Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nàng Là Chủ Của Tửu Quán ?

Tiểu thuyết gốc · 3677 chữ

Dương Phong hiện rõ nét vui mừng ra khuôn mặt mà quay đầu về phía phát ra giọng nói kia. Phía đó là một tử, đúng là nàng, một cô nương xinh đẹp độ tuổi hơn hai mươi, nàng chính là Minh Nguyệt. Dương Phong không khỏi ngạc nhiên vì được gặp nàng ở nơi này, lúc trước khi tiếp xúc với Dương đại thẩm và nàng, hắn cũng biết nàng là người kinh thành, nhưng không có hỏi rõ cụ thể là ở đâu. Sự vui mừng đã khiến hắn muốn thốt lên câu chào hỏi, nhưng trong đầu lại lóe một suy nghĩ gì đó khiến hắn có chút dừng lại.

" Nhớ kĩ lời hứa của ngươi ! "

Một âm thanh như từ đâu vọng tới truyền vào tai hắn, cũng như là từ trong đầu hắn hồi tưởng mà phát ra. Nụ cười trên khuôn mặt Dương Phong dần trở nên gượng gạo. Minh Nguyệt hơi chút lùi lại mà ngạc nhiên nói :

- Là chàng sao ?

Nàng nhìn mọi người xung quanh, xong lại nhìn cái cảnh tượng Dương Phong đang bày ra trước mặt rồi nói :

- Sao chàng lại ở đây ?

Dương Phong cười cười, mà đáp :

- Ta có chút chuyện đi ngang qua đây thôi ấy mà, không có việc gì tý sẽ rời đi ngay.

Vừa nói hắn lại ngắm nhìn nàng đôi lúc, ngắm mĩ nhân như trăng trong nước mình đã tuột mất khỏi tay này. Đoạn Dương nha nội là để ý đến bên trái nàng, có một nam tử ăn mặc trang phục quan binh nhìn rất quen mắt.

" Là hắn ? "

Dương Phong hồi tưởng lại khung cảnh lúc bị đám sát thủ ám sát ở Đông trấn, tên nam tử này đã được Dương đại thẩm kia cứu thoát chết trong làn khói độc. " Hiện tại hắn cũng ở đây sao ?, Chẳng lẽ lại có ý với nương tử nhà ta đó chứ ? Tên này, tên này, lấy ân nhân cứu mạng về làm thê tử là không được. "

Nam tử đó chính là Hạ Trí. Hắn không biết như nào cũng đang rấy ngạc nhiên mà nhìn hai người, hắn có vẻ khó hiểu mà hỏi Minh Nguyệt bên cạnh :

- Nhiếp tiểu thư và Dương nha nội kia có quen biết sao ?

Minh Nguyệt hơi giật mình, khẽ nhìn mọi người xung quanh nói :

- Có chút quen biết trước kia.

Dương Phong cũng vội tiếp lời :

- Đúng đúng trước kia có chút là quen biết.

Hạ Trí hơi cau mày lại, nam tử râu quai nón đằng sau lưng gã khẽ huých vào lưng gã. Hạ Trí quay lại thấy nam tử đó chính là Lý Hạo, hắn ta đang nháy mắt ra hiệu với mình. Hạ Trí nghĩ một thoáng hiểu ý, có chút bất đắc dĩ mà tiến lên :

- Hạ quan Sư trưởng Ưng vệ Hạ Trí gặp qua Dương nha nội !

" Dương nha nội ? từ khi nào chàng lại là Dương nha nội ? "

Minh nguyệt tỏ vẻ thắc mắc thầm nghĩ, nhưng nàng không có nói ra, chỉ đưa ánh mắt hiếu kì nhìn Dương Phong. Hắn nhìn nàng cười cười tỏ vẻ bất đắc dĩ, rồi lại nhìn tên nam tử Hạ Trí kia

" Thì ra ngươi vẫn nhỏ hơn tứ phẩm nha nội ta đây "

Dương Phong có chút đánh giá tên hạ trí này rồi đi thẳng vào vấn đề mà nói :

Nay đám này ức hiếp thiếu nữ thành nam, ta cùng huynh đệ đi đòi lại công bằng cho cô nương ấy. Mấy tên này thấy sự uy phong của ta liền sợ hãi mà chạy trốn vào đây, bản nha nội mới đuổi tới mà bắt gọn bọn chúng. Nay đã bắt được người, ta xin rời đi xử lý chút việc, sau khi giải quyết xong sẽ lật tức thả người, đảm bảo họ Lỗ này không ảnh hưởng tới một sợi tóc. Vị huynh đệ quan binh này làm chứng cho ta được chứ ?

- Chuyện bắt người này phải do quan phủ, hoặc hình bộ thực hiện, sao có thể tự tiện được ! Thứ lỗi cho hạ quan không thể làm chứng, chỉ có thể nói rõ với quan phủ !

Hạ Trí nghiêm túc đáp. Dương Phong có vẻ bất đắc dĩ với tên này, đoạn lại nói :

- Vậy thì sau khi bọn ta bàn bạc chút truyện xong sẽ giao cho huynh đệ đây xử lý được chứ ?

- Chức trách của hạ quan và Ưng vệ là chỉ điều tra những vụ án liên quan tới hoàng thất, mong nha nội thứ lỗi, đây không phải chức trách của hạ quan.

Dương Phong lại bất đắc dĩ thêm lần hai, đoạn xua xua tay :

- Thôi được rồi, không làm chứng, không xử lý. Ta mà kệ ngươi. Mau, các người đưa tên họ Lỗ này đi cho ta.

Đoạn hắn đứng lên, hơi chỉnh lại quần áo. Mai Nhi ở cạnh liền lén tiến lại gần chỉ cái ống trụ ngọc trên đầu hắn cho hắn hoi rồi lại lén lùi ra sau. Hai tráng sĩ áo xám kéo tên họ Lỗ đang nằm bất tỉnh mà kẹp hai bên, chờ lệnh tiếp theo của Dương Phong. Dương nha nội không có vội, hắn bước chậm rãi đến cái bàn trà, lại cầm lấy một chén trà có dấu son mà uống một hơi sạch đoạn nói :

- Một người đi gọi chủ tửu quán ra đây, dù sao cũng là bọn ta có chút phá rối nơi này. Ta sẽ đền bù cho thỏa đáng.

- Không cần ! Ta chính là chủ của tửu quán, Dương nha nội có gì cần dặn dò ?

Minh Nguyệt bước lên thi lễ rồi nói với Dương Phong.

" Đổ mồ hôi, nàng là chủ của tửu quán này sao ? "

Dương nha nội hơi ngạc nhiên, đoạn lại nhớ lại lúc mới bước vào tửu quán này có một cái biển chữ Nhiếp Quán to tướng treo ở trước. Hắn giờ mới hiểu ra :

Nàng là chủ của tửu quán này sao ? Ờm, vậy thì... nàng thấy chúng ta đã gây thiệt hại bao nhiêu cho quán, ta sẽ đền bù thỏa đáng.

Minh Nguyệt hơi mỉm cười, rồi nói giọng vô cùng khách sáo :

- Nha nội tuy là đến đây cản trở một chút truyện làm ăn của quán, nhưng mà không có gây thiệt hại gì. Ta cũng không cần nha nội phải đền bù gì cả !

- Thật là không cần chứ ?

Minh nguyệt lại mỉm cười mà đáp :

- Thật là không cần ?

- Thì ra các người là quen biết với nhau !

Một giọng nó vô cùng tức giận vang lên từ phía sau Dương Phong. Quay đầu lại chính là họ Chu mặt mày tím bầm được hai đầy tớ nâng dậy, vừa nãy đám đầy tớ này sợ hãi nên đã trốn ra sau, bây giờ mới dám chạy ra giúp chủ nhân. Họ Chu khoác hai vai đầy tớ, ra hiệu cho bọn chúng rìu hắn xuống tầng lầu. Dáng vẻ có chút khó khăn, khi tới cửa hắn có nghĩ chuyện gì đó rồi quay lại nói vẻ vừa khinh miệt vừa tức giận :

- Trước kia bọn ta thấy tửu quán này là nơi phong cảnh đẹp, tầm nhìn rộng khắp, có thể đối chữ ngâm thơ mà tìm đến. Nay biết Nhiếp cô nương chủ quán nơi này lại là có quan hệ với tên Dương nha nội kia, tửu quán này đã không có còn sạch sẽ để cho văn nhân bọn ta đến nữa. Từ nay và mai sau, tránh ảnh hưởng tới sự trong sạch thanh danh của bọn ta !

Họ Chu lại hừ nhẹ nói tiếp :

- Chuyện hôm nay ta sẽ không có bỏ qua dễ dàng cho ngươi đâu Dương Phong !

Họ Chu suy nghĩ một lúc rồi lại nói :

- Hoạn khuyển dưỡng ra sắc trư ! Trả ra một thể thống gì, đều là một lũ ngông cuồng, vô pháp vô thiên. Các vị còn huynh đài còn ở lại cái nơi này làm gì, không sợ ảnh hưởng thanh danh của mình sao ?

Đám thư sinh, tài tử, cùng mấy vị cô nương nghe xong có chút nhìn nhau, đoạn cũng là ôm giấy mực lặng lẽ lũ lượt ra về. Dương Phong thấy cảnh này có chút bất đắc dĩ, hắn có chút suy nghĩ, đoạn lại hô lớn :

- Vị Chu công tử kia có biết Sắc trư đó được hoạn khuyển nuôi bằng gì không ?

Đang định bước ra ngoài, họ Chu nghe vậy có chút dừng lại, hơi cau mày :

- Cũng đều là những thứ không được sạch sẽ !

- Đúng vậy nuôi bằng thịt của mấy vị như ngài, không có được sạch sẽ !

- Ngươi !!

Dương Phong cười haha rồi có chút bất đắc dĩ lại nhìn về phía Minh nguyệt, lòng có chút áy náy chuyện mình đã làm,.mặc kệ họ Chu được đám đầy tớ của hắn lôi đi trong cân tức giận :

- Bây giờ thì có tổn thất rồi đó !

Minh Nguyệt nhìn khách tất cả đều đã bỏ về hết cũng không biết phải làm sao. Nàng cũng không biết phải đòi bồi thường như nào nữa, có chút buồn rầu, đoạn lại hơi thở dài mà nói :

- Chuyện cũng sảy ra rồi, những văn nhân tài tử đó cũng sẽ không quay lại đây nữa, ta cũng chẳng biết phải bảo nha nội bồi thường cái gì.

Dương Phong có chút hoài nghi, đoạn suy nghĩ một chút cũng trả lời :

Như vậy thì không có được lắm, hay là sau ta sẽ tìm cách bồi thường cho thích hợp cho nàng sau ? có được không ? Đợi ta giải quyết xong vụ này ?

- Cái này thì theo nha nội quyết định, ta thường dân nào đâu dám có ý kiến chứ.

Thấy trong lời nói của Minh Nguyệt ngày càng dãn xa khoảng cách đối với mình, Dương nha nội có chút bất đắc dĩ.

" Hay là giận ta rồi chăng ? '

Hắn hơi cười cười mà quay lại đầu lại phía Minh Nguyệt :

Chờ đó, sau nhất định sẽ tìm cách bồi thường thích hợp cho nàng !

Vậy cứ như thế đã ! Người đâu mang tên họ Lỗ này về !

Hạ trí ở bên cạnh hồi lâu nãy giờ, lúc này nghe xong lời này có chút không ổn mà đứng lên định ngăn cản, nhưng lại bị một cánh tay ngăn lại. Đó lại là Lý Hạo, hắn ta lại lắc đầu ý bảo không nên. Hạ Trí cũng đành để cho đám người Dương Phong mang họ Lỗ rời đi. Dương Phong khu bước xuống lầu một, hơi có chút do dự mà nhìn lên nói :

- Hề hề, Ta nhất định nghĩ biện pháp bồi thường thích hợp cho nàng !

Nhìn bóng lưng đám người áo xám rời đi khỏi tửu quán, Hạ Trí không khỏi nắm chặt tay thành quyền, tức giận. Đoạn hắn thở một hơi dài, nhìn sang Minh Nguyệt đoạn nói :

- Nhiếp tiểu thư, tạ hạ cũng có việc phải đi trước. Về sau có dịp nhất định sẽ ghé thăm tửu quán.

Minh Nguyệt hơi mỉm cười đáp lại :

- Hạ quan nhân đi thong thả ! Ta còn có chút chuyện không thể tiễn ngài được .

Hạ Trí khẽ mỉm cười gật đầu, rồi quay người định rời đi, đoạn gã lại nghĩ đến điều gì đó mà quay lại :

- Dương nha nội danh tiếng ở kinh sư này không có được tốt, Nhiếp tiểu thư cũng là nên cân nhắc.

- Ta biết rồi, đa tạ Hạ quan nhân đã quan tâm.

- Vậy tại hạ cũng xin cáo từ..

Cưỡi ngựa đi chậm rãi trên đường lớn, Hạ Trí có chút trầm tư. Lý Hạo từ đằng sau vội đi lên, thấy Hạ Trí như vậy không khỏi thở dài :

- Ta biết ngài là con người chính trực, thấy cảnh vô pháp vô thiên như vậy là không có nhẫn nhịn. Nhưng nếu đắc tội với hắn, đắc tội với Dương công công thì con đường thăng tiến sau này của ngài cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Thấy Hạ Trí cũng là không nói gì, Lý Hạo khẽ thở dài nói tiếp :

- Hạ sư trưởng, ta thấy cậu là người trong mọi vụ án đều là có con mắt tinh tường, ta tuy ngốc nghếch nhưng cũng nhận ra nếu đắc tội với người ta thì sau này......

- Nhưng chẳng lẽ lại để đám đó hoành hành ngang ngược sao ?

Hạ Trí ngắt lời. Lý Hạo thở dài :

- Nếu giờ cậu ra can thiệp thì khác gì trứng chọi với đá. Củi xanh còn đó, lo gì không có thời gian mà đốt. Đợi sau này thăng tiến, cơ hội vẫn còn là kịp, Mới cả cậu không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho Hạ đại nhân chứ ?

Hạ Trí nheo mắt nhìn lên trời, thấy mặt trời đang dần dần nhô cao.... Đoạn lại nghĩ tới nữ tử xinh đẹp có quen biết với tên béo mập đó làm gã có chút tức giận mà mở to mắt ra nhìn thẳng.....

Trên một con đường lớn dẫn về phía nam thành, một đoàn người ngựa áo xám đang từ từ mà di chuyển. Phía sau hai kị mà ở sau cùng đoàn người chính là ba tên hoa phục công tử bị buộc lại mà từ từ bị ngựa kéo lê trên đường. Phía trước nhất Dương Phong cưỡi lừa cũng là đang ngang bằng với hai tên họ Viên, Doãn. Hai tên này nét vui mừng trên mặt hiện rõ, trong lòng khâm phục vị huynh đệ Dương Phong này mấy lần. Viên Dương phất cây quạt phe phẩy đoạn cười cười mà nói :

- Dương Phong quả thật là chơi trò hiểm độc, nhưng mà ta thích. hahaha. Sau lúc rước Tiểu Ninh về là thiếp, nhất định sẽ mời ngươi uống rượu.

- Nếu không có hôm nay là ngươi không mời sao ?

- Ấy chết, có chứ có chứ ! Dương Phong ngươi đây là quá xem nhẹ tình bằng hữu hai ta rồi.

Dương Phong hơi có suy nghĩ một chút, đoạn lại nói :

- Có điều ngươi sau này đừng có đến quấy Trịnh thợ rèn nữa, lão còn làm cho ta vài món đồ.

- Cái này là điều đương nhiên, ta đâu có đến phá nhạc phụ đại nhân làm gì, chỉ cần chọn ngày thích hợp cho ta cùng Tiểu Ninh thành thân, sau này tuyệt đối sẽ không làm phiền.

" Mẹ kiếp, cái tên này "

Dương Phong âm thầm chửi tên họ Viên mấy trăm lần, đoạn lại khẽ nhìn tên họ Viên hơi cười trộm mà nói :

- Được cứ nhất trí như vậy !

- Được được nhất trí.

Hắn để lừa chậm lại, đi cùng Hứa Chử mà Mai Nhi phía sau. Dương Phong nhìn Hứa Chử nói:

- Ngươi cảm thấy sao ? Sao này đi theo ta sẽ còn nhiều việc cho ngươi thỏa sức tung hoành.

Hứa Chử nhìn lại hắn với vẻ hết sức cung kính, đoạn gã vứt cây gậy đã nhuốm máu ra một bên, ôm quyền mà đáp :

- Được đi theo nha nội là vinh dự của Hứa Chử ta đây !

Dương Phong cười haha, đoạn sắp xếp cho đám tráng sĩ áo xám kéo ba tên hoa phục công tử kia vài vòng ngoài thành rồi mới thả bọn chúng ra. Còn mình thì cùng Mai Nhi rẽ sang một hướng khác mà đi tiếp. Dương Phong từ lúc thấy bản tính uy mãnh của Hứa Chử đã biết gã không phải người tầm thường, thấy cách gã đập nát đầu mấy tên thuộc hạ của họ Lỗ là đoán được thứ thực sự gã muốn là được vùng vẫy trong chiến trường, chỉ cần thỏa mãn điều này, tạo điều kiện cho Hứa Chử thì thu phục người này còn gọi gì là khó.

Mai Nhi đang cưỡi một con ngựa đi ngang hàng với Dương Phong ở một đoạn đường khác, đây là chủ ý Dương nha nội đề ra để dễ bề hành sự. Hắn tìm được một đoạn đường khá là vắng vẻ, bèn lộ bộ mặt hạ lưu của mình, vứt bỏ con lừa xấu số kia đi leo lên lưng ngựa của Mai Nhi. Nàng đã quen với mấy cái trò này của hắn, chỉ khẽ nhích nhường một chỗ yên ngựa phía sau hắn dễ bề mà leo lên. Dương Phong vừa ngồi lên đã rở thủ đoạn mà lần mò người nàng, mũi hít một hơi dài mái tóc mềm mại đang được cột lên kia.

- Bảo bối hình như là đã lâu lắm rồi chưa có được gần nàng.

Mai Nhi hơi đỏ mặt, nhìn cái bộ mặt dâm tà kia của hắn có chút khóc dở mếu dở mà nói :

- Vừa mới tối hôm qua ? giữa ban ngày ban mặt chàng làm như vậy.....

- Ở đây đâu có ai đâu.

Đoạn luồn một bàn tay xấu xa vào trong yếm của Mai Nhi mà nắm bóp. Mai Nhi có chút thở dài bó tay, nàng hơi thúc ngựa chạy nhanh một chút. Một hồi lâu vọng động chẳng thấy nàng có chút phản ứng gì, Dương Phong có chút kì lạ hỏi.

- Sao vậy ? Nay sao nàng lạ thế ?

Ngạc nhiên Mai Nhi nói :

- Lạ ở chỗ nào ?

- Ờ thì có chút lạ thôi.

Mai Nhi nghĩ ngợi hồi lâu mà không trả lời nữa, đi đến một khúc cua nàng lại cho ngựa đi chậm lại, mím môi người hơi dựa về sau tựa lên người tên béo xấu xa khẽ nói :

- Nữ nhân kia có quan hệ gì với tướng công chăng ?

Động tác có chút dừng lại, hai ngón tay đang nhào nặn hạt đậu giữ nguyên ở đó, Dương nha nội hơi bất đắc dĩ thầm nghĩ

" Hóa ra là tiểu cô nương này ăn giấm chua rồi, cũng tốt cũng tốt, cũng cho lão tử thấy là nàng cũng bắt đầu có tình cảm với mình "

- Ờ thì trước kia có quen biết ! Là...là một người bạn cũ !

Mai Nhi hơi mím môi tựa sâu vào ngựa hắn, rồi lại ngước đầu lên nhìn khuôn mặt Dương Phong :

- Ta thấy tướng công với cô nương đó có chút khác thường, có phải, có phải cô nương đó chính là vị thê tử gì đó đã bỏ tướng công không ?

- Chuyện này, chuyện này ?

" Nha đầu này đoán chuẩn như vậy, có phải nhạc phụ tương lai của ta là thầy xem bói không nữa "

Thấy Dương Phong hơi ấp úng, biết là mình đã đoán trúng, Mai Nhi chỉ khẽ mỉm cười :

- Thiếp lần đầu nghe thấy có nữ nhân bỏ nam nhân, mà còn là vì ngoại hình béo nữa. Mới đầu thiếp cũng không có tin, nhưng nãy nhìn thấy cô nương đó thật sự là một người xinh đẹp thiếp mới có chút coi lời tướng công nói là thật.

" Đổ mồ hôi thì ra nàng nghĩ tới lại là chuyện này sao ? "

Mai Nhi lại cười mà nói tiếp :

- Nhưng mà ở Ngô quốc chỉ có luật cho nam nhân bỏ thê thiếp là gì có chuyện cho nữ nhân bỏ nam nhân chứ ? Nếu không được sự đồng ý của tướng công thì nàng ấy muốn bỏ chàng cũng là vô dụng.

Dương Phong có chút hơi gãi đầu vì lời nói đùa của mình lúc hai người lần đầu gặp mặt, hắn nghĩ một chút, đoạn nét mặt đau khổ mà đáp :

- Hazzz, nói thì đúng là như thế, nhưng mà nàng ấy đã quyết rời bỏ ta, thì ta có giữ nàng ấy ở lại cũng có được gì. Thôi thì nàng ấy đã quyết ta cũng đành chấp nhận thôi... Nam nhân đúng là phận lênh đênh mười hai bến nước, trả biết bến nào mới là bến đậu tốt. Hic hic .

Mai Nhi nghe xong lời của hắn thì không nhịn nổi cười cười phì một tiếng, mắt đẹp đảo giảo hoạt, nàng liền nói :

- Thế nếu bây giờ thiếp muốn bỏ chàng, chàng có đồng ý cho thiếp đi không ?

- Cái này, này này ?

Dương Phong khẽ thở dài một cái, chợt bỏ bàn tay xấu xa ra khỏi mặt nàng. Tỏ một bộ dạng nước mắt cá sấu :

- Nếu nàng đã muốn như vậy thì cứ việc đi đi, ta đã bị nữ nhân bỏ một lần rồi, bây giờ bị thêm lần nữa cũng chẳng có sao.

Hắn tỏ một bộ dạng mếu máo sầu khổ cốt là để có nha đầu đang được hắn ôm trước người xem. Mai Nhi nhìn bộ dạng đáng thương của hắn cười đắc ý đoạn nói :

- Trừ khi là chính miệng tướng công nói không cần thiếp nữa, còn lại thiếp sẽ không bỏ chàng mà đi đâu.

Đoạn nàng lại dựa sâu vào trong ngực hắn nhìn xa xăm... Dương nha nội biết là nha đầu này có ý trêu chọc mình, không khỏi tức giận ban đầu định đánh mông nàng mấy cái, nhưng khi thấy nàng dựa vào mình âu yếm như vậy thì trong cũng không nỡ mà ra tay. Lại một tay luồn vào trong yếm mân mê chiếc bánh bao kia chẳng nói gì nữa.

Bạn đang đọc Tứ Quốc sáng tác bởi hoangdang151
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.