Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khế Ước 1

Tiểu thuyết gốc · 2366 chữ

“Haizzz!”

Chịu không nổi cái cảnh nhìn nữ nhân khóc, Anh Kiệt phiền muộn gãi đầu, hắn chậm rãi đứng dậy.

Ở Tuyệt Linh không hiểu ánh mắt, hắn vươn tay ra, theo đó một bóng tối xung quanh dần theo Anh kiệt ý niệm khống chế tụ lại vào tay hắn, theo bóng tối dần dần tích tụ, một cuộn giấy da được tạo ra bởi bóng tối được hình thành.

Anh Kiệt mở ra cuộn giấy, lộ ra bên trong cuộn giấy da nội dung, bên trong là một sao 5 cánh ngược pháp trận cùng với bao phủ xung quanh nó vô số từ ngữ và ký tự kỳ lạ cùng với ở trung tâm.

Làm xong, hắn từ trong túi áo lấy ra một cái bút lông điểu sau đó tùy tay ném cả hai cho Tuyệt Linh.

“Cái này là…?”

Nhận lấy cuộn giấy và cây bút, Tuyệt Linh loay hoay một hồi nàng không tài nào đọc hiểu được nội dụng ở trên đó, nàng ngước đầu hỏi Anh Kiệt.

“Đó là một khế ước.”

“Cuốn khế ước này… có thể giúp cho ngươi trở về Nhân Giới, gặp lại người ngươi muốn gặp trong vòng 1 tiếng đồng hồ.”

Nghe vậy nàng không chút do dự nâng bút chuẩn bị ký tên, nhưng nàng còn chưa kịp ký, thí đã bị Anh Kiệt nhanh tay cản lại.

“Nghe cho hết.”

Anh kiệt chậm gãi nói, hắn vươn tay cầm lấy cuộn giấy.

“Khế ước đúng thật là có thể giúp ngươi trở về Nhân Giới nhưng… làm đánh đổi, nó sẽ lấy đi một thứ của ngươi.”

“Là thứ gì?”

“…”

Dừng lại nhìn Tuyệt Linh, Anh Kiệt nặng nề nói.

“Tự Do.”

“…một khi ngươi ký nó, người từ sau này trở đi sẽ không thể bị tiêu diệt, vĩnh viễn sẽ kẹt ở địa ngục này không thể được đầu thai.”

“Vậy không không phải rất tốt sao? ta vốn sẽ ở đây mà?”

“NHƯ THẾ THÌ CÀNG KHÔNG TỐT ĐÓ!!!”

Nghe thấy những lời này, Anh Kiệt không hiểu sao mất đi vốn có bình tĩnh phẫn nộ la lớn với Tiểu Tuyệt Linh.

“Ngươi có biết vĩnh viễn kẹt ở địa ngục, không thể được đầu thai có nghĩa là gì không? nhất là không thân không thế Tuyệt Linh như ngươi?”

Tiểu Tuyệt Linh ngơ ngác lắc đầu.

Khác với Anh Kiệt là Tử Thần tập sự có được Tử Thần bảo vệ không sợ các Quỷ Thần khác ra tay với hắn.

Và nhờ có được Tử Thần ban cho các tri thức liên quan về Địa Ngục thì hắn hiểu rõ cách thức hoạt động cùng với các luật bất thành văn của Địa Ngục như thế nào.

Còn thì nàng hoàn toàn một con gà mờ, một tấm chiếu mới chỉ sống bên trong Hắc Giới không dám bước ra ngoài, thì nàng không thể nào biết …Địa Ngục … nó thật sự kinh khủng như thế nào.

‘Địa Ngục nó phức tạp và còn tồi tệ hơn những gì ngươi có thể tưởng tượng rất nhiều’

Anh Kiệt im lặng giữ điều này ở trong lòng, một phần hắn không muốn nữ nhân này sợ hãi, lo lắng, một phần như là đang tự nhắc nhở bản thân hắn, không thể mất cảnh giác, vì…

‘Mình cũng đã là một phần của địa ngục rồi.’

Chậm rãi nhìn lòng bàn tay của mình, hắn biết sau khi ký khế ước với Tử Thần cả phần đời còn lại của hắn, sẽ mãi mãi và vĩnh viễn phục vụ cho địa ngục và sẽ không được tự do.

Tuy nhiên Anh Kiệt không hối hận với điều đó, cho dù có cho hắn cơ hội làm lại đi nữa thì hắn vẫn sẽ đồng ý ký khế ước đó, vì với hắn có thể cứu được mạng sống của cô Liên, nó thật sự rất đáng để làm vậy.

‘Sống bên cạnh với cái lũ mưu kế đầy người Ác Quỷ dưới Địa Ngục này, cuộc sống sau này sợ là sẽ rất khó khăn lắm đây.’

Nghĩ vậy, hắn quay đầu nhìn Tuyệt Linh, Anh Kiệt nói tiếp.

“Theo đúng luật lệ mà Thần Vương tạo ra để đảm bảo sự cân bằng cho Thần Giới và các thế giới khác, cứ 1 năm một lần ở Thần Giới, tương đương với một trăm năm của con người.”

“Các thực thể Thần Thánh, những vị thần mà sở hữu riêng cho mình tôn giáo hoặc những tín đồ cầu nguyện, họ sẽ phải đi xuống Địa Ngục tiến hành cứu rỗi, phổ độ cho các linh hồn của người thờ phụng mình được đi đầu thai và Tuyệt Linh cũng không ngoại lệ.”

“Nhưng không dừng lại ở đó, vì để tăng thêm sức mạnh cho Thần Giới, các thiên sứ, các thần sứ giả cũng sẽ theo các vị Thần xuống Địa Ngục, tiến hành lựa chọn những linh hồn mạnh và ‘sạch’ hoặc ‘trở nên sạch’ lên Thiên Đường, biến họ thành Anh Linh, sứ giả hoặc Thiên Sứ.v.v…”

“Và vài năm nửa thôi là sẽ tới ngày đó rồi”

“Mà ngươi mặc dù là Tuyệt Linh, một linh hồn đã sa đọa trong tuyệt vọng mà vẫn có thể giữ được lý trí khi còn sống của mình và không ăn bất cứ linh hồn nào bị ném vào đây, trở thành cả mấy trăm năm qua mới có một con hiếm có ‘Thuần khiết’ Tuyệt Linh.”

“Khi ngày đó tới, đám thiên thần tuyệt đối sẽ tìm tới và mang ngươi đi lên thiên đường, trở thành một thiên thần”

“Và với tiềm lực cùng biểu hiện bây giờ của ngươi sẽ không phải Thiên Sứ tầm thường đâu, mà là bốn cánh Thiên Sứ, là đội trưởng của 100 hai cánh thiên sứ.”

“Nhưng nếu ngươi bây giờ ký nó, ngươi không những vĩnh viễn mất đi cơ hội này mà sau này Ma Quỷ sẽ theo khế ước này tìm tới ngươi, vĩnh viễn nô dịch ngươi biến ngươi trở thành tay sai của chúng.”

“Ngươi muốn tương lai của mình như vậy sao? cả đời phục vụ cho Ác Quỷ? chỉ vì một câu xin lỗi có đáng giá không?”

“…”

Nghe hết từng câu từng chữ của Anh Kiệt, Tuyệt Linh nàng do dự, nàng ấp úng hỏi.

“Nếu… ta trở thành Thiên sứ, ta có thể gặp lại gia đình ta không?”

Nghe vậy Anh Kiệt trầm mặc suy nghĩ rồi lắc đầu nói.

“…không…Chỉ có thể là Tổng lãnh thiên thần như Raphael hay Gabriel cấp bậc hoặc là sở hữu Thần Vị Thần Linh, hoặc là Hầu tước, công tước cấp bậc Ác Quỷ thì mới có thể được phép tạo ra một hóa thân của mình đi tới Nhân Giới.”

“Còn không thì chỉ có thể ở thiên đường cầu mong họ lúc sống đã không làm chuyện gì xấu thì sẽ được mang lên thiên đường tái ngộ với ngươi…còn nếu họ không thì…”

Không nói hết lời Anh Kiệt lắc đầu.

‘Hơn nữa... cho dù có trở thành thiên sứ hay lựa chọn ở lại Địa ngục biến thành quỷ, thì cơ hội gặp người nhà của nàng ta chỉ là 50 50, và liệu họ có cùng lên tới thiên đường hay địa ngục hay không thì càng khó nói…’

Nghe Anh kiệt nói vậy nàng trầm mặc cúi đầu, sau đó nàng không biết suy nghĩ tới cái gì bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, ngước đầu nhìn Anh Kiệt.

“Anh Tử Thần…tôi… sẽ ký nó”

“Ngươi…”

“Tôi rất muốn…rất muốn… Chờ đợi tới lúc đó.”

“Trở thành thiên sứ hoặc chờ đợi họ hoặc nổ lực trở thành một tổng lãnh thiên thần đi gặp mặt họ dù cơ hội đó như gần như là không thể.”

“Tôi…thực sự…thật sự rất muốn…”

“Nhưng mà… tôi sợ là…. mình đã không thể chờ thêm được bao lâu nữa.”

Nàng từ từ đưa lên cánh tay của mình cho Anh Kiệt nhìn cho hắn thấy có phần nhấp nháy mờ nhạt đi cánh tay.

“Tôi… sắp đến cực hạn rồi.”

Mắt nhìn cánh tay của nàng ta như thế nhấp nháy, Anh kiệt hỏi.

“Còn bao lâu?”

“Chỉ vài tuần… hoặc là sớm hơn vài ngày nửa.”

Lắc đầu cười khổ nhìn cánh tay của mình, Tuyệt Linh đáp.

Nghe vậy, Anh Kiệt nhăn mày, sau đó đồng tử của hắn bỗng phát ra một tia sáng mày trắng, hắn con mắt lập tức nhìn xuyên thấu linh hồn của Tuyệt Linh nhìn thẳng vào nằm ở giữa ngực của nàng ta nhìn giống như làm bằng thủy tinh có hình đa giác màu đen kết tinh.

Khi nhìn thấy màu den kết tinh của nàng ta, vốn nhăn mày anh kiệt càng nhăn hơn.

Dù biết một Tuyệt Linh mỗi tháng một lần mà không ăn hấp thu đầy đủ Ma Lưc cần có để bổ xung cho Hồn Hạch, thì sẽ khiến cho Hồn Hạch vì không được bổ xung đầy đủ nguồn Ma Lực cần thiết, làm cấu trúc của nó chịu tổn hại và vỡ nát, nhưng mà…

‘Hồn Hạch của cô ta bị tổn thương nặng hơn mình nghĩ.’

Nhìn Hồn Hạch của tiểu tuyệt linh tràn ngập vô số lớn lớn bé bé vết nứt, mà Ma Lực mà Hồn Hạch khó khắn lắm mới tích trữ được ở bên trong Hồn Hạch cũng theo trên các vết nứt ở người nó từ từ chảy ra bên ngoài.

Điều này khiến cho Hồn Thể của Tuyệt Linh cứ theo thời gian trôi qua càng trở nên yếu ớt hơn, và việc tan biến chỉ là vấn đề thời gian.

‘Với tình trạng của nữ nhân này… đứng nói là vài ngày, có thể tồn tại được thêm vài tiếng nữa đã là phép màu rồi.’

Nhìn thấy rõ hết tình trạng của Tuyệt Linh, Anh Kiệt lập tức hiểu, trong lòng dần dần dâng lên một cảm giác xin lỗi và hối hận.

Vì hắn biết nếu không phải vì hắn, không phải vì một quyền đó của hắn, khiến cho Hồn Thể của nàng ta bị tổn thương, thì Tuyệt Linh đã có thể sống được thêm vài tuần nữa.

“Tôi…”

“Tôi…xin lỗi.”

Ánh sáng trong mắt sau khi tan biến, Anh kiệt đau buồn, xin lỗi nhìn Tuyệt Linh, hắn bây giờ không biết nói gì hơn ngoài câu xin lỗi.

“Không….Anh không cần phải phải xin lỗi đâu, cho dù sống thêm một ngày hay thêm một hai tuần thì với tôi mà nói…chúng không khác gì nhau cả.”

“Nó chỉ dài hơn một chút mà thôi.”

Tuyệt Linh lắc đầu ngăn Anh Kiệt, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đen.

“Nhưng dù đưa lựa chọn nào, sống thêm được bao lâu đi nữa…thì tôi… cuối cùng vẫn sẽ ở nơi này…ở Hắc Giới này chờ đợi… trốn chạy…lo sợ…”

Nghĩ tơi những ngày tháng qua, nàng không ngừng chạy chốn, né tránh, núp ở một góc nào run rẩy cầu nguyện những thứ đáng sợ đó đừng tìm thấy mình.

Nghĩ tới những ngày tháng đó, nàng đã chịu đủ rồi.

“Tôi thật sự đã không thể chịu nổi nữa rồi, nếu tôi chắc ‘chết’, so với chết trong sợ hãi thì tôi chi bằng chết trong thỏa mãn, không chút hối hận thì hơn.”

Xong, nàng cầm lấy trong tay Anh Kiệt cuộn giấy.

‘ĐÁNG CHẾT!!!..vốn chỉ một thăm dò một chút năng lực của mình…không ngờ…’

Hắn thật không ngờ chỉ vì hành động bổng bộc của mình, mà đã đi hại ‘chết’ một người.

Anh Kiệt hắn có lẽ một kẻ lưu manh khốn nạn, nhưng hắn tuyệt đối không phải một kẻ vô nhân tính.

Hắn biết đâu là giới hạn, biết phải nên chuẩn mực từng hành vi, hành động của mình và hắn tuyệt đối sẽ không khiến cho một người vô tội rơi vào nguy hiểm.

Và hắn càng không phải là một kẻ hèn nhát, kẻ trốn tránh không chịu trách nhiệm.

Đây là nghiệp do hắn tạo ra, thì phải do chính hắn chịu, không phải người khác.

[Này lão Tử Thần chết tiệt…ta biết ngươi đã nhìn, hãy cho ta biết ta cần làm gì---!!?]

Hai mắt trừng lớn nhìn lên trời, dùng y niệm lớn nhất truyền lên thẳng bầu trời tối tăm.

“Ya~ Không hổ là ‘Con trai’ của ta, biết là PaPa đang nhìn, làm papa vừa tự hào vừa nhức đầu làm sao… khi có một ‘đứa con’ thiên tài như con.”

Theo tiếng nói của Tử Thần truyền tới, khung cảnh xung quanh hắn bỗng biến đổi, vốn tối tăm thế giới biến mất không thấy, thay vào đó là Anh Kiệt ấn tượng máu trắng không gian và hắn đã ngồi trên cái ghế mà đã ngồi lúc trước.

Mà trước mặt hắn đã lộ nguyên hình là một bộ xương trắng thân cao hơn hai mét toàn thân mặc áo choàng đen, miệng đang thưởng thức trà Tử Thần.

Anh Kiệt mặt nạ của hắn cũng bị tháo xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú trẻ tuổi của hắn khiến cho làm mất đi phần nào đó khí chất lạnh lẽo vạn người né xa vốn có của hắn.

Và thay vào một cảm giác thân thiện dễ gần, cùng một chút ấm áp ánh mặt trời nam hài, làm tuổi tác không cao, định lực kém nữ tính sẽ không kìm được sinh ra ý nghĩ muốn tiếp cận hắn xúc động.

[To Be Continued]

.........................................

Nếu mọi người thích hoặc thấy hay thì hãy cho một LiKe, Yêu Thích Hoặc Đề Cử để tác có thêm tinh thần cố gắng viết truyện.

Nếu tác có gì sai sót thì hãy comment ở phần bình luận để tác biết, tác sẽ sửa lại.

Cảm ơn mọi người, Love You All

Ps. Tác là người rất thích đọc comment chê thích gì cũng được tác sẽ đọc hết để tác có thể tiếp thu ý kiến của mọi người.

Bạn đang đọc Tử Thần Tập Sự Tại Thế Giới Siêu Anh Hùng sáng tác bởi DDDs
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DDDs
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.