Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ở Với Người Dì Khó Tính (3)

Tiểu thuyết gốc · 2575 chữ

Vậy là thằng Hải, con của chị gái tôi đã lên thành phố ở nhà của vợ chồng tôi một thời gian.

Mới đầu trong mắt tôi nó chỉ là một đưa nhà quê chân lấm tay bùn, học hành không ra gì, ở nhà chỉ tổ phá làng phá xóm không giúp được gì cho gia đình nên tôi quyết định để nó lên phụ việc bán hàng của tôi thay cho người làm thuê đã xin nghỉ tháng trước.

Thằng cháu có vẻ sợ dì và dượng của nó, đứng nói chuyện không dám nhìn thẳng mặt, cái tướng này mà đứng ở quầy hàng thì đuổi khách đi mà thôi, vậy nên tôi quyết định để nó làm việc lặt vặt trong nhà trước. Từ làm bếp đến giặt đồ, lau chủi nhà cửa, mấy việc đó hai ba ngày tôi mới làm một lần nhưng từ ngày mai bắt nó mỗi ngày phải làm việc để chân tay nhanh nhẹn hơn, chứ quê một cục thì khó mà làm được gì.

Vậy mà tôi đã nhầm, hay nói đúng hơn là chưa hiểu hết về đứa cháu mà họ hàng cho là ngỗ nghịch này, nó làm bếp thành thạo lắm, máy giặt, nồi cơm điện… đồ gia dụng chỉ sơ sơ cho nó là nó biết làm ngay. Học nhanh như vậy chỉ cần ôi uốn nắn một chút, sau này có lang thang ở thành phố cũng biết kiếm việc mà làm.

Được một tuần tôi đưa nó đi cắt tóc rồi mua cho cái áo mặc cho ra dáng người ở thành phố, mặt mũi hơi ngăm ngăm một chút nhưng được cái ưa nhìn, tôi để nó đi giao hàng cho khách, mới đầu là đi bộ mấy khu ở gần đây, sau đó mới cho đi xe chạy loanh quanh trong quận. Mấy việc đó nó cũng làm trơn chu nhìn chẳng giống người ở quê lên thành phố mà như thể nó đã ở đây từ bé.

Quen việc rồi thì nó làm nhanh, hết việc nhà rồi đi giao hàng, rảnh rỗi lại ra ngoài ngồi hóng chuyện chứ không nằm ở nhà một chỗ. Có đơn là đi ngay tác phong nhanh nhẹn khiến tôi rất hài lòng. Có lần nó hỏi tôi ít tiền tiêu vặt đi chơi nét vào buổi tối, tôi không cho, tôi muốn nó hiểu rằng kiếm tiền đã khó thì nên biết quý trọng. Nó không dám cãi chỉ im lặng miễn cưỡng chấp nhận.

Về sau, tôi thấy thằng cháu hay nhìn mình, có lẽ nó vẫn ấm ức việc làm không lương cho tôi. Thực ra tôi chỉ muốn tốt cho nó thôi, khi nào nó không làm ở đây nữa thì tôi sẽ đưa cho nó hoặc là gửi về cho mẹ của nó ở quê. Tôi cứ nghĩ trẻ con giận một hai ngày rồi thôi, nhưng ngày nào cũng vậy, hễ rảnh rỗi là nó lại nhìn. Tôi tự nhủ

“thằng này thù dai như vậy ư?”

Có lần, chẳng biết vô tình hay cố ý nó lại đem chuyện nhà cửa vắng vẻ, sao tôi lấy chồng đã lâu mà chưa có con. Đó chính là điều khổ tâm của tôi từ khi lập gia đình đến nay, chồng tôi làm bên xây dựng đi vắng suốt ngày, anh thuộc dạng người gia trưởng, làm ra tiền thì có quyền, huống chi anh làm được rất nhiều tiền, tôi không làm gì thì anh cũng nuôi được. NHưng anh lại hay đay nghiến, xỉa xói tôi là ăn bám, dĩ nhiên tôi chẳng thể chấp nhận được nên tụ mình mở gian hàng bán hoa quả kiếm đồng ra đồng vào, mỗi tháng cũng kiếm được chút đỉnh.

Ngoài tính gia trưởng, anh chồng còn gặp vấn đề về sinh lý, tôi cũng không dám chắc, cuộc yêu không kéo dài quá 5 phút tôi còn chưa kịp cảm nhận thì anh đã ra bên trong rồi. mấy năm rồi, mỗi khi anh đi công trình về, hai người hào hứng lao vào nhau nhưng anh vẫn thế. Đẩy được dăm ba cái rồi lại nằm phịch ra, tôi bảo anh đi khám thì anh lại làm ầm lên, bảo tôi là đồ dâm đãng, tầm thường. vì muốn giữ gia đình nên tôi đành chấp nhận, tôi tưởng anh yếu sinh lý, vậy mà tôi phát hiện ra anh cặp bồ ở bên ngoài.

Điện thoại của anh có mấy tin nhắn của người phụ nữ khác mà anh chưa kịp xóa, nội dung bên trong.

“Anh làm em sướng quá. Tối nay mình gặp nhau nhé.”

“Ba lần được không nhỉ?”

“nghĩ tới anh là chỗ ấy lại ướt nhẹp rồi.”

Tôi thấy mặt mũi nóng bừng, mang điện thoạt ra chất vấn thì anh tát cho tôi một cái đau điếng rồi chửi.

“Ai cho cô quyền xâm phạm đời tư người khác.”

Chẳng lẽ anh chỉ yếu sinh lý khi ở cùng tôi thôi sao? Tôi bắt đầu tìm cách chăm chút bản thân, mua đồ lót gợi cảm để quyến rũ chồng, nhưng cũng chẳng khá hơn, chồng tôi vẫn vậy làm tôi nghi ngờ rằng mấy người phụ nữ kia có lẽ chỉ vì tiền của anh nên mới nói lời mật ngọt với anh mà thôi. Nếu anh muốn bỏ tôi để tới với người khác thì đã bỏ lâu rồi, anh không nỡ bỏ thì có lẽ vì anh sợ, ngoài tôi thì chẳng còn ai chấp nhận sống với người yếu như anh.

Tôi cũng không hy vọng vào chồng nữa, khi nào có một đứa con rồi nhìn vào con mà sống. cứ mặc áo hai dây, đầm váy khi sinh hoạt trong nhà. Cái sự binh thường của người thành phố ấy lại khiến thằng cháu của tôi bị ám ảnh.

Hải năm nay chuẩn bị bước sang mười tám, tuổi này cũng biết trai gái, lọ chai rồi. Tôi đã lờ mờ hiểu vì sao nó lại hay nhìn mình như vậy, có lẽ do tôi ăn mặc thoáng mát, da thịt cứ lồ lộ ra trước mặt nó mỗi ngày. Để kiếm chứng có lần tôi cố tình để hở một bên áo liếc xem phản ứng nó thế nào, kết quả nó đảo mắt nhìn hai bên trước khi dán mắt vào ngực của tôi. Tôi kéo áo lại, và từ hôm đó ăn mặc kín đáo hơn.

Thằng cháu tôi cũng bớt nhìn lung tung, mà ông chồng tôi về nghỉ mấy ngày cũng bớt cằn nhằn bảo tôi ăn mặc hở hang đi quyến rũ người khác. Chồng thì tôi mặc kệ, tuy anh có xỉa xói thế nào cũng không dám bỏ tôi đâu, nhưng tôi biết mình không nên làm quá đi cặp kè người khác, đàn ông một khi bị đạp lên thể diện có thể làm bất cứ việc gì điên rồ. với lại tôi cũng không ham muốn đến mức phải tìm trai để gạ tình.

Được hai tuần, nghĩ rằng thằng cháu đã quen rồi nên tôi trở lại với lối ăn mặc thoải mái trước đây, nhưng được một thời gian, nó lại bắt đầu nhìn trộm tôi. Hải lì lợm và mặt dày hơn, nó vẫn sợ tôi có lẽ sợ từ khi hồi bé nên bị ám ảnh tới giờ, thi thoảng nó bắt đầu nói vài câu bông đùa, sự lươn lẹo dần dần lộ ra, nhưng thằng này cũng biết điểm dừng nen tôi cũng không để bụng lắm.

Cho đến khi tôi phát hiện nó nhìn từ trên tầng xuống, mấy hôm liền đều nhìn tôi từ phòng tắm bước ra, toi giao việc giặt đồ cho nó, nó lại mân mê đồ lót của tôi rồi đưa lên ngửi một cái, mặt khẽ nhăn lại rồi mới quăng vào máy giặt. Khoảng khắc đó mặt tôi nóng ran lên, không ngờ, thằng cháu ruột trong nhà của mình lại làm như thế.

Tôi hoang mang không biết có nên làm to chuyện này lên không? Nó không thể cứ tiếp tục như vậy, tôi là Dì của nó cơ mà. Bây giờ tôi chạy ra bắt quả tang thì nó hết chối, đuổi nó về quê là xong. NHưng nghĩ lại thời gian qua nó chưa làm điều gì khiến mình phiền lòng, ngược lại còn rất được việc. LÀm nó bẽ mặt, vậy sau này hai dì cháu gặp nhau thì biết nói gì?

Tôi lại quay về cách cũ, ăn mặc kín kẽ hơn. Mấy bộ đồ lót sexy cũng cất đi không dùng nữa mà mua loại thông thường chẳng có gì đặc biệt. Và hứng thú của nó đã giảm đi phần nào.

Một hôm, trời mưa to gió lớn, gian hàng của tôi dọn vào kho sớm hơn mọi ngày. Hai dì cháu chạy ngược chạy xuôi, xong việc thì cả người ướt nhẹp, mồ hôi hòa lẫn với nước mưa. Thằng cháu nhìn tôi cười khoe mấy chiếc răng.

“Ôi, trắng thế.”

Tôi ngơ ngác nghe rồi phân tích, trắng, cái gì trắng mới được chứ. Hay là nó đầu bị úng nước nói linh tinh. Bớt chợt thấy mắt đó đang nhin xuống. Hóa ra trời mưa ao ướt dính vào da thịt, cái cao lót màu trắng lồ lộ ra. Tôi đưa hai tay che chắn trước ngực quát nó một câu.

“Mả cha cái thằng mất dạy, nhìn lung tung cái gì? Đi vào nhà tắm rửa nhanh.”

“Thế dì có tắm không?”

Tôi bực dọc đáp.

“ngấm mưa, không tắm thì có mà ốm chết à.”

Không tắm thì trong người dính dính rất khó chịu, tôi không nhắc thì nó cũng vào tắm thôi, chi là tôi xấu hổ quá muốn nó tránh mặt thật mau nên đẩy nó đi vào. Nó tắm tầng một, tôi tắm tầng hai. Phụ nữ tắm kỹ hơn nên khi tôi bước ra. Lặng lẽ nhìn lên bậc xem thằng Hải có đang nhìn trộm không? May quá không thấy nó.

Hóa ra nó đang ở trong bếp tầng dưới, nấu cốc nước gừng. Thằng này hôm nay sao giỏi thế nhỉ, tôi định nhắc nó mà lúc nãy ngượng quá nên quên mất. Nó thấy tôi chỉ gật đầu một cái không nói gì, nãy còn cười cười giờ lại im như thóc. Tôi uống xong một hớp nước nóng rồi nói.

“Đang có bão, mai chắc không bán hàng được rồi. Cho mày nghỉ một hôm, đi chơi đâu thì đi.”

Hải bĩu môi.

“Chán Dì hế, được hôm bão to lại bảo con nghỉ đi chơi.”

Tôi chột dạ.

“À ừ nhỉ? Thế thôi vậy, mày đi mua con vịt quay, hai dì cháu ăn một bữa?”

“Thôi dì ơi, vừa tắm xong dì lại bắt con đội mưa đi mua vịt quay, hay để khi khác đi, trời lạnh thế này làm gói mỳ là được rồi.”

Đầu óc của tôi bị làm ấy, nói hai câu toàn bị hớ, mưa to bảo nó đi chơi, mua mua vịt… giờ mới có 6 giờ, tường ngày phải 8, 9 giờ mới dọn hàng, ăn cơm, đi ngủ. Giờ còn dư hẳn hai tiếng chẳng biết làm gì. Tôi chợt nảy ra một ý.

“À, Dượng mày có mua ít mực khô để trong tủ, Hai dì cháu nướng rồi ăn chơi.”

Thằng Hải không phản đối gì nữa, nó ở quê dã ăn mực nướng bao giờ đâu. Nghe có món mới nên hào hứng lắm, cứ nhìn tôi nướng mực suốt, chẳng rõ nó nhìn tôi hay nhìn con mực. nó đứng ở gần và gần như cọ sát vào người,

“Có đồ ngon mà Dì giấu trong tủ, hai tháng mới chịu cho thằng cháu ăn.. thế có chán không cơ chứ?”

Tôi tắc lưỡi đáp.

“Thì Dượng ở nhà mới động đến thứ này chứ bình thường dì có ăn đâu, hôm nay không mưa chắc cũng chẳng làm cái thứ này.”

Tôi nướng hẳn 6 con mực nhai mỏi răng thì thôi, hái thêm nắm lá xung,ít nem chua trong tủ lạnh, thêm lọ tương ớt nữa rồi bật TV vừa ăn vừa xem. Ăn được vài miếng mới thấy thiếu thiếu, tôi lôi cái thùng bia lon trong tủ ra đung đưa trên tay.

“HẢi uống được bia chưa?”

Nó nuốt ực một cái.

“Ui, Tiên tửu ở ngay đây? Rượu là nước lã thì bia tính là gì, Dì uống được bao nhiêu, cháu uống từng đấy.”

Chẳng biết nó uống được hay giả vờ, tôi chỉ mang ra hai lon, một cho toi và một cho nó. Dù sao cũng không nên dạy hư nó. Nghĩ vậy nhưng chẳng hiểu sao lát sau hai dì cháu mỗi người tu hết năm lon, có lẽ vì mồi nhậu vừa miệng quá. Tôi cũng thấy hơi ngà ngà đem chuyện trong nhà ra kể cho Hải.

“Dượng mày chắn lắm, Hải ạ, cả năm mười hai tháng, thì chỉ ở được có hai tháng? ở một mình nhiều lúc cũng thấy buốn.”

“Sao Dì với Dượng không sinh em bé đi? Ít cũng phải hai đứa rồi ý chứ?”

Nhìn cái mặt non nót của cháu mình, tôi cười chừ.

“Mày con nít không hiểu đâu? Di bao mày làm việc là muốn tốt cho mày thôi, sau này có ra ngoài còn biết chạy đi tìm việc. Chứ làm gì có chuyện không làm mà có ăn. Có thì chỉ có ăn bám thôi, ăn bám… người ta khinh mình lắm.”

“VÂng.. con cũng biết dì muốn tốt cho con mà? Lúc đầu tưởng dì ác lắm, ở lâu mới biết Dì cũng giống mẹ con.”

“Tiền công của mày làm ở đây, Dì cầm tạm thôi.. khi nào mày đi tìm việc khác thì Dì đưa cho.”

“Con thấy bán hàng ở đây cũng tốt mà?”

Tôi cười gằn.

“Tốt cái con khỉ? Bá bốn giờ sáng lấc cấc chạy ra, mưa thì ướt như chuột ấy. Đâu có ngồi điều hòa, làm hành chính, cuối tuần rảnh rang như ai. Không làm một ngày thì nhịn một ngày… Nhiều hôm mệt bỏ sừ đi mà có được nghỉ đâu.”

“Mệt thì nghỉ thôi chứ sao? Có Dượng lo cho Dì mà?”

Tôi cười

“Dượng á? Ôi thằng cháu của tôi… cháu chưa hiểu được đâu..Dượng á… ực… hừ hừ.”

Lâu không uống bia, đầu ốc tôi hơi chuếnh choáng, đứng dậy đi lên phòng mà phải căng mắt bước từng bước thật chậm, tôi nhìn lên mấy bậc cầu thang, không dám chắc mình có leo lên được không, tôi bước từng bước vịn vào thành cầu thang leo từng bậc lên. Hải cũng lê bước theo sau, nhín nó tỉnh táo hơn tôi một chút, nó cầm tay tôi khoác lên vai nó, tay kia luồn qua lưng cố ý chạm vào một bên ngực của tôi. Tôi lườm nó rồi trộm nghĩ. “Được lắm thằng ranh con, dám sờ ngực của dì mày.”

Tôi toan đẩy nó ra, nhưng cơ thể cứ mềm nhũn, không cũng không dám mạnh tay vì đang ở cầu thang, sẩy chan một cái thì ngã xuống dưới què quặt cả đời. Cứ để yên cho nó dìu lên tầng rồi vào tận trong phòng ngủ.”

Bạn đang đọc Từ Thiếu Gia Đến Đại Gia sáng tác bởi Huy_Huy_Nguyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huy_Huy_Nguyen
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.