Đại Lượng không khỏi lại cười haha khinh bỉ đáp tiếp :

- Đợi tên ngốc đó đến thì cũng có giúp ích gì sao ? Các ngươi đánh với bọn ta cả trăm trận cũng có thắng được trận nào ? Ta thấy các ngươi là đang run sợ rồi tìm cách mà chạy trốn đó thôi !

Một loại tiếng cười lại từ đằng sau tên Lỗ Thác vang lên ha hả, Viên Dương cơn tức lại bùng lên đỉnh đầu, lần này có vẻ hắn không nhịn được nữa, liền muốn quyết chiến một phen với đám người Lỗ Thác trước mặt. Gã bèn rơ tay lên ra hiệu, ý muốn đám thuộc hạ đằng sau chuẩn bị mà liều mạng. Thấy được tên Viên Dương cuối cùng cũng tức không chịu nổi nữa, Lỗ Thác có vẻ đã đạt được ý muốn của mình, liền nháy mắt ra hiệu cho đám đàn em ở đằng sau cùng chuẩn bị mà lao vào đánh tan đám người Viên , Doãn. Hai bên đang chuẩn bị lao vào hỗn chiến bỗng nhiên từ phía xa xa của con ngõ vòng đến tiếng chiêng trống, từ sau lưng đám người Họ Lỗ , một tên mập mặc áo choàng đen, tay cầm một chiếc kích được làm từ gỗ từ từ cưỡi trên mình một con lừa đi tới. Hắn không ai khác chính là Dương Phong. Con lừa này có chút đặc biệt, toàn thân mặc giáp da bảo vệ, trước mặt còn buộc một trái gì đó vô cùng kìa lạ. Đi theo sau Dương Phong là một tốp người đầu toàn thân áo xám, đang cầm côn gỗ bừng bừng sát khí, Mai Nhi thì đang cải trang thành một thư sinh vẻ mặt anh tuấn mà đi ngay sau Dương Phong. Đội người này chính là khoảng hơn sáu bảy mươi tráng sĩ mà hồi sáng xếp ngay ngắn trước sân lớn Dương Phủ

Đám người Lỗ Thác thấy cảnh này không khỏi đôi phần ngạc nhiên, sau đó là chuyển sang có chút lo lắng. Gã cùng hai tên hoa phục công tử còn lại vội chạy từ đầu này sang đầu kia của đám người để nói chuyện với Dương Phong. Khi thấy bộ dạng trông vẫn rất chi là ngây ngốc quen thuộc kia của Dương Phong. Lại nhìn hắn cưỡi trên mình một còn lừa, Lỗ Thác và hai tên hoa phục công tử cũng không khỏi cười haha. Lỗ Thác lúc này sợ hãi đã tan biến hết, chỉ còn vẻ khinh bỉ hiện ra trên gương mặt của hắn mà nói :

- Dương Phong, ta tưởng ngươi sợ uy danh của bọn ta nên đã nhảy xuống hồ chuồn mất rồi chứ ? Sao một tên ngốc như ngươi còn dám đến đây đối đầu với bọn ta vậy......

Hắn lại cười haha, khiến đám người phía sau cũng nhau nhau cười phụ họa. Bên này, thấy được phía đối diện kia là Dương Phong hai tên Doãn , Viên không khỏi vui mừng, Chợt lại thấy một gã áo xám từ đâu chạy lại, ghé sát vào lần lượt tai hai người mà nói cái gì đó hồi lâu. Hai tên Doãn, Viên sáng cả mắt ra không khỏi dùng dơ ngón cái tỏ vẻ khâm phục sau đó lại trố mắt nhìn nhau.

Dương Phong không nói gì, khẽ mỉm cười khinh bỉ lại tên đám người kia. Đếm số lượng từ cả đám người kia phải có khoảng ba bốn trăm tên gì đó, đông hơn số người của hắn cùng hai tên họ Doãn, Viên cộng lại, thảo nào mà đánh nhau suốt ngày thua là phải. Dương Phong không khỏi ra vẻ may mắn vì mình đã tính toán chơi bẩn với bọn này. Hắn bây giờ mới ho nhẹ một cái mà đáp lại lời kia :

- Các ngươi sắp chết rồi mà còn chưa biết sao ? Chưa nghe qua câu nhân trung Dương Phong lừa chung cà rốt à ? Nay gặp Dương Phong ta cầm phương tiên họa kích trong tay đây còn không mau dơ tay chịu chết, tránh cho thân xác bị dày vò đến thống khổ !

Dương Phong bô bô nói.

- Hahahahahahahahahahaha .

Một trận cười lớn vang lên, hơn ba bốn trăm tên thuộc hạ cùng đám người Lỗ Trác cười lớn. Lỗ Trác không khỏi ôm bụng mà cười, cười đến đau cả bụng vẫn không thể ngừng lại. Một lúc sau khi kiềm chế được cơn buồn cười hắn mới nói :

- Ngươi đây là đang diễn trò làm bọn ta cười chết đúng không ? Haha !

Hắn lại không nhịn được mà ôm bụng muốn cười tiếp.. Mai Nhi thấy cảnh này, mặt cũng muốn đỏ lên thay cho Dương Phong, tuy biết là Dương Phong đã có hết thảy chuẩn bị, nhưng sao nàng lại dễ chịu khi thấy người đàn ông đầu ấp tay gối với mình bị người ta cười nhạo cơ chứ. Dương Phong không để tâm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hắn muốn sống trọn trong khoảnh khắc này, đoạn diễn như thật, hơi dùng ngón cái vuốt mũi một phát.

" Tùng Tùng Tùng tùng "

Tiếng trống đánh vang lên một hồi, sáu mươi tráng sĩ áo xám đằng sau Dương Phong dạt sang hai bên ngõ tạo một lỗi đi ở giữa. Từ đằng xa ba người tráng sĩ cầm cờ cán dài hình rồng béo bụng trên nền đen chạy tới, phía trước nhất vẫy vẫy cờ hiệu. Mọi hành động của đám tráng sĩ đều rất chi là chỉnh tề, chứng tỏ ngày trước đã được huấn luyện kĩ qua, Lỗ Trác cùng hai tên hoa phục công tử kia miệng đang cười bỗng cứng lại. Không biết tự khi nào trong lòng đã nổi lên một nỗi sợ sãi trước cái uy thế của ngọn cờ đen kia. Nhưng sau đôi chút trấn an tinh thân, Lỗ Trác lại tự an ủi đó chỉ là trò tấu hề của Dương Phong mà thôi. Hắn quay đầu nhìn lại đám thuộc hạ, quân số của gã phải gấp đôi đám của Dương Phong cộng lại, lo gì mà không thắng. Sự sợ hãi đã dần biến mất, hắn mới bình tĩnh khinh bỉ nói :

- Ngươi đây là muốn......

" Phụp "

- AAAA

Chưa cả kịp nói hết câu, từ đâu một biên đá to tầm cỡ mắt ngựa bay tới đập trúng đầu gã, Lỗ Trác choáng váng mà lảo đảo mấy cái về sau, hai tên hoa phục công tử thấy thế liền đỡ lấy hắn.

- Phụp , phụp , phụp , phụp

- A,

- Mắt của ta

Hàng loại tiếng kêu vang lên, lần này là vô số viên đá từ đâu bay tới bắn thẳng vào đám người của Lỗ Trác. Vô số tên thuộc hạ của hắn bị đá bắt trúng đầu, mắt, mà đau đớn thét lên, đội hình nhất thời bị rối loạn. Tâm lý hỗn loạn đã hiện rõ trên khuôn mặt từng tên thuộc hạ. Lỗ trác lúc này mới hồi tỉnh sau cơn choáng, được một đám thuộc hạ che chắn cho khỏi những viên đá kia, hắn mới khẽ để ý. Thì ra hai bên mái nhà, hàng chục tên tráng sĩ áp xám của Dương Phong đã phục sẵn ở đó từ bao giờ, từ phía trên dùng ná bắn đá liên tiếp thay nhau bắn vào đám người thuộc hạ của mình. Lỗ Trác có vẻ sắp nổi điên lên rồi, hắn không khỏi hét lên :

- Được lắm, thì ra tên Dương Phong nhà ngươi chơi xấu, các người mau lên cho ta, đánh cho tên chơi xấu kia một bài học !

Đám người tuy có chút chật vật vì đống đá từ trên cao hất xuống, nhưng khi nghe lệnh của chủ nhân thì cũng sát khí phun trào, nhìn về phía đám người của Dương Phong mà hướng tới. Đám người Lỗ Túc mặc kệ một số vẫn ngã lăn ra vì trúng đá , vẫn theo lệnh mà ùm ùm lao lên như một đàn ruồi nhắm thằng phía Dương Phong đã lao ra. Mai Nhi thấy trận ẩu đả này đã sắp bắt đầu có chút lo lắng cho Dương Phong, nàng vận kình lực ở hai bàn tay, trực chờ tên nào dám lao vào trượng phu của mình sẽ cho hắn một kích. Đột nhiên thân thể nàng bỗng nhẹ đi, tên nam tử béo mập đã bế thốc nàng lên từ bao giờ, hắn có chút vất vả vì thân thể béo ú, như Mai Nhi thân thủ vốn linh hoạt, hiểu được ý đồ của hắn, liền thuận theo mà ngồi lên thân ngựa ngay phía trước chỗ của Dương Phong. Dương Phong nhanh chóng dạt ra một bên để một lối rộng ở giữa, đồng thời hô lớn :

- Phất cờ !

" Tùng tùng tùng tùng "

Lại một hồi trống vang lên, mấy chục tráng sĩ phía trước nhất cầm gậy chuẩn bị tư thế chiến đấu. Đám Người Lỗ Trác lúc này còn cách Dương Phong một đoạn tầm hai chục mét ánh mắt ai đó đều lộ ra sự khao khát muốn đánh đập kẻ khác, coi tên béo phía trước chỉ như một cái bao cát mà lao lên. Đúng vào lúc này, từ phía xa xa có phát ra tiếng ngựa hía lớn, một tốp nhân mã từ hiện rõ đang lao tới phía này , đứng trước nhất là một nam tử cao to, cưỡi trên mình một con ngựa bờm nâu đỏ ánh mắt đỏ au như muốn phi tới mà xé xác đám người phía trước ra. Đó không ai khác chính là Hứa Chử, lưng hắn dắt hai lá cờ chữ Dương và cờ hình con rồng béo, ngụ ý hắn là tiên phong. Đi theo sau là hơn mười lăm nhân mà cũng khí thế hừng hực cập gậy gỗ vung vung trên trời ánh mắt cũng đỏ au như là muốn giết người.

- Mau ! chúng bay dừng lại, bọn nó chơi cưỡi ngựa !

Lỗ trác đang cầm gậy lao ở phía trước nhất bỗng dừng lại mà hô lớn, đám thuộc hạ mấy trăm tên đằng sau cũng không khỏi phanh lại một số tên do mải chạy quá nhanh, dừng lại không kịp mà lao vào tên trước ngã vài cái dầm. Tỉ lệ thuận với khoảng cách của đám nhân mã, sự sợ hãi trên khuôn mặt đám người Lỗ Trắc ngày càng tăng. Đây là gì chứ, chính là sắp trở thành nền cho đám nhân mã kia quần nát mà thôi. Tuy là chỉ có hơn mười mấy nhân mã nhưng sức ngựa rất khỏe, cũng đủ để một số tên xấu số chịu cảnh tàn phế suốt cuộc đời. Đám người Lỗ Trác bắt đầu hoảng loạn dần, có tên muốn quay đầu bỏ chạy nhưng bị mấy đồng đội vẫn còn đang ngơ ngác cản lại không thể nào thoát ra được. Đội kị mã tiến ngày càng gần, Hứa Chử dẫn đám bọn họ chạy qua khoảng trống mà Dương Phong đã tạo từ trước lao tới, ánh mắt đỏ ao, Hứa Chử vung cây gậy gỗ xoay xoay mấy vòng trên không kéo dây cương ngựa khiến ngựa của hắn nhảy lên một đoạn mà lao vào đám người Lỗ trác.

Một bàn tay kéo Lỗ Trác sang một bên, cả một đám vây quanh lấy Lỗ Trác hòng bảo vệ hắn, đám này chính là vệ sĩ do chính phụ thân của Lỗ Trác giả dạng mà đi theo bảo vệ hắn, bọn chúng đều có chút võ nghệ nên có thể nhận ra nguy hiểm. Đám người thuộc hạ Lỗ Trác đằng sau lúc này cũng đã sắp như kiến vỡ tổ, quay đầu bỏ chạy lại phía sau. Những tên vẫn cố ở lại, hay vẫn còn ngơ ngác ở đó thì đều sẽ bị lãnh một hậu quả thảm khốc.

- Phụp , phụp

- AAAA

- Chân của ta

Đồng thời theo mấy tiếng la hét, những đường gậy gỗ vung ra của Hứa Chử vung lên, quật sang khiến vài tên thuộc hạ của họ Lỗ bay sang hai bên đau đớn , có tên không ,may bị đập trúng đầu thì văng cả máu tươi ra. Chiến mã hí dài lao xuống hất văng hơn mười tên lộn nhào .

- Vù

- Vù

- Vù

- Dầm

Nối bước theo Hứa Chử hàng loại nhân mã phía sau lao vào đám người đang hỗn loạn dùng gậy khua khoắng mà đánh bữa. Con ngõ cũng không lớn lắm, nên đám người xếp thành một khối khá chật, Ngựa lao vào không thể tiến lên nhanh được mà chỉ có chậm dãi đuổi theo sau đám người đang hoàng sợ mà vung gậy đập, mà nhảy lên dày xéo. Cảnh tượng mười mấy nhân mã lao tới phá nạt đội hình của mấy trăm người quả thật là hoành tráng. Dương Phong thấy được Hứa Chử đã làm cho đội hình kia bị rối loạn, biết thời cơ đã đến liền ra tiếp hiệu lệnh. Tiếng trống vang lên, lật tức hơn sáu mươi tráng sĩ phía sau hắn bấy lâu vẫn trực chờ được đánh một trận liền lao lên đi phía sau đám nhân mã mà điên cuồng đập đánh đám người đang sợ hãi chạy trốn không biết phương hướng.

Bên này, nhận được kế hoạch của Dương Phong từ tên áo xám kia, họ Doãn cùng Viên cũng biết cơ hội đã tới, cũng hô to cho đám thuộc hạ phía sau rồi cùng nhau lao tới hỗn chiến. Hơn bốn trăm người bị một đám người chưa gần có hai trăm bao vây đồ sát, một cảnh tượng diễn ra vô cùng hoành tráng trên con ngõ lớn của Lam kinh. Hứa Chử nào đâu có coi đây là cuộc quần ẩu, nhìn ánh mắt của hắn có thể thấy hắn coi đây như là một chiến trường, đầu gậy gỗ đã có máu, thêm một chút thứ gì nhớp nhớp màu trắng, chắc hẳn đã có kẻ phải bỏ mạng. Từng tiếng đập chứ đầy kình lực của gã bổ xuống, xương sống của mấy tên xấu số nghe từng tiếng răng rắc. Thấy đồng đội của mình một số tên đầu nát phọt cả óc trắng ra, tên thì mái chảy đầm đìa, đám thuộc hạ của Lỗ trác biết đây không phải là một cuộc quần ẩu bình thường nữa, tên to tướng kia là muốn giết người, tâm lý sợ hãi càng tăng cao mà toán loạn bỏ chạy. Chứa hết một chén trà, tốp người do Lỗ Trác cầm đầu đã nháo nhác mỗi người một hướng từ những con hẻm hai bên mà chạy vào rồi tìm đường luồn lách thoát thân.

Dương Phong thấy cảnh tượng này thì vô cùng hài lòng, hắn thúc lừa lên phía trước một đoạn cũng nhảy vào tham gia cuộc quần ẩu. Nói là đánh nhau, nhưng mà đây là một bên đuổi đánh, một bên chỉ chú tâm tháo chạy.

- Đuổi cùng đánh tuyệt bọn chúng, bắt đám họ lỗ lại cho ta

Trong lúc sôi máu hăng say đánh đấm, tên họ Doãn không khỏi la lớn cho đám thuộc hạ, đám người cũng nháu nhác mà đuổi theo truy đánh đến cùng lũ người mặt đang vàng như nghệ sợ hãi bỏ chạy đằng kia. Dương Phong đang dùng gậy gỗ của mình hất một tên ngã nhào ra đất, thì chợt thấy ba tên hoa phục công tử đang được một đám bọc lấy xung quanh hộ tống chạy vào một con hẻm. hắn hơi cau mày mà hô lớn :

- Bắt đám kia lại cho ta !

Rồi đánh vào mông lừa cho nó chạy đuổi theo đám người đó, con lừa chạy chậm đã thế còn vác theo Dương Phong cùng Mai Nhi nên đi càng chậm hơn, nó lẽo đẽo đuổi theo sau vào trong con hẻm, Hứa Chử sau một hồ đánh đập thả tay thì nhận thấy xung quanh kẻ địch đã bớt dần cũng tìm một hẻm nhỏ có nhiều tên chạy trốn mà dẫn theo một đám tráng sĩ đuổi theo truy sát theo đúng nghĩa đen. Mấy cái xác đang nằm dưới đất này không phải là tác phẩm của gã thì còn là của ai chứ ? ........

Những còn hẻm ở đây đều là thông ra một đường khác, Lỗ Trác được đám thuộc hạ hộ tống liền lùi ra một con đường lớn hòa vào đoàn người mà bỏ chạy, Dương Phong phía sau vẫn kiên trì hối thúc con lừa chậm dãi đuổi theo sau. Đi phía sau hắn là hơn hai mươi tráng sĩ cũng sát khí bừng bừng là theo bảo hộ. Mai Nhi cảm thấy tốc độ như vậy thì đến sang năm cũng không thể đuổi theo được bọn chúng, nàng có chút buồn cười liền vận một chút kình lực để ngón tay trỏ mà ấn vào một huyệt trên đầu con lừa. Con lừa bắt đầu tăng tốc nhanh chóng, cảm giác như là nó được ăn một loại chất tăng lực nào đó. Trả mấy chốc đã đuổi theo sát đám người Lỗ Trác phía kia, Người dân vốn dĩ đã bị đám Lỗ Trác dạt ra hai bên đường, nay thấy cảnh một con lừa vác trên vai một thiếu nữa xinh đẹp cùng một tên béo mà vẫn băng băng như vậy không khỏi tròn mắt kinh ngạc. Thành đông thường là nơi các bang phái tụ tập, và cũng là nơi sảy ra hỗn chiến của các vị nha nội nên dân cư ở đây cũng là quen và thích ứng với việc dạt sang hai bên khi có hai đám người đuổi đánh nhau.

Bạn đang đọc Tứ Quốc sáng tác bởi hoangdang151
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.