Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Số 3 Thọ Yêu Giả

Phiên bản Dịch · 1019 chữ

"Yêu quái có tuổi thọ dài dằng dặc, tên trư yêu này ít nhất cũng đã tu luyện trăm năm mới có thể thành tinh, cho nên Hắc Nha mới có thể hấp thu được nhiều thọ nguyên như vậy."

"Hẳn là phải có một tỉ lệ mặc định nào đó a?"

"La Lỗi mới chỉ bốn mươi năm mươi tuổi, cho nên theo ta tính thì tỉ lệ hấp thu tuổi thọ là khoảng 1/5 a."

Phương Triệt trong lòng yên lặng tính toán.

Xem ra không phải hấp thu của người sẽ có hiệu suất thấp, mà là do tuổi thọ của yêu quái quá cao thôi.

Tuy nhiên không biết giờ có cách nào để tăng lên tỉ lệ hấp thu tuổi thọ của Hắc Nha không đây?

Mà làm sao để thu được ít tuổi thọ đi nhưng lại nhận được nhiều thời gian tu luyện hơn cũng được, dù sao tuổi thọ cũng không quá cần thiết, thời gian tu luyện sẽ có tác dụng lớn hơn.

Như thế vừa có thể có thêm tuổi thọ, lại có thể dùng thời gian tu luyện để tu hành võ học, tiện cả đôi đường.

Hắc Nha được Phương Triệt an ủi khoan dung, tâm tư đang sợ hãi mới tiêu tán một chút.

Ánh mắt của nó bắt đầu chuyển động, nhìn về phía Trần Lạc đang hấp hối với hơi thở mong manh, đã sắp tử vong nằm ở trong góc tường.

Võ phu phàm luyện cũng mạnh hơn một chút so với người bình thường, tuy nhiên một khi xương sọ đã bị phá huỷ, đại não bị thương, khả năng cao là không thể chống cự được lâu.



"Chủ thượng... Bên này còn một người sắp chết, Hắc Nha có thể ngồi đây đợi hắn chết, sau đó nhân lúc còn nóng..."



"Nếu làm như vậy sẽ có thể hấp thu được nhiều thọ nguyên hơn!"



Hắc Nha kích động vỗ cánh, dùng móng vuốt nhỏ giẫm mạnh, vô cùng chờ mong.

Phương Triệt đình chỉ suy nghĩ, ánh mắt nhìn phía Trần Lạc.
 


"Im lặng!"


Động tác của Hắc Nha trở nên cứng đờ, nhìn giống như vừa bị biến thành một cái tiêu bản quạ đen.



Thứ này không thể ăn sao?



Phương Triệt đã nói im lặng, Hắc Nha tự nhiên cũng không dám động đậy, ý chí của chủ thượng... không thể làm trái.



Đạo bào bay lên, Phương Triệt làm tán đi Thuần Dương chi khí, những phần cơ bắp bị phồng lên đã khôi phục lại hình dáng ban đầu.



Hắn đi tới gần Trần Lạc với hơi thở mỏng manh, đôi mắt vô hồn.



Chậm rãi ngồi xuống, không hề tới bận tâm ánh mắt đó, hắn chỉ bình tĩnh hỏi Trần Lạc một câu.



"Ngươi... muốn sống không?

Trần Lạc sinh cơ đã cạn kiệt, máu tươi trong cơ thể dường như đã ngừng chảy, cả gương mặt máu me đầm đìa, nhìn trông cực kỳ chật vật.

Ánh mắt của hắn đều đã bị che lấp bởi huyết sắc, không thể tiếp tục nhìn rõ.

Hắn chỉ nghe được âm thanh chính tim mình đập càng ngày càng yếu, tựa hồ cũng đã bất động.

Bỗng nhiên có một thân ảnh chậm rãi ngồi xuống trước đôi mắt che lấp bởi huyết sắc kia của hắn.

Tiếp theo, hắn nghe được phảng phất có âm thanh từ phía xa xăm như từ địa ngục truyền truyền đến, vượt qua biên giới sống còn, giống như Thần Minh đang quan sát khẽ nói bên tai hắn.

"Ngươi... có muốn sống không?"

Muốn sống không ư?

Đương nhiên là muốn sống rồi!

Cảm xúc của Trần Lạc không hiểu tại sao lại bỗng nhiên bị kích động.

Hắn còn chưa để cho người nhà người nhà có được một cuộc sống tốt, còn chưa thể diệt trừ yêu hại cho thôn, còn chưa làm tốt trách nhiệm của một sai dịch Tróc Yêu ti.

Hắn còn có thật nhiều việc chưa kịp làm.

Hắn còn chưa thể báo thù cho anh trai của hắn!

Có lẽ là do những ý niệm tiếc nuối này xông vào trong đại não khiến cho thân thể đang không có sức sống của Trần Lạc có chút run rẩy.

Sau đó, một thanh âm yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy vang lên.

Thanh âm này khàn đến cực điểm, giống như là là một người đang đi trong sa mạc, vừa há miệng ra là liền bị đất cát ma sát che lấp đi tiếng nói.

"... Sống."

Hắn muốn sống!

Trần Lạc ta không muốn chết! ...

Phương Triệt bình tĩnh nhìn Trần Lạc gần như sắp chết, đạt được đáp án mà hắn muốn, khóe môi đã có chút ý cười.

"Nếu đã muốn sống như vậy, ta sẽ cho ngươi một cái cơ hội sống sót."

Phương Triệt nhẹ nhàng nói ra.

"Buông lỏng cơ thể, đừng kháng cự."

Lời vừa nói ra, Phương Triệt liền vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng điểm vào cái trán nhuộm đỏ huyết sắc của Trần Lạc.

Đột nhiên giống như là có một cơ gợn sóng vô hình khiến không gian cung quanh đảo lộn, bóp méo không khí, gió nhẹ phất động, những sợi tóc đen nhánh của Trần Lạc bị thổi bay phấp phới.

"Ký sinh năm năm tuổi thọ."

Ngón trỏ của Phương Triệt đang điểm tại mi tâm của Trần Lạc chậm rãi buông ra.

Lần này có chút khác biệt so với lần ký sinh tuổi thọ vào Hắc Nha trước kia, có lẽ là do Trần Lạc là người tu hành, hạn mức ký sinh tuổi thọ thấp nhất chính là năm năm.

Đối với Phương Triệt vừa nhận được thêm ba mươi năm tuổi thọ mà nói, năm năm... vẫn còn có thể tiếp nhận được.

Thoáng chốc liền có một sợi ánh sáng như một con rắn nhỏ chui ra từ đầu ngón tay của Phương Triệt hắn, sau đó len lỏi vào trong thể nội của Trần Lạc.

Bạn đang đọc Từ Thọ Nguyên Đạo Quả Bắt Đầu (Dịch) của Lý Hồng Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoidWolf
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.