Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Kích Chém Đầu

Phiên bản Dịch · 1004 chữ

"Được rồi, vì tin tưởng nên ta cho phép ngươi xử lí chuyện này theo cách của ngươi, nhớ là phải dọn dẹp dấu tích sạch sẽ đấy."

"Lão đạo sĩ thì đã chết, chỉ là một tên tiểu đạo sĩ vừa mới Khai Mạch... thích giết thì liền giết!"

"Liễu Thanh Yến cũng vừa vặn đang có việc phải đi xa không ở đây, mà kể cả nàng có trở về cũng không sao, ta sẽ giải quyết."

Tổng quản Vương Đào uống một hơi cạn sạch ly rượu, cười nhạt một tiếng.

Đạt được sự cho phép của Vương Đào, La Cương nhẹ nhàng thở ra, ôm quyền sau đó liền thối lui ra khỏi gian phòng.

"Một con trư yêu dưới trướng của con khỉ Đông Sơn đó đã chết..."

"Phiền phức không nhỏ, có lẽ phải bồi thường cho nó một võ giả Khai Khiếu cảnh thì nó mới chịu buông tha a."

"Đông sơn thì có Hỏa Viên, Tây ngoại ô có Xà Cốc, Bắc Pha có Huyết Lang... Bây giờ Đại Cảnh quốc, yêu vật thì được coi như vua, lập miếu cho ma quỷ, ma giáo mê hoặc chúng sinh... Ai, hoàn cảnh kém như vậy, chúng ta cũng đành phải chịu thôi a."

Vương Đào lắc đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó lại tu một ngụm rượu ngon.

...

Trần Lạc ôm một phần ‌văn thư, giả bộ như chỉ đang tình cờ đi ngang qua, từ phía xa nhìn thấy bóng dáng La Cương vừa đi ra từ phòng riêng của tổng quản Vương Đào.

Trên mặt La Cương liền lập tức toát ra vẻ vui mừng, càng có thêm mấy phần vẻ ngoan lệ.

Soạt...

Hắc Nha vỗ cánh, đậu vào đầu vai Trần Lạc.

"Số 3! Bọn hắn đang lên kế hoạch để giết chết chủ thượng..."

Đôi mắt linh động của Hắc Nha tràn đầy sát cơ, sự băng lãnh không hề được che giấu chút nào.

Hai cái tên chết tiệt này lại còn muốn giết chủ thượng thân ái nhất của nó!

Xứng đáng bị băm thây thành trăm mảnh ném cho heo ăn!

"Số 3, ta muốn ăn "thịt"!"

Hắc Nha sát khí bừng bừng.

Trần Lạc liếc mắt nhìn hắn: "Muốn ăn thịt thì tự đi mà kiếm, ngươi bảo ta làm gì?"

Hắc Nha liếc mắt: "Ta chỉ là một con quạ nho nhỏ mà thôi, ta chỉ ưa thích ngồi rủa chết con mồi sau đó ăn thọ nguyên của bọn hắn, đáng tiếc tên võ giả này có lẽ ta rủa xuyên ngày xuyên đêm bọn hắn cũng không chết được..."

Trần Lạc ánh mắt trở nên lãnh tịch: "Ta cũng không giết được bọn hắn... La Cương chính là võ phu đã mở ra tận bảy cái linh khiếu, coi như ta hóa yêu lao lên chiến cũng sẽ vẫn như cũ bị hắn đánh chết."

"Còn về phần cái tên tổng quản Vương Đào kia... Thực lực Khai Thức cảnh, một khi xuất thủ thì chúng ta mới chính là người bị xem như "thịt" a."

Hắc Nha rầu rĩ buồn bực.

Nó cũng dần hiểu tại sao chủ thượng lại yêu thích Cửu Mệnh Hoán Thọ Miêu đến như vậy.

"Số 3, chúng ta hình như... đang hơi quá yếu phải không?"

Hắc Nha thanh âm có chút trầm thấp.

Trần Lạc nắm chặt bàn tay, ánh mắt có chút buồn bực: "Đúng vậy ..."

"Ta phải nuốt thêm mấy con yêu vật nữa mới được!"

...

Mây đen nặng nề như chì gieo xuống nhân gian.

Cuồng phong cuốn theo mọi thứ khiến cho từng tán là của cây phòng đỏ bên trong sân của đạo quán vang lên sào sạt.

Phương Triệt lắc lắc bát hương, vung vẩy đầu nhang đang nhẹ đốt, hơi khói lập tức lượn lờ dâng lên.

Sau đó hắn cắm một nén vào trong bát hương, bái một cái hướng tượng của tổ sư.

Bầu trời âm u, ánh sáng lờ mờ, không khí phất động gió thu khiến nhiệt độ rét lạnh thêm rất nhiều.

Hắc Nha vuốt cánh, từ bên ngoài viện bay trở về, đậu vào vai người đạo nhân đầu tóc rối tung, mặc trên người một bộ y phục đơn giản.

"Chủ thượng... La Cương có vẻ như đang muốn động thủ đối với người."

Phương Triệt ôm con mèo đen vừa nhảy vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng vuốt ve lưng mèo nhu thuận, thản nhiên nói: "Không ngoài dự liệu của ta."

"Ba ngày không đi làm việc, tên La Cương kia nhất định là không ngừng suy đoán xem liệu mình đã biết chuyện hay chưa, có tật thì giật mình, hắn hẳn sẽ đoán đến đoán đi, lo lắng ta và Trần Lạc sau này sẽ trở thành một mối nguy hiểm, trở thành tai hoạ ngầm khi nửa năm sau giám sát viên của phủ thành được cử tới."

"Cho nên hắn tất nhiên đang rất muốn giết ta và Trần Lạc để diệt khẩu."

Mèo đen đang nằm trong ngực hắn giương cái cổ lên thon dài lên, con mắt trong vắt như đá quý nhìn qua Phương Triệt: "Chủ thượng, người có muốn Miêu Miêu đi giết hắn cho người không?"

Thanh âm ôn nhu như nước vang lên quanh quẩn ở trong đạo quán.

Giống như một vị tiểu muội muội đang chớp chớp đôi mắt nhu nhược nói chuyện.

Phương Triệt cười cười xoa nhẹ đầu mèo: "Tiểu miêu à, đừng mở miệng là giết và giết, phải nói chuyện nhẹ nhàng một chút."

Mèo đen híp mắt, hưởng thụ sự vuốt ve của Phương Triệt, âm thanh nhuyễn nhu ấy lại một lần nữa vang lên.

"Vâng thưa chủ thượng."

"Ừm, mèo ngoan."

Hắc Nha đang đứng ở trên đầu vai Phương Triệt đã hâm mộ đến mức chảy nước miếng, nó cũng rất muốn được chủ thượng xoa bóp đầu như thế.

"Tiểu Nha, đi gọi số 3 tới."

Bạn đang đọc Từ Thọ Nguyên Đạo Quả Bắt Đầu (Dịch) của Lý Hồng Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoidWolf
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.